Mục lục
Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Lục gia là thủ lĩnh của đám sơn tặc đang hoành hành quanh vùng này. Kể từ sau khi hắn đặt chân tới đây, gần năm sáu năm nay ở trong phạm vi trăm dặm vẫn luôn gữ vững tác phong hống hách lộng hành, uy phong chấn động khắp bốn phương tám hướng, nghiễm nhiên trở thành một thổ hoàng đế.

Ai mà ngờ tới, hôm nay thế nhưng chịu phải thua thiệt dưới tay một chàng thiếu niên tuấn tú, bảy tám đại hán thế nhưng không đánh lại một thiếu niên thoạt nhìn thì trông có vẻ vô cùng yếu đuối, không những thế còn bị người ta đánh đến nỗi răng rơi đầy đất. Vì thế cuối cùng đành phải mặt xám mày tro bỏ chạy, trước khi đi còn bày bộ dáng hung hăng ngoan ác, mạnh miệng thề thốt ngày sau sẽ tới tìm chủ tớ Khanh Ngũ tính sổ.

“Tính sổ? Ngươi có thể tính qua hắn chắc?” Tiểu Thất hếch lông mày, chỉa chỉa Khanh Ngũ nãy giờ vẫn đứng ngoài xem cuộc vui.

Cường đạo Mã Lục thân hình vạm vỡ nhìn nhìn Khanh Ngũ, trong mắt trước sau nhất mực lưu luyến, cực không tình nguyện đành phải dưới sự thúc giục của thủ hạ nhảy lên ngựa, mang theo ánh mắt oán hận cực kỳ mãnh liệt rời đi.

Vì thế, vài ngày sau đã xảy ra một chuyện rất máu chó.

Ngày hôm sau, có vài đứa nhỏ trong thôn thần bí bị mất tích, hiện trường nơi xảy ra vụ việc chỉ để lại một tờ giấy, muốn một mình tiên sinh dạy học tới chỗ đám sơn tặc đổi người. Vì thế sáng sớm người nhà mấy đứa bé bị mất tích đã chạy đến trước cửa nhà Khanh Ngũ khóc lóc kêu cha gọi mẹ, cầu xin Khanh Ngũ đi cứu con mình. Sau đó Tiểu Thất liền nhảy ra, chống nạnh không phục kêu to với nhóm dân chúng trong thôn: “Nhà các ngươi đánh mất con nhỏ, cũng không phải do công tử nhà ta bắt đi! Vì cái gì vì cứu mấy đứa nhỏ… người các ngươi kia, phải bắt công tử nhà ta đi mạo hiểm! Không bao giờ! Không bao giờ!”

“Tiên sinh ngươi không đi cũng đồng nghĩa với việc đẩy mấy nhà chúng ta vào đường cùng a!” Các thôn dân khóc như đã đến ngày tận thế, “Tiên sinh ngươi đi đi! Mai sau mấy nhà chúng ta sẽ lập bài vị trường sinh cho ngài, đời đời kiếp kiếp cung phụng ngài…”

“Nói mấy lời vô dụng ấy làm gì! Bài vị trường sinh dùng cái quái gì! Dù sao ta quyết không để công tử phải mạo hiểm! Không được! Không được!” Tiểu Thất gào khóc đến vui vẻ.

Cãi nhau hả? Triệu Đại Bảo bưng rổ kim chỉ, trải cạnh cửa ngồi xổm vừa may đồ vừa xem náo nhiệt.

Lúc này mấy thôn dân cũng đã bắt đầu nóng nảy, vì thế các nam nhân chạy về nhà cầm cuốc uy hiếp Tiểu Thất: “Ngươi tránh ra! Hôm nay hắn đi cũng phải đi! Không đi chúng ta liền đem hắn nâng qua! Còn không chịu tránh qua một bên thì sẽ khiến cho đầu ngươi nở hoa!”

Tiểu Thất gào to: “Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ta cũng sẽ quyết không để cho các ngươi xông vào thương tổn công tử! Không cho! Không cho!”

Ngay tại thời điểm cuộc tranh chấp càng ngày càng căng go thì cánh cửa gỗ phía sau Tiểu Thất rầm một tiếng bị mở toang, chỉ thấy Khanh Ngũ chống quải trượng, nhíu mày nói: “Tiểu Thất, ngươi làm cái gì? Mau tránh ra! Học trò của ta gặp nạn, theo lý thì ta cho dù phải đánh đổi cả tánh mạng cũng phải cứu giúp, xin mọi người yên tâm, bây giờ ta sẽ nhanh chóng lên núi mang bọn nhỏ trở về.”

“Công tử! Ngươi không thể như vậy! Ngươi còn đang bệnh! Thân thể của ngươi… Ngươi không được đi! Không được!” Tiểu Thất nhào vào trong ngực Khanh Ngũ ôm lấy thắt lưng của hắn, thuận tiện sờ soạng thêm vài cái.

“Tiểu Thất, ngươi đừng như vậy, ta vì sự an nguy của bọn nhỏ mới đi, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta sẽ không có việc gì.” Khanh Ngũ sờ sờ đầu Tiểu Thất khuyên giải an ủi.

“Ô ô ô… Công tử… Vì sao mệnh của ngươi lại khổ như thế chứ… Ngươi mười hai tuổi đã phải cửa nát nhà tan thậm chí ngay cả đôi chân cũng bị phá hủy… Người ta cùng ngươi bôn ba khắp ăn ăn nhờ ở đậu bị người đời xem thường… Nhìn ngươi hàng năm triền miên trên giường bệnh mấy lần phải đối diện với bờ vực sống chết… Ô ô ô… Nhìn ngươi hộc máu hôn mê phát sốt… Thật vất vả mới có thể yên ổn sống qua ngày… Hiện giờ lại phải bỏ mạng chỗ đám sơn tặc đó… Công tử mạng của ngươi vì sao lại khổ như vậy…” Tỉnh lược n từ liên miên dài dòng không dứt.

Khanh Ngũ “… …”

Lần này nói đến quá mức cảm động, thế cho nên đám thôn dân đang vây xem đều bắt đầu lau nước mắt, mấy cha mẹ có con cái mất tích đều quỳ xuống, khóc cầu Khanh Ngũ cứu con trai nhà mình.

Vì thế Khanh Ngũ đành phải nói: “Ta không vào địa ngục thì ai vào?” Liền đẩy Tiểu Thất ra, lảo đảo bước ra cổng.

“Công tử ————! Để cho ta đi cùng ngươi Cho dù có chết ta cũng phải theo ngươi! Nếu có kiếp sau hy vọng vẫn được làm thư đồng của ngươi!” Tiểu Thất tan nát cõi lòng gào khóc đuổi theo.

Triệu Đại Bảo nghiêng đầu nhìn mọi người bởi vì một màn tình sâu nghĩa nặng, vì mệnh khổ nhấp nhô của đôi chủ tớ này mà òa khóc thành một đoàn, đột nhiên nghi hoặc: vì cái gì không có người hoài nghi lý do vì sao tên sơn tặc kia chỉ định phải là Khanh Ngũ đi qua? Chẳng lẽ mớ phiền toái này không phải do cái hàng Khanh Ngũ kia gây ra sao? Vừa rồi hàng kia bộ dáng hiên ngang lẫm liệt lảng tránh cái vấn đề mấu chốt này đó! A a a, thật sự là rất giảo hoạt!

Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ ngồi trên lư xe thôn dân đã chuẩn bị sẵn, bị đưa đến chỗ sâu bên trong chân núi Độc Long, doanh trại của đám thổ phỉ ở trên núi đó, thôn dân không dám tới gần, đưa đến nơi này liền run run rẩy rẩy mà cất bước rời đi.

Nhìn thấy Khanh Ngũ bị đưa tới đây, tên tiểu tặc canh gác chỗ này vội vàng chạy lên núi bẩm báo, rất nhanh Mã Lục gia liền dẫn theo một số đông nhân mã chạy xuống bên dưới chân núi, chỉ thấy một mình Khanh Ngũ ngồi ở trên lư xe, tiểu thư đồng đáng sợ kia cũng không có đi theo.

