Trì An cúi người nhìn hắn, lúc này hắn hơi hé mắt liếc nhìn nàng, xoay người rúc vào trong lòng nàng, đem mặt tựa vào khuôn ngực mềm mại của nàng.
Ngực Trì An dâng lên một cỗ thương tiếc, đưa tay ôm lấy hắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Biết rõ đêm qua người này lại vận dụng loại lực lượng thần bí nào đó để vây khốn ý thức ngăn nàng tỉnh lại, thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng suy nhược này của hắn thì nàng lại không kìm nén được lo lắng. Tư Ngang ở thế giới này quá mức yếu ớt, cho dù biết rõ nam nhân này thực ra rất cường hãn, nhưng vẫn không tự chủ được mà cẩn thận đối đãi dịu dàng với hắn, rất sợ chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ làm sinh mệnh của hắn bị cắt đứt.
một nam nhân yếu ớt đến nỗi có thể chấm dứt sinh mệnh bất cứ lúc nào, ngoại trừ chiều hắn một chút thì còn có thể làm gì được đây?
“Tư Ngang, sau này đừng như vậy …” Nàng thật lo lắng thân thể hắn không chịu nổi.
Thập Thất Hoàng tử khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, suy yếu nói, “Nàng nói gì đấy?”
“… Đừng làm bộ ngốc!” Trì An nói, tay mò mẫm ngực hắn.
Thập Thất Hoàng tử nhắm mắt lại, dáng vẻ yếu ớt.
Trì An vừa buồn cười vừa tức giận, cuối cùng thấy bộ dáng suy nhược của hắn như vậy thì không nói gì nữa. Đợi đến khi hắn ngủ rồi nàng mới cẩn thận bước xuống giường, miễn cưỡng hoạt động gân cốt cứng đờ, sau đó bước ra khoang thuyền.
Lúc này đã là buổi trưa, ánh mặt trời tháng năm rọi xuống mặt sông yên ả, sóng nước óng ánh dập dìu mang theo ánh sáng nhàn nhạt trong suốt. Ở vùng ven bờ phía xa, đàn vịt trời con vừa tung tăng lội qua bãi sậy vừa phát ra tiếng kêu ‘quạc quạc’, không gian xung quanh dệt nên mộng cảnh thanh bình.
Trì An dùng hai chiếc thuyền nọ làm bàn đạp, dẫm lên rồi nhảy lên chiếc thuyền đối diện.
Khí sắc của những người trên thuyền không được tốt. Trận tập kích của thủy quái đêm qua đã khiến cho một vài thuyền viên chết thảm, khi họ bị kéo xuống nước, toàn bộ đều trở thành tân thủy quái. Đám thiên sư kia tuy rằng đã cật lực cứu viện nhưng đáng tiếc, họ đã bỏ lỡ thời khắc tốt nhất rồi.
Việc này vô cùng đả kích lòng kiêu ngạo của những thiên sư mới ra nghề, khiến cảm xúc của họ bất chợt hạ xuống, tâm trạng ung dung thoải mái lúc ban đầu rời kinh thoắt chốc đã trở nên nặng nề.
Thiên hạ rộng lớn nhưng sức người lại có hạn, bọn họ vốn cho rằng mình tu luyện nhiều năm như vậy thì sẽ không còn gì đáng sợ, có thể dùng lực lượng của chính mình để cứu vớt thiên hạ chúng sinh, chiến đấu chống lại yêu ma quỷ quái. Chỉ không ngờ thứ đầu tiên gặp phải sau khi xuất sư lại là bọn thủy quái, khiến toàn quân bọn họ suýt chút nữa bị diệt.
một đòn này đả kích trầm trọng, đồng thời cũng làm bọn họ hiểu được yếu điểm của mình, chính vì vậy họ cần phải cố gắng tu luyện.
Trì An đi thăm Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân, lúc này Bùi Cảnh Tuấn đang bồi vị hôn thê Mao Nhân bị thương ở trong phòng của nàng ấy.
Bởi vì cứu một thuyền viên trong trận thủy quái tập kích đêm qua mà Mao Nhân đã vô tình bị thủy quái ẩn nấp trong hốc tối cào trầy, âm khí chui vào cơ thể làm suýt chút nữa cũng bị kéo xuống nước. Nếu không phải có người hô hoán kịp thời, chỉ sợ Mao Nhân lúc này đã trở thành thủy quái tiếp theo, muôn đời muôn kiếp không được siêu sinh.
Nhìn thấy Trì An, Mao Nhân cảm kích nói: “An muội muội, đêm qua thật sự phải cảm tạ Thập Thất Hoàng tử, nếu không có ngài phái người đến cứu chúng ta, chỉ sợ lượng người chết thảm đêm qua sẽcàng thêm chồng chất, ngay cả ta cũng sẽ gặp chuyện không may.”
Bùi Cảnh Tuấn cũng nói: “Trì muội muội, lần này quả thật chúng ta đã nợ ơn cứu mạng của Thập Thất Hoàng tử rồi. Sau này nếu có chuyện nhờ cậy, nhất định nghĩa bất dung từ.” hắn thật lòng yêu thương Mao Nhân, giây phút chứng kiến Mao Nhân suýt chút nữa bị kéo xuống nước đêm qua, nghĩ đến chính mình suýt chút nữa là mất nàng thì đáy mắt hắn đau đến gần như nứt toạc. Khoảnh khắc đó hắn mới hiểu được chính mình đã yêu nữ nhân này đến mức nào, suýt chút nữa cũng muốn liều mình nhảy xuống sông bồi theo nàng.
Thời điểm Lưu âm xuất hiện, không những cứu Mao Nhân một mạng, đồng thời cũng là cứu bản thân hắn một mạng.
Trì An cười đáp: “Chuyện này đã là gì đâu, hai người không nên để trong lòng.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng nàng lại khó tránh khỏi chột dạ. Vốn dĩ đêm qua khi thủy quái tập kích, nàng hẳn là phải thanh tỉnh chiến đấu cùng họ, nhưng bởi Thập Thất Hoàng tử ngăn lại nên nàng mới không thể tỉnh táo.
May là Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân đều không rõ chân tướng sự việc. Đám người Lưu âm tới kịp thời nên thương vong không mấy nghiêm trọng, điều này khiến cho bọn họ vô cùng cảm kích, vì vậy cũng không để tâm về chuyện Thập Thất Hoàng tử và Trì An không xuất hiện ở đó, ngược lại còn cho rằng vì thân thể Thập Thất không tốt nên không ra ngoài là điều hiển nhiên.
Tiếp theo mọi người liền bắt đầu thảo luận đến vị trí xảy ra chuyện đêm qua, càng bàn càng cảm thấy kỳ quái.
“Vị trí đi ngang đêm qua là vùng của Giang Bắc, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói đoạn khu vực đó lại có yêu quái quấy rối. Tại sao khi không lại đột nhiên nhảy ra nhiều thủy quái đến như vậy? An muội muội, muội có biết nguyên nhân không?” Bùi Cảnh Tuấn cau mày lại hỏi.
Chuyến đi này xuôi về sông lớn phía nam, trước khi nhóm thiên sư xuất hành tất phải có sự chuẩn bị từ trước, cử hành nghi thức hướng quỷ thần mượn đường dâng cống phẩm. Theo lý mà nói thì dọc đường phải bình an mới đúng, nào ngờ đêm qua bọn họ lại bị giết đến không kịp trở tay.
Bọn họ không thể không hoài nghi, có phải có loài yêu ma quỷ quái cường đại nào đó quấy rối hay trêu chọc, nhưng bất kể là loại nào, đối với bọn họ đều vô cùng bất lợi.
Trì An lắc đầu, đối với chuyện này, trong lòng nàng cũng là một mảng mờ mịt.
Nhưng lòng nàng càng mờ mịt hơn khi không rõ tại sao Thập Thất Hoàng tử lại ngăn nàng tỉnh dậy, có thật là do dục vọng chiếm hữu của hắn quấy phá không?
Đột nhiên Mao Nhân có chút bất an, thấp thỏm: “Có phải … có thứ gì đó quấy phá hay không? Trước khi rời kinh, ta vô tình nghe được quốc sư đàm luận cùng các vị sư huynh sư tỷ đồng môn rằng, những năm gần đây tình hình bên ngoài liên tục không yên ổn, đặc biệt yêu ma có lực lượng cường đại chiếm cứ trong núi rất thường xuyên, khiến nhân gian liên tục xuất hiện trường hợp yêu ma quỷ quái tập kích. Quốc sư nói, đợi đến khi bọn thường sơn yêu ma thoát khỏi sự ràng buộc tiến vào nhân gian, nhân gian ắt sẽ phải nghênh đón một đại kiếp nạn vô cùng khủng khiếp …”
Nghe thế, cả Trì An và Bùi Cảnh Tuấn đều biến sắc.
Bùi Cảnh Tuấn giật mình hỏi nàng ấy, “Quốc sư nói như vậy thật sao?”
Mao Nhân gật đầu, trên vầng trán tươi tắn lộ thêm mấy phần ưu tư, “Là thật, lúc đó sau khi ta nghe được còn thấy hơi sợ hãi. Hy vọng lời quốc sư nói là sai. Thường sơn … nghe nói từ thời thượng cổ, đãtừng có một tên yêu ma cường đại bị vị tiên nhân nào đó phong ấn, ngay tại đây. Ta vẫn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Có lẽ đó không phải truyền thuyết.” Bùi Cảnh Tuấn trầm mặt xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
Da mặt Trì An hơi giật giật, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại im lặng.
Sau khi đến thăm bọn họ, Trì An liền quay về khoang thuyền của Thập Thất Hoàng tử đang ở.
Khi nàng trở lại, Thập Thất Hoàng tử đã tỉnh và đang uống thuốc. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nhè nhẹ, cũng không khó ngửi cho lắm, ngược lại khi ngửi một ít sẽ làm cho tinh thần người ta sảng khoái. Có thể thấy được thuốc này trân quý đến cỡ nào, thậm chí có thể sánh bằng linh dược tiên đan.
Nhưng đối với Thập Thất mà nói thì không khác gì hắn đang ăn một loại dược tầm thường nào đó mà thôi.
không hiểu tại sao Trì An lại chợt nhớ đến lời Mao Nhân nói ban nãy, nhất thời có chút thất thần.
“An An.” Thập Thất Hoàng tử ngước mắt nhìn An An, sau khi dùng khăn lau vết nước bên môi liền giương tay về phía nàng, ngay khi hơi ấm từ bàn tay nàng chạm lên lòng bàn tay hắn, hắn chợt dụng sức, thoắt một cái đã ôm nàng vào trong ngực.
Hơi lạnh như băng tỏa ra từ trên người hắn thấm vào lòng nàng, khiến nàng lập tức lạnh run cả người.
Nhiệt độ cơ thể của người này xuyên suốt bốn mùa trong năm đều vô cùng thấp, ngay cả hô hấp cũng khẽ đến mức không nghe được. Nếu hắn không mở to mắt và lên tiếng nói chuyện, cơ hồ sẽ khiến người khác tưởng lầm rằng hắn là người chết.
Nhiệt độ cơ thể thấp và hơi thở yếu ớt mông lung, còn có lực lượng kỳ quái thần bí và căn mật thất trong Cảnh Dương Cung kia, cộng thêm bên người hắn luôn tụ tập vô số tài ba dị sĩ, lời đồn nói hắn là yêu ma giáng thế nữa…
Trong đầu Trì An là một mảnh rối bời, nhất thời đại não không thể thông suốt được lượng thông tin lớn như vậy, cũng không thể xác định được suy nghĩ của nàng là đúng hay sai.
Nếu quả thật đúng là như vậy, thì Tư Ngang rốt cuộc là gì?
“Nàng sao vậy?” Thập Thất Hoàng tử vuốt ve gương mặt ấm áp của nàng, khóe môi mỉm cười.
Trì An lắc đầu, nhìn hắn nói: “Ta vừa mới gặp Ngũ ca và Mao tỷ tỷ, nghe Mao tỷ tỷ nói, rất may là đêm qua Lưu âm đến kịp lúc nên mới cứu tỷ ấy một mạng, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng thật kỳ lạ, con sông chúng ta đi ngang tối qua đáng lẽ sẽ không gặp phải quỷ yêu mới đúng, thậtkhông ngờ đột nhiên lại bị bọn thủy quái kia tập kích…”
Nàng vừa nói vừa nhìn hắn.
Thập Thất Hoàng tử vươn tay vỗ về lưng nàng, nhè nhẹ khe khẽ, động tác vô cùng ôn nhu, độ ấm từ lòng bàn tay thâm nhập len lỏi bên trong xiêm y đơn bạc, khiến da thịt nàng nháy mắt nổi lên một trận da gà. Thần sắc của hắn lúc này vẫn không đổi, lãnh đạm nói: “không có gì kỳ lạ cả, lúc tà vật cường đại kia xuất hiện, tự nhiên những vật sống thấp bé kia sẽ phục tùng đối phương thôi.”
Nàng mở to hai mắt, “Ý chàng là, có tà vật cường đại đã xuất hiện đêm qua để làm loạn sao?”
“Hẳn là vậy, kỳ thực ta cũng không rõ lắm.” Thập Thất Hoàng tử khẽ mỉm cười.
Trì An nhìn hắn, cuối cùng cũng không nói tin hay không, chỉ không còn hỏi nữa.
Chặng đường kế tiếp, thỉnh thoảng bọn họ vẫn sẽ bị thủy quái tập kích, nhưng bởi đã có sự chuẩn bị từ trước cho nên dù đám quỷ yêu kia có tạo một chút phiền toái, nhưng cũng không gặp phải tổn thương gì nghiêm tọng.
Chỉ la sau khi trải qua chuyện này mọi người liền sáng tỏ, nghi thức mượn đường với quỷ thần mà bọn họ làm lúc trước đã trở nên vô dụng, một lần nữa đành phải thi triển hiệu quả cúng tế, nhắc bản thân dùng toàn lực để ứng phó, tận lực giảm bớt thương vong.
Việc này cũng làm cho bọn thiên sư mới ra nghề nhanh chóng trưởng thành, trút bỏ suy nghĩ ngô nghê khờ khạo ban đầu, xứng đáng trở thành một vị thiên sư đúng nghĩa.
Thập Thất Hoàng tử thì vẫn một bộ suy yếu bệnh tật không bước ra khỏi cửa giống như cũ, chỉ khi sắc trời tốt một chút, hắn mới bước ra khoang thuyền, bước lên boong tàu gió thổi lồng lộng, nấp mình trong bóng râm mà lặng lẽ ngắm nhìn Trì An câu cá trong vui sướng.
Bởi hắn rất ít khi lộ mặt, khiến cho những thuyền viên có mặt ở đây vẫn luôn không hề biết sự tồn tại của Thập Thất Hoàng tử, hơn nữa lại còn đi theo bọn họ xuống Giang Nam.
Mãi đến cuối tháng năm, rốt cục đoàn thuyền cũng đến bến tàu Thanh Châu vùng Giang Nam.
một nhóm thanh niên đứng trên mũi thuyền, kích động nhìn bến sông Thanh Châu hưng vịnh phồn hoa, lại nhớ đến mười năm trước bản thân khi bị đưa khỏi nhà đã thấp thỏm lo âu đến cỡ nào. Nay thành tài mang danh đệ tử nhập môn của Quốc sư trở về, đã không còn là đứa trẻ ngày nào, làm sao có thể không kích được được kia chứ.
Đoàn người thay phiên thi lễ với nhau, vội vàng xuống thuyền, ai nấy đều hướng về nhà mình mà chạy đi.
Riêng Bùi Cảnh Tuấn cùng Mao Nhân thì đứng ở đây nói lời tạm biệt với Trì An.
“An muội muội, lễ thành hôn của chúng ta dự định sẽ tổ chức vào trung tuần (1) của tháng sau, đến lúc đó hai người nhất định phải đến uống chung rượu mừng đấy.” Mao Nhân lôi kéo cánh tay Trì An, nắm chặt nói.
(1) Trung tuần: là ngày 11 đến 20 hàng tháng.
Trì An cười nói: “Yên tâm đi, nếu đến lúc đó không có việc gì, muội nhất định sẽ đến.”
Ba người lưu luyến chia tay, cuối cùng Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân mới ngồi trên xe ngựa do người nhà gọi tới, sau đó mất hút ở bến sông.
Thập Thất Hoàng tử đi tới, ho nhẹ một tiếng, nói với nàng: “An An, chúng ta cũng lên xe ngựa thôi, đợi đến chạng vạng thì cũng đã tới được Hoàng Lăng rồi.”
Trì An quay đầu nhìn hắn cười cười, đỡ hắn bước vào buồng xe ngựa bên cạnh.
Nhìn bao quát từ bên ngoài thì cỗ xe ngựa trông vô cùng mộc mạc, người kéo xe lại vô cùng thần tuấn. Thế nhưng không gian bên trong lại khác biệt hẳn, trải thảm mềm mại, khi ngồi lên không cảm giác được sự lắc lư của xe ngựa, ngoài ra còn có cả bàn nhỏ và lư hương được bày sẵn. Thực sự đã được chuẩn bị chu toàn hết tất cả mọi thứ.
Thập Thất Hoàng tử kê người lên chiếc gối tròn, làn da tái nhợt, thần sắc uể oải, bộ dáng suy yếu đặc biệt khiến tâm can người khác cũng phải nhũn ra. Trì An suýt không kìm được ôm hắn vào lòng, hy vọng hắn có thể dễ chịu hơn một chút.
Rốt cuộc, Thập Thất Hoàng tử đành chủ động dựa vào lòng nàng, rúc vào bên người nàng mà ngủ.
Trì An vòng tay qua ôm lấy hắn, trầm tư một lát, cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ cùng hắn.
Suốt cả đoạn đường, thời gian Thập Thất Hoàng tử mê man còn nhiều hơn cả lúc thanh tỉnh. Cứ mỗi lần hắn ngủ, Trì An đều dè dặt để tay dưới mũi xem có phải hắn còn thở hay không, mà mỗi lần như vậy tim nàng cũng theo hắn mà ngừng đập, toàn thân bất giác lạnh như băng. Mãi đến khi hắn mở to mắt, loại cảm giác thống khổ khi mất đi này rốt cuộc mới chịu thoái lui.
Rốt cục Trì An đã nếm được nỗi đau của Tư Ngang khi mất nàng trong những thế giới kia là như thế nào rồi.
Nàng biết rõ, cái chết của bản thấn ở những thế giới trước không phải là chấm dứt, mà là sự khởi đầu. Mỗi một thế giới mới, bọn họ đều sẽ gặp lại nhau và nỗi thống khổ vẫn sẽ lặp lại như trước. Càng đừng nói chi đến chuyện Tư Ngang không có ký ức, khi nghĩ đến việc vĩnh viễn sẽ không còn nhìn thấy nàng nữa, liệu hắn sẽ còn đau khổ đến nhường nào chứ.
Trong thân tâm Trì An có chút khổ sở, nhưng phần nhiều vẫn đành lực bất tòng tâm.
Chạng vạn, bọn họ tiến vào Hoài Lăng.
Thời điểm Trì An rời khỏi Hoài Lăng mười năm trước, nàng vẫn còn là một tiểu hài tử. Ấn tượng duy nhất nàng còn nhớ về Hoài Lăng, có lẽ chính là chủ trạch Trì gia và hàng cây đại thụ khô héo vào đông bên phía núi đồi ngoài thành mười dặm.
Nay trở lại Hoài Lăng vào một ngày mùa hè, sườn núi mười dặm kia đã lớn thêm nhiều tuổi. Bên dưới người đi đường vội vàng lướt qua càng làm phong cảnh thêm sáng bừng sức sống.
Xe ngựa tiến vào Hoài Lăng, khi đến trước cửa Hoài Lăng Trì thì ngừng lại.
Phỉ âm chủ động tiến tới gõ cửa, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Người mở cửa là một tiểu hài đồng giữ cửa, nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp không phân rõ nam nữ của Phỉ âm thì bỗng dưng đỏ mặt, lắp bắp hỏi: “Vị này …công tử, xin hỏi muốn tìm ai?”
Phỉ âm tuy rằng nam sinh nữ tướng và là thái giám trong cung, nhưng phục sức mặc trên người là đồ của nam tử, khi vận trang phục sẽ toát lên sự thanh thoát quý tộc, nhìn giống như một quý công tử thế gia danh môn nào đó. thật rất dễ làm người khác quên đi xuất thân của hắn.
“Chẳng hay lão gia và phu nhân của quý phủ có ở nhà không? hiện tại chủ nhân của ta và Trì cô nương đã trở về nhà, cảm phiền tiểu ca vào trong thông báo một tiếng.” Ngữ điệu Phỉ âm vô cùng thân thiết, tư thế lại đoan chính, thật sự không làm người khác cảm thấy không thoải mái.
Hài đồng đứng canh cửa có chút sửng sốt, ánh mắt ngờ vực nhìn chiếc xe ngựa được một đám Huyền Y hộ vệ đang bảo hộ xung quanh ở cách đó không xa. Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, chỉ phải hồ đồ đáp một tiếng, thỉnh bọn họ chờ rồi lập tức trở vào trong truyền báo.
Trong xe ngựa, tâm tư Trì An lúc này đã đứng ngồi không yên, liên tục đưa mắt nhìn ra ngoài thăm dò, chỉ hận không thể lập tức nhảy xuống xe ngựa bay nhanh vào nhà, muốn xem phụ mẫu nàng có phải vẫn còn sống khỏe mạnh hay không!?
Chỉ là nàng cố kỵ nam thiếu niên suy nhược bên cạnh, bị hắn nắm chặt tay cũng không dám bỏ ra.
Cho đến khi từ cánh cửa bên trong truyền đến một trận tiếng chân gấp gáp, Trì An là người tu luyện đạt được tai thính mắt tinh, nghe được rất rõ đây chính là bước chân của nữ nhân, lập tức mở phắt màn xe nhìn ra bên ngoài. Hiển nhiên đập ngay vào mắt là một phụ nhân xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi.
“An An …” Mỹ phụ nhân môi khẽ run, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái trong xe ngựa đang ló đầu ra ngoài.
Trì An chớp mắt đã quên hết mọi chuyện, từ trong xe ngựa nhảy xuống, lao thẳng vào phía mẫu thân của mình.
Thập Thất Hoàng tử nhìn màn xe không ngừng lay động, xuyên qua khe hở chứng kiến hai mẹ con đangôm nhau ở ngoài đằng kia, bất giác chuyển mắt nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, sắc mặt lạnh nhạt.
Đôi mẹ con xa cách mười năm rốt cuộc cũng lắng xuống cảm giác dạt dào xúc động, đến lúc này Lâm thị mới kéo tay khuê nữ đi vào trong, nhưng chợt lại bị khuê nữ của mình kéo lại trở về.
“Nương, chúng ta có khách.” Trì An cười hì hì nói.
Đến bấy giờ Lâm thị mới chú ý đến chiếc xe ngựa cách cửa chính không xa cộng thêm những hộ vệ nghiêm cẩn đạo mạo đứng xung quanh. Trực giác cho thấy thân phận của vị khách nhân này khôngbình thường.
Nghĩ vậy, rốt cuộc liền thấy một vị nam tử bước xuống từ trong xe ngựa.
Vóc dáng của hắn khá cao nhưng thân người lại mỏng manh đơn bạc, ăn mặc giống như một quý công tử nhưng sức sống trên người lúc có lúc mất, rõ ràng là một người sắp chết.
Tầm mắt Lâm thị dừng trên gương mặt tuấn mỹ bức người của hắn. Làn da mang bệnh tái nhợt, quả thật nhìn rất giống một bệnh nhân mắc bệnh triền miên, đi hai bước đã hổn hển một cái, làm người khác không nhịn được thay hắn thở dài. Vốn dĩ mang mệnh phú quý, chỉ trách phúc mỏng không thể hưởng phú quý cả đời.
Đến tận khi hắn bước đến gần, nhìn rõ đôi tròng mắt tím kia, Lâm thị kinh ngạc kêu một tiếng.
“Ngươi …”
“Nương, vị này là Thập Thất Hoàng tử.” Trì An chỉnh âm lượng đủ để hai người nghe được, nói: “Chàng là người trong lòng của nữ nhi, cuộc đời này của nữ nhi nếu không phải hắn thì quyết không gả. Nương đừng bất công như vậy.”
Lâm thị: “…”
Vất vả lắm Lâm thị mới gặp lại khuê nữ xa cách mười năm, còn chưa hết cao hứng thì đã bị lời tuyên bố thẳng thừng của con mình làm cho nghệch ra, căn bản không kịp phản ứng.
Thập Thất Hoàng tử đột nhiên che môi tằng hắng một cái, khóe môi hơi giương lên.
hắn cũng là kẻ tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe được lời tuyên bố đầy dũng cảm của nàng, tâm trạng chớp mắt tốt lên rất nhiều. Nếu không phải vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với nhạc mẫu tương lai, có lẽ hắn đã sớm đem tiểu cô nương ôm vào lòng và hôn một cái.
Trì An vội tới đỡ hắn, nói với mẫu thân: “Nương, bên ngoài gió lớn, chúng ta mau vào thôi!”
Lâm thị choáng váng đến hồ đồ, theo bản năng đáp một tiếng được.
Trì An một taydìu nam nhân suy nhược nhà nàng, một tay phụ mẹ nàng đưa mọi người vào gia môn. Phỉ âm và nhóm cung nhân cũng tự giác theo phía sau.
Chỉ trong nửa khắc, cửa chính gia môn Trì gia lại khôi phục một mảnh vắng lặng không người.