• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ tư ở thành phố S

“ơ , Mark” Dịch Điều Vi mang giày cao gót , trang điểm đậm , đeo cập mắt kiếng to chính là muốn che giấu đi nét mặt chán ghét của mình ... Cô nhìn Mark cười cười

RẤt nhanh , nam nhân liền ở trên giường ...

“Lấy lòng tôi..” Mark hạ thấp giọng

“Ừ...A~” DỊch Điệu Vi để cho mình rên rĩ càng lớn , ưỡn người hợp tác cùng Mark , không lâu sao hai người đạt đến cao trào

Sau đó , Mark châm một điếu thuốc , chậm rãi hít một hơi..

Dịch Điều Vi đứng dậy , mặt quần áo vào , khinh bỉ nhìn Mark” Tuần sau , tôi hi vọng nhìn thấy hắn”

Nói xong , lưu loát xoay người dọn dẹp đồ đạt , cầm chi phiếu trên tủ đầu giường rời đi . Đây chính là cách bọn họ giao dịch..

“Hừ , Dịch Điều Vi” Mark bĩu môi , hừ lạnh một tiếng đem điếu thuốc dập tắt .

Một tuần lễ sau đó , Ajo đúng hẹn , đến gõ cửa nhà của Dịch Điều Vi

“Dịch tỷ” hắn không cười chỉ cúi người xuống ..

“ Vào đi” Dịch điều Vi mở cửa ra cho Ajo vào , sau đó liền trực tiếp đưa máy tính cầm tay cho hắn

“ Công việc của ngươi , tôi không muốn giải thích thêm”

Ajo nội tâm minh bạch rõ ràng , người Dịch Điều Vi yêu bốn năm trước là Nam Cung Ảnh , bốn năm sau vẫn là hắn chẵng qua là bốn năm trước vì ham mê danh lợi mà Dịch Điều vi đã rời bỏ hắn đi , trèo lên giường cùng Mark nên ở pháp cuối cùng cũng có chút tên tuổi , những người khác đều không biết chuyện này , ai cũng nghĩ Dịch Điều Vi tự dựa vào sức mình mà đi lên ..

Không ai biết là cô nói dối bao nhiêu lời , cũng không ai biết cô đã dễ dàng bước lên đài T

Ajo gật đầu một cái , không nói thêm gì nữa

Tiểu Dương gõ cửa một cái ,mở cửa phòng làm việc tổng giám đốc đi vào..

“tổng giám đốc, ngày 25 tháng sau là sinh nhật của thiếu phu nhân”

Nam Cung Ảnh sửng sốt , ngày 25 tháng sau? Lễ Giáng sinh? Cô đã 20 tuổi rồi sao?

“tốt lắm ,tôi biết rồi” Nam Cung Ảnh không ngẩng đầu , cầm điện thoại lên ...

“Shit ! Cái tên chết tiệt này , loàn loạn đồ của tôi” Nam Cung Ảnh có chút nổi giận , Tiểu Dương biết được liền lui ra ngoài

Điện thoại bên kia , Doãn Thiệu Hàn miễn cưỡng nói “Tôi và Dật chẵng qua chỉ là kím việc cho đỡ nhàm chán thôi , nên mở ngăn kéo bàn của cậu ra . Ôi cha , thật xấu hổ nha , ngay cả tờ báo cũng cắt ra , Ha Ha Ha”

“Tôi Kao... Tên chết tiệt đừng để tôi thấy cậu , nếu tôi thấy cậu liền đem” tiểu huynh đệ” phía dưới của cậu mà cắt bỏ đó” Nam Cung Ảnh rống lên , bên ngoài Tiểu Dương có thể nghe thấy , kết quả một giây kế tiếp thiếu chút nữa đã hoá đá ngã xuống đất , đây là tổng giám đốc sao? Những lời như vậy cũng có thể nói ra?

“Không nghĩ là cậu phản ứng chậm như vậy , từ thành phố A quay về đây đã gần một tuần , bây giờ mới phát hiện Hahaha” Doãn thiệu hàn cười , làm cho sắc mặt của Nam Cung Ảnh ngày càng đen ..

Nhìn hộp vuông mà Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn dán gì đó , hắn chỉ muốn lập tức đem hai người họ đè cho bẹp dí

Hắn từ thành phố A trở về không có thời gian dàn xếp thì làm sao để ý đến việc sửa sang lại ngăn kéo?

“Đại tổng giám đốc , tôi rất vội nha , vì chuyện này liền gọi cho tôi sao? Ơ cha , thôi gọi cho Dật đi , tôi đây còn có vài hợp đồng phải giải quyết”

Doãn Thiệu Hàn nói xong , dem điện thoải mở chế độ loa ngoài , bắt đầu lật lật giấy tờ trên bàn

“Tên chết tiện , tôi sẽ cho trợ thủ cầm dao đến..” Nói xong , Nam Cung ảnh cúp máy , nhìn hộp vuông trên bàn , mặt ngày càng đen , phía trên có vẽ vẽ gì đó , thiếu nhi không nên gì đó.. Nếu để cho nhân viên công ty hay Tiểu Dương thấy được , một đời lừng danh của hắn sẽ bị phá huỷ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK