Nhìn động tác hắn nghiêng người sẽ ảnh hưởng đến vết thương của mình!
Nghiêng mắt nhìn phần lưng áo khoác màu đen,thật sự không nhìn ra bất kỳ đầu mối,Diệp Vị Ương không khỏi lo lắng hỏi:
“Anh thật không sao chứ? Vết thương bị đạn bắn …!”
Cô hỏi xong lại cảm thấy không phải mình lo lắng quá chứ? Có vẻ quá ân cần rồi?
Chỉ là nghĩ lại Diệp Vị Ương lại an ủi mình,đây là chuyện bình thường,người đàn ông trước mắt ba lần bốn lượt cứu cô,là đại ân nhân của cô,quan tâm đại ân nhân là đúng?
——— Vừa nghĩ như thế trong lòng cũng thoải mái hơn,cả người dễ chịu hơn,dám nhìn thẳng mắt Thanh Phong Tuấn.
Thanh Phong Tuấn nhìn cô một lát,lại duỗi thân tay sang vuốt vuốt mái tóc của cô,cảm thấy mái tóc cô rất mềm rất trơn,thật không nỡ buông ra.
Thời điểm hắn phát động xe nói một câu: “Yên tâm đi,đã cho người băng bó lần nữa,không phải vết thương nặng tôi không chết được.”
Chút ít thương tích đối với hắn mà nói thật sự không coi vào đâu.
Xe vững vàng chạy trên đường lớn,bên ngoài không biết từ lúc nào đổ mưa,Diệp Vị Ương căn bản cả đêm không ngủ mệt mỏi vô cùng.
Cô mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe,trên cửa thủy tinh phản chiếu đường nét nổi bật tuyệt đẹp trên gương mặt Thanh Phong Tuấn.
Lông mày dày đậm khẽ nhíu,con ngươi sâu không thấy đáy nhìn thẳng đường phía trước,còn mím chặt môi mỏng. . . . . .
Hắn thật sự là một người đàn ông vô cùng dễ nhìn.
Diệp Vị Ương đột nhiên nhớ tới cảm giác vừa rồi môi hắn dịu dàng thương tiếc rơi xuống môi cô,khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng hồng.
Cô lặng lẽ xoay đầu lại lén nhìn sang má Thanh Phong Tuấn.Thời điểm hắn không nói giống như người đàn ông tỉnh táo vô cùng ưu tú,tản ra mị lực dao động lòng người,nhưng lại mang theo chút mùi vị đùa cợt,thật sự làm cho người ta suy nghĩ không ra.
A? Hiện tại đang lái xe tốt hắn tại sao cau mày? Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Hay đang lo lắng…….gì phải không?
“Em,em đang nhìn gì vậy?” Thanh Phong Tuấn đường như cũ nhìn chằm chằm đường phía trước,tùy ý hỏi.Thật ra hắn biết cô đang nhìn lén hắn.
Ây ya! Trời ạ,nhìn lén lại bị người ta bắt tại trận,làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ ? Diệp Vị Ương ngượng ngùng quýnh lên.
Thanh Phong Tuấn tay cầm tay lái,một tay khác tùy ý ấn lấy huyệt Thái Dương,nghiêng đầu nhìn Diệp Vị Ương,vừa chờ đèn đỏ như có điều suy nghĩ.
“Ack . . . . .” Nhìn lén bị tóm Diệp Vị Ương lúng túng rụt cổ,tùy tiện tìm đề tài khác, “Anh không phải nói muốn đưa tôi về nhà sao? Đây không phải đường về nhà tôi!”
Không nhìn đường không biết,vừa nhìn giật mình căn bản không phải đường về nhà cô!
Diệp Vị Ương cùng mẹ thích thanh tịnh,cộng thêm cô lại trở thành đại minh tinh,sợ ký giả theo dõi cuộc sống riêng cho nên cô sống ở vùng ngoại ô,là một ngôi nhà theo phong cách xưa rất trang nhã do Diệp Vị Ương tự mình tìm người tu sửa.
Nhưng bọn họ hiện tại hình như đang đi đến trung tâm thành phố.
“Không.” Thanh Phong Tuấn dường như cũng có chút mệt mỏi,trả lời cô hai chữ ngắn gọn.
“Không trở về nhà? Vậy anh muốn đưa tôi đi nơi nào?” Diệp Vị Ương kinh ngạc.Là kinh ngạc chứ không phải sợ.
“Thế nào,sợ tôi bán em?” Hắn vẫn tà mị như cũ nhíu mày cười hỏi cô.