Chưởng quỹ kia mài xát nửa ngày, mới phối xong mấy vị thuốc cực kỳ quý hiếm kia gói vào bao, giao cho Triệu Đại Bảo xách đi. Tự nhiên, những dược liệu bên trong có mấy thứ đã bị người ta âm thầm động tay động chân từ sớm. Triệu Đại Bảo cũng dự đoán được sẽ như thế, đem gói thuốc trực tiếp đưa cho Triệu Thanh, hỏi Triệu Thanh uống hết mấy thứ này sẽ có phản ứng gì, trở về nói lại cho Khanh Ngũ.
Mà Khanh Ngũ thì ở trong phòng chiêu đãi tên thiếu niên tiểu Lạc bị Chu Ly mang đến. Người thiếu niên này tên là tiểu Lạc tháng trước Chu Ly mang từ trong cấm địa kiếm tông đến. Lúc Chu Ly lẻn vào cấm địa kiếm tông, tiểu Lạc bị người khóa nhốt ở trong động núi, tình huống rất thê thảm, đến nay trên người vẫn như cũ có thể thấy được rất nhiều vết thương loang lổ, cũng không biết hắn đến tột cùng phải chịu những loại hình tra tấn nào.
Tiểu Lạc bị Tiểu Thất kéo tới thư phòng, sợ sệt cúi đầu, bị Tiểu Thất cứng rắn kéo tới bên người Khanh Ngũ, vỗ lưng hắn bảo: “Không cần phải sợ, ngũ thiếu là người tốt.”
“Ngũ thiếu…” Tiểu Lạc đi đến trước mặt, hai đầu gối khẽ cong, chuẩn bị lại muốn quỳ xuống, Khanh Ngũ vội vàng kéo hắn nói: “Không cần, tiểu Lạc đến nơi này, coi như ở trong nhà mình đi nhé, ngươi không cần phải sợ, ta sẽ giúp ngươi cứu Lăng Vân ra, để cho các ngươi đoàn tụ.”
Quả nhiên, tiểu Lạc này có quan hệ sâu xa với Lăng Vân.
Tiểu Lạc nhíu cái mũi, nước mắt lã chảy rơi xuống: “Ngũ thiếu, ngài muốn tiểu Lạc làm cái gì? Chỉ cần có thể cứu được Lăng đại ca, tiểu Lạc bằng lòng làm bất cứ chuyện gì…”
Tiểu Lạc đã chịu biết bao đau khổ, tuổi còn nhỏ đã nếm trải hết nỗi ấm lạnh của lòng người, cũng không ngốc, biết Khanh Ngũ sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với hắn như vậy.
“Tiểu Lạc, ngươi đứa nhỏ thật là thông thấu, ta cũng không muốn giấu diếm ngươi ——quả thực ta có ý muốn thu nạp Lăng Vân cho mình sử dụng, mà ngươi là người hắn lo lắng nhất, chỉ khi cứu ngươi ra, hắn mới có khả năng an tâm phản kháng với mưu đồ hãm hại của kiếm tông.” Khanh Ngũ nói.
Tiểu Lạc rơi lệ: “Ta xưa nay vẫn luôn là gánh nặng của Lăng đại ca, tới nơi nào cũng đều là nhược điểm của hắn… Ta đáng chết…” Trong lòng hắn rõ ràng, mình đơn giản chẳng qua là kẻ để người ta lợi dụng mà thôi.
“Ta không thể để cho ngươi chết.” Khanh Ngũ nắm chặt tay hắn nói, “Ngươi phải tin tưởng ta, bởi vì ta là đại biểu công đạo võ lâm này, mà Lăng Vân đi theo ta là sự lựa chọn chính xác nhất của hắn —— chim chọn cây tốt mà đậu, người chọn ra anh quân mà theo, ta cũng không phải là muốn các ngươi ăn nhờ ở đậu, chịu quản thúc, mà là muốn dành một lối ra tốt nhất cho các ngươi.
Sau khi giải cứu Lăng Vân ra ngoài, ta sẽ đem quyền lựa chọn giao cho các ngươi, thử xem đến tột cùng là muốn một mình đối mặt với biển máu âm mưu giang hồ, suốt ngày phải thấp thỏm hoảng loạn, hay là đi theo ta, cùng nhau xây dựng một võ lâm thịnh thế, lưu tiếng thơm muôn đời.
Ta cũng không ép buộc người ta, chỉ cần ngươi không sợ đi ra nơi này sẽ lại bị kiếm tông ám hại, tiếp tục trở thành gánh nặng của Lăng Vân, ngươi cũng có thể lựa chọn rời đi, ta cho ngươi ngân lượng cùng tự do.”
“A!” Tiểu Lạc khiếp sợ mà ngẩng đầu, vội vàng từ rút tay trong tay Khanh Ngũ về, quỳ xuống thốt lên: “Tiểu Lạc… Tiểu Lạc bằng lòng để ngũ thiếu sử dụng!” Nhớ lại lời nói vừa rồi, làm hắn kinh hồn bạt vía. Khanh Ngũ này tuyệt đối là một người đáng sợ nhất trong số những người hắn đã gặp qua! Bởi vì trên người Khanh Ngũ không tìm thấy bất luận cái khuyết điểm gì cả.
Bất quá là chỉ nói mấy câu, đã có thể làm cho tâm lý chần chừ của hắn trở nên thoải mái. Hắn uy thế vô hình thấu khắp bầu trời, ép chẹt tới mức làm người ta không thở nổi, cùng những kẻ chỉ biết là dụng hình vũ nhục mình trong kiếm tông khác một trời một vực, Khanh Ngũ mới là chân chính làm lòng người sợ hãi không thôi…
Người này… không có cách gì phản bội! Không kế thoát đi!
“Ta làm ngươi sợ hãi như vậy sao?” Khanh Ngũ vuốt đầu của hắn nói, mà ngay cả tâm tư tiểu Lạc, hắn phảng phất cũng có thể nhìn thấu triệt, vỗ vỗ bả vai tiểu Lạc bảo: “Tốt lắm, đề tài này hình như quá mức nặng nề rồi, ngươi cứ đứng lên, để Tiểu Thất dạy ngươi, ngươi nên làm chuyện gì—— ngươi đã là thư đồng của ta, cũng không thể ăn không, đi đi.”
“Vâng.” Tiểu Lạc nơm nớp lo sợ đứng lên, chuyển hướng Tiểu Thất: “Thất thiếu gia…”
“Đừng gọi ta thiếu gia! Ta không phải thiếu gia, đại gia ta là ảnh vệ. Gọi ta Thất ca là tốt rồi.” Tiểu Thất dùng ngón tay gãi gãi khóe miệng, vừa rồi chứng kiến người nào đó phát uy thì phải? Khanh Ngũ càng uy, hắn nhịn không được nhớ tới ngày ấy Khanh Ngũ bị mình véo mặt, kỳ thật một người thánh khiết cao quý như vậy, một nhân vật thông tuệ linh mẫn như vậy, mặt của hắn, xúc cảm tốt lắm.
“Thất ca.” Tiểu Lạc nhu thuận kêu một tiếng.
Thì ra nhóc tiểu Lạc này từ nhỏ đã bị bán vào thanh lâu quen chịu khổ, cho nên rất biết nhìn mặt gửi lời, tính tình nhóc này quen nhẫn nhục chịu đựng, bởi vì ngẫu nhiên gặp gỡ được Lăng Vân cứu thoát khỏi nơi bẩn thỉu cho nên từ đó đi theo Lăng Vân hành tẩu khắp chân trời, nhưng không ngờ vận mệnh trêu người, hai người đều là người số khổ, từ đó phong ba không ngừng kéo đến, nếm bao đau khổ khắp nhân gian này.
Tiểu Thất cười hắc hắc, mình thế mà cũng có người hầu, vì thế nhân tiện nói: “Ngươi đã là thư đồng của ngũ thiếu, về sau chỉ cần để ý việc trong thư phòng này thôi, nơi này không lớn, ta về sẽ bảo người tìm cho ngươi cái giường, châm bếp lò. Mùa đông ngươi cứ ở ngay tại nơi này trước cả, nếu như có chuyện gì, ta cùng ngũ thiếu ở ngay cách vách, ngươi cứ gọi chúng ta là được.”
“Vâng.” Tiểu Lạc nghe hắn nói như vậy, biết Khanh Ngũ có ý đặt mình ở trong tầm mắt của hắn, không đến mức bị người kiếm tông âm thầm mang đi, vì thế thành thành thật thật mà đi chỉnh lý giá sách, quét tước căn phòng.
Triệu Đại Bảo cuối cùng cũng trở về, đem bệnh trạng mà Triệu Thanh miêu tả viết trên giấy cho Khanh Ngũ nhìn, Khanh Ngũ nghe vậy phân phó: “Vậy cứ dựa theo lời Triệu Thanh truyền ra ngoài đi. Cứ nói mấy ngày nay phân đường Giang Nam Khanh Gia bảo dùng một số tiền lớn mời danh y thiên hạ, tạm thời truyền rộng ra ngoài thế đi.”
Tiểu Thất hỏi: “Ngũ thiếu, giáo chủ ma giáo đến đây chưa?”
Khanh Ngũ trầm ngâm nói: “À, hắn sao, phỏng chừng phải tới trễ vài ngày đi.”
“Thật đáng ghét! Vì sao không còn sớm đến vài ngày! Ta nóng ruột muốn chết!” Tiểu Thất hừ lạnh.
“Bình tĩnh chớ nóng.” Khanh Ngũ nói. Kỳ thật giáo chủ ma giáo nhà người ta cũng không nhất định để mắt tới nhân vật xếp hạng ba mươi như hắn.
“Tiểu Thất, tuy giáo chủ ma giáo chưa tới, nhưng ta có một nhiệm vụ khác giao cho ngươi, cũng là quyết đấu.” Khanh Ngũ nói.
“Cái gì?” Tiểu Thất mắt sáng rực lên.
Khanh Ngũ muốn Tiểu Thất đi, tự nhiên là quyết đấu cùng kiếm tông.
Tiểu Thất sau khi nghe xong, lại là một đêm hưng phấn khó ngủ, sáng sớm tinh mơ trời còn chưa sáng đã bắt đầu luyện đao, oa ha vang bên tai không ngừng, còn có đao phong gào thét, chém đứt cây cối cùng tiếng động sàn nhà lót đá, Khanh Ngũ bị quấy nhiễu đành phải đem đầu rúc vào trong ổ chăn, tiếp tục ngủ.
Tiểu Lạc thế mà cũng thức dậy từ sớm, rất tự giác quét phòng và sân nhà, đem hết thảy quét đến sạch sẽ, còn chuẩn bị nước ấm cho Khanh Ngũ rửa mặt, đặt ở bên ngoài phòng ngủ, sau đó hắn liền ngồi xổm ở bên ngoài chờ Khanh Ngũ rời giường.
Cánh cửa phòng ngủ Khanh Ngũ vẫn là đóng chặt. Tiểu Lạc thấy trời còn chưa sáng, đành phải ngồi tựa vào cạnh cửa nhắm mắt ngủ một lát.
Khanh Ngũ lại bị Tiểu Thất quấy rối không thể nào ngủ được, dứt khoát tự mình ngồi dậy, mặc giầy vào, sau đó đi bước một đến cạnh cửa —— đoạn đường này, hắn đã không cần phải vịn vào bất cứ thứ gì, trái lại thời điểm đẩy cửa dọa tiểu Lạc nhảy dựng, tiểu Lạc ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Khanh Ngũ đứng ở trước cửa.
“Ngũ thiếu?!” Tiểu Lạc giật mình Khanh Ngũ tại sao có thể đứng lên.
“Không có việc gì, ta luyện đi đứng.” Khanh Ngũ nâng chân ra khỏi phòng ngủ, hắn đi rất chậm, chân cũng tha trên mặt đất, tiểu Lạc chỉ mất một chút đã nhìn ra hắn không giống người bình thường, xem ra Khanh Ngũ quả thật là tàn phế, chỉ là không có nghiêm trọng như trong truyền thuyết mà thôi.
Tiểu Lạc vội vàng chạy tới đỡ lấy Khanh Ngũ, hỏi: “Ngũ thiếu, ta mang xe lăn ngươi ra nhé.”
“Không cần, dìu ta vào trong viện nhìn xem.” Khanh Ngũ khoác quần áo, tóc cũng là buông thỏng, phong thái hoàn toàn khác biệt với trang phục gọn gàng chỉnh tề ban ngày, tiểu Lạc sợ mình nhìn nhiều sẽ thất thần, liền cúi đầu, cẩn thận đỡ Khanh Ngũ.
Sân trong, Tiểu Thất đang mạnh mẽ uy vũ luyện đao, thình lình nhìn thấy một bóng người chỗ cửa, thanh đao trong tay hắn suýt nữa thì rơi xuống —— “Ngươi thế mà thức dậy sớm như vậy!! Mặt trời mọc từ hướng Tây hả!”
“Ta không thể dậy sớm sao?” Khanh Ngũ hừ hừ.
“Ngươi sáng sớm dậy làm gì?” Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Khanh Ngũ luôn quen thói làm biếng ngủ nướng.
“Ta cũng luyện buổi sáng.” Khanh Ngũ chậm rãi đi xuống sườn dốc, chân lại không nghe sai sử xoay đến một bên, toàn bộ thân mình nghiêng lệch hết xuống, tiểu Lạc thân thể mỏng manh, không thể đỡ nổi hắn, mắt thấy hai người chuẩn bị ngã thành một đống.
Nhưng mà Khanh Ngũ lại ngã vào bên trong vòng ôm ấp, Tiểu Thất đúng lúc lắc mình tới, tiếp được hắn, hừ nói: “Đi đường là té ngã, còn luyện sáng cái gì? Về trên giường nằm, chờ ăn cơm tốt lắm.” Dứt lời cũng không đợi Khanh Ngũ đồng ý, vậy mà ôm lấy Khanh Ngũ, bước về hướng phòng ngủ.
Tiểu Lạc sững sờ đứng cứng ngắc ở tại chỗ, nhìn hành động của Tiểu Thất. Chỉ một lát sau, chỉ nghe trong phòng ngủ truyền đến giọng Tiểu Thất giận dữ cùng với tiếng cười nhẹ của Khanh Ngũ, từ trong tiếng cười kia hình như có nội dung gì khác.
Kết quả là, cái gọi là ” luyện buổi sáng”là luyện đến trên giường. Tiểu Lạc xuất thân từ thanh lâu, rất nhanh đã hiểu, liền vội vàng chạy về trên giường mình ở thư phòng, làm bộ như cái gì cũng không biết.
“Khanh Ngũ!!! Khốn kiếp!! Ta ngày mốt còn phải luận võ!!” Tiểu Thất kêu rên.
“Hư, tiểu Lạc còn đang ở bên ngoài, ngươi muốn để cho người ta nghe thấy?” Khanh Ngũ xấu xa nói.
Vì thế Tiểu Thất cắn chặt môi, khuôn mặt thẹn đỏ bừng, mặc cho Khanh Ngũ khi dễ đủ.
Buổi sáng, ăn Tiểu Thất cùng điểm tâm Khanh Ngũ thần thái sáng láng tờ giấy miêu tả bệnh trạng Triệu Đại Bảo đem tới mở ra xem, vừa nhìn thật không thể tin, ngay cả tròng mắt Khanh Ngũ cũng sắp sửa rớt ra.
Chỉ thấy bên trên viết “Bệnh trạng: lúc đầu thần hồn không rõ, đầu cháng váng não trướng, luôn ngủ mê mang, lâm vào trạng thái điên cuồng, mất hết tính người.”
Xem ra nếu muốn gạt kiếm tông, Khanh Ngũ còn phải giả điên một lần.
Đối mặt với nguy cơ phá nát hình tượng lớn như thế, Khanh Ngũ có chút do dự. May là Khanh Ngũ một bụng phúc hắc, cũng muốn không nhìn mình trong bộ dáng giả điên.
Vẻ mặt ấm ức Tiểu Thất dịch lại đây, từ sau lưng lặng lẽ đảo mắt nhìn lén tờ giấy Khanh Ngũ cầm trong tay.
“Nhìn cái gì!” Khanh Ngũ vội vàng đem tờ giấy khép lại.
“Không phải là giả điên sao? Ngươi lo cái gì?” Tiểu Thất bĩu môi, “Ta có thể dạy ngươi, ảnh vệ môn chúng ta bắt quy định phải trải qua khóa học kỹ xảo các loại ngụy trang, trong đó cũng có cái này.”
“Ngươi sẽ giả bộ?” Khanh Ngũ liếc hắn.
“Đó là đương nhiên!” Tiểu Thất ôm cánh tay tự tin gật đầu, “Ngươi có thể xem ta là bậc thầy ảnh vệ! Dịch dung cùng ngụy trang ta đều tinh thông!”
“Vậy ngươi giả thành bộ dáng của ta giả điên không phải tốt lắm sao!” Khanh Ngũ nghĩ ra một cái chủ ý vô cùng ôi thiu.
“Này!!! Không cần đem vấn đề giao hết cho ta!” Tiểu Thất = =
“Thử xem coi như thế nào?” Khanh Ngũ đột nhiên rất hứng thú.
Vì thế quấn Tiểu Thất, cuối cùng Tiểu Thất vậy mà ma xui quỷ khiến cũng đồng ý, hắn lấy đồ dịch dung của mình, ở trên mặt bôi vẽ loạn xạ, sau đó mặc quần áo của Khanh Ngũ vào, ngồi ở xe lăn, bày ra biểu tình ung dung tao nhã, ngay tức thì khiến cho Khanh Ngũ có chút chấn kinh—— thật sự có bảy tám phần tương tự!
“Sau đó là giả điên.” Tiểu Thất ngay cả giọng nói cũng đều bắt chước tương tự, chỉ thấy hắn đem tóc vò thành đống bùi nhùi, bắt đầu biểu diễn cho Khanh Ngũ đang ngồi ở trên băng ghế xem.
Vì thế buổi sáng hôm đó, Khanh Ngũ chịu phải đả kích.