Thanh Phong Tuấn không nói nhiều,trực tiếp kéo Diệp Vị Ương đi tới nơi bán quần áo nữ.
Ngay sau đó,hắn chọn ra một loạt đồ phái nữ nhìn người thu ngân nói: “Tôi muốn kiểu mới nhất,màu trắng và màu phấn hồng chủ yếu là trang nhã,mỗi loại kiểu dáng lấy đủ mười bộ.”
Nhân viên thu ngân cung kính gật đầu.
Chuyện này. . . . . . Diệp Vị Ương nghi ngờ,từ lức nào Thanh Phong Tuấn lại biết rõ kích thước chính xác của cô nha!
Mua xong quần áo,Thanh Phong Tuấn lại tự mình chọn ra một chiếc áo váy,rồi bảo Diệp Vị Ương vào phòng thay mặc cho hắn xem.
Trung tâm thương mại này có thể nói là lớn nhất thành phố A,chuyên bán các nhãn hiệu nổi tiếng kèm theo phục vụ thiết kế kiểu tóc,nói cách khác hội viên có thẻ vàng VIP mua quần áo đến một số tiền nhất định sẽ được miễn phí đích thân Thiết Kế Sư nổi tiếng tạo cho kiểu tóc.
Thanh Phong Tuấn cầm một quyển tạp chí thương nghiệp tùy ý xem,kiên nhẫn chờ đợi.
Thời điểm Diệp Vị Ương từ bên trong đi ra,cả người như đóa hoa sen nở sau cơn mưa,trong suốt thanh thuần,muốn đẹp bao nhiêu thì có bấy nhiêu.Ngay cả thấy Thanh Phong Tuấn quen thấy người đẹp cũng nhìn đến ngẩn ra,thầm nghĩ bất quá chỉ trang điểm và cột tóc lên thôi,sao lại như thay da đổi thịt thế này.
Thanh Phong Tuấn che giấu rung động cúi đầu ho khan một tiếng,nhưng nghĩ lại đó là người phụ nữ của hắn,hắn thích nhìn bao lâu thì nhìn ai cũng không thể chen vào.Đã nghĩ thông trong lòng hắn chợt có chút vui vẻ.
Lúc này chủ cửa hàng vội vã từ bên ngoài chạy về,đem một chiếc hộp trang sức mạ vàng đưa tới tay Thanh Phong tuấn,mở ra bên trong là một sợi dây chuyền,còn có hoa tai nhỏ khéo léo rũ xuống đung đưa giống như một con bươm bướm giương cánh muốn bay,rất sống động.
“Tặng cho em” Thanh Phong Tuấn nói xong,cũng tự mình đi tới đeo lên giùm cô.Lúc điều chỉnh vị trí con bướm ngón tay vô tình xẹt qua xương quai xanh của cô, động tác của hắn hơi chậm lại,đứng sau lưng cô không người nào phát giác ánh mắt dịu dàng đến ngay cả hắn cũng không nhận ra.Hiện tại hắn thân phận phức tạp,thù lớn chưa trả,hắn không thể cho cô bất cứ lời hứa hẹn chỉ có thể dùng thứ khác bồi đấp lại cho cô.
Nhưng hắn hi vọng,lần sau hắn có thể tự tay đeo chiếc nhẫn đặc biệt đó vào tay cô.Chiếc nhẫn đó vẫn còn trong tay Diệp Vị Ương chứ? Dù sao ban đầu chỉ có cô động tới ví tiền của hắn.Nhưng lại chưa từng thấy qua cô lấy ra? Chuyện này hỏi thì có chút lúng túng nên hắn vẫn chưa mở miệng đang tìm một cơ hội thích hợp hơn.
Tất cả đều hài lòng,hắn dắt tay cô rời đi.
Ông chủ đứng phía sau ân cần nói: “Thanh Phong tiên sinh,tiểu thư,hai vị đi thong thả,xin các vị yên tâm những quấn áo đã chọn sẽ được đưa đến đúng hẹn”
Hai người ở bên ngoài dùng cơm xong mới về nhà.
Về đến nhà,mới vừa mở cửa ra,Diệp Vị Ương kinh ngạc không thôi!
Trong nhà đã. . . . . . Ack,nói thế nào đây,đã rực rỡ hẳn lên rồi nha!
Những đồ dùng trong nhà đều là những món Diệp Vị Ương nhắm trúng!
“. . . . . . Tuấn,những món này đều do anh mua?”
Thanh Phong Tuấn không nói chỉ gật đầu một cái,cô thích thì hắn mua đó là chuyện bình thường.
Diệp Vị Ương nhìn ngôi nhà ấm áp,nói không cảm động là gạt người! Bởi vì quá mức cảm động,đây là ngôi nhà mà cô cần nên Diệp Vị Ương lúc này vui vẻ giống như đứa bé,cũng hoàn toàn quên đi dè dặt,liếc mắt nhìn Thanh Phong Tuấn ngồi trên ghế sa lon,mỉm cười nhào trong ngực hắn,đôi tay thân mật kéo cánh tay của hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười tủm tỉm nói: “Anh nhìn bên này xem,nhìn bên kia xem,em rất thích ngôi nhà mới này.Tuấn,cám ơn anh!”
Nói xong mặt đã đỏ như hoa đào vùi vào trong ngực Thanh Phong Tuấn.Diệp Vị Ương cảm thấy cuộc đời này có người đàn ông này bên cạnh cho dù vĩnh viễn không danh không phận chỉ cầnđôi bên hiểu lẫn nhau cũng đủ rồi!
Sau đó cô cảm giác được Thanh Phong Tuấn ôm chặt mình,khi đôi môi nóng bỏng không ngừng hôn lên mặt cô,rồi chậm rãi hôn lên cánh môi của cô,hai người thân mật vành tai và tóc mai chạm nhau,từ từ cảm thấy thân thể cả hai bắt đầu thay đổi.
Hai người một đường từ ghế sa lon đi đến phòng ngủ,quần áo rơi lúc nào cũng không biết,chỉ biết nụ hôn nóng bỏng đến chết không rời vẫn tiếp tục,tay của hắn đã vòng ra sau lưng cô. . . . . .
……………………
Ngày hôm sau khí trời rất tốt.Trên bầu trời xanh không một bóng mây.
Tiểu Ngân bỗng nhiên xuất hiện.
Vì vậy,Diệp Vị Ương vào phòng vẽ bản thiết kế,Thanh Phong Tuấn và tiểu Ngân thì nói chuyện trong thư phòng.
“Đông Phương Thước vết thương đã khôi phục được bao nhiêu phần?Có dò ra vị trí của vị bác sĩ thần bí độc vũ lão nhân chưa?” Thanh Phong Tuấn giọng nói nghiêm túc,chăm chú hỏi.
Tiểu Ngân đầu tiên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đại ca,anh đoán không sai,Đông Phương Thước rất có thể là tam thái tử nước Z,còn người lần trước bị anh bắn thọt một chân,trên mặt có vết sẹo Đông Phương Dũ xem ra là đại Thái Tử nước Z.Đông Phương Thước vết thương vốn rất nghiêm trọng nhưng nghe nói được một nữ bác sĩ cao minh chữa lành rồi,trước mắt chỉ đang tịnh dưỡng.Về phần độc vũ lão nhân anh nhờ em điều tra,em thật sự không tìm được là ai.Còn ở nước Z,vùng A cũng không tra ra tin tức gì,chỉ thông qua kỹ thuật hacker giải được một số nội dung cơ mật.”
Dừng lại một chút,tiểu Ngân lại tiếp tục nói: “Bất quá . . . . . còn có một chuyện kỳ lạ,em phải nói cho anh biết,gần đây trên internet có một sự kiện đặc biệt khiến mọi người chú ý,có một ông lão thần bí đang tìm một cô gái trẻ hơn 20 tuổi trên xương quai xanh có nốt ruồi hoa đào,mà rất nhiều xem qua chị dâu lúc làm người mẫu biểu diễn xem thấy lập tức nhận ra.Đại ca,em có loại dự cảm không tốt,dường như chị dâu sắp có chuyện phiền phức.”
Đôi lông mày đẹp chau lại,hắn đương nhiên biết chị dâu trong miệng tiểu Ngân chính là Diệp Vị Ương,hơi mệt mỏi gật đầu,chuyện này mấy ngày trước hắn lên web thấy được,vì để tránh tin tức lan tràn,hắn còn vận dụng kỹ thuật cao khóa lại các trang web.
“Còn nữa…đại ca,lúc nãy em đến đây,chung quanh dường như có nhiều người đi lại hơn trước đây,em cảm thấy mấy người đó có vẻ không phải người tốt,anh và chị dâu cũng phải cẩn thận một chút.Về phần Đông Phương Thước,mặc dù tên nhóc đó không biết em nhưng em nhất định sẽ nghĩ cách hợp tác với hắn ta,đồng ý đưa chúng ta đến nước Z .”
Nói xong những điều cần nói tiểu Ngân rời đi,Diệp Vị Ương muốn giữ hắn lại ăn cơm cũng không được.Vì vậy cô ngồi vào Thanh Phong Tuấn,mỉm cười hỏi: “Các người vừa rồi nói chuyện gì vậy?”
Hỏi xong thấy Thanh Phong Tuấn không trả lời,cô liền vươn tay xoa lên đôi chân mày đang nhíu lại.
Thanh Phong Tuấn đưa tay,không nói gì chỉ kéo cô vào trong lòng.