Vì thế một đám người liền đi theo Khanh Ngũ tới cái ổ của bạn rồng có bộ vuốt, tham quan tổ rồng.
Ngày xưa, trong sân viện Khanh Ngũ vẫn luôn thanh tịnh, không có chuyện sẽ không có nhiều người như vậy ghé qua, lúc này quả thật là vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Thất chịu trách nhiệm công việc của hướng dẫn viên, dẫn bạn hổ, Đại Ngư công tử, Bích Đồ, nhóm người Tô Á tham quan nơi ở của Khanh Ngũ. Mà bản thân chủ nhà Khanh Ngũ lại đi thẳng tới chiếc giường lớn quen thuộc của mình, ngửa mặt nằm xuống, thoải mái thở ra một hơi.
Vẫn là giường lớn nhà mình thoải mái nhất! (╯╰)
Rồng có bộ vuốtlộ ra biểu tình thỏa mãn tuyệt đối không thể bị người nhìn thấy.
Ngoại trừ chiếc giường lớn thoải mái quen thuộc, còn có một bộ lương thực tinh thần——tổng hợp bộ truyện 《 làm thế nào để khống chế được ảnh vệ》phát hành đủ các kỳ.
Cuối cùng, tất cả mọi người chia nhau đi đến gian phòng của mình. Bạn hổ đem ngăn tủ trong phòng làm thành kho dự trữ, bên trong cái ngăn bí mật tàng trữ phần sữa nai nọ.
Ngoài ra, hổ ta còn dụng tâm làm một bản sổ sách, ghi lại số lượng sữa mà bản thân mình trộm trữ làm của riêng. Chuyện làm hắn thỏa mãn nhất, chính là mỗi khi mở ngăn tủ nhìn thấy đống sữa xếp đầy một ngăn không ngăn được nụ cười đắc ý, sau đó cái miệng nhỏ sẽ nhâm nhi phần sữa kia đến khi đã nghiền.
“Đại Bảo, toàn bộ đống này đều là tặng cho ta?” Đại Ngư công tử chỉ vào một đống lớn vải dệt hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo gật đầu, tràn đầy kích động bắt đầu giới thiệu: “Đúng vậy, những thứ này là trang phục ta làm theo số đo của ngươi với đầy đủ mọi kiểu dáng. Ngươi xem, cái này là y phục ngũ sắc dùng khi ngươi biến thành bộ dạng Đại Ngư, cái này là bộ quần áo gấm đủ màu khi ngươi ở trong trạng thái nhân ngư…”
Vì thế sau đó, mọi người ngoại trừ có thể nhìn thấy được rồng đeo vuốt còn có thể chứng kiến Đại Ngư mặc quần áo! Đương nhiên, thật lâu về sau, ngay cả hổ cũng mang bộ vuốt thêu hoa bồng bềnh, hơn nữa còn đem tặng cho kỳ lân một bộ, kỳ lân còn liên tục khen bạn hổ có hiếu.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch ngày thứ ba sau khi Khanh Ngũ về nhà, các vị huynh đệ muốn mở tiệc chiêu đãi hắn, làm tiệc tẩy trần cho hắn. Nhưng không ngờ vào đêm, Khanh cha cùng Thương cha lặng lẽ lén lút đến thăm hắn.
Lại nói huynh đệ nhà họ Khanh thật đúng là đủ thủ đoạn, sân trong sân ngoài viện nhà Khanh Ngũ đều có tai mắt bí mật giám thị, ngay cả nô bộc hầu hạ Khanh Ngũ cũng có rất nhiều cơ sở ngầm của các vị công tử khác.
Thương cha cùng Khanh cha vì thăm đứa con bảo bối, quả thật cũng hao phí một ít tâm tư —— thay y phục dạ hành, tác phong lén lút, thiếu chút nữa bị Tiểu Thất xem là thích khách mà ngăn lại.
Khanh cha với Thương cha vì tránh né cơ sở ngầm, che giấu tung tích, cho nên thời điểm ghé qua đã khuya. Rồng có bộ vuốt đã sớm ngủ say, Thương cha không đành lòng bảo Tiểu Thất đừng kinh động tới hắn.
Hai người lặng lẽ tiến vào phòng ngủ, thấy trên giường lớn có một ‘‘ụ lớn’’, Khanh Ngũ bọc kín ở bên trong.
Thương cha đè nén khí tức, lặng lẽ bước về phía trước, một tay xốc chăn lên, chỉ thấy Khanh Ngũ căn bản không ngủ, mà là đang dùng Dạ Minh Châu đọc lương thực tinh thần. Chăn bị Thương cha vén lên, Khanh Ngũ hoảng sợ, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ một hồi.
Vì thế, xây dựng tình cảnh cha con gặp lại xúc động lòng người trong kế hoạch cứ như vậy bị cảnh tượng lúng ta lúng túng phá hủy không còn một mảnh.
“Cha thân…” Khanh Ngũ vội vàng xuống giường muốn hành lễ, bị Thương cha cùng Khanh cha nhanh tay đỡ lấy.
“Bảo Bảo ngoan, không cần đại lễ, ba cha con chúng ta đã lâu không gặp, trước đó cũng không tiện gặp mặt cứ đơn giản trò chuyện như thế này là tốt rồi.” Thương cha dìu Khanh Ngũ trở lại trên giường, thân mật sờ sờ đầu Khanh Ngũ, “Nghe nói trong khoảng thời gian này ngươi làm không ít đại sự?”
“Con rất mạnh khỏe, cũng không làm chuyện gì long trời lở đất, chỉ là mấy việc nhằm điều hòa chút hiểu lầm với Kỳ tộc mà thôi.” Khanh Ngũ kính cẩn nghe mà đáp lời.
“Ha hả, nói vậy con ta tất nhiên đã sửa trị đám người bảo thủ trong Kỳ tộc kia ngoan ngoãn rồi đi, Vân Tung, ngươi phải tin tưởng thực lực của Quân nhi.” Thương cha nhân cơ hội lôi Khanh cha vào cuộc.
Khanh cha trầm ngâm nói: “Quân nhi, ta có ý đem vị trí bảo chủ truyền lại cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Khanh Ngũ lại không hề giật mình kinh hãi, ngược lại chỉ nói: “Cha thân, thân thế của con đã bị đồn đại khắp chốn giang hồ, tương lai không tránh được chuyện bị người đời bàn luận. Đến lúc đó lại bị huynh đệ cao thấp trong Khanh gia biết được một người không có huyết thống Khanh gia lại chấp vị bảo chủ, chung quy vẫn không ổn.
Nếu là cha thân có ý mượn cơ hội này sửa trị sự vụ trong nhà, Khanh Ngũ bằng lòng nghe theo sự an bài của phụ thân.
Nhưng nếu cha muốn truyền vị cho con thì con xin cha hãy thu hồi, hãy truyền lại cho người có năng lực.”
“Con ngoan.” Khanh Vân Tung vỗ vỗ bả vai Khanh Ngũ, “Vậy theo con, ai có thể đảm đương được vị trí chủ nhân của Khanh gia?”
Khanh Ngũ nhìn cha thân mỹ nhân, nói: “Nếu bàn về năng lực, Tứ ca tự nhiên là người xuất chúng nhất, có điều sợ là ngày sau Tứ ca sẽ không quay về Trung Nguyên nữa đâu.
Hiện giờ trong số huynh đệ trong nhà, người có năng lực hiếm có, Thập Tam đệ tâm tính đơn thuần, thông minh lanh lợi, cũng không có lây dính thói quen xấu nào. Tương lai có thể tôi luyện bồi dưỡng, có thể thành châu báu, cha thân có thể suy xét.”
“Vậy ta sẽ để tiểu Thập Tam bái con làm thầy, người sẽ do con bồi dưỡng, được không?” Khanh Vân Tung hỏi.
“Cha thân không ngại thì có thể để hắn bái thêm mấy vị sư phụ, tỷ như Đại Bảo, Tào sư phụ.” Khanh Ngũ cười rất có thâm ý.
“Đại Bảo, hắn không phải là thần y hay sao? Bái hắn làm chi, học tập y thuật à?” Bánh Ú không thể hiểu.
“Đại Bảo khí độ ý chí kiên định, làm người chính trực, để hắn dạy Thập Tam đệ, giúp ích được nhiều.” Khanh Ngũ nhắc tới Đại Bảo, lại muốn đề cập tới Đại Ngư, nhân tiện nói: “Hài nhi còn nhận một người cha nuôi, muốn giới thiệu với nhóm cha thân.”
“Cha nuôi?!!” Hai cha hai mặt nhìn nhau.
“Hắn là một Đại Ngư.” Khanh Ngũ bổ sung.
“Đại Ngư?!!” Hai người càng thêm kinh ngạc.
“Đúng vậy, ta chính là cha nuôi của tiểu Bạch Long, xin chào hai người cha của tiểu Bạch Long.” Đại Ngư công tử rất có khí thế ngồi ở ghế trên uống trà, bày ra bộ dáng bễ nghễ ngu ngốc của loài người.
Mặc dù là nửa đêm, nhưng Đại Ngư công tử vẫn rất nhiệt tình mà gặp hai người cha của Khanh Ngũ.
Sau khi thân thiết với Đại Bảo một hồi, Đại Bảo mệt nhoài đã ngủ say. Còn Đại Ngư thì tinh thần sáng láng nên ngủ không được, đang phân vân có nên tới ao sen bơi một vòng dưỡng da hay không thì hai cha đã vào cửa.
Quả nhiên không phải là người thường, thật sự là tiểu thụ đứng đầu.
“Xin chào Đại Ngư… Công tử.” Thương cha nhìn Đại Ngư công tử thở dài, mà Khanh cha thì không lên tiếng, chỉ là đang đánh giá vị mỹ nam tử này, trong bụng nghĩ thầm: Người này thật sự không phải linh tinh yêu quái đó chứ?
“Con ta phải khiến công tử hao tâm tổn trí rồi.” Thương cha bưng trà cho Ngư công tử, “Hắn không làm lão nhân gia ngài tức giận chứ?” Nghe Bảo Bảo ngoan nói Đại Ngư này có thể cắn chết rồng, cho nên vì an toàn của Bảo Bảo ngoan nhà mình mà suy nghĩ thì vẫn nên nịnh bợ hàng này cho tốt thì hơn.
“Tiểu Bạch Long là một đứa con ngoan ngoãn, có điều chỉ là có chút ngây ngô.” Đại Ngư công tử nói chuyện cứ như ông già, trong lòng Thương cha mắng thầm: Thúi lắm! Bảo Bảo ngoan nhà ta trí tuệ vô song, thông minh y như ta. Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ ngốc! Nhưng ngoài mặt, Thương cha vẫn giữ cái vẻ mặt cười.
Mà Khanh cha thì suy nghĩ: Nói không chừng người này chính là cái bọn giang hồ bịp bợm, không biết muốn lừa Thục Quân cái gì đây. Nhất định phải phái người điều tra người này rõ ràng.
Nói không chừng, kỳ thật người này là truyền nhân ma đầu quỷ cốc chuyên dùng nhiếp hồn thuật, đang đợi Thục Quân trở về Khanh gia bảo, lợi dụng Thục Quân để hại ta cùng Thương Minh, đúng là kẻ có ý đồ xấu xa!
“Các ngươi hoài nghi thân phận của ta?” Đại Ngư công tử hừ lạnh một tiếng.
“Không có không có, Ngư công tử bớt giận, bọn ta chỉ muốn bày tỏ nếu như con trai của ta nhận ngài làm cha nuôi, vậy chúng ta cũng nên mở tiệc chào đón ngài để biểu đạt tấm lòng.” Thương cha là người có tài khéo đưa đẩy, hắn tin tưởng Bảo Bảo ngoan sẽ không ăn nói xằng bậy, tuy hắn cũng không thể nào tin được chuyện yêu tinh quỷ quái. Có điều, Bảo Bảo ngoan đều có thể biến thành rồng thì trên đời này cũng có thể xảy ra nhiều chuyện bất ngờ hơn nữa.
“Yến hội ta cũng không lạ, ta ghét nhất là người khác nghi ngờ ta! Lại đây, chúng ta giao lưu chút đi.” Kỳ thật Đại Ngư công tử căn bản không nhìn thấy nỗi lòng hoài nghi của bọn họ, chẳng qua chỉ là đơn thuần muốn tìm đề tài khoe khoang chính mình thôi!
Đại Ngư công tử mang hai người vào chỗ cái ao trong viện, cái ao kia vốn cũng không được tính là bự gì.
Chỉ thấy hắn thế mà thả người nhảy vào trong ao, Thương cha cùng Khanh cha không kịp kéo hắn lại. Đợi hắn nhảy vào trong ao, chỉ thấy nước bên trong không ngừng tràn ra, chỉ một lát sau, một cái đầu cá thật lớn xông ra, hai mắt trừng trừng nhìn bọn họ.
“Ta có thể cắn chết rồng!” Đại Ngư khoe khoang nhếch miệng, hai con mắt chớp chớp.
“A a a!!!” Rốt cục Khanh cha không chút phong độ kêu to. Bị Thương cha kịp thời che miệng lại, kéo vào trong bóng tối.
Có điều đã làm ra động tĩnh làm cho đám cơ sở ngầm ẩn mình xung quanh sôi nổi chạy qua.
Đại Ngư lập tức lật cái bụng, ẩn vào trong ao, cho dù cái ao kia che được thân mình hắn cũng có chút khó khăn, nó phải uốn cong thân hình mới miễn cưỡng che dấu chính mình trong bóng đêm.
“Ngũ thiếu, xảy ra chuyện gì?!” Đám hộ viện thân thiết vọt vào sân, nếu là trước kia thì đám người hầu này cho dù có gọi rát cuống họng cũng sẽ không đến đâu, lại càng không cần phải nói trong đám người còn có vài ảnh vệ mà Mạc Tiểu Thất quen mặt.
Tiểu Thất lập tức đi theo ra, đối với một đám ánh mắt đảo loạn khắp chung quanh hộ viện, cười lạnh nói: “Là Thất gia ta đang luyện giọng, sao vậy? Mấy vị buổi tối không ngủ được, ta thanh cổ họng một tiếng các ngươi đều đi ra?”
“Thất gia, đã khuya rồi ngài còn luyện cổ họng gì chứ?” Đám trông cửa trong viện ngoài cười nhưng trong không cười.
Tiểu Thất ôm cánh tay đáp: “Ta chỉ biết có một đám rùa rụt cổ mai phục khắp bốn phía, ước gì trong viện xuất hiện chút gió, cho nên ta mới luyện giọng thử xem.”
“Thất gia, ngài đừng lấy chúng tôi làm trò cười—— chúng tôi ở bốn phía đều là phụng lệnh của mệnh bảo hộ sự an toàn cho Ngũ thiếu. Vào miệng của ngài, lòng tốt ngược lại bị cho là lòng lang dạ thú!” Đám hộ viện nói tới hợp lý hợp lý, thế nhưng dùng bảo chủ làm bia đỡ đạn.
Tiểu Thất nói: “A, nếu ta không lầm, hình như ngươi tên là Trương Ngũ đúng không? Mấy năm trước nghe nói ngươi đi theo đại thiếu gia, làm ảnh vệ của đại thiếu gia sao lại biến thành hộ viện rồi?”
“Gần đây tiểu nhân bị điều chức, Thất gia, khẩu khí ngài không tốt.” Trong nụ cười của Trương Ngũ dâng lên một cỗ sát ý, hắn sớm đã nhìn tên tiểu nhân đắc chí Mạc Tiểu Thất không vừa mắt! Về sau có cơ hội, nhất định phải chỉnh chết thằng nhóc này!!
“A, trước giờ ta vẫn luôn dùng loại giọng này, ngươi nếu không thích nghe thì đành chịu. Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, Ngũ thiếu không có việc gì, còn không giải tán đi?”
“Thất gia, ngài cũng không phải chủ tử, Ngũ thiếu có việc gì hay không cũng không phải do ngài định đoạt.” Trương Ngũ nheo mắt.
Lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói thanh nhã êm tai: “Ta không có chuyện gì, vừa rồi là Tiểu Thất giẫm phải con gián cho nên cảm thấy ngạc nhiên, làm phiền các vị phải ghé qua, thật ngại.”
Trương Ngũ vội vàng thay đổi ngữ điệu cung kính: “Tức là Ngũ thiếu không sao, vậy bọn ta xin phép lui xuống.” Nói xong ném cho Tiểu Thất một cái liếc mắt xem thường, “Con gián? Ha ha, các huynh đệ, chúng ta lui xuống đi.”
“Được rồi, điều thứ nhất của ảnh vệ chính là chịu tiếng xấu thay cho người khác, thay chủ tử chịu tiếng xấu giùm người ta. Các ngươi cứ cười đi, để xem tương lai rốt cuộc ai mới là kẻ nhát gan sợ con gián!” Tiểu Thất ở trong lòng không phục mắng.
@ Thiếu ngủ nhưng lỡ giấc T^T