Lúc họ trở lại doanh trại khu năm đóng ở biên giới, Trì An cảm thấy tầm mắt mọi người nhìn mình có vẻ kỳ lạ.
Đương nhiên nếu ban nãy đám đàn ông này đã biết thân phận của cô thì cách nhìn có thay đổi cũng không có gì lạ, ít ra như vậy cũng còn bình thường hơn là ngay lúc này, cứ như bọn họ trông có vẻ rất sợ hãi vậy.
Đợi trở lại phòng, Trì An liền nói với vị chỉ huy đang thay y phục, “Tư Ngang, anh có cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn em hơi kì lạ không, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tư Ngang đội mũ quân nhân, sửa lại vành nói, nghiêng đầu nói với cô: “không cần để ý bọn họ.”
hắn đi tới, cúi người hôn cái bẹp lên mặt Trì An, đôi màu mắt tím sâu hút bên dưới vành nón như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, vừa sáng ngời vừa mềm mại, dịu dàng nói: “anhphải đi họp, ở chỗ này chờ anh được chứ?”
Trì An: “… Được thôi.”
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, mặt Trì An trong nháy mắt liền đen lại, hứ một tiếng, lấy quần áo đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi tắm mình trong nước nóng một cách sảng khoái, Trì An tùy tiện mặc quần áo, dùng khăn lông lau mái tóc ướt nhẹp một cách qua loa rồi khoanh chân ngồi bệt xuống giường, lôi ra một chiếc laptop để ghi chú lại thứ thảo dược mà họ phát hiện suốt chuyến đi do thám lần này, chưa kể còn dựa theo trí nhớ mà vẽ ra chúng ở bên cạnh.
Chộn rộn tận một lúc, đến khi phục hồi lại tinh thần thì sắc trời bên ngoài đã trở sang chạng vạng, ánh chiều tà cũng đã rực sáng nơi đường chân trời rồi.
Bụng có chút đói, Trì An đứng dậy hoạt động gân cốt, mặc lên bộ quân phục với kích cỡ chẳng vừa với người, thay đổi kiểu tóc dài bằng cách buộc lên cao rồi nhét vào trong mũ lính, lấy khẩu súng nữ tính do Lục Hành đặc biệt thiết kế cho mình vắt ở bên hông, kế đó xốc thanh trường kiếm nhỏ quen thuộc bước ra cửa.
Trong doanh địa, khắp nơi đều là binh lính đứng canh gác, lúc Trì An bước qua thì liền không tự chủ được liếc mắt nhìn họ một cái.
Mấy người binh lính này mặt không đổi sắc, tư thế thẳng đứng nghiêm trang túc trực tại cương vị của họ, cho đến khi một trong số họ bị phụ nữ nhìn mình chằm chặp không chớp mắt một hồi lâu, rốt cuộc mồ hôi lạnh trên trán mới từng đợt từng đợt đổ xuống.
Bọn họ túc trực ở cương vị hơn nửa ngày cũng vẫn thoải mái vô tư lự, nhưng bây giờ mộtngười trong số họ lại vì một phụ nữ nhìn mình chằm chặp mà toát cả mồ hôi lạnh.
Trì An nhìn thấy người binh lính nọ đổ mồ hôi từng giọt từng giọt chỉ bởi ánh nhìn của mình thì thấy đáng thương quá đỗi, rốt cuộc đành mở lòng từ bi buông tha cho anh ta, xoay người rời đi.
Binh lính nọ thầm thở phào nhẹ nhõm, đối diện với những ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của mọi người, anh ta chỉ đành cười khổ trong lòng.
hiện tại khí tức tỏa ra từ người vị Trễ tiểu thư này đáng sợ như thế, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được đâu à nha.
Trì An tiến đến bãi đậu xe quân đội, muốn hỏi người trông giữ xe tìm cho mình một chiếc xe chuyên dụng để có thể ra bên ngoài dạo chơi.
“Trì tiểu thư, cô muốn đi đâu à? Chúng tôi có thể đưa cô đi.”
Trì quay đầu liền thấy đám người Mèo Rừng, chỉ gật đầu không nói gì.
Chiếc xe vững vàng chạy trên đồng hoang hiu quạnh, Trì An tựa trên cửa sổ, nòng súng trên tay nhắm về phía chú thỏ chạy trốn ngoài cánh rừng, bụp một tiếng, chú thỏ hoang đang chạy liền hét một tiếng rồi ngã gục.
Sau khi xe dừng lại, Trì An liền nhảy xuống đất, nhặt lên chú thỏ hoang xui xẻo đã bị cômột phát bắn trúng chạy về xe mình.
Đa số các động vật ở thế giới này đều là thú biến dị, cho dù là một loài thỏ nhỏ nhắn thìcũng to lớn hơn thỏ ở thế giới hiện đại gấp mấy lần.
Trì An ném con thỏ cho Mèo Rừng, nói: “anh xử lý thịt rồi nướng lên nhé, tôi sẽ chuẩn bị thêm thứ khác.” đi cùng Trì An có đến năm người đàn ông, tính thêm cô là tổng cộng sáu người lớn, chỉ một con thỏ dị biến thực chất không thể đủ ăn.
Động vật ở thế giới này đều bị biến dị, sức ăn của loài người cũng tăng trưởng theo và đặc biệt là những quân nhân, sức ăn trung bình một ngày của họ thực sự rất kinh người.
Mấy người đàn ông nghe vậy, lập tức ai nấy đều kinh ngạc.
Chờ phát hiện Trì An mang theo kiếm tiến về phía đồi cát, quả thật có ý định tìm thêm con mồi chuẩn bị cho bọn họ thì Mèo Rừng liền hoàn hồn, nào dám để mặc cô gái này đi xa mộtmình, thế là lập tức sai hai tên lính theo sau Trì An, còn những người còn lại sau khi dò la xung quanh không có nguy hiểm gì thì liền tìm một nơi thích hợp, sau đó bắt tay xử lý món ăn thôn quê. Cuối cùng là thăng lửa nướng thịt.
Chỉ trong chốc lát, đám người Trì An đã quay trở lại.
Khi thấy trong lòng Trì An ôm mấy quả trứng còn lớn hơn cả trứng đà điểu, trên đầu chúng còn có một vài đường vân màu xóm tro thì Mèo Rừng không nén được hoan hỉ, nói: “Trì tiểu thư lợi hại quá, đây là trứng của Kiến Cát, cực kỳ có giá trị dinh dưỡng, lại còn vô cùng mỹ vị nữa. Nếu đem vào thành bán, một quả cũng đã được mười ngàn tệ rồi.”
Trì An nghe xong liền cao hứng, cô đem bốn quả trứng trên tay xuống, hỏi bọn hắn: “Thứ này chế biến thế nào?”
“Luộc hay nướng đều được, không cần phải nêm gia vị, phải tận hưởng hương vị thuần chất của nó mới cảm thấy đặc sắc.” Mèo Rừng vừa nói vừa dùng lá cây nhỏ bọc những quả trứng lại, sau đó đào hố chôn chúng xuống tận bên dưới, phủ bên phía trên một tầng đất, cuối cùng là nhóm lửa để nướng.
Trì An an tâm thoải mái ngồi một bên chờ ăn, vừa lấy vải lau lau chùi chùi thanh kiếm của mình.
Mèo Rừng ở bên kia thì thăm dò tình hình với hai binh lính đi cùng Trì An lúc nãy.
“Trì tiểu thư đã tìm được ổ Kiến Cát ở đâu?” Mèo Rừng tò mò hỏi.
Phải biết, do bởi Kiến Cát mang hàm lượng dinh dưỡng cao cộng thêm quá đỗi ngon miệng nên nhân loại đến từ tứ phương tám hướng đều kịch liệt bắt giữ, khiến số lượng Kiến Cát ở những vùng hoang dã dần trở nên ít ỏi. Dù có là những Kiến Cát còn sót lại đi chăng nữa, chúng cũng sẽ trở nên khôn ngoan hơn tựa như thỏ có nhiều hang, bao giờ cũng sẽ đào hang tại những vị trí mà loài người không tài nào nghĩ đến. Chính vì vậy quân nhân bọn họ mỗi lần đến biên cảnh tuần tra hay làm nhiệm vụ, rất hiếm có trường hợp tìm được Kiến Cát, lại càng đừng nói đến việc đào được trứng Kiến Cát.
Bởi vậy có thể thấy được, Trì An cũng quá là may mắn rồi!
“Bọn tôi cũng không rõ, cô ấy cứ đi rồi cứ vậy mà gặp hang ổ của Kiến Cát thôi, kế đó lại dùng kiếm chọc chọc cái ổ, liền phát hiện có một Kiến Cát mẹ đang đẻ trứng bên trong. Sau khi cô ấy thuần phục được Kiến mẹ thì liền lấy đi bốn quả trứng trong động ra, đãcòn chừa ba quả trứng còn lại cho Kiến mẹ đáng thương nữa, không có lấy đi hết.”
Sau khi nghe kể, Mèo Rừng không còn lời nào để nói.
thật là một cô gái kì lạ.
Rất nhanh, tại nơi đồng hiu mông quạnh lan tỏa mùi thịt nướng thơm phức mê người.
Ở thế giới này, bất kể là loài dị thú nào thì hương vị của chúng cũng đều đặc sắc, chỉ với mỗi việc nướng lên đơn giản thôi mà cũng có thể trở thành món ăn ngon đến vậy, căn bản chẳng cần đến biệt tài nấu nướng làm gì. Mảnh đất này quả nhiên đã được thiên nhiên ưu ái khi ban tặng cho các loại sinh vật đặc biệt đến như vậy.
Đương nhiên bọn họ vốn là cận thân của quan chỉ huy, thường xuyên phải theo Tư Ngang ra ngoài lăn lộn, hiển nhiên rất có tay nghề trong việc nhóm lửa nướng thịt.
Mèo Rừng đem chân thịt thỏ đã được cắt ra để trên dĩa, vừa mới bưng qua cho Trì An thìliền nghe thấy tiếng động cơ xe ầm ĩ, quay đầu lại, lập tức thấy một chiếc xe Jeep của doanh trại đang chạy về phía bọn họ.
Xe Jeep ngừng lại, lúc thấy Lục Hành mang theo đám lính của mình bước xuống xe, tầm mắt quét sang Trì An bọn họ ở trong này, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Lục trưởng quan.” Bọn Mèo Rừng đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Lục Hành khoát tay, tiến đến gần Trì Ạn, một tay không hề khách khí lấy đi một chân thỏ khác trên dĩa cắn một cái, nói: “Quan chỉ huy vẫn còn đang họp. Nghe nói cô đã ra ngoài doanh trại nên phái tôi đến đây tìm cô. Ở quanh đây thường xuyên có người La Mỗ Sâm hoạt động, không mấy an toàn, cô phải cẩn thận hơn. Ừm, chưa kể những năm gần đây bọn Vũ Tộc cũng không khác gì người La Mỗ Sâm, luôn thầm bắt sống nhân loại để đào mỏ cho chúng. Nếu vô tình chạm phải Vũ tộc, cô sẽ không có loại vận may như thế này đâu.”
Trì An dùng thanh kiếm nhỏ mang bên người cắt thành lát thịt, chậm rãi ăn: “Tôi biết, tôi sẽ không đi quá xa, chỉ loanh quanh gần đây là được.”
Lục Hành thấy Trì An không hề tùy hứng như những người phụ nữ khác, không như những cô nàng đó luôn tự cho mình là đúng, trong lúc nhất thời liền không rõ bản thân hắn nên hài lòng hay nên bực mình mới được.
Đứng trước cô gái này, cánh đàn ông bọn họ dường như càng lúc càng mất hết ưu thế rồi thì phải.
Sau khi ăn xong thịt nướng, Mèo Rừng lấy hoa quả nhặt được từ trong rừng rửa cho sạch sẽ, bổ ra dâng lên cho Trì An ăn giải ngấy.
Lục Hành rất không biết xấu hổ mà đoạt tiếp một miếng, vừa gặm một cách từ tốn, vừa lén lút đưa mắt đánh giá người con gái ở bên cạnh.
Trì An quay đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Muốn nhìn thì nhìn một cách quang minh chính đại xem nào, không cần phải lén lút như vậy.” Bộ dạng của cô cũng không đến nỗi dọa người khác không dám nhìn như vậy đâu.
Vì vậy Lục Hành lại chuyển sang nhìn chằm chằm Trì An một cách quang minh chính đại, vừa nhìn vừa nói: “Bỗng dưng lại có hương vị phụ nữ như vậy, thật không quen cho lắm nhỉ. Tính ra thì nếu người có thịt một chút, hẳn sẽ là một đại mỹ nhân, sẽ càng khiến nhiều đàn ông điên đảo si mê cô hơn nữa đấy. Có điều lần này quan chỉ huy trở về, tôi không cảm nhận được thực lực trọng yếu của ngài ấy ở đâu cả, có thể thấy gen của ngài đã được giải khóa rồi. Tất cả đều nhờ cô cả!”
nói gen được giải khóa cũng chỉ là cách nói văn vẻ hoa mỹ mà thôi. Thực chất có ai ở đây mà không hiểu, hai người họ đã cùng nhau làm chuyện đó rồi.
Trì An suýt chút nữa thì thịt quả trong miệng cũng phun hết ra ngoài.
cô ho khan hai tiếng, có chút thẹn quá hóa giận: “Lời như thế không cần phải nói thẳng ra ngoài đâu.” Càng nói càng phát cáu, đột nhiên cô sực nhớ đến ánh mắt đám Mèo Rừng khi nhìn mình ngày hôm qua chứa đầy kinh hãi và hoang mang, chẳng lẽ là vì chuyện này?
Lập tức, Trì An liền nhỏ giọng hỏi Lục Hành.
Lục Hành hừ một tiếng, dùng ánh nhìn dành cho kẻ quê mùa mà liếc cô một cái, “Tôi có hơi nghi ngờ cô làm sao mà lớn đến chừng này được nhỉ. Hôm qua lúc bọn Mèo Rừng thấy côthì liền biết cô và quan chỉ huy đã vừa thân thiết chưa được bao lâu rồi, toàn thân cô đều là gen tin tức của ngài ấy không thôi. Xưa nay gen tin tức của quan chỉ huy luôn nổi tiếng khủng bố tàn khốc, lúc ngài phong bế khí tức thì chẳng sao, nếu chọc giận ngài ấy, khôngkẻ nào có thể trực tiếp đấu lại. Cũng chẳng trách đám Mèo Rừng khi thấy cô thì liền cảm thấy kinh hãi.”
Trì An: “…”
Cái thế giới phá hoại chết bầm này!!!
Thấy cô không nói gì, Lục Hành lại tiếp: “Nếu quan chỉ huy đã trở thành người đàn ông đầu tiên, vậy cô có nghĩ tới người đàn ông thứ hai là ai chưa? cô xem tôi có được không?” Lục Hành hiên ngang lẫm liệt tự đề cử chính mình.
Trì An chĩa ngang kiếm ở trước mặt, lạnh lùng nói: “anh muốn chết không?”
Lục Hành: “…”
Đám Mèo Rừng ở cách đó không xa đều rụt cổ dịch về sau, cảm nhận được Trì An thật sựtức giận rồi, loại khí thế này thật chẳng khác gì với khí thế tỏa ra từ quan chỉ huy của bọn họ. Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây đều có chút mờ mịt, không thể phân biệt nổi cỗ khí thế tỏa ra trên người Trì An rốt cuộc là do gen tin tức của Tư Ngang chiếm lĩnh, hay do chính bản thân cô nàng này có được sự lợi hại đến như thế?
Lục Hành biết rõ tam quan của cô gái này có vấn đề, thế nên dù bị cô cự tuyệt bằng cách thức bạo lực, cũng vẫn không cảm thấy có gì khác thường.
Cùng lắm thì ráng nhồi nhét tư tưởng cho cô thêm là được.
Sắc trời dần tối, Mèo Rừng đem bốn quả trứng chôn dưới đất đào lên, bỏ lên hai cái rổ chứa, sau đó vội vàng bưng đến cho Trì An.
Trì An đem hai quả trứng cho Mèo Rừng, để bọn họ tự phân chia, hai cái còn lại thì cô giữ cho mình đem về.
Về phần Lục Hành, hoàn toàn không có phần hắn.
Mấy tên lính đi theo Lục Hành đều nhìn hắn với ánh mắt khiển trách, tựa như đang trách hắn không nên chọc giận phụ nữ. Tuy là bọn họ cũng chẳng phải thèm khát trứng Kiến Cát gì cho kham, nhưng trứng Kiến Cát do chính tay phụ nữ đưa cho, ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn à nha.
Đám Mèo Rừng hạnh phúc muốn chết, cảm thấy không có niềm vui có thể sánh bằng với khoảnh khắc này, bởi vì đám đàn ông thô kệch bọn họ vậy mà được con gái tận tay cho ăn đó!
Quyết định, hai quả trứng này bọn họ không thể ăn, nhất định xem nó như gia bảo mà truyền cho con cháu đời sau mới được.
“cô muốn đem về mấy thứ này?” Lục Hành không thèm để ý đến oán niệm của đám binh lính phía sau, vẫn mặt đầy ý cười trò chuyện với Trì An.
“Phải.” Trì An liếc hắn một cái, cố tình nói: “Tôi muốn mang về cho Tư Ngang nếm thử.”
Lục Hành đột nhiên bụng đầy ghen tị, không còn lời nào để nói.
Đám Mèo Rừng đột nhiên lại cảm thấy thực ra họ cũng chẳng phải hạnh phúc gì lắm, người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này phải là quan chỉ huy của bọn hắn mới đúng.
Sau khi trở lại doanh trại, Trì An không thấy Tư Ngang ra đón thì lập tức hỏi: “Còn chưa họp xong sao?”
Lục Hành mở cửa xe cho cô, trả lời: “Lần này tra xét chuyện về nguồn năng lượng, thông tin quan chỉ huy đem về có vẻ đã được xác thực cặn kẽ, cộng thêm Mục Tử Yến bọn họ, vì thế bên chúng ta phải xác định kế hoạch thật chu toàn, mau chóng đoạt lại Lân Phách Tinh, không thể để chúng rơi vào tay Vũ tộc lãng phí như vậy.”
nói ra thì trước đây, những vùng có tồn tại quặng Lân Phách Tinh được xem như là địa bàn của loài người, nếu không phải Vũ tộc dần vượt ranh giới chiếm đất, loài người sinh sống ở nơi đó càng lúc càng ít ỏi đến đáng thương, vậy thì vùng đất kia sẽ không biến thành đất vô chủ như bây giờ.
Giờ đây, nếu có gặp được Lân Phách Tinh ở nơi nào đó, vậy có tiện tay lấy về lại cũng không hề gì.
Trì An ồ một tiếng, kế đó liền ôm hai quả trứng Kiến Cát trở về phòng.
Phải đến đêm khuya, Tư Ngang mới quay trở về.
Trì An đang ngủ thật ngon trên giường, cảm giác được hơi thở của Tư Ngang liền mở mắt, chỉ thấy người đàn ông của mình đã leo lên giường. Tư Ngang hiện đang một thân quân phục, chỉ cần mặc lên thì đã tôn được vóc dáng anh tuấn phi phàm của chính hắn rồi. Chưa kể dưới ánh đèn mập mờ, sự hòa trộn hoàn mỹ giữa khí chất cường ngạnh và cấm dục tỏa ra từ người hắn càng khiến người đàn ông này làm tim người khác mềm nhũn vì si mê.
cô dụi mắt một cái, lồm cồm bò dậy: “Về rồi à, anh đã ăn chưa? Em có đem về trứng Kiến Cát cho anh đấy, nghe bảo rất dinh dưỡng, anh ăn một cái đi.”
hắn ừ một tiếng, cởi bỏ áo khoác tướng quân trên người xuống, leo lên giường ôm cô vào trong ngực. Bắt gặp bộ dạng mơ màng buồn ngủ của người trong ngực, Tư Ngang dịu dàng vỗ về lưng cô, dùng thanh âm trầm thấp mà từ tính nói: “Em ngủ trước đi.”
Trì An vâng một tiếng, rất nhanh liền ngủ trong lòng hắn.
Cảm giác được hơi thở của cô gái trong ngực dần dần ổn định, Tư Ngang khẽ cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô, chậm rãi mút lấy, mãi cho đến khi vật cứng rắn dưới thân dần căng trướng khó chịu, kẻ nào đó mới chấm dứt màn tự ngược đãi chính mình, ôm chặt cô bổ sung giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi Trì An tỉnh lại thì phát hiện trên bàn chỉ còn lại một quả trứng Kiến Cát, quả còn lại đã được quan chỉ huy đem làm bữa sáng, chỉ để lại một tờ giấy dặn rằng những ngày này phải ngoan ngoãn chờ hắn, không được đi câu dẫn binh lính nữa. Nếu để hắn biết được, đợi sau khi hắn giải quyết xong việc nhất định sẽ làm cô một tháng khôngthể xuống giường.
Chuyện cô nhìn chòng chọc người lính gác đến nỗi người ta đổ mồ hôi ròng ròng, hiển nhiên người đàn ông nào đó đã biết, còn ghen tị nữa.
Trì An cười khì khì, sau khi nâng niu cẩn thận nhét tờ giấy vào trong laptop thì liền bước tới cửa sổ, vươn mình đón ánh nắng sớm, kế tiếp mới rửa mặt ăn điểm tâm.
Tất nhiên bữa sáng của cô là quả trứng Kiến Cát kia.
Sau khi đun nóng sơ trứng Kiến Cát, đập đập vỏ rồi dùng thìa múc lên ăn, quả nhiên ngon không tả siết. rõ ràng thức ăn chỉ đơn giản là một quả trứng nướng, vậy mà khi nếm vào lại trở thành bữa ăn tuyệt nhất trần gian.
Trì An liếm liếm môi, sờ lên cái bụng phồng to của mình, hương vị Kiến Cát thực sự ngon quá mức, cô quyết định hôm nay sẽ lại xông pha phá hang ổ của Kiến Cát khác mới được.
Đối với những người khác mà nói tìm kiếm Kiến Cát rất phiền phức, nhưng với cô thì ngược lại. Bởi Kiến Cát là dạng động vật có linh khí vô cùng đặc biệt, chỉ cần tìm được đồi cát có đủ lượng linh lực cần thiết, hiển nhiên sẽ có thể tìm ra được chúng dễ dàng.
***
Vì thế những ngày tiếp theo, ngày nào Tư Ngang cũng nhận được trứng Kiến Cát do Trì An đưa tới. Mỗi buổi sáng hắn ở phòng họp, cả phòng họp đồng thời sẽ tràn ngập mùi thơm nức mũi của trứng Kiến Cát, báo hại đám quan quân đang họp đều thèm muốn chảy nước miếng, nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, tự thôi miên bản thân cái gì cũng không ngửi được.
Trứng Kiến Cát chỉ nhìn được mà không ăn được, còn bắt bọn họ ngày nào cũng ăn thức ăn cho chó, quả thật là đang ngược thân ngược tâm bọn họ mà!
Tuy Trì An ngày nào cũng bôn ba chạy bên ngoài, nhưng lại không hề nhàn rỗi chút nào.
Trì An từng nói muốn học dược phẩm, tức là thật sự muốn học. Mỗi một ngày cô đều sẽ mở laptop ra để ghi lại một vài thực vật có linh lực dồi dào, chưa kể còn bảo Lục Hành đem về cho mình vài cuốn sách thảo dược của thế giới này. Cứ như vậy mà ngày nào, Trì An cũng tận lực cố gắng dung nạp thêm kiến thức về dược phẩm cũng như thảo dược.
“cô học cái này để làm gì?” Lục Hành tò mò hỏi cô.
Trì An im lặng nhìn hắn, nhìn đến khi hắn có chút không tự nhiên thì mới đáp: “Tôi muốn thử xem liệu có tìm được lỗ hổng trong việc điều chế thuốc tháo gỡ gen tin tức của đàn ông các anh hay không thôi!”
“Cái gì?” Lục Hành lắp bắp kinh hãi.
Trì An cười nói: “Đây chỉ là giả thiết, tôi vẫn chưa thể xác định được. Nếu quả thật có thể tìm được nguyên nhân thiếu sót có thể giải quyết được gen tin tức của các anh, vậy thì các anh không cần phụ nữ giải tỏa gen tin tức cũng có thể có được sức mạnh cường đại. Đương nhiên, ngoài thứ này ra, tỷ lệ nam nữ cũng là vấn đề …”
Nam thừa nữ hiếm mới chính là điểm bất thường lớn nhất của thế giới này.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Hành liền ngưng trọng lại, khiếp sợ, có chút không thể tin nổi, các sắc thái biểu cảm đều hiện hết trên mặt, nhưng rồi cuối cùng lại quy về với bình tĩnh thản nhiên.
hắn chuyên chú nhìn Trì An, ánh mắt sâu kín đột nhiên lộ ra ý cười xinh đẹp, nói: “Nếu có một ngày, cô quả thật có thể giải quyết được vấn đề này, chắc hẳn cô sẽ trở thành người phụ nữ tài giỏi đến không tưởng.”