Mục lục
Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Dực

Beta: Tieumanulk

Một giây sau Thanh Phong Tuấn không ngừng hôn xên xương quai xanh của Diệp Vị Ương,trằn trọc triền miên có khuynh hướng đi xuống.

Tay hắn dừng lại nơi làn váy của cô,chỉ cần kéo nhẹ lên một chút dáng dấp mê người sẽ lộ ra không hề bỏ sót. Diệp Vị Ương run sợ không thôi,khẩn trương sợ sệt lại không ngừng lo lắng.

Cũng bởi vì chiếc váy này được thiết kế đặc biệt,nên Thanh Phong Tuấn rốt cục cũng tìm lại lý trí nhớ lại việc chính. Không thể! Bây giờ không thể muốn cô,còn chưa đến thời điểm thích hợp. Nhưng…………….

Bên trong xe rất yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở hoặc nóng rực hoặc lẫn nhau của hai người. Gương mặt Diệp Vị Ương đỏ bừng, không hiểu sao lại muốn lui cơ thể lại phía sau, bởi vì cô cảm thấy hiện tại trong xe so với lúc trước nóng hơn rồi.

Cô không được tự nhiên đương nhiên trốn không qua ánh mắt mờ ám của Thanh Phong Tuấn. Hắn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng giống như mang theo một sức hút kì lạ,khiến cho hắn thật lòng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, có lẽ điều hắn muốn hơn nữa chính là hôn cô, hôn nhiều hơn một chút, hoặc tiến thêm một bước……….

Nhìn thấy Thanh Phong Tuấn tới gần một lần nữa, Diệp Vị Ương cả kinh, ánh mắt trợn tròn lóe sáng như nai con, ngẩng đầu mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, mới phát hiện vẻ mặt hắn sao giống như đang chịu đựng,cao sâu khó lường.

Loại ánh mắt sâu liễm như vậy rốt cuộc có ý gì, DIệp Vị Ương còn chưa nếm hết vị đời,nhiều lắm nhận một nụ hôn ép buộc cũng chưa hiểu hết ý nghĩa của nó, chỉ càm thấy bị ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn,hơi nóng, có chút nguy hiểm.

Sau đó cũng không kịp né tránh,hắn nhanh như điện xẹt bắt được cổ tay cô, lôi cô về phía hắn, một tay khác bá đạo vòng qua eo cô…………..

Thanh Phong Tuấn nhẹ nhàng tựa lên trán cô,thân thể hắn hoàn mĩ như trong Thần Thoại Hy Lạp mà cô lại ngoan ngoãn dính lại một chỗ với hắn,nhưng cuối cùng chỉ đem gò má vùi vào hõm cổ của cô,hô hấp đè nén phả lên làm làn da tuyết trắng ửng hồng.

Hắn cứ ôm cô như vậy,thật lâu sau mới hít một hơi,chậm rãi lùi ra một khoảng cách nhỏ,hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong một thời gian ngắn không ai né tránh ánh mắt của đối phương.

“Cô còn chưa nói cho tôi biết, cô dùng nước hoa gì?”Thanh âm hắn bỗng nhiên khàn khàn như lúc trước hỏi cô vấn đề mập mờ đó.

“Hả?” Diệp Vị Ương đỏ mặt lên,giống như không ngờ tới ánh mắt thâm trầm nghiêm túc kia sẽ hỏi vấn đề này, chỉ có thể quẫn bách trả lời “…………Tôi không dùng loại nước hoa nào cả, tôi chỉ dùng sửa tắm của trẻ em để tắm thôi! Đồ dùng bình thường của trẻ con đối với tôi không có ảnh hưởng gì,rất nhẹ nhàng, thậm chí còn vô sắc vô vị.”

“Vậy tại sao lại thơn như vậy?” Thanh Phong Tuấn bỗng nhiên ngắt lời cô, cố ý tiếp tục trêu chọc cô.

“……..Tôi nghĩ nguyên nhân chắc do mỗi ngày xử lý nhưng hoa cỏ lạ trong vườn” Diệp Vị Ương nghe đối phương nói trên người có mùi thương thanh nhã thơm ngát,mê hoặc lòng người, ngượng ngùng đỏ mặt như máu sắp rỉ ra vậy.

“Cô có loại hoa lạ nào?” Hắn nhíu mày không tỏ rõ ý kiến,vẻ mặt ung dung hơn lời nói,càng khiến hắn thêm phần tuấn mĩ tà mị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK