Mục lục
Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bước ra khỏi tập đoàn Vũ Nam Đỗ Lan Hương vừa tức giận vừa uể oải cả người, kết thúc cuộc đàm phán Vũ Thiên Hoàng vẫn không đồng ý hợp tác, anh ta chung quy chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô mà thôi.

Trời trưa 30 độ còn phải chịu cơn tức này đúng là khiến người ta càng thêm phẫn nộ, Đỗ Lan Hương không nhịn được chửi: “Vũ Thiên Hoàng chết tiệt, chờ đó cho tôi.”
“Ồ, nói vậy cô đàm phán không thành công!” Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh khiến Đỗ Lan Hương giật bắn mình quay qua nhìn sang.

Người vừa lên tiếng không ngờ lại là Nguyễn Việt Vương.

“Anh sao lại ở đây?” Đỗ Lan Hương thuận miệng hỏi.

“Tôi đang tính đi ăn trưa lại nghe ai đó than ngắn thở dài nên không thể không dừng bước.” Nguyễn Việt Vương như có như không nói.

“Đã làm phiền anh rồi, tôi đi đây.” Đỗ Lan Hương không muốn dính líu gì tới người đàn ông này cất bước rời đi.

Thế nhưng chưa được hai bước bị người kéo lại: “Haix, đừng đi vội thế chứ, tôi mời cô ăn trưa, thế nào?”
“Không cần đâu, tôi về nhà ăn là được.” Đỗ Lan Hương từ chối cũng khéo léo thoát khỏi móng vuốt của người này.

Nhìn bàn tay trống không Nguyễn Việt Vương tự nhiên thu tay về lại nói: “Không cần phũ thế chứ, ban nãy tôi cũng giúp cô mà, lẽ nào cô không tính cảm ơn tôi sao?”
“Tôi cũng chưa cầu anh giúp nên bữa cơm này thứ lỗi tôi không thể đi.” Đỗ Lan Hương lạnh lùng bước đi.


Lần đầu tiên Nguyễn Việt Vương bị phụ nữ từ chối nhưng càng như vậy càng thu hút ánh nhìn của hắn.

“Cậu nhìn cái gì mà nhìn cô ta chằm chằm như vậy?” Phạm Trường đi tới thấy anh bạn của mình vẫn chưa rời mắt khỏi người phụ nữ trước mắt không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

“Cậu không thấy cô ta thú vị sao?” Nguyễn Việt Vương vuốt cằm nói.

Phạm Trường hừ lạnh: “Chỉ là người phụ nữ biết dùng thủ đoạn mà thôi, có gì thú vị.”
“Ầy, cậu có thành kiến với cô ấy nên không hiểu, tôi nhất định sẽ khám phá ra người phụ nữ này cho cậu xem.” Nguyễn Việt Vương bắt được mục tiêu liền cảm thấy hứng khởi.

“Cậu tính làm gì? Cô ta là vợ của Tống Thần Vũ cậu quên rồi sao?” Phạm Trường nhắc nhở.

“Sao mà quên, có điều phụ nữ có chồng tôi mới hứng thú.” Đôi mắt của hắn lóe lên một tia sáng.

Phạm Trường trực tiếp bỏ qua người này đi về phía nhà ăn, đối với hắn mà nói người phụ nữ như vậy chỉ là rác.

Đỗ Lan Hương ngồi lên xe thì nhận được cuộc gọi từ Tống Thần Vũ, anh bảo cô đến nhà hàng Thanh Thủy gần công ty ăn cơm.

Đỗ Lan Hương lại bảo tài xế lái xe đến đó, toàn bộ thời gian mất gần hai mươi phút, đến nơi không những có Tống Thần Vũ mà có thêm một cô gái khác, không phải ai khác chính là Misa, hai người dường như đang nói chuyện rất kịch liệt, thấy cô bước vào Misa liền đứng dậy tiến tới chỗ cô hùng hổ nói: “Người phụ nữ này sao cô lại đến đây, muốn phá đám tôi và anh Vũ sao, không có cửa đâu.”.

truyện đam mỹ
“Cô nhìn đâu ra tôi đến phá rối hai người thế hả?” Đỗ Lan Hương nhíu mày, lại nhìn về phía người đàn ông đang ung dung xem menu ở đằng kia, giống như chuyện này chẳng liên quan đến anh.

“Vậy cô đến đây làm gì?” Misa chất vấn.

“Là Tống Thần Vũ gọi tôi đến.” Đỗ Lan Hương trả lời.

“Hừ, tôi đã nhìn ra các người chỉ đang đóng kịch cho tôi xem mà thôi, cho nên cô mau đi đi, không cần cùng anh ấy diễn nữa.” Misa mở giọng đuổi người, khó khăn lắm mới có thể tiếp cận Tống Thần Vũ sao có thể để người phá đám.

Đỗ Lan Hương mặc kệ cô gái cô lướt qua người cô ta đi đến chỗ Tống Thần Vũ nói: “Này, nợ đào hoa của anh đấy, anh tự giải quyết đi đừng kéo tôi vào.”
Đột nhiên Tống Thần Vũ lại kéo cô ngồi vào đùi anh sau đó gọi: “Phục vụ.”
“Ngài, ngài cần gì ạ?” Một cô nhân viên chạy tới nhìn Tống Thần Vũ hỏi.

“Hai dĩa mì ý, hai xuất bít tết.” Tống Thần Vũ lưu loát nói.


“Vâng, tôi đi làm ngay.” Phục vụ trước khi đi còn nhìn Đỗ Lan Hương một cái, cảm thấy cô gái này thật hạnh phúc.

Đỗ Lan Hương lại chưa thích nghi được chuyện mình đang ngồi trên đùi Tống Thần Vũ, cô muốn đứng dậy lại bị anh giữ chặt.

“Tống Thần Vũ, anh đang làm gì vậy?” Đỗ Lan Hương nghiến răng hỏi.

“Ngồi yên đi.” Tống Thần Vũ lại mở miệng cảnh cáo.

Cô còn muốn nói cái gì nữa thì Misa lên tiếng, giọng nói tức giận: “Hai người, hai người đang làm cái gì, cô, mau rời khỏi anh ấy.”
Tống Thần Vũ thờ ơ như không nghe thấy cô ta nói Đỗ Lan Hương lại hít sâu một hơi nói: “Đây là chồng tôi, sao tôi phải rời khỏi anh ấy?”
“Cô, rõ ràng cô không phải, người phụ nữ vô liêm sỉ.” Misa chỉ tay vào cô nói, ngón tay còn có chút run rẩy.

“Lẽ nào cô không cập nhật tin tức à? Bây giờ cô lên mạng thử tra thông tin về Tống Thần Vũ xem liền biết anh ta đã có vợ hay chưa, ở đây mà tự lừa mình dối người cái gì.” Đỗ Lan Hương đến mệt với cô gái, hôm nay là ngày gì vừa đối phó với Vũ Thiên Hoàng xong lại đi đối phó với hoa đào của chồng, số cô đúng là khổ mà.

“Cô… Được, tôi xem.” Misa được cô nhắc nhở liền lấy điện thoại ra lên mạng search ba chữ “Tống Thần Vũ” ai ngờ vừa search lại ra một đống hình ảnh tình cảm của anh và người phụ nữ này.

Misa như không tin vào mắt mình, liên tục nói: “Sao, sao có thể như thế, anh, anh đã có vợ rồi? Không thể nào, đây, đây là tin lá cải, tôi không tin.”
“Tin hay không thì tùy cô còn bây giờ làm ơn rời đi, đừng làm phiền vợ chồng chúng tôi dùng bữa.” Cô vừa dứt lời phục vụ cũng mang đồ ăn lên để trước mặt hai người rồi nhanh chóng rời đi.

Misa bị tin tức trên mạng làm cho bối rối, cô ta nắm chặt điện thoại nghiến răng nhìn hai người nói: “Bất luận thế nào tôi cũng sẽ không buông Tống Thần Vũ, kết hôn sao? Kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn.”
Đỗ Lan Hương đỡ trán, người này đúng là âm hồn bất tán, cô ghé vào tai Tống Thần Vũ nói: “Người ta đã nói vậy rồi anh không nói gì sao?”
“Cô bảo tôi phải nói gì, tôi sẽ nghe theo cô.” Tống Thần Vũ cười hiểm nói.


Đỗ Lan Hương bỗng rùng mình, người đàn ông này mà nghe theo cô thì trời sập mất, đúng là không tin cậy gì vào anh ta được mà.

“Cô gái, tôi khuyên thật lòng, làm vợ anh ta không dễ đâu, cô không buông đúng lúc nhất định sẽ phải hối hận.” Đỗ Lan Hương nhìn cô nàng yêu điên cuồng trước mắt chân thành khuyên bảo.

Thế nhưng Misa chỉ cười khinh nói: “Nếu cô không ly hôn với anh Vũ cô mới phải hối hận.”
Đỗ Lan Hương nghe vậy cười nói: “Lần trước anh ta đã xém chút nữa bóp chết cô, cô không sợ sao? Đừng bảo tôi không nhắc nhở cô, ở với anh ta ấy mà, một ngày cô cũng phải bị bóp cổ ba lần, bóp đến khi cô nghẹt thở thì thôi, còn nữa cô không phục vụ tốt anh ta còn có thể bị bỏ đói, bị nhốt vào chuồng hổ chơi với rắn, còn bị…”
“Đủ, đủ rồi, người phụ nữ này im ngay cho tôi, cô, cô không biết ghê tởm sao?” Misa bị cô nói đến sợ hãi, co người lại.

Đỗ Lan Hương lại nói: “À, tôi đã trải qua rồi nên cảm thấy bình thường, nếu cô có thể chịu được những thứ này tôi lập tức ly hôn với Tống Thần Vũ tác thành cho hai người.”
“Cô nói thật?” Misa không xác định hỏi.

“Thật, sao lại không thật, thế nào? Cô muốn sao?” Đỗ Lan Hương nhìn cô ta nghiêm túc hỏi.

“Vậy thì cô ly hôn với anh Vũ đi, tôi muốn gả cho anh ấy.” Misa giường như quyết tâm nói.

“Cô nghĩ kỹ chưa?” Đỗ Lan Hương cũng không bất ngờ chỉ nhoẻn miệng cười.

“Đương, đương nhiên.” Xem ra Misa cũng chưa chắc chắn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK