“Đúng thế, chính cái này đã giết ba người anh em của chúng ta đó, nó, nó là đồng bọn của đám người kia, giết, giết nó đi.” Không biết người nào lên tiếng cả đám liền xông về phía hai người.
Tống Thần Vũ một tay ôm chặt cô một tay bắn súng, có điều anh chỉ bắn dưới chân bọn họ cảnh cáo không bắn chết người.
Đám người kia tuy cầm gậy gộc nhưng nghe thấy tiếng súng thì sợ hãi, vội vàng nép vào hai bên không dám ló mặt ra.
Tống Thần Vũ nhân cơ hội này kéo tay cô chạy đi.
“Bọn họ làm sao lại kích động như vậy?” Đỗ Lan Hương có chút khó hiểu.
“Khả năng có người đến đây trước chúng ta rồi.” Dựa vào thái độ của bọn họ Tống Thần Vũ suy đoán, hơn nữa còn đoán được kẻ nào đã ra tay.
“Chết tiệt, chẳng trách bọn họ nhằm vào chúng ta.” Đỗ Lan Hương vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn ra phía sau.
Đám dân đen kia dường như sợ hãi nên không đuổi theo nữa rồi, Đỗ Lan Hương níu anh lại: “Không cần chạy nữa, Thần Vũ, chúng ta dừng chút đi.”
Đi một đoạn đường dài không nói giờ còn phải chạy thục mạng, đúng là mệt chết người.
Tống Thần Vũ nhìn thấy quả thật không có ai chạy theo mới dừng lại, nhìn cô đầy mồ hôi quan tâm hỏi: “Mệt lắm không?”
“Một chút thôi, vẫn còn đi được.” Đỗ Lan Hương thở phì phò mấy hơi sau đó mới điều chỉnh lại hơi thở, lúc nhìn lên lại thấy một nơi thế ngoại đào viên, thác nước chảy ào ào, hoa đào bay phấp phới, trên cao còn có mấy ngôi nhà gỗ thiết kế theo kiểu cổ phong.
“Có phải chúng ta đã đến nơi rồi không?”
Tống Thần Vũ cũng nhìn về phía trước, anh không xác định nói: “Chưa chắc nhưng nơi đây hình như là điểm cuối rồi.”
“Vậy chúng ta cứ lên trên đó thử xem.” Đỗ Lan Hương đề nghị, hy vọng chính xác, bọn họ đi cả ngày rồi mặt trời dường như cũng muốn khuất núi.
Hai người cùng đi lên, tên thuộc hạ cũng theo sau, lần này đường lên núi không khó đi chút nào có điều hơi dốc nên có chút mệt mà thôi.
Đến nơi trời đã tối om bọn họ phải lấy đèn pin ra soi, đi thêm một chút thì thấy một căn nhà lệ lói ánh nến, cô có hơi tò mò: “Lẽ nào trên đây không có điện à?”
“Nơi đây tuy là vùng núi nhưng không đến nỗi không có điện.” Tống Thần Vũ cũng thắc mắc như cô.
“Anh nói em mới nhớ, vừa rồi gặp đám người kia khác nào gặp người tiền sử đâu chứ.” Ban nãy không để ý lắm vì còn phải cảnh giác, bây giờ nhớ lại mới phát hiện ra đám người kia ăn mặc rất kỳ lạ, trên không mặc gì dưới chỉ đóng khố, đã vậy còn xăm trổ hình thù kỳ quái, ăn nói cũng thô tục.
Tống Thần Vũ cũng để ý điểm này rồi, anh chỉ nghĩ bọn họ là người sống ở vùng núi nên ăn mặc như vậy cũng không để ý nhiều.
Bọn họ đến trước căn nhà đang tính gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái mặc váy trắng đứng trước cửa nhà như đang chào đón bọn họ.
“Các người đến rồi sao?” Giọng nói của cô gái có chút âm u.
Đỗ Lan Hương nhận ra cô gái, đây chính là Tâm Liên, cô thở phào một hơi, may mắn đã đến đúng chỗ.
“Chúng tôi đến rồi, bà có thể phá giải lời nguyền cho anh ấy chưa?”
“Không thể.” Tâm Liên lắc đầu.
“Tại sao? Bà lừa tôi à?” Sắc mặt của Đỗ Lan Hương trầm lắng, hai tay siết chặt, không lý nào cô lặn lội xa xôi đến đây lại công cốc được.
Tống Thần Vũ lại không có biểu hiện gì chỉ nhìn chăm chăm bà ta, hai đầu lông mày khẽ nhíu.
Tâm Liên thở dài nói: “Ta đã chết rồi, không thể giúp các người.”
“Cái gì, chết, chết rồi? Không thể nào, bà vẫn còn ở trước mặt chúng tôi không phải sao?” Đỗ Lan Hương kinh sợ thất thố.
“Đây chỉ là tàn ảnh của tôi mà thôi, tôi đã chết từ hai hôm trước rồi.” Tâm Liên giải thích giọng nói khàn đục.
“Ai, ai đã làm chuyện này?” Đỗ Lan Hương lắp bắp hỏi, tại sao mọi chuyện đã đi quá xa những gì cô nghĩ.
“Tôi không biết, một đám người cầm theo súng tấn công làng Hoa Cải rồi đánh thẳng lên đây, tôi không có khả năng phản kháng lại bọn chúng nên đã bị bắn chết, người của làng Hoa Cải cũng có một người vì tôi mà thiệt mạng, khó khăn lắm tôi mới có thể giữ được một tàn ảnh chờ cô đến, nếu hôm nay cô không đến tôi thật sự sẽ tiêu tan.” Tâm Liên vừa nói xong lời này, hai chân bà ta dần dần biến mất.
Đỗ Lan Hương không dám tin: “Bà, bà không còn nữa chồng tôi, chồng tôi sẽ làm thế nào?”
Lời cô nói ra đầy tuyệt vọng, cô mang theo bao hy vọng tới đây thì tuyệt vọng bấy nhiêu, giống như người trên đỉnh núi bất ngờ bị đẩy xuống vực thẳm vậy.
Tống Thần Vũ đỡ hơn cô một chút, bởi vì anh không hy vọng gì nên không có thất vọng, nhưng nhìn bộ dạng này của cô anh lại không tránh được đau lòng.
“Lan Hương, không sao cả, coi như chúng ta đi du lịch thôi.” Tống Thần Vũ coi như an ủi cô nhưng Đỗ Lan Hương cũng không tốt hơn chút nào.
Cô ngả vào lòng anh òa khóc: “Hu hu hu, Thần Vũ, em xin lỗi, em đã không thể giúp gì cho anh còn khiến anh lặn lội đường xa đến đây, gặp hết nguy hiểm này đến nguy hiểm kia, là em không tốt, Thần Vũ, anh có trách em không?”
Đây rõ ràng là một cú sốc với cô thế nhưng điều này cũng chứng tỏ được cô có bao nhiêu quan tâm anh.
Tống Thần Vũ ôm cô an ủi: “Sao có thể, anh không trách em, chuyến đi này cũng không nguy hiểm như em nói, đừng tự trách mình.”
“Hu hu hu…” Đỗ Lan Hương vẫn đau lòng không dứt được tiếng khóc.
Tâm Liên nhìn hai người lại khụ khụ vài tiếng: “Tôi còn chưa biến mất đâu cô đừng có mà khóc thê thảm như vậy, tôi nói giúp cô thì sẽ giúp.”
Đỗ Lan Hương nghe thấy lời này liền rời khỏi ngực anh, nhìn bà ta vội vàng hỏi: “Bà, bà vẫn còn cách sao?”
“Đúng vậy, tôi rời đi nhưng sẽ có người giúp các người.” Tâm Liên ôn tồn trả lời, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô có chút thương cảm.
“Là ai?” Đỗ Lan Hương kích động, ánh sáng hy vọng lại quay về.
“Lan Hương, không cần đâu, chúng ta về thôi.” Tống Thần Vũ vỗ vỗ vai cô mấy cái, anh không muốn cô phải thất vọng thêm lần nữa, cảm giác này anh đã từng trải nên biết nó khó chịu thế nào.
“Nhưng mà…” Đỗ Lan Hương nhìn anh, khóe mắt còn vương lệ.
Tống Thần Vũ đưa tay lên lau sạch cho cô: “Anh nói rồi, chuyện lời nguyền anh đã chấp nhận, chỉ cần em không ghét bỏ anh là được.”
“Em đương nhiên không ghét bỏ anh, em chỉ đau lòng anh thôi, mỗi lần biến dạng rất đau đớn em không muốn anh bị dày vò cả đời, chắc chắn vẫn còn hy vọng, anh đừng từ bỏ được không?” Đỗ Lan Hương khuyên bảo anh cũng như an ủi mình.
Nhìn bộ dạng của cô anh không cưỡng lại được, bất đắc dĩ nói: “Được.”
Đỗ Lan Hương vui vẻ trở lại, Tâm Liên nghe hai người nói chuyện lại nhìn Tống Thần Vũ hỏi: “Chàng trai, cậu dường như không tin tôi.”
“Tin, tôi tin bà nhưng không hy vọng nhiều.” Tống Thần Vũ trả lời, nếu có hy vọng anh đã đến đây lâu rồi.
“Tốt lắm, chàng trai, vì lời nói này của cậu tôi sẽ giúp, có điều còn phải tùy số trời.” Thân ảnh của Tâm Liên dần dần biến mất.
Đỗ Lan Hương vậy sốt ruột: “Bà mau nói cho chúng tôi, ai có thể giúp anh ấy.”
“Từ từ cô gái, người đó sẽ đến sớm thôi, tôi đi trước đây, mong hai người gặp may.” Nói xong lời này bà ta cũng hoàn toàn biến mất, không còn chút dư ảnh nào.
“Tâm Liên, bà khoan đi, khoan đi đã.” Đỗ Lan Hương chạy theo tàn ảnh lại bị anh kéo lại.
“Bà ta đã đi rồi.”.
Danh Sách Chương: