Mục lục
Liêu Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Misa

Trì An đột nhiên mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là vách tường cũ nát cách đó không xa.

Khắp nơi trên đầu tường đều là dấu vết ăn mòn năm tháng, gập ghềnh, vết tích loang lổ che kín cả mặt tường, vụn gạch đỏ rơi xuống từng lớp, làm lộ ra gạch đá cũng đã bị hư hại nặng nề phía trong. Phía góc tường cỏ dại mọc thành từng bụi, trong bụi cỏ lại có thể nhìn thấy một vài loài bò sát không biết tên bay nhanh qua, xa xa còn có một cánh cửa không biết thông đi hướng nào, cánh cửa gỗ nghiêng ngả bị mọt ăn chỉ còn lại một chút, tất cả đều lộ ra vẻ hoang sơ như vậy.

Cô chớp mắt vài cái, sau đó lại chậm rãi nhìn khắp xung quanh, vừa nhìn liền thấy trong viện hoang vắng cũ nát này ngoại trừ mình ra còn có bốn người.Cách đó không xa là một ông lão có bộ râu dê, trong tay lão cầm một cái gương bát quái, ước chừng 60, dáng người tuy gầy nhưng rất rắn chắc, tinh thần minh mẫn, đôi mắt sáng ngời có thần. Bên cạnh lão là một người đàn ông, thứ hắn đang cầm rất giống cây kiếm gỗ đào, diện mạo thật thà, trên dưới ba mươi, đang đứng canh gác bên cạnh lão.

Xa hơn một chút là một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn sơ qua rất giống tiểu bạch kiểm, hắn đang vòng xung quanh rải gạo nếp.

Tiếng gạo nếp rơi xuống đất phát ra âm thanh tí tách, chớp mắt một cái màu trắng của gạo liền nhuộm một lớp dầu đen, tiếp theo liền nghe được người trẻ tuổi đang rải gạo nếp hét lớn: “Âm khí quá nặng!”

Một trận gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, Trì An run lập cập.

Cô trừng mắt thật lớn, giật mình nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mặt, không hiểu sao rõ ràng vừa rồi cô còn đang còn ngồi trong phòng ngủ, chờ Tư Ngang xuống bếp pha sữa bò giúp cô, tại sao mới hôn mê một lát, đến khi mở mắt liền tới nơi xa lạ này.

Đây chính là xuyên không sao?

Sau đó cô cảm giác được trong tay mình đang cầm một vật, Trì An cúi đầu, phát hiện trên tay mình đang cầm giống như chiếc kiếm gỗ đào của nam nhân thật thà kia.

Nhưng kiếm gỗ đào này của cô so với kiếm gỗ đào của nam nhân kia có chút không giống nhau.

Kiếm gỗ đào trong tay cô có màu đỏ sẫm, ánh sáng phát ra từ bên trong, trên thân kiếm khắc hoa văn kỳ lạ, giống như một nhịp điệu uốn lượn ở thân kiếm, rõ ràng chỉ là một cây kiếm gỗ đào, lại khiến cho người ta có cảm giác thần khí cao lớn.

Bên cạnh Trì An còn có một người phụ nữ trung niên mặc đạo bào màu nâu, trên tay bà cũng có một cây kiếm gỗ đào, vừa nhìn thì thấy không tốt bằng chiếc kiếm trên tay Trì An.

Người phụ nữ trung niên kia hiển nhiên đã phát hiện tầm mắt của cô, quay đầu nhìn sang, quan tâm hỏi, “An An, ngươi sao vậy? Vừa rồi ta phát hiện ngươi có chút không đúng, có phải vết thương lần trước vẫn chưa tốt hay không?”

Trì An không biết bà là ai, cũng không biết tại sao mình lại ở chỗ này, nhưng ngoài miệng dường như lại có ý thức trả lời: “Dì Mao, con không sao, chỉ là hơi mệt.”

Người phụ nữ trung niên gọi là dì Mao sau khi nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nếu không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta biết đấy.”

Trì An ngoan ngoãn nhìn bà gật đầu.

Thấy Dì Mao không để ý tới mình nữa, cô quay đầu tiếp tục đánh giá xung quanh mình, một lát lại nhìn hướng ánh trăng, một lát lại nhìn về phía không trung.

Mây trên bầu trời như chì đè trên đầu cô, nặng trĩu, khiến trong lòng cô tự dưng dâng lên vài phần áp lực.

Một đám người sau khi kiểm tra hết trong sân, phát hiện không có vấn đề gì liền đi về phía cánh cửa.

Trì An đi theo sau bốn người này, cô không biết bọn họ là ai, cũng không biết tại sao mình lại ở chỗ này, chuyện trước mắt đều rất cổ quái khiến cô cho rằng mình đang nằm mơ. Chỉ là nếu như cô đang nằm mơ, vậy không khỏi quá mức chân thật rồi, thậm chí cô còn có thể cảm giác được trong không khí có luồng âm khí khó chịu đang lướt qua da thịt cô, khiến toàn thân cô đều nổi da gà.

May mà từ nhỏ đến lớn cô luôn có thói quen giả trang làm một học bá hoàn mỹ, cho dù trong lòng có giận dữ đến mức muốn nổ tung thì nét mặt cô vẫn không chút thay đổi, cầm chặt kiếm gỗ đào trong tay đi theo bọn họ, lấy bất biến ứng vạn biến.

Xuyên qua phía sau cửa là hành lang dài gấp khúc, dấu vết năm tháng để lại tràn ngập khắp nơi, như là đã mấy trăm năm không có người ở, trên mặt sàn nhà gồ ghề lồi lõm, có vài chỗ đã vỡ không còn hình dạng, có thể nhìn thấy một ít côn trùng màu đen chui qua những kẻ hở.

“Mọi người cẩn thận dưới chân.” Dì Mao lên tiếng nhắc nhở.

Người thanh niên rải gạo nếp nhẹ nhàng đáp lại, nhưng lại không để vào mắt.

Người đi đầu chính ông lão có bộ râu dê, la bàn trong tay lão đang dò xét đồ vật xung quanh.

Đột nhiên, cây kim đồng hồ giữa chiếc gương bát quái rung động, ông lão râu dê dùng một loại tốc độ không thua người trẻ tuổi bay nhanh lên phía trước, trong miệng quát: “Yêu ma phương nào, còn không mau hiện hình?”

Những người khác thấy thế, cũng bay nhanh theo sau.

Trì An bị những người này làm cho lông tơ thẳng dựng, chỉ có thể cúi đầu đuổi theo.

Ông lão râu dê làm đầu tàu đi trước, quẹo trái rẽ phải liền xông vào một gian phòng tối tăm, âm khí bên trong lành lạnh, chỉ nghe được một tiếng rít quỷ quái truyền đến, làm đầu óc mọi người chấn động đến mức choáng váng.

Đến khi mọi người chạy tới, liền thấy ông lão kia đã dùng võ công phi thường của mình đánh nhau với ma quỷ trốn tránh trong phòng.

Trong tay ông cầm kiếm gỗ đào, thân thủ rất nhanh nhẹn, nghiêng người tránh thoát móng vuốt sắc bén của ma quỷ đánh tới, xoay người dùng kiếm đâm nó.

Những người khác thấy thế vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Trì An đứng ở cửa, nhìn ông nhảy nhót lung tung đấu cùng quái vật ở trong phòng, trợn tròn mắt.

Đây đây đây…… rốt cuộc là thứ gì?

Quái vật có thân hình loài người, toàn thân màu đen tuyền, giống như được quét một lớp dầu mỏ màu đen, ẩm ướt dinh dính, cái đầu nho nhỏ, không thấy rõ gương mặt, đôi mắt màu xanh lập lòe u tối, hai tay tựa như móng vuốt của động vật, đen bóng sắc bén, có thể dễ dàng đánh vỡ cục đá cứng rắn.

Nó giống như một con khỉ linh hoạt, ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng bám trên xà ngang, đầu hướng xuống dưới phát ra tiếng huýt gió sắc nhọn, mà tiếng huýt gió kia lại khiến người ta váng đầu hoa mắt.

Trên đời tồn tại quái vật như vậy đã đập vỡ nghiên cứu tam quan hơn hai mươi năm qua của Trì An.

Đang lúc Trì An há hốc mồm thì thứ đó lao ra khỏi vòng vây của mọi người, đánh về phía cô.

“An An cẩn thận!” Dì Mao lớn tiếng kêu lên.

Đến khi Trì An kịp phản ứng thì thân thể đã có ý thức cầm kiếm gỗ đào trong tay chắn ngang trước người cô, kiếm gỗ đào vừa vặn ngăn cản móng vuốt quái vật đang đánh tới, phát ra một tiếng coong, trên thân kiếm gỗ đào xuất hiện một vết trầy nhẹ màu đỏ, khiến quái vật kia sợ tới mức rít lên một tiếng, lùi nhanh về phía sau.

Nhân cơ hội này, ông lão râu dê tung ra một chiếc bùa chú màu vàng đâm về phía người quái vật, đồng thời vừa bay nhanh vừa cắt ngón tay ấn máu lên chiếc bùa.

Chiếc bùa màu vàng xuất hiện một dấu máu, dễ dàng trấn áp quái vật kia, khiến nó không thể động đậy.

Quái vật hét ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Đồng thời lúc đó Dì Mao rút ra một tấm vải đỏ từ trong chiếc túi mang theo bên mình, đem nó ném ra sau, trên tấm vải đỏ vẽ kí hiệu kỳ quái, Dì Mao đem tấm vải đỏ trùm nhanh lên đầu quái vật.

Khi tấm vải đỏ vừa trải lên con quái vật thì trong không khí liền phát ra tiếng tí tách.

Thân thể quái vật ở giữa tấm vải đỏ chậm chạp thu nhỏ lại, giống trái bóng cao su bị chọc phá, cuối cùng tấm vải đỏ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, Dì Mao nhanh tay nắm bốn góc vải đỏ cuộn lại, đồng thời dùng một sợi dây đỏ trói lại, tấm vải đỏ liền biến thành một cái bọc nhỏ lớn bằng bàn tay.

“Bùi lão, thành công rồi!” Dì Mao nói.

Những người khác lộ ra thần sắc nhẹ nhõm.

Bùi lão chính là ông lão râu dê.

Lão nhìn dì Mao gật đầu, sau đó lại nhìn chung quanh, nói: “Xem ra tòa nhà này là nơi quỷ núi tác quái, vừa rồi hẳn là quỷ núi đã chết từ lâu nhưng không chịu rời đi, trốn ở nơi này hút âm khí, đem tòa nhà này biến thành âm trạch.”

Người trẻ tuổi rải gạo nếp tò mò hỏi, “Bùi lão, khi nào mà quỷ núi lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ chúng ta vừa gặp được một con quỷ núi mới thăng cấp?”

Dì Mao vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tất cả mọi thứ trên thế gian này từ không đến có, từ nhỏ đến lớn, từ yếu đến mạnh, cho dù là thứ nhỏ bé cũng không thể khinh thường, chỉ cần cho chúng thời gian, chúng sẽ chậm rãi tích lũy lực lượng lớn mạnh, đạo lý nào cũng giống nhau thôi.”

Hôm nay Bùi lão cố ý dẫn theo ba người trẻ tuổi bọn họ cùng đi trải nghiệm, nói: “Dì Mao các ngươi nói đúng, lũ quỷ núi này đại đa số là linh hồn bị trói buộc, bình thường cũng không lợi hại, nhưng nó đã tu luyện thành tinh xuất đạo, có thể rời khỏi chỗ bị giam lỏng mà đi vào nơi này tác loạn, hút âm khí cường tráng, không thể khinh thường. Các ngươi đều là những người trẻ tuổi, quay về liền cố gắng đọc《 bách quỷ lục 》, đừng tốn thời gian lãng phí lên mạng xem mấy thứ phim điện ảnh linh tinh, không chịu cố gắng học pháp thuật, sau này nếu gặp phải chuyện tương tự, các ngươi mới biết lợi hại……”

Nghe Bùi lão lại bắt đầu thuyết giáo, mặt mày người trẻ tuổi rải gạo nếp có chút ủ ê.

Mà người đàn ông tướng mạo cường tráng thành thật nghiêm túc gật đầu nói: “Bùi lão dạy phải, chúng tôi đã biết.”

Chỉ còn lại Trì An vẫn đang ngẩn người, vẻ mặt vô cùng trầm mặc.

Sau khi trừ bỏ quỷ núi tác loạn, âm khí trong nhà tiêu tán không ít, ngay cả bầu trời bên ngoài âm u cũng đã sáng lên không ít, ánh mặt trời mở ra từng tầng mây, lộ ra sắc vàng ấm áp.

Bùi lão cùng dì Mao thì đi xung quanh kiểm tra tình hình tòa nhà, còn ba cái người trẻ tuổi đi thanh lọc trùng độc trong tòa nhà do âm khí sinh sôi.

Thanh niên rải gạo cùng thanh niên thật thà đều lấy ra một đống bùa từ trong ba lô, vòng quanh tòa nhà bắt đầu đốt lá bùa.

Lá bùa trên tay bọn họ tùy ý quơ quơ vài cái, lá bùa liền tự động cháy, sau đó ném lên chỗ nhiều côn trùng.

Trì An thấy thế cũng lấy một chồng lá bùa từ ba lô ra, chỉ là cô không biết đốt lá bùa thế nào, làm thế nào mới có thể không cần dùng lửa mà tùy ý lắc lắc vài cái liền khiến lá bùa tự cháy đây? Chuyện này căn bản không khoa học…… Đúng rồi, vừa rồi cô cũng đã trải qua chuyện rất không khoa học.

Càng không khoa học chính là, rốt cuộc làm sao cô lại ở đây?

Trong lòng Trì An có chút sợ hãi.

So với địa danh không có thật này, cô tình nguyện ở bên cạnh Tư Ngang, càng không cần phải nói, hôm nay bọn họ vừa mới tổ chức hôn lễ thôi mà!

May mắn là, hai người kia thấy Trì An chậm chạp không nhúc nhích, đều cho rằng vết thương của cô do nhiệm vụ lần trước chưa khỏi, nên cũng không có ép đi theo giúp đỡ.

Người trẻ tuổi rải gạo nếp còn có lòng tốt kéo Trì An đi theo hắn, cô chỉ việc đưa lá bùa cho hắn là được.

Trong lòng Trì An có chút cảm kích, thành thành thật thật đi theo hắn.

Người thanh niên vừa bận rộn làm việc vừa tò mò nhìn kiếm gỗ đào trong tay Trì An, hâm mộ nói: “Kiếm gỗ đào của cô thật lợi hại, nghe nói là do gỗ đào cổ chế thành, đối phó với ma quỷ có thể sinh ra uy lực rất lớn, trên thế gian này chỉ có Trì gia mới có, đúng không?”

Hiện tại Trì An vẫn đang trong trạng thái lờ mờ, hoàn toàn không có biện pháp trả lời hắn, chỉ có thể ậm ờ đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK