" đêm nay đến đó để làm gì? " Doãn Thiệu Hàn vắt chéo chân , lần trước về nhà đã chết khiếp , ngày hôm sau thiếu chút nữa đã bị cấm cửa
" Vui chơi" Âu dương Dật tà mị cười , nếu bây giờ trước mặt có mấy người mỹ nữ , chắc chắn sẽ chết dưới chân hắn
Doãn Thiêu Hàn buột miệng cười " Xem ra Âu Tổng thật sự có vấn đề trong cách thưởng thức nha . Đi tươi đẹp để chơi? Lần trước xém tí đã bị cấm cửa ! Thật không biết làm sao lại quen biết các loại bạn này , tôi bắt đầu thay đổi theo chiều hướng xấu rồi"
"Hôm nay? Không được không được , tôi đang mệt chết đây . Sáng sớm , chân tay đã đau nhức , thôi hôm khác đi" Nam Cung Ảnh vội vàng hủy bỏ , lại nện vào bả vai đang nhức mỏi , thật không biết hôm qua như thế nào mà ngủ , hiện tại từ sáng sớm đã mỏi nhừ toàn thân
" Ha Ha Ha , được , Nam Cung Tổng Tài hẹn lần sau nhé , buổi tối đừng dùng sức quá nha" Âu dương Dật kì dị , làm cho Nam Cung Ảnh mất tự nhiên
" Các người thật là nói nhiều , tôi không phải đã nói , tôi và Nhan Mạt Hàn chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi , bởi vì muốn có được cổ phần của ông nội" Nam Cung Ảnh không nhìn bọn họ , ngón tay tiếp tục gõ gõ trên bàn phím
" Này , cái gì? Phải về thành phố A?
Nhan MẠt Hàn nắm điện thoại , trợn to hai mắt , Ngôn Lạc Thần phải quay trở về thành phố A rồi
" Ừ , Mạt Hàn , Lạc ca ca bên kia có chuyện , sau này trở về , một thời gian sau sẽ quay lại NewYork , em nhớ lời nói của mẹ anh bất cứ lúc nào em muốn cũng có thể trở lại đây " Ngôn Lạc Thần mang theo vài phần thương cảm , hắn bây giờ muốn tiếp tục buông tay , sẽ không là tương lai của Nhan Mạt Hàn vậy thì chỉ có thể buông tay cô ấy ra . trong lòng thật đau
"Anh không thể ở đây thêm một thời gian nữa sao? Vậy em tiễn anh đi" Nhan Mạt Hàn nói , nước mắt khẽ rơi , thần mộ mệnh của cô đã rời đi vậy sau này bị Nam Cung Ảnh khi dễ biết làm sao . Gặp khó khăn thì phải giải quyết như thế nào , người duy nhất cô yêu lại muốn rời đi
" Mạt Hàn , không cần , mẹ và anh đã lên xe rồi . Trễ như vậy mới nói cho em biết , thật xin lỗi" Ngôn Lạc Thần nhìnra cửa sổ , từ thành phố M trở về thành phố A mất 3 tiếng lái xe , nhìn ra ngoài cửa sổ nhanh chóng quay ngược lại cảnh sắc , trong lòng lại nhói đau
" Cái gì? Anh, tại sao nhất định phải làm như vậy? Đi mà không lời từ biệt?" Trong cửa hàng bánh ngọt , Nhan Mạt Hàn nâng âm thanh lên gấp tám lần
" Anh không phải đã nói cùng em rồi sao? Tốt , Tiểu Hàn ngoan , giữ liên lạc nha , anh sắp ra ngoài thành phố rồi , sẽ mất tín hiệu , nói đến đây thôi . Tạm biệt em"
Ngôn Lạc Thầm tạm biệt , trong lòng Nhan Mạt Hàn cảm thấy hụt hẫng , trống không rất khó chịu