Bình đài đã được dựng đứng lên, giống hệt đài luận võ chọn rể, giăng đèn kết hoa, y hệt hiện trường thành thân vậy. Tất cả mọi người trong ma giáo đều tập hợp đông đủ xếp thành đội ngũ hình vuông, chờ chiêm ngưỡng uy nghi của tân giáo chủ, mấy vị thủ lãnh của các thế lực đồng minh vơi cũng được mời lại đây làm chứng, ngồi bên mấy bàn dài trên đài.
Tất cả mọi người dõi mắt trông mong nhìn vị tân giáo chủ, trái chờ phải ngóng nhưng người vẫn chưa đến. Thật ra vị tân giáo chủ giờ phút này đang ở trong lều trại chăm sóc cho Khanh gia Ngũ thiếu, giúp người ta rửa mặt với bày đồ ăn sáng.
Khanh Ngũ mới đến đây mới một ngày, tân giáo chủ đã mệnh lệnh người có tay nghề giỏi nhất trong ma giáo gấp gáp chế tạo ra xe lăn để Khanh Ngũ sử dụng, ở mặt ngoài đại giáo chủ không ngừng tuyên dương Khanh Ngũ thiếu là công địch của ma giáo, nhưng đám người hầu kẻ hạ bên cạnh tân giáo chủ lại rõ ràng cảm thấy được một điều là tân giáo chủ đem Khanh Ngũ thiếu phủng ở trong lòng bàn tay.
“Tiểu Thất, ngươi bây giờ là giáo chủ, cứ thân mật với ta như vậy hình như không tốt lắm.” Khanh Ngũ nói, “Nếu để cho ca ca ngươi biết, nhất định sẽ rất giận dữ, ngươi cũng nên nhân nhượng hắn một chút, như vậy chúng ta mới có thể thành công thoát thân.”
“Vậy ta nên làm cái gì bây giờ?” Tiểu Thất (⊙⊙)
“Ngươi phải hung hăng với ta một chút mới được.” Khanh Ngũ nói, “Dè chừng trước mặt người khác ấy.”
“Thế nào là hung dữ với ngươi một chút? Ta không biết.” Tiểu Thất giả ngu, “Ảnh vệ chỉ có thể vô điều kiện phục tòng chủ tử, đối với chủ tử nảy sinh ý niệm độc ác cũng không phải là trách nhiệm của ta.”
“Đây chính là mệnh lệnh ta đưa cho ngươi.” Khanh Ngũ cố ý bày ra sắc mặt, “Bằng không phải chúng ta ai cũng đừng mơ tới việc thoát khỏi sự dây dưa của Mai giáo chủ!”
Tiểu Thất hừ một tiếng, hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vì thế vươn ngón tay nâng cằm Khanh Ngũ lên, ánh mắt khẽ nheo lại: “Khanh Thục Quân, nếu như ngươi không chịu ngoan ngoãn nghe theo bổn tọa, bổn tọa sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
“Chính là như vậy.” Khanh Ngũ (⊙⊙) thật sự là có cảm giác quái quái!
“Ta cảm thấy nó là lạ.” Tiểu Thất = =
Khanh Ngũ cười cười, cúi đầu từ trong lòng ngực lấy ra một bình nhỏ thuốc bột, rót vào trong chén nước, sau đó đổ vào trong miệng.
“Đây là thuốc gì vậy? Ngươi lấy ở đâu vậy?” Tiểu Thất ngạc nhiên nói, “Ngũ thiếu, ngươi gần đây không thoải mái sao? Vì cái gì không nói cho ta biết?!”
“Phốc!” Khanh Ngũ thế nhưng trước mặt Tiểu Thất phun thẳng ra một mồm máu, Tiểu Thất thoáng chốc sắc mặt tái nhợt, hắn vội vàng bắt lấy cánh tay Khanh Ngũ thăm dò mạch tượng, nhưng cái tay hắn lại run rẩy không ngừng.
“Đừng sợ, ta nôn ra chính là nước thuốc ban nãy.” Khanh Ngũ vươn tay an ủi Tiểu Thất, “Vừa rồi ta uống chính là bài thuốc do lão hổ hỗ trợ phối ra, thuốc bột có tá dụng làm hộc máu, chỉ giả vờ thôi, biểu diễn cho ngươi xem tý thôi.”
“Tức chết ta!! Đùa giỡn ta chơi rất vui đúng không!!!” Tiểu Thất xù lông.
Vì thế hắn một tay đẩy Khanh Ngũ ngã xuống cái sạp nhỏ, xông lên điên cuồng vỗ mặt của hắn một trận —— đương nhiên chỉ là cách không khoa tay múa chân mà thôi.
“Ngươi muốn ta hung ác với ngươi, ta sẽ ác cho ngươi xem!!” Tiểu Thất hét lên.
Hai người ở trên giường lăn thành một đoàn, đến khi thủ hạ bên ngoài mời Tiểu Thất đi tham dự nghi thức, Tiểu Thất mới từ bỏ, trước khi đi còn hướng về Khanh Ngũ làm cái mặt quỷ.
Rồng bộ vuốt tiếp tục nằm trên giường trải qua tháng ngày ăn ngủ thoải mái. Tiểu Thất đi rồi, rất nhanh liền có gã sai vặt tiến vào dọn dẹp, lúc gã sai vặt nhìn tới trên thảm thấm “vết máu” thì ực kỳ hoảng sợ, đơ một hồi mới nói lắp hỏi: “Khanh, Khanh Ngũ công tử, vết máu này… là…”
Khanh Ngũ chính nằm ở trên giường cắn hạt dưa —— hạt dưa là do Tiểu Thất đưa tới, vì thế thuận miệng đáp: “Mới vừa rồi ta nhất thời khó chịu, đem máu tụ nôn ra liền thoải mái hơn nhiều rồi, không có việc gì, phiền toái ngươi dọn giùm.” Dứt lời tiếp tục cắn hạt dưa xem sách giải trí ——Trong doanh trướng ma giáo cũng có thể tìm được không ít sách giải trí —— tỷ như kỷ sự phát hành tại ma giáo, những sự tình vụn vặt xảy ra trong ma giáo đều có thể đọc được ở bên trong. Rồng bộ vuốt xem đến hứng thú dạt dào.
Gã sai vặt nhìn nhìn Khanh Ngũ, lại nhìn nhìn “vết máu”, trong lòng hoang mang.
Gã luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Sau khi gã sai vặt rời đi không lâu, Mai giáo chủ quả nhiên giống như trong dựu đoán của Khanh Ngũ, ghé thăm.
Giáo chủ ở tại địa bàn của mình càng thêm khí phách mười phần, vào lều trại liền ra lệnh bảo thủ hạ giữ cửa kéo màn trướng rồi lui hết xuống, chỉ chừa lại mỗi hai người là hắn cùng Khanh Ngũ.
Quả nhiên giống như gã sai vặt hội báo, vừa vào cửa hắn liền thấy trên thảm có một vết máu đã khô, mà Khanh Ngũ thì cả người vô lực nằm ở trên giường, nhíu hàng mày nhắm mắt.
“Ơ này, lại giả vờ giả vịt cái gì? Đệ đệ của ta chẳng lẽ không hầu hạ tốt cho ngươi, khiến cho ngươi suy yếu đến độ hộc máu sao?” Mai giáo chủ ngồi ở cái ghế bên giường, chanh chua mở miệng.
“Mấy ngày trước gặp phải mai phục, học nghệ không tinh, chịu chút thương nhẹ mà thôi.” Khanh Ngũ thanh âm suy yếu, “Không thể đứng dậy nghênh đón, mong rằng bao dung.”
“Bao dung cái đầu của ngươi, Khanh Ngũ, ta đến không phải muốn nói chuyện tào lao với ngươi. Ta biết đệ đệ của ta đối với ngươi ý loạn tình mê, bị ngươi mê hoặc tâm thần nhưng ngươi cho đến tận bây giờ cũng không phải thật tâm với đệ ấy, chỉ muốn lợi dụng nó.” Mai giáo chủ trong mắt lóe ra quang mang ngoan độc, “Ngươi chính là chướng ngại vật lớn nhất của Tiểu Sương, thân là ca ca của hắn, ta tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh!”
“Ngươi muốn làm gì?” Khanh Ngũ nhíu mày.
“Làm cái gì? Hoàn toàn khiến cho Tiểu Sương hết hy vọng với ngươi!” Mai giáo chủ đột nhiên ra tay, điểm huyệt đạo của Khanh Ngũ, sau đó đem viên đan dược mang theo bên người mạnh mẽ ấn vào trong miệng Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ bị hắn mở khớp cằm, nhét đan dược vào, sau khi đan dược vào bụng, hắn mới được Mai giáo chủ buông ra.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Khanh Ngũ ra vẻ kinh hoảng hỏi.
“Chỉ là một loại xuân dược có tác dụng nhanh mà thôi.” Mai giáo chủ cười hắc hắc, “Người tới! Đem tiểu quan đã chuẩn bị tốt đưa vào đây!”
Thủ hạ ở bên ngoài liền đem một người thiếu niên xinh đẹp đẩy vào, thiếu niên kia vừa tới thoáng cái đã cởi sạch sẽ, chủ động dán tới trên người Khanh Ngũ, hai tay còn không ngừng sờ loạn.
“Dừng tay!” Khanh Ngũ mặt trở nên đỏ bừng, Mai giáo chủ cười ha ha, cho rằng dược hiệu của hắn phát tác, kỳ thật Khanh Ngũ chẳng qua là thẹn thùng mà thôi —— Rồng có bộ vuốt có tính kháng dược gấp ngàn lần phàm nhân. Nhưng vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của giáo chủ, hắn không thể không nhẫn nại, cố gắng đem một màn này trình diễn cho tốt.
Ngay vào thời khắc chết người này, Tiểu Thất đột nhiên vén rèm bước vào, quát to một tiếng: “Dừng tay!!”
“Tiểu Sương! Ngươi đã đến rồi!” Mai giáo chủ vô cùng cao hứng, “Ta cũng vừa mới đến, Khanh Ngũ cái tên nam nhân ghê tởm này thế nhưng ngay ở trước mặt ta làm cái việc xấu xa kia!”
Nam sủng lập tức từ trên giường nhảy xuống, quỳ trên mặt đất khóc lóc: “Giáo chủ thứ tội!! Là công tử không muốn tiểu nhân hầu hạ, tiểu nhân mới…”
“Đều cút hết đi!!” Tiểu Thất một chưởng chụp nát cái bàn.
Mai giáo chủ mang theo khuôn mặt vô cùng vô cùng đắc ý cùng nam sủng đồng thời rời khỏi, Tiểu Thất đứng ở phía sau hắn dùng ánh mắt = = nhìn theo hắn.
Nnd, trong đầu nghĩ gì mà có thể nghĩ ra được chủ ý nhàm chán vu oan giá họa như vậy a!
Cái thủ đoạn này có trăm ngàn chỗ hở, thủ đoạn mà mấy người phi tử trong hậu cung sử dụng còn cao minh hơn nó mấy trăm gấp ngàn lần cái này. Giáo chủ ngươi chiêu thức châm ngòi ly gián tình cảm này thật ngu ngốc bảo sao hắn vẫn luôn bị Tô Á ngược a, ở trong phương diện hắn hoàn toàn là ngốc chết a orz—— Tiểu Thất nội tâm kịch liệt phun tào.
“Mai giáo chủ hắn thực sự quá khôn khéo, có điều hắn không thể kiên nhẫn từ từ bố trí thủ đoạn để ly gián hai chúng ta a, thật sự là hắn nóng vội quá đi.” Khanh Ngũ nói.