Mã Lục gia vứt cho một ánh mắt ra hiệu, rất nhanh đám thủ hạ thám thính chung quanh bốn phía vọt tới bẩm báo rằng không có những người khác, tiên sinh quả nhiên chỉ tới một mình.

Lúc này Mã Lục gia mới yên lòng, lớn mật đi tới. Khanh Ngũ thấy hắn đến đây, mở miệng yêu cầu: “Thả bọn nhỏ ra, bằng không ta lập tức tự sát.”

Mã Lục gia lại bắt đầu đau đầu——mỹ nhân mà chết yểu thì chơi không tốt lắm, hắn Mã Lục cũng không có ham mê cổ quái như kiểu gian thi. Ánh mắt lúc Khanh Ngũ nhìn về phía hắn không hề có chút nào sợ hãi, trái lại còn mang theo ý cười giảo hoạt thâm trầm, mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến cho đầu lĩnh đại vương khó xử.

“Lục gia! Kẻ này chỉ là một tên què thôi hà!” Thủ hạ nhắc nhở.

Mã Lục gia đang muốn mở miệng, Khanh Ngũ lại giành nói: “Mã Lục gia, tuy ngươi ngang ngược hoành hành một phương, nhưng nghe nói ngươi cũng là một hán tử biết giữ chữ tín, nếu đã như thế, ngươi có dám cùng tên què như ta đánh cuộc một phen? Nếu như là ta thua, ta liền ngoan ngoãn theo ngươi trở về làm áp trại nam sủng của ngươi, cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, hầu hạ ngươi nếu như ngươi thua …”

“Thì thế nào?” Mã Lục gia nghe mấy câu Khanh Ngũ mở đầu, nào áp trại nam sủng nào cam tâm tình nguyện đã cảm thấy lòng ngứa ngáy, không khỏi bị trêu chọc, ngay cả cuống họng lẫn hai tròng mắt cũng đều bắt đầu phát khô.

Khanh Ngũ cười nói: “Nếu như ngươi thua, ta muốn ngươi giải tán sơn trại, từ nay về sau hướng thiện.”

“Ha ha ha! Ngươi chỉ là một tiên sinh dạy học nho nhỏ, nhưng thật ra khẩu khí thật lớn! Được ta cũng muốn nghe xem, ngươi dám cùng ta cá cái gì? Dù sao mấy ngày nay lão tử cũng rảnh đến nhàm chán, vậy dứt khoát chơi đùa với ngươi một chút, khiến cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục!” Tròng mắt của Mã Lục gia không ngừng đảo quanh trên người Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ nói: “Vật ta đây ra một đầu đề, ta muốn bắt đầu từ bây giờ sáng sớm mỗi ngày ngươi phải đến học đường của ta rửa tai nghe ta giảng bài, học tập đạo lý của thánh hiền, nhưng ngươi không được đe dọa quấy nhiễu thôn dân, giữa trưa ngày mai, nếu như ngươi có thể tiếp thu được đạo thánh hiền một lòng hướng thiện, từ nay về sau cải tà quy chính, đó là ta thắng nếu như ngươi không tiếp thụ được, vẫn một mực hướng ác, giữa trưa lúc ra khỏi học đường thì ta xin thua. Như thế nào?”

“Ha ha ha ha! Lão tử lớn như vậy còn chưa từng đặt chân tới đồ bỏ học đường đâu! Cũng tốt cũng tốt, vừa lúc đi xem thử, nhìn ngươi xú tiên sinh ngươi có thể giảng ra thứ gì khiến lão tử không làm sơn tặc!” Mã Lục gia cười ha ha, dường như cảm thấy rất là thú vị, “Người tới, mang mấy… ranh con kia trở về, chuẩn bị hành lý cho ta, ta muốn tới Tú Thủy thôn ở hai ngày!”

Vì thế Mã Lục thân hình vạm vỡ như gấu chó thật sự đi theo Khanh Ngũ trở về thôn, mọi người vừa thấy Mã Lục đến đây, đều sợ tới mức đóng cửa kín mít, nhưng lời đồn đặc sắc cũng lập tức lặng lẽ truyền đi, nào là thư tiên sinh muốn cảm hóa tên cường đạo điên, không biết vị tiên sinh này rốt cuộc có khả năng thông thiên nhường nào, có thể cảm hóa cái tên Mã Lục giết người như ngóe?

Mà Tiểu Thất thì thật sự thực hiện chức trách của một ảnh vệ, ẩn thân đến độ làm Mã Lục căn bản không phát hiện ra, còn hỏi Khanh Ngũ thư đồng kia chạy đi đâu rồi?

Khanh Ngũ soạn một cái cớ qua mắt hắn, lập tức dẫn hắn tiến vào học đường, bởi vì Mã Lục đến đây, những đứa nhỏ khác cũng không dám đến trường, cho nên trong phòng học dưới chỗ ngồi cũng chỉ có mỗi một mình bạn học Mã Lục vắt chân bắt chéo lật sách —— hắn lại không biết chữ, nhìn mấy văn hoa quanh co khúc khuỷu ngoằn ngoèo kia chỉ cảm thấy phiền lòng.

Khanh Ngũ thì ngồi ngay ngắn ở trước bàn học, thật sự giảng cho hắn nghe đạo thánh hiền triết lý từ xa xưa, ân cần giảng dạy, lời văn đặc sắc thú vị, Mã Lục ngay từ đầu còn không cho là đúng, nhưng dần dần không khỏi bị phong thái và tài ăn nói tuyệt diệu của Khanh Ngũ hấp dẫn. Ấy thế nhưng bị hắn dẫn dắt cùng hắn bắt chuyện, trò chuyện thảo luận cả một buổi chiều, mãi cho đến tận khi bầu trời tối đen thế nhưng cũng không cảm thấy chán ghét, thậm chí ngay cả những tà niệm trong lòng cũng không biết từ lúc nào đã bị áp chế xuống.

Khi đêm đến, Khanh Ngũ đóng sách, Mã Lục vẫn còn đắm chìm trong cái bao luận đề xảo trá do chính tay Khanh Ngũ vì hắn bầy bố. Hắn có cảm giác đầu óc xưa nay đần độn dốt nát của mình hình như đã hiểu được cái gì, nhưng cẩn thận suy tư lại không thể đào ra rõ ràng —— thế cho nên lúc thủ hạ của hắn qua đây đưa cơm cho hắn, hắn vẫn còn đang nâng cằm suy tư.

Ăn cơm tối xong, Mã Lục lặng lẽ tiến tới trước phòng Khanh Ngũ, lại nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng ho khan, dường như Khanh Ngũ lại phát bệnh rồi, hắn không hiểu vì sao từ đáy lòng truyền đến một cảm giác đau lòng —— Chung quy vẫn luôn cảm thấy vị tiên sinh này không nên gặp phải loại cảnh ngộ này, nhìn tài năng học vấn của hắn hẳn là nên có đãi ngộ tốt hơn bội phận. Nếu như hắn cùng mình trở về sơn trại, hắn có thể cung cấp cho hắn hoàn cảnh ăn ở so nơi này còn tốt hơn gấp trăm lần, tiên sinh nói rất hay, hắn muốn ôm hắn, để hắn nói cho mình nghe giải buồn, hắc hắc…

Vì thế trong lúc hắn muốn đẩy cửa tiến vào, tiên sinh hình như đã nghe được tiếng bước chân của hắn, buồn bã nói: “Ngươi không nên vào đây, ta không sao, là bệnh cũ, nếu ngươi tiến vào khinh bạc ta, cả đời này ta quyết sẽ không tha thứ cho ngươi, cho dù ngay lập tức tự sát, cũng muốn mang theo hận ý đối với ngươi đi cùng.”

Những lời này cực kỳ nhẫn tâm đến tột cùng nhưng lại khiến cho Mã Lục không dám tiến lên một bước —— hắn cũng không biết, cổ lực cản trong lòng mình kia lại lớn đến nhường nào là đến từ nơi nào?

Tiểu Thất ở trên nóc nhà đỡ trán.

Vì thế Mã Lục đem bộ đệm chăn thủ hạ đem đến trải ngay trong sân, ngả ra đất ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Mã Lục ăn gà quay do thủ hạ đưa tới, uống vài chén rượu, lại có chút hưng phấn—— cho dù vị tiên sinh kia quả thật miệng lưỡi rất lợi hại, nhưng nếu muốn hắn buông thả chủ ý đem hắn mang về ấm giường là tuyệt đối không thể, vì thế hắn sửa sang lại tóc mái, cảm giác tinh thần phấn chấn có thể ngay lập tức tay nắm tay cùng thê tử vui vẻ bước vào học đường.

Mà ngày hôm nay khác hẳn hôm qua, Khanh Ngũ thế nhưng đổi một bộ hoa phục màu xanh nhạt cực kỳ hoa lệ, đầu đội ngọc quan, chân đạp giày gấm, ngay cả quải trượng cũng không cần chống, sắc mặt hồng nhuận, nhẹ nhàng bay bổng tiến vào học đường, giây phút khi hắn vừa bước chân vào kia quả thực khiến cho Mã Lục suýt nữa từ trên băng ghế té xuống đất —— khôi phục một thân quý khí ăn diện lên mỹ mạo của Khanh Ngũ được tôn lên gấp mấy lần, khiến người có ảo giác như tiên nhân hạ phàm, vầng hào rực rỡ chói lói làm cả phòng học trong phút chốc bừng sáng. Lại nhìn đến Khanh Ngũ không phải bị què chân, hai mắt Mã Lục sáng rực, tức thì trong lòng mừng như điên, vì thế rốt cuộc không thể nào kiềm chế, hét lớn: “Ngươi thua! Ta nhất định phải mang ngươi đi ra ngoài!”

Khanh Ngũ sóng mắt lưu chuyển, cười mỉm nhìn hắn đáp: “Ta nói rồi, trước chính ngọ nếu ngươi không thể bước ra học đường này thì từ nay về sau không làm thổ phỉ, lời nói của ta, chắc chắc cũng sẽ thực hiện.”

Nhìn Khanh Ngũ cao quý bất phàm, Mã Lục chỉ cảm thấy thân thể nhũn cả ra, làm sao còn nghĩ ngợi được điều gì, thét lên: “Lão tử cũng không nói sẽ không cưỡng ép mang ngươi đi ra ngoài!” Dứt lời liền xông lên muốn bắt Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ rũ hàng mi mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ vẽ vời, trong lúc xoay người kiếm khí quanh thân lần lượt đan xen bay tứ tung, trong khoảnh khắc đó chỉ nghe được tiếng kiếm khí sắc bén gào thét phá không, vút nhanh qua lỗ tai Mã Lục, xuất hiện cả sáu thanh gươm, chỉ trong một cái chớp mắt thời gian dường như đã đọng lại, Mã Lục đứng như trồng trời, kiểu gì cũng không thể nhúc nhích nổi!

Kinh! Kinh hãi tận xương! Mồ hôi lạnh không tự chủ ồ ạt chảy xuống!

Mã Lục cứng ngắc quay đầu, thấy chính bàn ghế bốn phía bị kiếm khí tề qua, trên mặt đất và trên tường khắc đầy vết hãm sâu hoắc —— cái loại kiếm khí này nếu đánh lên thân thể, chuyện tiếp đó không cần nghĩ cũng có thể hình dung được!

Phút chốc hoảng hốt, Mã Lục chỉ cảm thấy một cổ lực lượng đánh thẳng tới ngực, quật hắn té ngã xuống đất, tức thì, chiếc giày bằng gấm một cước đạp trên ***g ngực của hắn, Khanh Ngũ cứ thế giẫm ngực hắn, ngạo nghễ nhìn xuống nói: “Dẫn dắt ngươi hướng thiện, ta cũng không hứa hẹn là sẽ không được dùng sức mạnh —— quả nhiên, thế gian này vẫn là dùng vũ lực cường quyền là hay nhất sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK