Cô đương nhiên không biết Đông Phương Thước tới sớm như thế là vì lo lắng ngày hôm qua chưa quay xong quảng cáo,sợ cô sáng sớm bị đạo diễn mắng.
Hôm nay gió so với hôm qua mạnh hơn một chút,mái tóc dài của Diệp Vị Ương tung bay trong gió.Váy của cô vẫn màu trắng nhưng kiểu dáng đã khác ngày hôm qua.Thiết kế đơn vai lộ ra tính cách của cô,cần cổ mảnh khảnh và cánh tay thon dài trắng nõn.
Phía trước còn thêu một con bướm màu đỏ sậm trông rất sống động,đường nét sặc sỡ buộc vòng quanh cánh,có điểm mùi vị của hoa anh túc.
Quanh eo cô buộc một đai lưng đính kim cương đơn giản như cây trúc tự nhiên nghiêng người rủ xuống,nhẹ nhàng tung bay theo lớp vải mỏng nhưng không có vẻ dầy cộm nặng nề,nhìn qua vẫn như cũ đan xen vào nhau.
Cổ tay của cô đeo một chiếc vòng kim cương cùng màu với đai lưng,làm cô giống như tiên tử thuần khiến trong thần thoại cổ xưa đi ra.
“Trang phục của cô đều do đặt nhà thiết kế may sao? Ngược lại so với Thiết Kế Sư danh tiếng đặc biệt may riêng cho tôi, còn đẹp….. hơn.”Ánh mắt sáng chói như ánh sao của Đông Phương Thước nhìn thấy còn phải ngớ ra,nhìn chằm chằm cô thật lâu cũng không thấy xấu hổ,trên khuôn mặt anh tuấn có lờ mờ đỏ ửng,mất tự nhiên khen ngợi.
Hắn vốn vì phá vỡ lúng túng thuận miệng hỏi,tuy nhiên lại dọa Diệp Vị Ương giật mình,hít thở sâu một hơi ép mình bình tĩnh trở lại,cô mới nói dối trả lời hắn: “A, tôi bình thường chỉ phụ trách sàn diễn thời trang,đây là lần đầu tiên quay quảng cáo,quần áo do ai thiết kế tôi chưa bao giờ hỏi tới,chỉ cần có mặc là được.Chuyện này nếu anh cảm thấy hứng thú sợ rằng phải đi hỏi Dạ tổng tài.”
Đúng,giọng nói đủ bình tĩnh,không lộ ra bất kỳ sơ hở,Diệp Vị Ương nghĩ thầm.Thân phận Thiết Kế Sư ngoài ý muốn bị Thanh Phong Tuấn đoán được,giờ cô không muốn phức tạp hơn nữa.
Huống chi Đông Phương Thước mỗi lần nhìn thấy cô ánh mắt rất đặc biệt,mang theo một tia ưu thương và thăm dò không dễ dàng phát giác không giống đang nhìn người xa lạ,nhưng trước đó cô thật sự không biết hắn.Ánh mắt như vậy làm cô có chút khó chịu,có chút tự trách,cũng có chút nặng nề cùng áp lực.Luôn hoài nghi có phải cô sơ ý quên đi một chuyện rất quan trọng làm người ta thất vọng.
Vì bị loại suy nghĩ phức tạp quấy nhiễu,khiến Diệp Vị Ương muốn tránh xa Đông Phương Thước .
Lúc này đạo diễn và nhân viên lần lượt đi tới studio,thấy Đông phương Thước cũng tới thật sớm,quả nhiên bọn họ không dám nói Diệp Vị Ương một câu,chỉ bảo mọi người chuẩn bị,lập tức bắt đầu quay lại tất cả cảnh thất bại hôm qua.
Đầu tiên quay riêng một mình Diệp Vị Ương,quay mái tóc cô bồng bềnh trong gió,váy tay áo tung bay vây quanh bó hoa tựa như tiên cảnh!
Bộ phận quay phim phải lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống,máy quay từ trên bầu trời chiếu xuống Diệp Vị Ương phía dưới,mà Đông Phương Thước sắp ra diễn đứng cách chỗ cô không xa.
Không biết bi kịch xảy ra thế nào,chỉ biết bốn phía vang lên vô số tiếng thét chói tai ở Diệp Vị Ương cảm thấy mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì,chỉ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Đông Phương Thước đứng phía sau không chút suy nghĩ nhanh chóng xông lại,ôm cô ngã nhào xuống đất,giữ cô thật chặt trong ngực. . . . . .
Mùi tanh của máu nhanh lan tỏa khắp nơi ,biển hoa biến thành hồ máu tươi. . . . . .