Ảnh thiếu trầm giọng mở miệng,vô cùng khí phách nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của hắn ngừng ở nơi cô bị thương,mơ hồ lộ ra một tia quan tâm.
“Thay vì bị anh nhốt tại chỗ này làm công việc vặt,không bằng đi làm con tin cứu một mạng người,thuận tiện thành toàn hạnh phúc cho Tiểu Ngân,đấy không phải kết quả tốt nhất sao?Tôi sẽ không hối hận.Tiểu Ngân,không cần để ý đến hắn,chốt mở ở nơi nào? Mở ra cửa ngầm tôi đi với cậu.” Diệp Vị Ương cau mày tự nhiên nói,căn bản không thèm nhìn Ảnh thiếu.
Không phải cô không biết lần này đi sẽ rất nguy hiểm cũng không phải cô không sợ chết,cô sợ . . . . . ở riêng một mình với Ảnh thiếu.Không thể nói tại sao chắc sợ lòng bị luân hãm.Mà cô cũng ghét mình dễ dàng trở thành một người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ.
Hơn nữa trên người Ảnh thiếu chứa quá nhiều nghi điểm,đối với người đàn ông cố ý giấu giếm chân tướng với mình,vô luận đối phương tốt với cô thế nào cô cũng bài xích .
Diệp Vị Ương không chú ý tới vẻ mặt Ảnh thiếu nhưng tiểu Ngân chú ý tới.Vì vậy vẻ mặt hắn cứng ngắc,thấp giọng cam kết: “Thiếu chủ,cậu yên tâm,trên đường tôi sẽ băng bó vết thương cho cô ấy,cô ấy sẽ an toàn rời khỏi khỏi.”
“Nếu cô ta có tinh thần hy sinh,nếu như bản thân có năng lực quyết định,vậy sống chết của cô ta chẳng quan hệ tới tôi! Cút!”Tròng mắt Ảnh thiếu thâm thúy như biển giờ phút này tràn đầy tàn các,từ nhỏ đến lớn sau khi mẹ hắn chết hắn chẳng quan tâm đến sống chết của cô gái nào? Cô gái trước mắt lại không biết điều! Cũng được,cô muốn đi chịu chết hắn còn ép cô ở lại làm gì.
Tiểu Ngân dù sao cũng theo bên cạnh Ảnh Thiếu năm năm đương nhiên biết Ảnh Thiếu lúc này đang nổi giận,chỉ sợ anh ấy tạm thời thay đổi chủ ý không thả người,hắn không có thời gian nghĩ nhiều hít sâu một cái,cuối cùng nói một câu:”Học trưởng,lần này thật xin lỗi.”
Sau đó,tay trái của hắn nhấn tủ cà phê trên vách tường,phút chốc ken két một tiếng,chuyện kỳ lạ xảy ra,tủ cà phê di động về phía trước,sau lại xuất hiện một cánh cửa,tiểu Ngân mang theo Diệp Vị Ương lách mình đi vào trong.
Dường như cùng một lúc Tiểu Ngân và Diệp Vị Ương biến mất,tủ cà phê xây trong tường lại lui về vị trí cũ.
Trong biệt thự lại khôi phục yên tĩnh chỉ còn lại lạnh lẽo không có sinh khí.
Ảnh Thiếu cười tự giễu,hắn cúi đầu nhìn qua bàn tay cầm cây nĩa từng đâm vào tiểu Ngân,cái tay này trước đó rất nỗ lực muốn giải cứu người con gái đó,hiện tại cái gì cũng giữ không được.Người con gái kia cả gan chủ động đi theo người khác.
Thức ăn trên bàn đã nguội,là cô theo căn dặn làm món ăn gia đình theo kiểu Trung Quốc cho hắn.Hắn cầm lên chiếc đũa từng miếng từng miếng từ từ ăn,sau khi mẹ hắn chết,không có người nghiêm túc nấu món ăn hắn.Năm năm sống trong huấn luyện tàn khốc không gián đoạn cơ hồ phá hủy vị giác hắn,hắn ăn ngoại trừ ăn ra còn có chút ấm áp,càng ăn càng thêm cô đơn.
Cô gái đó có thể đừng hiền lành như vậy không!
Hắn càng nghĩ càng giận,quăng chiếc đũa,quét toàn bộ thức ăn trên bàn xuống đất cho đến cả người không còn tí sức lực nào! Sau đó hắn rốt cuộc thỏa hiệp thuận theo ý nghĩ trong lòng,cắn răng gọi hai cú điện thoại.
Cú điện thoại đầu tiên hắn gọi cho Hàn Thiên tuyết: “Thiên Tuyết,nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn Diệp Vị Ương tối nay sẽ rơi vào tay cha cô,ông lão ấy thủ đoạn ra sao cô rõ ràng nhất,mà cô ấy là con cờ quan trọng tôi năm đó đánh vào nước Z điều tra ra,cô âm thầm chăm sóc không để cô ta có chuyện.Còn nữa,tìm cơ hội tôi và cô sẽ trong ứng ngoài hợp mau cứu cô ấy ra.Nhưng cô cũng phải cẩn thận một chút.Lão gia đó. . . . . . ác độc đến lục thân bất nhận.”
Cú thứ hai hắn gọi cho đám đàn em trong tổ chức Ám Ảnh: “Thông báo tất cả anh em sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu,chuẩn bị tốt vũ khí chờ lệnh của tôi!”
Gọi xong hai cú điện thoại,hắn chán chường ném mạnh điện thoại lên ghế salon.
Nhìn mặt đất một mảnh hổn độn,hắn xoa xoa mi tâm, thôi,phải lập tức tìm người làm thêm giờ quét dọn,dù sao ông cụ tạm thời có con tin tay,sẽ không đuổi sít sao tới gây áp lực cho hắn.
Hắn phiền não buông lỏng một chút cà vạt,đi vào căn phòng mà hắn và Diệp Vị Ương cùng ngủ,hắn ngưỡng về sau,cả người ngã xuống giường,trên giường đơn sạch sẽ tựa hồ còn thoang thoảng hương thơm của cô.
Giống như một khắc cũng không thể đợi,ngồi chờ chết không phải tính tình của hắn,chủ động xuất kích mới là tác phong của hắn,nếu không bỏ được vậy chỉ có thể quay lại chém giết! Mặc dù. . . . . . hắn cũng cảm thấy tâm trạng mình có chút mất khống chế,thay đổi thất thường đôi khi có chút buồn cười.Lần nữa ngồi dậy trên giường,hắn đứng dậy đi tới trước tủ quần áo,tính đổi một bộ tây trang,kết quả. . . . . . A,thật là sắp điên rồi! Trong tủ quần áo thật lớn treo đầy quần áo hắn bảo người mua cho Diệp Vi Ương!
Ảnh Thiếu tức giận đóng rầm cửa tủ lại,trực tiếp cầm điện thoại di động đi ra cửa!
Lại nói đến sau khi Tiểu Ngân đưa Diệp Vị Ương ra ngoài lập tức lên một chiếc xe thể thao đã chuẩn bị trước đó.
Xe nhanh như chớp chạy ra ngoại thành,hai người không nói chuyện,cũng không biết trải qua bao lâu rốt cuộc cảm giác đường không còn vắng vẻ,trở lại phố xá náo nhiệt.
Thời điểm đèn đỏ sáng lên,tiểu Ngân nhìn thời gian trong xe,suy nghĩ dù Ảnh Thiếu có đuổi theo cũng không cản nổi hắn,cho nên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vị Ương nhìn vẻ mặt hắn,không hiểu hỏi: “Cậu rất sợ Ảnh Thiếu đuổi theo sao?”
“Ừ.” Tiểu Ngân xoa xoa ấn đường mệt mỏi lên tiếng,thuận tay lấy xuống mặt nạ da người trên mặt,lộ ra khuôn mặt tái nhợt trẻ tuổi.
Hắn trả lời khẳng định khiến Diệp Vị Ương ngẩn người,không tự chủ được nói:”Yên tâm đi,loại người chỉ tay năm ngón ấy căn bản chẳng thèm ngó tới tôi,nếu hắn nói mặc kệ tôi sống hay chết, hắn sẽ không làm trái lời mình đuổi theo đâu.”
“Người khác có thể sẽ không nhưng cô không giống bọn họ.Tôi đã ở bên cạnh anh ấy năm năm,biệt thự mà cô ở chưa từng có những cô gái khác đi vào. Ngay cả tiểu thư cũng chưa vào qua.Lúc tôi đưa cô đi thật ra anh ấy rất khẩn trương,bởi vì trong mắt anh ấy tôi thấy được tia quan tâm,tôi sợ anh ấy sẽ đổi ý như vậy tôi sẽ không còn cách đổi Tâm nha đầu ra ngoài.Tôi dám khẳng định hiện tại anh ấy nhất định đã đuổi theo phía sau.”
Diệp Vị Ương không hỏi tiểu thư trong miệng tiểu Ngân là người nào,cô tuyệt đối không ngờ người đó lại là Hàn Thiên Tuyết.Giờ phút này cô không muốn nghĩ nhiều,trong đầu đều là lời nói của tiểu Ngân,cái tên vô cùng phúc hắc luôn trêu cô làm sao quan tâm cô chứ? Vừa định cười xóa đi ý nghĩ này nhưng trong lòng cô cả kinh! Nếu như đối phương đúng là Thanh Phong Tuấn,dường như rất có thể. . . . . .
“Thôi,không nói những thứ này,thừa dịp hiện tại còn thời gian tôi giúp cô cẩn thận xử lý vết thương,nếu không để lại sẹo tôi sợ này sẽ bị Thiếu chủ đuổi giết khắp nơi.” Tiểu Ngân nói nửa đùa nửa thật.Thật ra vết thương trước ngực hắn cũng rất nghiêm trọng,trên đường đi đã chảy rất nhiều máu,gấp rút lên đường nên không có thời gian xử lý.