Mục lục
Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ lúc Khanh Ngũ từ chỗ Khanh Vân Tung trở về, quả nhiên Khanh Đại kịp thời xuất hiện, kéo hắn đi uống rượu. Tốt xấu gì, bọn họ vẫn là liên minh trong ba năm lẻ một ngày.

Nói là uống rượu, chẳng qua mục đích chính là thăm dò, Khanh Ngũ cũng không thể uống được bao nhiêu. Mỗi lần uống rượu đều là chỉ là nhấp miệng, trong bữa tiệc Khanh Đại lòng dạ kín đáo dò hỏi rất nhiều vấn đề, đều bị Khanh Ngũ khéo léo chuyển qua.

Rượu qua ba tuần, Khanh Đại lại kín đáo thăm dò: “Ngũ đệ, không biết ngươi nghe được tin tức gì không, nghe đồn gần đây ngày có ý định ra chiếu truyền ngôi. Đối với chuyện này ngươi thấy thế nào?”

Khanh Ngũ đáp: “Ý nghĩ của phụ thân ai có thể nghiền ngẫm được đâu, mấy chuyện bịa đặt kiểu này tốt hơn hết vẫn là không nên quá tin tưởng, cũng có khả năng là do những người khác cố ý truyền tin tức giả, để loại trừ.”

Khanh Đại nheo mắt, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, nếu như truyền ngôi thì ai là người có khả năng đoạt được chức vị bảo chủ?”

Khanh Ngũ đáp: ” Thế lực của Đại ca với Tứ ca ngang nhau, nhưng những huynh đệ khác cũng không nói trước được. Ta thấy, nếu như suy xét cho tương lai Khanh gia bảo thì khả năng phụ thân truyền ngôi cho Tứ ca lớn hơn một chút.”

Trong ánh mắt Khanh Đại hiện lên một tia ghen ghét, trầm giọng hỏi: “Ta có chỗ nào không bằng hắn?”

” Xuất thân của Đại ca không bằng Tứ ca.” Khanh Ngũ thản nhiên nói, “Đại ca chớ quên, mẫu thân Tứ ca cũng chính là nghĩa muội của Bắc triều công chúa, là quý nữ của đại tộc Bắc triều. Hơn nữa Tứ ca cũng rất có tài cán, hiện giờ cha thân lại cố ý để cho hắn đi tới biên thành, tất nhiên là muốn để hắn tránh khỏi cuộc tranh đấu trong nội bộ, đại ca nếu muốn cùng hắn cạnh tranh, còn phải tốn không ít khí lực.”

“Hừ, hắn cũng chỉ có một cái ưu thế này mà thôi!” Khanh Đại thưởng thức chén rượu, lại nói: “Nghe nói, gần đây lão Tứ rất quấn quýt với Ưng vương tái ngoại.”

“A, đại ca nói phải.” Khanh Ngũ mỉm cười, còn ám chỉ đây là cơ hội cực tốt để lật ngã Khanh Tứ.

Vì thế tương lai sau này khi đuổi giết Khanh Tứ cùng Ưng vương, rơi vào trong âm mưu thúc đẩy cho đôi uyên uyên kia quả thật Khanh Đại cũng tổn hao một phần lực không nhỏ, khó trách ngày sau Ưng vương lại tặng cá chép cho hắn, nhận được một cậu em vợ kiêu ngạo.

Khanh Ngũ thân thể không tốt, uống mấy chén liền trở nên suy yếu, vì vậy Khanh Đại đành thả để cho Tiểu Thất dìu hắn về. Sau khi trở lại, chỉ thấy bạn hổ đã biến thành hình người, ngồi bên bàn đá trong sân dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn, nói: “Thằn lằn, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ngươi thiếu ta một lời giải thích —— buổi sáng nay ngươi là có ý gì?”

“Không có ý gì.” Khanh Ngũ vô cùng suy yếu, giảo hoạt bày trò, “Chính là làm mẫu cho hổ thần xem thiết vĩ công một chút thôi mà.”

“Vậy ngươi còn nhớ rõ ước định của chúng ta, hôm nay có thể để ta cỡi rồng lên trời rồi đi?” Lão hổ muốn lấy phần phúc lợi thuộc về mình.

“Hôm nay không được… Hôm nay thân thể ta có chút không thoải mái…” Khanh Ngũ nghĩ đến việc Tiểu Thập Tam sắp sửa tới rồi, vội vàng giả bộ bệnh.

“Ngươi đừng hòng thoái thác.” Bạch Hổ bất mãn nhìn hắn.

Trong lúc hai người còn đang giằng co thì chỗ cửa viện vang lên một giọng nói thanh thúy: “Ngũ Ca! Ta tới rồi!”

Thì ra Thập Tam đến.

Thập Tam mang theo người hầu, đem đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của mình dọn vào, hắn cũng không xem mình là người lạ. Vừa vào trước tiên hành lễ với Khanh Ngũ, sau đó phân phó thủ hạ sắp xếp phòng ốc. Khi nhìn thấy lão hổ, Thập Tam kinh ngạc hỏi: “Ngũ Ca, vị này chính là bằng hữu của huynh sao?”

“Ừ, vị này chính là hiệp sĩ thiếu niên Tuyết Điện Hổ, là bạn tốt của ta. Hổ huynh, đây là tiểu đệ của ta Thập Tam.” Khanh Ngũ giới thiệu nói.

“… …” Bạch Hổ khóe miệng run rẩy, Tuyết Điện Hổ… đúng là cái tên vạn ác.

“Xin chào Hổ đại ca!” Thập Tam ngoan ngoãn chào hỏi lão hổ. Lão hổ kiêu căng đáp: “Miễn lễ đi.”

Thập Tam âm thầm đánh giá lão hổ, chỉ cảm thấy lão hổ một thân anh khí, khí độ uy nghi, quả nhiên là người không đơn giản, lại thấy thái độ cung kính của Ngũ Ca với hắn, vì thế cũng thành thật đứng qua một bên.

Đôi con ngươi của lão hổ xoay động, hỏi Thập Tam: “Thập Tam, ngươi có biết Ngũ Ca ngươi có một cái bí mật động trời hay không?”

“A?” Thập Tam không rõ. Sắc mặt Khanh Ngũ lại thay đổi: “Hổ huynh, chuyện gì cũng phải từ từ.”

“Bí mật gì vậy? Ngũ Ca còn có bí mật?” Dù sao Thập Tam cũng chỉ là đứa nhỏ, nhất thời cảm thấy hứng thú hẳn lên.

Lão hổ lại đắc ý, nói: ” Ngũ Ca ngươi nói chuyện không giữ lời gì hết, nếu hắn còn như vậy, ta sẽ đem bí mật này nói cho Thập Tam nghe.”

“Ai ai?” Thập Tam nhìn Khanh Ngũ, “Ngũ Ca, huynh sao lại nói không giữ lời?”

Khanh Ngũ thấy lão hổ có ý thả cho mình một cái thang, liền nhíu mày nói: “Thập Tam, thân mình của ta có chút không khỏe, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta phải đi nghỉ ngơi.”

“Ngũ Ca, ta đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi.” Thập Tam biết thân thể Ngũ Ca suy yếu, cho nên bỏ qua sự tò mò phụ Tiểu Thất cẩn thận hộ tống Khanh Ngũ trở về phòng, quăng lão hổ sang một bên.

Lão hổ cũng theo vào, nhìn Khanh Ngũ tận sức diễn trò, chỉ thấy Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ tới trên giường, Thập Tam vội vàng kéo chăn, đắp cho hắn.

Khanh Ngũ bày ra dáng vẻ Tây Thi bị bệnh, lúc nói chuyện hơi thở cũng mong manh, cả người rũ rượi., Thập Tam không dám quấy rầy Khanh Ngũ nghỉ ngơi, đành phải ra ngoài, đi xem gian phòng của mình bố trí thế nào.

Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, Thập Tam vẫn là nhịn không được đi dạo đến trước mặt lão hổ, hỏi: “Hổ đại ca, rốt cuộc Ngũ Ca ta có bí mật gì? Ngươi có biết cách làm cho thân mình hắn khỏe lên không?”

“Thân thể của hắn vốn không yếu, chẳng qua có chút non nớt.” Lão hổ uống trà đánh giá, “Kỳ thật Ngũ Ca ngươi chính là một con rồng mới phá xác không lâu.”

“Gì?” Thập Tam (⊙⊙)

Lão hổ thế nhưng cứ trực tiếp nói ra sự thật, cũng không quan tâm xem người ta có năng lực tiếp thu hay không, tự mình lẩm bẩm: “Kỳ thật ta là Bạch Hổ Thần Quân, ta với Ngũ Ca ngươi có ước định, hai bên phải biến nguyên hình làm tọa kỵ cho đối phương, kết quả Ngũ Ca ngươi chơi xấu, sau khi cưỡi ta xong thì không chịu để ta cưỡi lại. Cả ngày giả bộ bệnh, ngươi nói xem, hắn là người nói chuyện không giữ lời đúng hay không?”

“Ngao ngao ngao ngao ngao!!” Thập Tam kinh hô không ngớt. Sau đó hai mắt lòe lòe tỏa sáng: “Hổ đại ca! Ngươi nói có phải sự thật không!! Tuy nghe thì thấy vô lý, người ta sẽ cho rằng ngươi bị điên, nhưng ngươi nói chuyện thật thú vị!”

Xưa nay Khanh Ngũ liệu sự như thần, hắn cho rằng Thập Tam khẳng định sẽ không tin tưởng lời nói tầm bậy của lão hổ, ai ngờ lần này lại hỏng bét, Tiểu Thập Tam thế nhưng lại tin!

Đó là bởi vì Tiểu Thập Tam thật sự rất nhàm chán! Cả ngày ở trong Khanh gia bảo làm thiếu gia ngoan không được bước chân ra khỏi nhà quả thật rất nhàm chán! Cho dù kể chuyện điên khùng bậy bạ cho hắn, hắn cũng cảm thấy thú vị nữa là!

“Ta không bị điên.” Lão hổ ôm cánh tay, khinh bỉ nhìn Thập Tam, “Nếu ngươi hợp tác với ta, đợi khi Ngũ Ca ngươi thực hiện lời hứa, ta hứa sẽ cho ngươi phần sữa nai thần tiên chuyên dùng.”

Ai ngờ Thập Tam như uống máu gà: “Việc ấy, không cần phải xem nguyên hình của Hổ đại ca đâu, trước kia trong bảo từng nuôi kỳ trân, trong đó có lão hổ, ba ba hung dữ còn không đáng yêu bằng mèo con, ta muốn nhìn Ngũ Ca biến thành rồng!”

“Ta còn chưa nói sẽ biến ra nguyên hình…” Bạch Hổ = = “Lại nói sao lão hổ lại không bằng mèo …”

Khanh Ngũ nằm ở trên giường, trong lòng bứt rứt cảm thấy hai người Thập Tam với lão hổ ở cùng một chỗ quá mạo hiểm, vì thế phân phó Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ngươi đi dò hỏi xem bọn họ nói những gì, rồi trở về báo lại cho ta.”

“Ngũ thiếu, ngươi không cần phải mẫn cảm như vậy. Thập Tam chỉ là đứa nhỏ, ở cùng với lão hổ thiếu mắt nhìn kia có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Xế chiều ta phải qua sân ảnh vệ giảng về sự tích truyền kỳ trung liệt!

Ngươi yên tâm đi! Bọn họ sẽ làm gì được ngươi kia chứ, lại nói, cho dù bọn họ có làm gì ngươi, ngươi cũng có thể dùng đuôi to quất bọn họ…” Trong lòng Tiểu Thất đang mong chờ buổi tuyên cáo quan trọng chiều hôm nay.

“Ngươi vậy mà dám nói mình là ảnh vệ trung liệt cái gì! Ngươi căn bản là không chịu nghe lệnh của chủ nhân!” Khanh Ngũ bắt đầu không được tự nhiên.

“Hừ, vậy cũng phải xem mệnh lệnh của chủ tử có hợp lý hay không đã chứ. Yên tâm đi, hai đứa nhóc sẽ không gây ra chuyện gì đâu.” Tiểu Thất vuốt lông cho Khanh Ngũ, “Ngũ thiếu, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng trong sinh mệnh của chúng ta! Ta sắp nghênh đón một ngọn gió mới! Ngươi nhẫn tâm nhìn tâm huyết của ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hay sao?”

“Hừ… thôi bỏ đi… Dù sao cũng không có ai thèm chiếu cố chủ tử bị tàn lại bị bệnh, ngươi đi đường ngươi đi …” Khanh Ngũ kéo chăn che kín người.

“Ngũ thiếu đừng tùy hứng, khi nào về ta sẽ đem đồ ăn ngon cho ngươi!” Tiểu Thất hôn cái trán hắn một cái, “Buổi tối còn phải hầu hạ Ngũ thiếu cho tốt…”

“Hôm nay ta muốn phạt ngươi…” Khanh Ngũ thuận thế ôm lấy cổ của hắn, tà mị đoạt lấy môi của đối phương, hai người triền miên hồi lâu, Tiểu Thất mới mỹ mãn rời đi.

Thập Tam cùng lão hổ nhanh chóng dính lại. Hai người trốn trong rừng trúc của Khanh Ngũ thương thảo đại kế cỡi rồng.

“Hổ ca, ngươi nói Ngũ Ca ta vẫn là rồng con đúng không?”

“Đúng vậy, đối với linh thú mà nói, hơn hai mươi tuổi chỉ là một nhóc con không hôn, lân phiến con rồng kia vẫn còn non lắm.”

“Chúng ta có thể khiến Ngũ Ca bị thương hay không? Thân thể Ngũ Ca có vẻ không tốt.”

“Hẳn là sẽ không, sáng nay hắn còn dùng đuôi to đập nát bàn đá. Hắn khỏe mạnh lắm, chỉ là móng sau khập khiễng một tý thôi.”

“Thật sao! Ta thật muốn nhìn!!” Thập Tam hai mắt tỏa sáng.

“Thập Tam, ngươi nghĩ biện pháp dẫn hắn tới chỗ trống trải, ta nhất định sẽ có biện pháp để hắn biến thành rồng cho chúng ta cưỡi.” Lão hổ đem nhiệm vụ gian khổ giao cho Thập Tam.

“Đúng đúng! Ngũ Ca hắn nằm ở trên giường thật đáng thương! Ta không đành lòng gây sức ép với hắn!”

“Vậy ngươi vẫn chưa rõ bộ mặt thật của hắn rồi.”

“Thiệt là rối rắm!!” Thập Tam ôm đầu, cuối cùng cố lấy dũng khí, “Tốt lắm! Ta đi!”

“Tốt lắm!” Lão hổ dùng móng vuốt bự vỗ vỗ bả vai Thập Tam, vì giữ chữ tín với Thập Tam, hàng này thế nhưng dùng hình thái của hổ nói chuyện với người ta.

Lại nói, ngay tại lúc Thập Tam chuyển vào ở trong sân Khanh Ngũ, đồng thời cũng xuất hiện một màn âm mưu nhằm vào Thập Tam. Vị thiếu gia nào đó sắp xếp bố cục, tính mưu hại Thập Tam ngay trong sân nhà Khanh Ngũ sau đó vu oan cho Khanh Ngũ.

Lúc này là buổi chiều, Khanh Ngũ còn đang ngủ trưa, một ả nha hoàn lén lút bưng hai chén canh hạt sen dưa hấu ướp lạnh, lặng lẽ đi tới.

Lúc này Thập Tam đang đi vào sân viện, nhìn thấy nha hoàn kia đi tới, liền hỏi: “Là đưa tới cho Ngũ Ca hả?”

Nha hoàn cung kính nói: “Bẩm Thập Tam Thiếu, vốn là đưa cho Ngũ thiếu giải nhiệt, vừa lúc ngài cũng chuyển tới trong viện, cho nên cũng làm cho ngài một chén.”

Thập Tam nhìn chén canh hạt sen, trong lòng có chủ ý, tiện thể nói: “Ngươi đặt ở trên bàn đá đi, ta gọi Ngũ Ca ra ăn.”

Sắc mặt của nha hoàn trở nên khác thường, yên lặng lui đến trước bàn đá, kỳ thật nàng bị người ta phái tới độc chết Thập Tam, trong chén canh hạt sen có độc.

Thập Tam rón ra rón rén vào phòng ngủ, thấy Khanh Ngũ không ngủ, là đang xem sách, nhân tiện nói: “Ngũ Ca, có người đưa canh hạt sen ướp lạnh tới, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Khanh Ngũ nhìn hắn gật gật đầu, đáp: “Cho dù có như vậy, cũng nên gọi người bưng vào chứ.”

“Ngũ Ca, ở trong phòng có một cỗ hương vị, không bằng chúng ta đi ra ngoài ăn cho thoáng đi.” Thập Tam cảm thấy nói như vậy có chút lỗi với Ngũ Ca.

Ngũ Ca nhà hắn có bệnh yêu sạch sẽ nổi danh, trong phòng ngủ cũng có mùi thơm thản nhiên, lúc này hắn lại mở to mắt nói dối.

Khanh Ngũ nhíu mày, trước kia hai chân của hắn đi đứng không tiện, không thể đi xa, có đôi khi vì thuận tiện đều phải xuống giường ra sau bình phong giải quyết, bởi vậy sợ nhất có mùi cho nên trong phòng mới thơm còn hơn cả khuê phòng.

“Vậy đi ra ngoài ăn đi.” Khanh Ngũ phạm vào kiêng kị, nghĩ một lát ép Tiểu Thất tổng vệ sinh.

Thập Tam vội vàng đỡ Khanh Ngũ ngồi trên xe lăn, cũng may trong phòng không có cánh cửa, chỗ bậc thang cũng đắp bằng để tiện cho Khanh Ngũ ra vào.

Phụ giúp Khanh Ngũ đi tới bàn đá dưới tàng cây, nha hoàn sớm đã đi rồi, chỉ để lại hai chén canh hạt sen.

” Người hầu trong viện thật biết quy củ, ta không phân phó sẽ không đưa tới mấy thứ thế này.” Khanh Ngũ vô cùng cảnh giác, lập tức từ trong túi hương bên mình lấy ra một cây châm bạc thử độc, đặt ở trong chén kiểm tra.

Thập Tam âm thầm bội phục Ngũ Ca khôn khéo, nhưng mục đích của hắn không phải cùng Ngũ Ca uống cháo, mà là… …

“Quả nhiên có độc!” Khanh Ngũ phát hiện ra sự thật khiến người hưng phấn—— rốt cục cũng có người không thể nhẫn nại muốn tuyên chiến với mình và Thập Tam!

“Thập Tam, ngươi xem…” Khanh Ngũ tính dùng âm mưu quyền lực trong thế giới hiện thực để giáo dục Thập Tam còn Thập Tam liếc mắt tới con hổ màu trắng ——đứng trên cây đại thụ đang vận sức chờ phát động. Trong lúc giữa chừng đột nhiên nhảy xuống, dùng phương thức bất ngờ khiến Khanh Ngũ không kịp đề phòng, một móng vuốt bổ về phía cái gáy của Khanh Ngũ.

Cái mặt của Khanh Ngũ, à không, nói chính xác là toàn bộ cái bản mặt của bạn rồng có bộ vuốt úp vào trong chén canh hạt sen.

“Khốn kiếp a a a a a a!! Có độc đó có biết hay không!!” Rồng có bộ vuốt dùng đại móng vuốt bụm mặt bạo phát.

Thập Tam hoàn toàn bị chấn kinh.

“Ngũ Ca… …”

“Đừng có gọi ta là Ngũ Ca!!! Rống rống!!” Rồng ngâm rống giận thật là đáng sợ.

“Thực xin lỗi… …”

“Câm miệng!!! Rống rống!”

Oanh ——————

Cái bàn đá mới cũng bị đuôi rồng bổ nát.

Thập Tam (⊙o⊙)!!!

“Ngũ Ca!! Ngươi hăng hái quá nhỉ!!!”

Một cái giọng điệu không sợ chết xen vào: “Để ta cưỡi!”

Rồng có bộ vuốt nghe vậy hoàn toàn nổi điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK