Sau một năm mạt thế, thành phố Lâm Hải đã từng phồn hoa trở thành thành phố hoang vu.
Tuy thành phố này còn có nhiều người ẩn nấp, nhưng vì dị hình hoành hành, con người chỉ có thể lẩn trốn suốt ngày, tránh trong bóng tối.
Sau khi rời khỏi nơi ẩn nấp, Trì An mang theo Tư Ngang đi một vòng thành phố.
cô quyết định trước tiên tìm một cái xe thay đi bộ, thành phố này rất lớn, không thể cứ đi khắp nơi bằng hai chân.
Cái gì không có nhiều trong thành phố này, nhưng phòng trống và xe trống thì nhiều, rất nhanh tìm được một chiếc xe hợp ý. Tiếp theo, Trì An lại đi tìm một ít xăng, may mắn là tìm được một trạm xăng ở vị trí hẻo lánh, ngày thường không có người lui tới, lượng xăng vẫn còn đầy.
Trì An đã lâu không lái xe, sau một hồi thích ứng, rất nhanh đã quen tay, lái xe đi vào thành phố.
đi qua một trung tâm thương mại, cô thuận tiện thu thập một ít thứ cần dùng – bao gồm ăn, dùng, đem cốp sau xe lấp đầy, thuận tiện ghé vào một phố cổ, ở nơi đó tìm được vũ khí lạnh thực hợp tay, trong có có một cây kiếm cổ có độ dài phù hợp với phái nữ.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hai người lái xe ra khỏi thành phố.
Tiếng xe trong thành cũng không xa lạ gì, cách một đoạn thời gian, sẽ có người sống sót đi vào thành để tìm kiếm vật tư, thành phố này rất phồn hoa trước mạt thế, vật tư ở nơi này rất nhiều, rất nhiều nhóm cuồng chiến sĩ thực lực không tồi thường xuyên vào thành tìm vật tư, cùng dị hình chiến đấu.
Trì An lái xe ở trong thành cũng không có gây chú ý gì, vững vàng mà chạy ra khỏi thành.
Tiểu thiếu gia Tư Ngang ngồi ở vị trí ghế phụ, Trì An thấy cậu lấy một cái Ipad to bằng bàn tay từ ba lô ra, đến khi Ipad sáng lên, thì thấy xuất hiện bản đồ mặt phẳng của thành phố, khi thấy những chấm xanh đi động trên màn hình, Trì An nhịn không được kinh ngạc lên.
„Những đốm xanh di động này là gì?“ Trì An hỏi.
„Là con người.“
Trì An lại liếc mắt nhìn cậu một cái, phát hiện người sống trong thành còn rất nhiều, những đốm xanh yên tĩnh chắc là những người đang lẩn trốn, mà những nhóm di động hẳn là đang thu thập vật tư. Tiếp theo cô rất nhanh phát hiện, có một số đốm xanh di động thực nhanh, nhưng chỉ một lát sau, những đốm xanh đó đột nhiên biến mất.
Phỏng chừng những người đó bị nhóm dị hình đuổi bắt sau đó cắn nuốt, giống như một màn cô đã chứng kiến vào ngày đầu tiên đến đây.
Tiếp theo, tay nhỏ của cậu lăn lộn trên màn hình cứng nhắc, mặt trên xuất hiện một ít thứ.
„Này đó là dị hình?“ Trì An hỏi một cách khẳng định.
„Đúng vậy.“ Tư Ngang cũng không ngẩng đầu lên, bàn tay trắng nõn tiếp tục múa may trên màn ảnh.
Trì An nhìn đến hoa cả mắt, yên lặng thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm nói tiểu chính thái này quả là trâu mà, mới bao nhiêu tuổi, ngay cả công nghệ cao cũng chơi lưu loát như vậy, chẳng lẽ là thiên tài nhí. Đặc biệt hiện tại là mạt thế, đã chịu ảnh hưởng từ từ trường, rất nhiều sản phẩm điện tử đều không thể dùng, càng không ai có thể đem tin tức từ một thành phố không tính hiệu phát ra.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần họ đổi chỗ, chỉ cần đi qua một vài cửa hàng điện tử, cậu sẽ đi vào thu thập một ít sản phẩm, Trì An không thể không hoài nghi, thứ này là cậu ráp ra trong khoảng thời gian này.
Trì An có chút hoài nghi lai lịch của Tư Ngang.
Nghĩ đến đoạn thời gian này, cô không ngừng mà dẫn cậu chạy trốn, còn không có cơ hội hỏi thân phận cậu.
„Có người tới.“
Trì An nghe giọng cậu, trong lòng rùng mình, cho rằng lại là mấy tên cuồng chiến sĩ đuổi giết bon họ.
Đối với những tên cuồng chiến sĩ đuổi theo không bỏ, Trì An chán đến tận cổ, mặc kệ bọn họ là vì nguyên nhân gì mà muốn đuổi giết Tư Ngang, cô đều không cao hứng. Còn những kẻ muốn bắt giữ Tư Ngang mà không giết cậu như tên Vệ Đông, Trì An cũng không có hảo cảm gì, cuối cùng cho là bọn họ đều biết đặc thù của Tư Ngang, Trì An hoài nghi lý do họ muốn bắt Tư Ngang là để mang đến phòng nghiên cứu, cắt từng miếng để nghiên cứu, cái này càng không thể nhẫn.
„Tới rất nhiều người, không phải bọn Vệ Đông và Bàng Thiến đuổi giết chúng ta.“ Tư Ngang nói.
Trải qua hai tháng ngươi đuổi ta chạy, Trì An đã biết rõ thân phận của hai đám người kia.
Dẫn đầu chính là Vệ Đông và Bàng Thiến, Bàng Thiến là ả mặt sẹo, là một kẻ hành xử âm ngoan độc ác, thủ đoạn chồng chất, đối với Tư Ngang có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, nếu không phải cậu còn nhỏ tuổi, Trì An đều cho rằng có phải Tư Ngang đã từng giết cả nhà ả không.
Còn „Mai thiếu“ và „Đào tiểu thư“ trong miệng họ, Trì An mơ hồ có chút ấn tượng, hình như nguyên chủ đã từng nghe người ta nói qua khi còn ở căn cứ Tự Do, đáng tiếc vì lúc đó cùng người kết thù, nguyên chủ không thể không rời đi căn cứ, nên cũng không chú ý tiếp.
Trì An hoài nghi phái Vệ Đông và Bàng Thiến tới đuổi giết Tư Ngang là người của căn cứ Tự Do.
Căn cứ Tự Do ở vùng Tây Nam, nguyên chủ mới từ căn cứ rời đi, Trì An trong lúc nhất thời thật không có ý tưởng trở về, nhưng cô biết, chờ sau khi cô xong nhiệm vụ này, cô nhất định sẽ đi một chuyến.
Xe chạy không quá nhanh, chỉ một lát sau, Trì An nhìn thấy đoàn xe chạy về hướng này.
Là xe của nhóm người vào thành tìm vật tư, chạy trước là một chiếc xe tải, phía sau là mấy chiếc xe jeep, mỗi xe đều có một hay hai người đứng trên nóc xe quan sát, bọn họ là cuồng chiến sĩ.
Gặp nhau tại lối rẽ, Trì An giảm tốc độ, nhường bọn họ đi trước, tiếp theo hai người bọn họ mới đi sau đoàn xe ra khỏi thành.
Tư Ngang nhìn đoàn xe phía trước, tiếp tục cúi đầu lăn lộn Ipad trong tay.
Ipad không ngừng hiện ra tuyến đường phía trước bọn họ, ngẫu nhiên Trì An cũng nhìn một cái, rất nhanh cô phát hiện, phía trước bọn họ, những điểm đỏ chung quanh không ngừng thối lui, phảng phất tự động tránh đi nhường đường cho bọn họ.
Những người đi đường sẽ không phát hiện, chỉ có từ không trung nhìn xuống mới có thể phát hiện chuyện này.
Trì An trầm tư một lát, quyết định nếu được, vẫn là tận lực tránh đi con người.
Lòng người khó dò, không có gì khó phòng bị hơn so với lòng người.
Đoàn xe phía trước một đường khẩn trương chạy cũng không ngừng quan sát chung quanh, phòng ngừa dị hình đột nhiên nhảy ra tấn công, nhưng từ khi ra khỏi thành, một đường bình bình an an, dị hình cũng không thấy một con, mọi người đều có chút ngốc.
„Kỳ quái, ngày thường dị hình xuất hiện ở con đường này cũng không ít, chúng ta đã chuẩn bị tốt để chiến đấu, hôm nay lại không thấy một con.“ một người đàn ông trên xe tải nói.
„Có lẽ đám dị hình đó đều ăn no, lười nhảy ra đường tấn công chúng ta.“ một người khác nói giỡn.
„Đám dị hình đó cũng không biết no là gì, chỉ cần chúng nó phát hiện ra con người, sẽ ăn mãi cho đến khi tiến hóa thành người, trước kia không phải đã gặp qua chuyện này sao?“ Người đàn ông nói chuyện lúc nãy trầm giọng nói.
Nghe đến đó, những người trên xe đều trầm mặc.
Lúc mới bắt đầu mạt thế, con người bị giống thằn lằn dị hình này tấn công, trở tay không kịp, khi đó gen con người còn chưa có tiến hóa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn của mình không ngừng bị đám dị hình cắn nuốt. Càng đáng sợ hơn chính là, khi bọn hắn phát hiện dị hình cắn nuốt càng nhiều người, thân thể chúng cũng biến hóa kịch liệt, cho đến khi tiến hóa thành tứ chi như con người, thì con người quả thật vô pháp tiếp thu.
Sau đó phải cử ra rất nhiều đội quân tinh nhuệ mới giết chết đám dị hình đầu tiên biến hình thành con người.
Lúc ấy, dị hình chỉ tiến hóa thành hình thể đại khái của con người, từ tứ chi chấm đất biến thành hai chân đứng thẳng, hai chi trước biến thành tay người, làn da vẫn là màu xanh lá cây đậm có vảy, gương mặt cũng có được ngũ quan đại khái giống con người, khi há mồm có thể nhìn thấy hàm răng bén nhọn, vẫn như cũ là một quái vật.
Sức chiến đấu của dị hình có được hình thể giống con người lợi hại hơn nhiều so với dị hình bình thường, đây cũng là lý do rất nhiều người kiêng kị dị hình tiến hóa thành con người, con người đem loại dị hình mới bắt đầu tiến hóa gọi là tiến hóa thể T.
Có chuyên gia dự tính, khi dị hình tiến hóa thể S, sẽ trở thành „con người“ hoàn toàn.
Đến lúc đó, chúng nó hoàn toàn trở thành một loài có trí tuệ có hình „con người“.
Suy đoán này khiến con người cơ hồ tuyệt vọng, loại trí tuệ tiến hóa thành „con người“, lại là thành lập trên sự hy sinh không ngừng của con người.
Mặt trời đã ngã về Tây, đoàn xe dừng lại một trấn không lớn không nhỏ.
Sau khi đoàn xe dừng lại, họ phát hiện chiếc xe đi sau bọn họ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Mắt thấy sắc trời sắp chuyển sang đêm tối, nếu bọn họ bỏ qua trấn nhỏ này thì sẽ phải qua đêm bên ngoài, không có nơi trốn tránh che đậy, tại dã ngoại qua đêm quả thật không thể tưởng tượng được có bao nhiêu nguy hiểm.
Đội trưởng đoàn xe Mạnh Tinh cho người ngăn chiếc xe tiếp tục lái về phía trước.
Y tự mình đi qua, vốn cho rằng can đảm vào thành thu thập vật tư sẽ là cuồng chiến sĩ, nào biết khi đi qua nhìn, phát hiện là một cô gái trẻ cùng một cậu nhóc tám chín tuổi xinh đẹp.
trên mặt Mạnh Tinh xuất hiện thần sắc cổ quái.
đi theo đội trưởng qua đây, ai cũng có chút vẻ cổ quái trên mặt, đội trưởng bọn họ ngày thường có chút hiền lành, cho nên khi tiến lên cản người cũng không thấy gì, nhưng tình huống này có phải có chút quỷ dị hay không?
Trì An thấy sau khi bọn họ ngăn xe lại thì trầm mặc đứng đó, cô lễ phép hỏi: „Xin hỏi, có chuyện gì sao?“
Mạnh Tinh phục hồi tinh thần, lập tức nói ý nghĩ của mình, sau khi nói xong, còn thành khẩn nói: „cô gái, không lừa cô đâu! Chúng tôi thường xuyên lại đây thu thập vật tư, lộ trình đều quen thuộc, bỏ qua trấn nhỏ này, phải đi thêm ba tiếng đồng hồ mới đến trấn tiếp theo, một ít thôn trên đường có hoàn cảnh quá kém, căn bản không có biện pháp ngăn cản dị hình, các người vẫn là nghỉ ngơi đêm nay ở đây đi.“
trên mặt Trì An lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cảm kích nói: „Cám ơn anh, anh không nói, chúng tôi đúng là không biết.“
cô âm thầm đánh giá vị đội trưởng đội cuồng chiến sĩ của căn cứ Ánh Sao này, một khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, làn da ngâm đen, trên cổ có dấu hiện của cuồng chiến sĩ, thoạt nhìn giống một người hiền lành.
Vào lúc này người tốt giống như vậy không còn nhiều lắm.
Sau khi cám ơn mọi người, Trì An đem xe chạy đến trước một căn nhà hai tầng kiểu Tây cách xa bọn họ một chút, quyết định tối nay sẽ nghỉ lại đây.
Sau khi theo Trì An xuống xe, Tư Ngang nhìn vị đội trưởng kia một lúc, mới đi theo cô vào nhà.
Mạnh Tinh và bạn bè sau khi trở về, loại cảm giác kỳ quái vẫn cứ ở trong lòng không vứt đi được.
„Đội trưởng, anh không thấy bọn họ kỳ lạ sao? một cô gái trẻ, một đứa nhỏ, hơn nữa đều là người thường, bọn họ sao lại dám chạy loạn bên ngoài?“ Phó đội trưởng Lý Trí hỏi.
Người thường như hai người đều là ở trong căn cứ, tham dự kiến thiết cơ bản cho căn cứ, lĩnh một chút đồ ăn.
Mạnh Tinh tán đồng nói: „Đúng là rất kỳ quái, bọn họ lại rất sạch sẽ, đặc biệt là đứa nhỏ kia, thật là xinh đẹp.“ nói tới đây, y lại nhớ đến cô con gái nhỏ năm tuổi trong căn cứ, đối với đứa nhỏ y luôn luôn mềm lòng.
Lý Trí biết đội trưởng của mình lại tái phát bệnh cũ, tiếp tục nói: „Thế đạo này, còn có thể bảo trì sự chỉnh tề sạch sẽ như vậy, đều là người có năng lực. anh có chú ý không, khí sắc hai người họ vô cùng tốt, không giống người thường luôn sợ hãi dị hình. Vừa rồi nếu không phải đội trưởng anh dẫn người đi ngăn họ lại, bọn họ có khả năng sẽ đi tiếp, rời khỏi nơi này.“
Mạnh Tinh gật đầu, đầu óc Lý Trí luôn xoay chuyển nhanh nhẹn xưa nay, hắn nói đều đúng.
„Tuy bọn họ là phụ nữ và trẻ con, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận một chút.“ Lý Trí kết luận.
Mạnh Tinh lại gật đầu lần nữa, „Cậu nói đúng, dù sao chúng ta chỉ là người cùng đường với bọn họ, không có gì xung đột, không cần suy nghĩ quá nhiều.“ nói xong, y vỗ vỗ vai hắn, sau đó rời đi.
Lý Trí bất đắc dĩ mà xoa trán, hy vọng được như đội trưởng nói, không có gì xung đột lẫn nhau thì tốt rồi.
Dĩ nhiên, đoàn xe của bọn họ có 30 người, kỳ thật cũng không cần sợ hai người bọn họ.
Trì An đem đối thoại của hai người thu hết vào tai, hiểu rõ vị đội trưởng này quả thật là một người hiền lành, nên cũng không quan tâm bọn họ nữa.
Dù sao, ngày mai cũng là đường ai nấy đi.
Trì An thu thập một chút phòng ốc để cho người có thể ở được, trải chiếu, khăn trải giường sạch bọn họ mang đến, sau đó đi chuẩn bị bữa tối.
Tiểu thiếu gia rất khó hầu hạ, dưới tình huống có điều kiện, tuyệt đối muốn ăn đồ nấu chín, những món như bánh mì, bánh quy linh tinh gì đó, cậu không thích ăn.
Chờ sau khi Trì An làm lạnh hai bát mì của họ, đột nhiên cảm giác được một cơn gió thổi qua.
cô quay đầu nhìn, phát hiện tiểu thiếu gia đang cầm một cái quạt điện nhỏ chạy bằng năng lượng mặt trời thổi cho cô.
„Cám ơn.“ Trì An cao hứng mà nhéo hai má bánh bao của cậu, hôn một cái.
Cậu cau mày đẩy cô ra, không cao hứng với phương thức hôn mặt này, đem cậu trở thành đứa nhỏ - tuy hiện tại cậu quả thật là một đứa nhóc.
Trong cơn gió do quạt phần phật mang đến, hai người đem hai bát mì lạnh có hương vị không tồi ăn hết, tiếp theo là đi rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đây là một đêm vô cùng an bình.
Mãi cho đến hừng đông, nhóm tuần tra của nhóm cuồng chiến sĩ Ánh Sao ngạc nhiên phát hiện, đêm nay cứ vậy mà an an bình bình mà vượt qua, không có một con dị hình nào tập kích, thật không thể tưởng tượng được.
„Vận khí chúng ta thật tốt!“ Mạnh Tinh cảm khái nói, „Hy vọng vận khí này liên tục đến với chúng ta đến khi trở lại căn cứ.“
Khi trời tờ mờ sáng, Trì An cũng tính.
cô luyện kiếm trong phòng một lát, mãi cho đến khi tiểu chính thái xoa mắt tỉnh lại, cô nhanh chóng đi múc ngước cho cậu rửa mắt.
Trẻ con ngủ nhiều, Trì An mỗi khi nhìn thấy cậu ngủ đến mơ mơ màng màng, buổi sáng tỉnh lại với vẻ mặt mơ hồ, manh đến tâm can đều run.
Khi còn nhỏ, Tư Ngang thật là quá đáng yêu!
Trì An hy vọng cậu vĩnh viễn không cần lớn lên thì quá tốt, cô tình nguyện nuôi dưỡng cậu cả đời, chờ thế giới sau lại trở thành người trưởng thành đi!
Đáng tiếc tiểu chính thái không cho là như vậy, nếu nghe được tiếng lòng của cô, không tức giận là không được.
Sau khi ăn sáng, bên ngoài vang lên tiếng của nhóm người Ánh Sao báo chuẩn bị xuất phát, Trì An cũng lôi kéo Tư Ngang ra cửa, chuẩn bị xuất phát.
Mới ra cửa, nghênh diện là một viên đạn đoạt mạng bắn tới.
hiện giờ ngũ cảm của Trì An đã tăng cao vô cùng, có thể nhìn rõ ràng quỹ đạo của viên đạn, tùy tay rút ra thanh đoản kiếm, tranh một tiếng, dùng kiếm đánh bay viên đạn, viên đạn hoàn toàn ghim vào tường.
Vài thân ảnh đỏ rực từ bên cạnh đánh tới, ra chiêu tàn nhẫn, đánh vào các vị trí trí mạng của hai người Trì An.
Thần sắc Trì An nghiêm túc lên, rút kiếm bên hông, ngăn trở tập kích của bọn người này, đồng thời đem Tư Ngang bảo hộ đến vách tường, lấy nơi đó làm cứ điểm, cô một người ứng chiến.
Tình huống bên này rất nhanh khiến nhóm cuồng chiến sĩ của Ánh Sao chú ý đến.
Bọn họ ngây ngẩn cả người, thế đạo này, thấy được nhiều nhất chính là con người chiến đấu với dị hình, rất ít khi thấy người với người đánh nhau, hiện tại hai bên giao chiến đều là con người, trong lúc nhất thời bọn họ không biết giúp ai.
Đặc biệt là, con mẹ nó, toàn là phụ nữa, một đánh ba.
„Wow, cô kia thật lợi hại! một đánh ba, vậy mà không rơi vào thế hạ phong, mà ba người phụ nữ kia đều là cuồng chiến sĩ!“ Cuồng chiến sĩ của căn cứ Ánh Sao ngạc nhiên kêu lên.
Lý Trí chạy ra, sau khi thấy tình huống, cũng nhịn không được mà sửng sốt.
hắn thọc thọc eo đội trưởng, thấp giọng nói: „Đội trưởng, mấy người phụ nữ mặc áo đỏ là thành viên Hoa Hồng Lửa của căn cứ Tự Do.“
„Cái gì?“ Mạnh Tinh giật mình mà trừng to hai mắt, „Đám đàn bà của Hoa Hồng Lửa sao lại chạy tới đây?“
„Ai biết?“
„Chúng ta cần giúp ai đây?“ Mạnh Tinh do dự, đám phụ nữ trong Hoa Hồng Lửa của căn cứ Tự Do luôn hành sự bá đạo, không tốt trêu chọc, ngay cả căn cứ Dương Quan ở phía Nam xa xôi, bọn họ cũng nghe đến tên chiến đội Hoa Hồng Lửa.
Lý Trí thoải mái nói: „Đội trưởng, không cần rối rắm.“
„Sao?“
„Vì thắng bại đã định.“
Mạnh Tinh lần nữa nhìn qua, phát hiện ba người kia đã bị Trì An chế phục, mỗi người đều bị trực tiếp đá văng vào tường, động tác vô củng thô bạo, bức tường kia cũng run lên.
Ba người nằm liệt trên đất, bị thương không nhẹ, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi.
Má ơi, cô gái này quá hung tàn! cô thật sự không phải cuồng chiến sĩ sao?