“Mạt Hàn! Cậu làm sao vậy?” Dạ Như khẩn trương đến cạnh cô , nhìn đôi mắt có chút sưng đỏ …
“Không sao” Nhan Mạt Hàn lắc đầu một cái , nở nụ cười thê lương . Vừa nói lại vừa ngẩng đầu nhìn lên “ Cho tớ mượn điện thoại một chút , muốn gọi gấp cho Lạc THần”
“Hiện tại?” Dạ như nói xong cầm điện thoại đưa cho Mạt Hàn
“ừ cám ơn “ Cô gật đầu , tiếp nhận lấy
Rất nhanh bên đầu kia liền có người bắt máy
“A, xin chào , tôi là Ngôn Lạc Thần”
“Lạc Thần” đưa lưng về phía hai đứa nhỏ , giọng nói của Mạt Hàn rất mệt mõi đi ra ban công
“Maạt Hàn? Sao em gọi đến đây? Công việc có bề bộn lắm không? ở bên kia thích ứng sao rồi?” Ngôn Lạc thần quan tâm , làm cho cô them đau lòng
Hít hít mũi “ Ừ ! chỉ là muốn quay về New Zealand sống”
Ngôn Lạc Thần biết được có cái gì không đúng “ Có phải có chuyện gì hay không? Về Nam Cung Ảnh sao? Hay là..”
“Không có , không sao” Nhan Mạt Hàn đánh gẫy lời nói của Ngôn Lạc Thần , cô chỉ là muốn nghe giọng nói của hắn để biết trên thế giới này còn có người thật lòng quan tâm cô
“Nếu không vui hãy trở lại , anh đang đợi em” Ngôn Lạc Thần từ tốn nói , ép giọng tới mức thấp nhất
“ừ” Cô nặng nề gật đầu , khi nào hoàn thành xong việc làm đại diện phát ngôn cô sẽ quay lại , một khắc cũng không muốn ở lại đây
--
Ban đêm , bên ngoài cửa sổ đèn đường vẫn sáng rực , nhưng Austin cùng April đã sớm lên giường
April ôm gấu bông , Nhan Mạt Hàn đang kể cho hai đứa nhỏ nghe chuyện ngày xửa ngày xưa
Gia đình rất hài hoà , chỉ thiếu người ba . Cuối cùng chuyện xưa giảng đạo xong , April không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Mạt Hàn , nháy nháy cặp mắt to tròn “ Mẹ , ba khi nào sẽ trở về?”
Austin đang đùa bỡn trong tay “ Đúng vậy , mẹ , khi nào hắn trở về? Con rất muốn nhìn xem ba bộ dạng như thế nào mà lại tạo ra được người con đẹp trai như con vậy”
(JJ : Vâng chỉ có thể là phiên bản nhỏ của Ảnh ca >.
Nhan Mạt Hàn buộc miệng cười , ôm lấy hai đứa nhỏ “ Ngoan , có cơ hội sẽ dắt hai đứa đến gặp ba”
Cô hôn lên trán Austin và April , sau đó rời giường quay trở về phòng mình
Nằm trên giường , trắc trở thật lâu nhưng vẫn không ngủ được . Thật là khổ sở , ba năm cô làm sao để sống? Ở lại nơi này , công ty kia , nán lại 3 năm , cô sợ cô không làm được , cô sợ một ngày mặt nạ sẽ bị vạch trần
Bên ngoài nhà Dạ Như , Âu Dương Dật đốt một điếu thuốc . Đứng dưới lầu , nhìn lên cửa sổ vẫn còn sáng đèn , do dự không biết có nên mở miệng…
6 năm qua bọn họ nhìn Nam Cung Ảnh thống khổ , nhìn hắn uống rượu , tự hành hạ bản thân ..
Nữ nhân đúng là tai hoạ . Cũng may mắn là hắn vẫn còn có thể hằng ngày gặp được Dạ Như
Mại khai bộ tử , bỏ lại điếu thuốc trong tay , quyết định lên lầu
“Dingg..Ding..” Cửa nhà bị gõ , cô đang xem tv miễn cưỡng ra mở cửa
Vừa mở cửa , liền bị người đứng ở ngoài hù đến sợ “ Âu Dương Dật?! Trời ạ , trễ thế này rồi đến đây làm gì?”
“Anh có việc muốn hỏi em , cho anh vào nhà” Hắn rất bá đạo
“Không được , cô nam quả nữ, không được” Dạ Như kiên định lắc đầu , chống khung cửa không cho hắn vào
Âu Dương Dật nhíu mày “ Tốt , vậy anh sẽ dùng cách của mình để vào”
Hắn trực tiếp bước đến , cúi người xuống , một giây kế tiếp Dạ Như bị hắn ôm ngang lên
“A” Dạ Như theo bản năng kêu lên một tiếng , đôi tay ôm cổ Âu Dương Dật
Âu Dương Dật trau mày “ Ơ? Như vậy là em đang chủ động?”
Gương mặt Dạ Như liền ửnghồng “ Anh , anh mau buông tôi xuống ! hàng xóm nhìn được sẽ không hay”
“không sao , vào nhà” nói xong , liền ôm dạ Như vào trong
“mẹ nó , tôi không muốn vô lễ a ! Anh hơn nữa đêm tới đây làm gì?” Dạ Như bắt đầu giãy giụa , đôi tay đập đập lên lưng hắn, chân cũng đá loạn xạ , nhưng lại không cản được Âu Dương Dật
“ Anh có việc muốn hỏi em” Hắn dùng chân đá cửa , đem Dạ Như đặt ở ghế sofa
Dạ Như liếc hắn “ Nói mau , chuyện gì?”
“Là chuyện của Mạt Hàn”
Dạ như quả quyết trả lời “ Tôi không biết” Không một chút suy nghĩ liền nói ra
Âu Dương Dật trau màu , giọng nói có mấy phần không vui “ Em biết , bây giờ Ảnh sống rất vất vả ! Cô ấy có thể không cần Ảnh , không quan tâm bọn anh nhưng nếu là em chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ lại”
“Tôi không biết , cũng không biết” Dạ NHư không nhìn hắn , không khí bên trong phòng khách rất xấu hổ , cô nhún nhún vai
“Anh về nhà đi , tôi muốn nghĩ ngơi” Cô đứng lên nói xong chuẩn bị vào nhà
“hơn sáu năm , em vẫn không tin tưởng chấp nhận anh sao?” Giọng nói của Âu Dương Dật có vài phần thương cảm
Dạ Như giật mình , nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của hắn , cũng không quay lại chỉ thản nhiên mở miệng nói “ về đi , khuya lắm rồi” nói xong , mở bước chân đi vào
Nhưng một giây kế tiếp cổ tay bị nắm lại , cả thân hình ngã vào cái ôm chặt của Âu Dương Dật
Cái ôm rất chặt , trong người Dạ Như cảm giác nóng lên , khe khẽ đẩy hắn ra “ Này , buông tôi ra”
Chỉ có thể nói , hiện tại cô mặc đồ ngủ ! là áo ngủ , bên trong không có mặc gì cả
Âu Dương Dật buộc chặt hai tay , cúi đầu , hôn trụ lên môi của cô
“Ngô ! Ngươi… đừng”
Trong nháy mắt , hormone kích thích toàn bộ cơ thể
Dạ Như giùng giằng , nhưng không chút nào chuyển dời , nam nhân ở trước mặt với tảng đá rất giống nhau , đẩy hắn thế nào hắn cũng không di chuyển , đánh như thế nào cũng không có nhúc nhích
Cô hung hăng đẩy hắn ra , nhân cơ hội cắn vào môi dưới của Âu Dương Dật
“đáng chết” trong miệng truyền đến vị tanh của máu
Dạ như mở to cặp mắt , hung hăng nhìn chằm chằm , cắn răng” Buông ra” nói gằn từng chữ
Âu Dương Dật cười “ Không buông ! A , cắn anh? Đùa giỡn khá đấy ! Nếu như vậy , chúng ta liền vui đùa một chút?” Hắn cười khiến cả người Dạ Như ngẩng ra . Một luồng gió lạnh thổi đến lưng , không khí chung quanh trở nên thay đổi
Âu Dương Dật khom người xuống , trong nháy mắt Dạ Như bị hắn ôm ngang trước ngực
“Mẹ nó ! Thả tôi xuống , anh muốn làm gi?” Dạ Như hoảng hốt , hai chân đá lung tung
Âu Dương Dật mặc kệ , đá văng cửa . Đem cô hung hăng để lên giường . Cô còn chưa kịp phản bác , hắn đã đè lên
“không cần ! kkhông cần , tôi không muốn” Dạ Như hay tai đập đập vào lưng hắn , cắn chặt môi dưới
Tròng mắt của Âu Dương Dật đỏ ngầu , hắn không thể đợi them nữa ! Đôi môi liền khống trụ lên cái miệng đang lảm nhảm của Dạ Như , mang theo chút trừng phạt hung hăng mút vào..
Bị hắn hôn đến choáng váng , oxi càng ngày càng ít đi
Âu Dương Dật lúc này mới rời môi của cô , một lượng không khí nhất thời tràn vào lồng ngực Dạ Như xém làm cho cô bị sặc
Nhưng tiếp theo , nụ hôn của hắn bắt đầu di chuyển từ mặt , chóp mũi , vành tai , cổ…
Bên trong gian phòng không có mở đèn , nhưng có thể thấy được ngực của Dạ Như kịch liệt phập phồng , trong mắt Âu Dương Dật lúc này chỉ thấy đường cong xinh đẹp của cô
Hắn tỉ mỉ hôn vào cổ , sau đó chậm rãi dịch chuyển xuống…
Trong lúc nhất thời , Dạ Như chỉ thấy “Oanh” một tiếng đại não trống không…
“Đừng..” cô không khỏi thốt ra một tiếng , không được không được ! cô muốn bằng ý chí của mình đẩy người đàn ông này ra
Âu Dương Dật hai tròng mắt ngập tràn tà mị , giống như dã thú đói bụng..
Đôi tay xé rách áo quần của Dạ Như , chỉ nghe “ xoẹt xoẹt” mất tiếng
“không cần , cút ngay , không nên đụng tôi “ Dạ Như lắc đầu , cắn chặt môi dưới , nước mắt chảy ra . Một luồng lạnh lẽo trong thân thể ào tới nói cho cô biết cô đang bị Âu Dương Dật cưỡng dâm sao? Không .. không! Cô muốn tình yêu nhưng không phải thế này ! không phải là như vậy
Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại , đôi tay bị Âu Dương Dật khống chế
Cắn chặt đôi môi , cô không để cho mình phát ra âm thanh
Cuối cùng , “—Tê”
“Không cần” Nửa thân dưới truyền đến cảm giác đau nhức , tựa hồ có cái gì bên trong đang xé nát cơ thể cô ra
“Dạ Như , đừng nói là không cần .. anh yêu em… anh yêu em…” Âu Dương Dật nói , hôn vành tai của cô
Suốt đêm , bên trong nhà đầy hơi thở gấp của đôi nam nữ …
Chẵng biết lúc nào rồi , ngnang hông truyền tới sức nặng , tức khắc nhắc nhở cô sự việc ngày hôm qua
Cắn chặt môi dưới , cô không muốn khóc , cũng không muốn rơi lệ
Chỉ chốc lát sai , người bên cạnh cử động , cô vội vàng nhấm chặt hai mắt , khoé mắt còn lưu lại nước mắt .. Bên trong nhà , còn giữ lại mùi vị “ ân ái”
Chợt , bên cạnh không còn sức nặng , tựa hồ người đã rời đii .. trong lúc nhất thời , Dạ Như sợ mất đi hắn không nhịn được liền xoay người “ Anh đi đâu vậy?”
Âu Dương Dật mặc quần vào , làn da màu lúa mì vẫn như cũ rất quyến rũ..
“tối hôm qua .. là anh cưỡng hiếp em” hắn dừng một chút “ cho nên anh sẽ đi tự thú” nói xong , nhặt áo dưới đất lên
Tự thú?! Dạ Như không tin trợn to mắt , hắn muốn đi tự thú?!
Âu Dương Dật quay đầu , tự giễu cười “ Lần đầu tiên của em thuộc về anh như vậy là đủ rồi” Nói xong mại khai bộ tử , tay chạm vào chốt cửa , trong nháy mắt bên hông có lực truyền đến..
“Em..” Dạ Như dừng một chút “ Không đi được chứ?”
Xoay người , chống lại hai tròng mắt trong suốt có hơi đỏ
“ Không phải lo , anh sẽ không sao?” Hắn tựa hồ rất cố chấp không hiểu được câu nói kia , làm sao có thể dừng lại hắn?
Nhẹ Nhàng cầm tay dạ NHư “ Anh sẽ nhớ em”
Chẵng biết tại vì sao lại cố chấp , chỉ có cảm giác hai tay của mình bị đẩy ra
Cúi đầu , Dạ Như mấp máy môi ..tim đập rất nhanh , cô sợ sẽ mất hắn
“Tối hôm qua không có …. Đẩy anh ra… Là bởi vì… Thật ra thì…., em …. Yêu anh”
Do dự nửa ngày , cà lăm nửa ngày , cuối cùng cũng nói ra
Trước mặt , Âu Dương Dật giật mình .. Không bước đi nữa . Đợi hơn sáu năm? Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này?
Hắn kích động ôm lấy Dạ NHư “ Em , tại sao không nói sớm một chút? Tại sao?”
Dạ Như khoé miệng nở nụ cười hạnh phúc , đôi tay ôm lấy hắn “ Bởi vì em chuẩn bị không tốt , gia thế nhà anh , người nhà của anh ..Em , không xứng với anh”
Cô bất quá chỉ là con vịt xấu xí , làm sao có thể xứng với thiên nga?
Sáng sớm , Nhan Mạt Hàn mang theo cặp mắt gấu mèo xuất hiện tại công ty của Nam Cung Ảnh, làm cho người ngồi trước quầy tiếp tân sợ khiếp
Cứ theo lẽ thường ngồi trước bàn lấy giấy vẽ bản thảo , đôi tay mảnh khảnh bắt đầu bay múa , thỉnh thoảng nhấp một ngụm cafe đen
Lúc này , di động vang lên
"Ai? Austin?"
Vừa thấy dãy số của nhà gọi đến không cần đoán cũng biết là Austin
"Này ! Mẹ à , mẹ đang ở đâu? April nói không thấy mẹ , hiện tại đang khóc ầm ngoài phòng khách" Giọng nói Austin mang theo vài phần bất đắc dĩ
Nhan Mạt Hàn nhu liễu mi tâm " Không phải đã nói sao? Hôm nay hai đứa ở nhà , con phải chăm sóc em . Bởi vì sáng giờ gọi cho Dì Dạ Như nhưng không ai bắt máy , cũng không biết nha đầu đó sống chết ở đâu"
"A , mẹ , con ở nhà rất chán . Mẹ về chở con đến công ty đi"
"Cái gì? con muốn đến công ty của mẹ? Điều này không được ! không được"
"Làm ơn , bằng không con sẽ khóc " Nói xong , Austin cố ý mang theo âm thanh đáng thương , hít hít cái mũi
Tưởng tượng khuôn mặt của Austin và ánh mắt đỏ của April cùng một chổ , trong tâm cô tê dại...
"Được được , chờ mẹ" Nói xong cúp máy , day day hai bên thái dương , thật sự là hai đứa con phiền toái...
Vừa mở cửa liền đụng phải Nam Cung Ảnh ngay hành lang . Trời ạ, cô như thế nào lại bất hạnh vậy?
"Tô Phi Á tiểu thư muốn đi đâu sao?" Âm thanh của hắn đến gần
Nhan Mạt Hàn không quay đầu lại " Tôi phải về nhà một chút , có một số đồ bỏ quên"
"Trong lúc đi làm , cô tự tiện rời đi?"
"Tôi không có ý đó"
"Vậy là..?"
Hắn cười , tiến đến . Nhìn từ trên xuống , làm cho cô một cảm giác rất rất lớn đè lên..
Bất cứ giá nào " Tôi về đưa hai đứa trẻ lên đây , hai đứa nhóc còn nhỏ không thể để ở nhà một mình được"
"Ha Ha Ha Ha ! dẫn theo đứa nhỏ? cô có thể quên dẫn con theo ? Thật sự là buồn cười"
Vừa nghe lời này , Nam Cung Ảnh ôm bụng cười to
Nhan Mạt Hàn mặt tối xầm " Xin mời Nam Cung Tổng Tài tránh ra"
Hắn nhíu nhíu mày , sau đó tránh ra một lối nhỏ , làm cho cô phải ép người dán vào thân thể của hắn mới đi qua được...
Khi đi ngang qua , mùi hương thơm ngát lại làm cho hắn nhớ tới Nhan Mạt Hàn
"Cô ấy không phải là Nhan Mạt Hàn" Âm thanh của Nam Cung Ảnh rất nhỏ , hắn lầm bầm lầu bầu , nhắc nhở chính mình , nhưng lại bị Nhan Mạt Hàn nghe thấy , trong tâm khẽ run lên
Biết không phải là tốt rồi , cô nở nụ cười không quay lại tiếp tục đi về phía trước . Có lẽ từ nay về sau bọn họ chính là như vậy chỉ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không có cắt nhau , hoặc là đã từng tương giao qua nhưng hiện tại còn lại cái gì cũng đều không có
Cô thương hắn , cho nên mới ở trong bệnh viện chịu đau , sinh ra hai đứa nhỏ . Trong lúc sinh , thiếu chút nữa mạng sống cũng không thể giữ lại
Lái xe một đường chạy vội vào nhà " Austin , April , mau ra đây "
Tiến vào cửa , Nhan Mạt Hàn đứng ở cửa cũng không mang dép hướng tới trong phòng gọi
Nhưng trong nhà âm thanh yên lặng quỷ dị , không ai trả lời..
Nhan Mạt Hàn trau trau mày " Này , Austin , April , hai con nhanh lên , đừng chơi trốn tìm nữa" Nói xong , tay cởi giày cao gót , mại khai bộ tử bước vào trong , nhìn thấy nhà trống rỗng , cô bất đắc dĩ cười cười
"Được rồi , mẹ tiến vào tìm đây nha" Nói xong , từng bước từng bước đẩy cửa ra , nhưng cửa lại đóng lại
Rốt cuộc , mở cửa phòng ngủ , nghe được một chút âm thanhChương 133 : Không cần chơi trốn tìm
Sáng sớm , Nhan Mạt Hàn mang theo cặp mắt gấu mèo xuất hiện tại công ty của Nam Cung Ảnh, làm cho người ngồi trước quầy tiếp tân sợ khiếp
Cứ theo lẽ thường ngồi trước bàn lấy giấy vẽ bản thảo , đôi tay mảnh khảnh bắt đầu bay múa , thỉnh thoảng nhấp một ngụm cafe đen
Lúc này , di động vang lên
"Ai? Austin?"
Vừa thấy dãy số của nhà gọi đến không cần đoán cũng biết là Austin
"Này ! Mẹ à , mẹ đang ở đâu? April nói không thấy mẹ , hiện tại đang khóc ầm ngoài phòng khách" Giọng nói Austin mang theo vài phần bất đắc dĩ
Nhan Mạt Hàn nhu liễu mi tâm " Không phải đã nói sao? Hôm nay hai đứa ở nhà , con phải chăm sóc em . Bởi vì sáng giờ gọi cho Dì Dạ Như nhưng không ai bắt máy , cũng không biết nha đầu đó sống chết ở đâu"
"A , mẹ , con ở nhà rất chán . Mẹ về chở con đến công ty đi"
"Cái gì? con muốn đến công ty của mẹ? Điều này không được ! không được"
"Làm ơn , bằng không con sẽ khóc " Nói xong , Austin cố ý mang theo âm thanh đáng thương , hít hít cái mũi
Tưởng tượng khuôn mặt của Austin và ánh mắt đỏ của April cùng một chổ , trong tâm cô tê dại...
"Được được , chờ mẹ" Nói xong cúp máy , day day hai bên thái dương , thật sự là hai đứa con phiền toái...
Vừa mở cửa liền đụng phải Nam Cung Ảnh ngay hành lang . Trời ạ, cô như thế nào lại bất hạnh vậy?
"Tô Phi Á tiểu thư muốn đi đâu sao?" Âm thanh của hắn đến gần
Nhan Mạt Hàn không quay đầu lại " Tôi phải về nhà một chút , có một số đồ bỏ quên"
"Trong lúc đi làm , cô tự tiện rời đi?"
"Tôi không có ý đó"
"Vậy là..?"
Hắn cười , tiến đến . Nhìn từ trên xuống , làm cho cô một cảm giác rất rất lớn đè lên..
Bất cứ giá nào " Tôi về đưa hai đứa trẻ lên đây , hai đứa nhóc còn nhỏ không thể để ở nhà một mình được"
"Ha Ha Ha Ha ! dẫn theo đứa nhỏ? cô có thể quên dẫn con theo ? Thật sự là buồn cười"
Vừa nghe lời này , Nam Cung Ảnh ôm bụng cười to
Nhan Mạt Hàn mặt tối xầm " Xin mời Nam Cung Tổng Tài tránh ra"
Hắn nhíu nhíu mày , sau đó tránh ra một lối nhỏ , làm cho cô phải ép người dán vào thân thể của hắn mới đi qua được...
Khi đi ngang qua , mùi hương thơm ngát lại làm cho hắn nhớ tới Nhan Mạt Hàn
"Cô ấy không phải là Nhan Mạt Hàn" Âm thanh của Nam Cung Ảnh rất nhỏ , hắn lầm bầm lầu bầu , nhắc nhở chính mình , nhưng lại bị Nhan Mạt Hàn nghe thấy , trong tâm khẽ run lên
Biết không phải là tốt rồi , cô nở nụ cười không quay lại tiếp tục đi về phía trước . Có lẽ từ nay về sau bọn họ chính là như vậy chỉ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không có cắt nhau , hoặc là đã từng tương giao qua nhưng hiện tại còn lại cái gì cũng đều không có
Cô thương hắn , cho nên mới ở trong bệnh viện chịu đau , sinh ra hai đứa nhỏ . Trong lúc sinh , thiếu chút nữa mạng sống cũng không thể giữ lại
Lái xe một đường chạy vội vào nhà " Austin , April , mau ra đây "
Tiến vào cửa , Nhan Mạt Hàn đứng ở cửa cũng không mang dép hướng tới trong phòng gọi
Nhưng trong nhà âm thanh yên lặng quỷ dị , không ai trả lời..
Nhan Mạt Hàn trau trau mày " Này , Austin , April , hai con nhanh lên , đừng chơi trốn tìm nữa" Nói xong , tay cởi giày cao gót , mại khai bộ tử bước vào trong , nhìn thấy nhà trống rỗng , cô bất đắc dĩ cười cười
"Được rồi , mẹ tiến vào tìm đây nha" Nói xong , từng bước từng bước đẩy cửa ra , nhưng cửa lại đóng lại
Rốt cuộc , mở cửa phòng ngủ , nghe được một chút âm thanh
Trong phòng , truyền đến âm thanh đứt quãng đang nức nở
Nhan Mạt Hàn trong tâm căng thẳng , chạy nhanh vào nhà
Dưới sàng truyền đến âm thanh , April nằm xấp xuống
"April?" Nhan Mạt Hàn chạy nhanh kéo con bé ra
Vừa thấy Nhan Mạt Hàn , April lại " Oa" một tiếng , gắt gao ôm cổ của cô
"April? Con làm sao?" Trực tiếp ôm April vào trong ngực , tâm lập tức nghẹn tới cỗ
"Oa..Oa..Oa" April cái gì cũng không nói , khóc càng lúc càng to
Nhan MẠt Hàn ôm April , vỗ vỗ sau lưng
"Anh trai , oa oa , anh trai" April chỉ khóc
"Austin làm sao?"
"Anh ấy bị khác bắt đi rồi , oa oa " Nói xong , April một lần nữa lại gào thét lên
Trong lúc nhất thời , trong tâm hoàn toàn rối loạn
Con trai của cô , bị người khác bắt cóc rồi? Có người bắt cóc Austin? Để bán Austin? Trời ạ ! Cô thật sự không dám nghĩ tới , cắn chặt môi dưới , hai tay có chút run rẫy
Ngôn Lạc Thần ở NewZealand , chắc chắn không thể giúp được cô ! Kia , còn ai có thể giúp? Dạ Như?
"April , theo mẹ đến nhà Dạ Như , chúng ta kím cô ấy hỗ trợ , nhanh đi lấy búp bê của con , chúng ta đi"
Nói xong , Nhan Mạt Hàn dắt tay April , cầm búp bế dưới đất lên , ôm lấy April
April dùng sức khóc , Nhan Mạt hàn hốc mắt củng ửng đỏ , cô gật gaật đầu " Này , mẹ sẽ không để cho Austin có việc gì , được không?"
Khoá kỹ cửa , rất nhanh chạy xuống , thật là cô sợ hãi
Lên xe thắt giây an toàn cho April , thời gian cũng đã giữa trưa
April lập tức nức nở , ôm búp bê trong tay , ánh mắt đỏ bừng
Đem xe dừng lại dưới lầu của nhà Dạ Như , dắt tay April chạy lên "Dạ Như , Dạ Như"
Vừa đến , cô liền vội vàng gõ cửa , hai mắt có chút đỏ đỏ
Chỉ chốc lát sau , cửa mở ra
"Dạ Như ! Mau , giúp mình xem April một chút"
"A , đại tiểu thư? Cậu như thế nào lại đến đây?"
Âu Dương Dật đang ở trong nhà , Nhan Mạt Hàn chạy tới không phải là bại lộ sao?
"Dạ NHư , Austin bị bắt cóc rồi ! Mình phải đi tìm con trai , cậu giúp mình coi April một chút"
Nói xong liền xoay người
Dạ Như có chút lo lắng " Một mình cậu đi khẵng định là không được"
"Vậy muốn mình làm sao bây giờ? Sáu năm trước mình còn có thể tìm Nam Cung Ảnh , nhưng sáu năm sau thì sao? Hiện tại phải làm sao? Có thể tìm ai giúp đỡ nữa? Mình phải làm sao bây giờ? Mình sợ Austin xảy ra việc , mình muốn đi tìm cảnh sát"
Nhan Mạt Hàn khóc lên , nước mắt không nhịn được nữa trào ra , cô sợ
April hai tròng mắt đỏ bừng ngẩng đầu , ôm Nhan Mạt Hàn " Mẹ , mẹ không khóc , anh hai sẽ không có việc gì , xem này , con cũng không khóc" April ngoan ngoãn dùng tay lau nước mắt cho Nhan Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn ngồi xổm xuống , khóc càng to hơn
Dạ Như che miệng ,trừng to hai mắt ! Trong lòng liên tục kêu thảm , xong rồi , xong rồi ! Nhan Mạt Hàn vừa nói những gì chắc chắc Âu Dương Dật bên trong nghe được ! Thảm rồi
Quả nhiên cửa phòng " cạch " một tiếng , mở ra
Âu Dương Dật mặc quần áo vừa vặn , đứng ở cửa , trong ánh mắt mang theo vài phần kích động
Nghe được âm thanh , Nhan Mạt Hàn quay đầu , theo bản năng trừng lớn hai mắt