Trên gác xép cách đó không xa, Trương Hạ Chi ngồi tựa vào cửa sổ, tay phe phẩy cây quạt, thích thú nhìn chiếc xe lừa của Cơ Tự đang ngồi. Một mỹ nhân kề đến, quàng tay qua vai gã, nũng nịu thỏ thẻ bên tai: "Hạ Chi, chàng đang nhìn gì vậy? Ngắm Cơ thị nữ à?"
Trương Hạ Chi chỉ cười trừ: "Cơ thị nữ đúng là có vài điểm bất phàm, nhưng nếu nói nàng ta có thể khiến Tạ Thập Bát động lòng thì thật sự hơi bị khó tin."
Mỹ nhân kia tò mò hỏi: "Nghe có vẻ hình như Hạ Chi biết khá rõ về Cơ thị nữ nhỉ?"
Trương Hạ Chi phì cười, giọng nói ẩn chứa chút tiếc nuối: "Có lẽ qua ba năm, năm năm nữa, dung nhan Cơ thị nữ kia sẽ vào kỳ nở rộ, nhưng hiện tại... hình ảnh nàng ta đứng cạnh Nghĩa Vũ Vương phu nhân vẫn còn ghi tạc trong lòng ta. Mà thôi, đừng nhắc đến nữa." Gã lại cười tấm tắc, "Nhiều năm qua Tạ Thập Bát mê hoặc bao nhiêu tiểu cô, thế mà hôm nay lại bị Cơ thị nữ tóm gọn trong tay, bọn họ không cam lòng là chuyện đương nhiên rồi. Đáng tiếc đám tiểu cô này lại bày trò tang tóc nửa thành, khóc lóc thảm thiết. Từ nay về sau, không biết ba chữ Cơ thị nữ sẽ bị người thiên hạ dè bỉu đến cỡ nào."
Mà đâu chỉ có mình Trương Hạ Chi bàn tán về chuyện này, trên gác xép cách đó không xa cũng loáng thoáng tiếng trò chuyện của mấy lang quân: "Không biết Cơ thị nữ kia xấu cỡ nào mà mấy tiểu cô trong thành phải làm thế nhỉ?", "Nghe nói chẳng những không xấu mà còn thuộc hàng tuyệt sắc nữa.", "Cũng tại nàng ta là kiểu nữ tử hàn môn không tài không đức, thân cô thế cô, nếu không đã chẳng đến nỗi toàn thành để tang vậy rồi.", "Thật đáng tiếc cho Tạ Thập Bát.", "Phải đấy, hôm nay mới biết Tạ Thập Bát chẳng có mắt chọn gì cả."
Đến lúc này, đoàn xe của Cơ Tự không thể tiến lên nửa bước, dần dần xuất hiện nhiều xe lừa và người đi bộ chắn ở phía trước. Họ đang chờ nàng lộ diện.
Nghe tiếng huyên náo càng lúc càng ầm ĩ, Cơ Tự cũng biết đã đến lúc nên làm gì rồi. Vì thế nàng gật đầu ra hiệu với người bên cạnh.
Theo tiếng leng keng vang lên, một ông lão mặc thâm y màu đen bước xuống xe lừa phía sau xe Cơ Tự, đầu đội mũ miện chư hầu nhà Chu, tay nâng bài vị màu vàng viền đen cao cỡ hai người. Thoáng chốc lão đã đi lên đầu hàng, bấy giờ ai ai cũng nhìn rõ chữ viết trên bài vị kia.
"Linh vị của hoàng đế Thủy Tổ Cơ Hiên Viên."
Mọi người thảng thốt, lát sau mới có người giật mình hô to: "Đó là bài vị của Hoàng đế!"
"Đúng vậy, chính là bài vị của Hoàng đế!"
"Hoàng đế họ Cơ ư?"
"Hóa ra tổ tiên của Cơ thị nữ chính là Hoàng đế bệ hạ vĩ đại nhất của nhân loại."
Tiếng xôn xao chưa dứt thì ngay sau đó lại có một nam tử cũng mặc bào đen, đội mũ chư hầu thời Xuân Thu Chiến Quốc, cũng nâng cao bài vị đi đến. Trên bài vị có viết: "Linh vị của Chu Văn vương Cơ Xương!"
Người thứ hai vừa đứng lại thì có thêm một người trung niên nữa nâng bài vị đi đến, bài vị kia là "Linh vị của Chu Vũ vương Cơ Phát."
Cứ thế đến người thứ tư, thứ năm... Chỉ trong nháy mắt, hai bên và phía trước xe Cơ Tự đều được những người bê linh vị bao kín. Nhìn ba mươi chín bài vị Hoàng đế màu vàng chói mắt kia, những người vây xem cũng không thể thốt nên lời nữa.Thế gian này, quý tộc nào cũng nói tổ tiên mình vĩ đại, nhưng trên đời chắc chắn sẽ không có một dòng họ thứ hai nào có thể mang đủ bài vị ba mươi chín vị Hoàng đế như nàng. Họ Cơ chính là dòng máu cao quý, sản sinh ra ba mươi chín vị Hoàng đế anh tài, sáng lập nên cơ nghiệp huy hoàng kéo dài suốt tám trăm năm.
Không khí xung quanh yên lặng như tờ, rèm xe của Cơ Tự đột ngột được vén lên, gương mặt nàng hiện rõ trước mặt mọi người. Hôm nay nàng trang điểm tỉ mỉ, tôn lên dung nhan cực thịnh, ăn mặc theo lễ phục công chúa thời Chu trông vô cùng khí phái. Nàng đứng dậy, tao nhã hành lễ với mọi người xung quanh.
"Hiện tại phụ tổ của Cơ thị A Tự đều đã qua đời, chỉ còn một huynh trưởng đang ở phương xa, bất đắc dĩ mới phải mời chư vị tổ tiên hộ tống đoạn đường này." Dần dần giọng nàng trở nên nghẹn ngào, "Tổ tiên ta là thủy tổ của nhân loại, đời cha ông đã từng gầy dựng thời thịnh thế kéo dài hơn tám trăm năm trên mảnh đất này. Thế nhưng hôm nay, đã sáu trăm năm trôi qua, dòng họ từng phồn thịnh cao quý nhất ấy chỉ còn lại hai huynh muội mồ côi. Bây giờ Cơ A Tự không còn trưởng bối, cũng không có hồi môn, chỉ có một thân một mình mang theo huyết mạch tổ tông ban cho xuất giá mà thôi."
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nghĩ, ai dám nói Cơ thị nữ thân phận thấp hèn chứ? Rõ ràng nàng chính là huyết mạch đế vương cao quý nhất. Xưa kia nhà Chu huy hoàng những tám trăm năm, song giờ đây chỉ còn lại hai đứa bé mồ côi. Rồi mọi người lại nghĩ đến gia tộc mình, chẳng biết sau mấy thập niên nữa liệu còn lại bao nhiêu người? Bỗng dưng họ chợt thấy đa sầu đa cảm.
Đúng lúc này lại thoáng truyền đến tiếng nghị luận: "Nghe nói năm ngoái sứ giả Bắc Ngụy từng cố mời Cơ thị nữ đến phương Bắc. Họ nói rằng chỉ cần nàng ta đến Bắc Ngụy, chắc chắn sẽ được phong làm trưởng công chúa đấy.", "Nếu vậy nàng ta ở Bắc Ngụy thì sẽ là trưởng công chúa sao?", "Ôi, Cơ thị nữ này còn cao quý hơn cả công chúa đương triều ta nữa.", "Dĩ nhiên rồi, dù sao cũng là huyết mạch của hoàng đế mà."
Thế là đám tiểu cô bày trò mặc tang phục, treo cờ trắng giờ mới nhận ra tất cả kế hoạch của mình đều thất bại. Dần dà người và xe ngăn trước xe lừa Cơ Tự cũng bắt đầu rút lui, ánh mắt dân chúng nhìn về phía đám tiểu cô đó đầy chỉ trích.
Không biết tự lúc nào, mọi người đều tản ra, động loạt nhường lối cho xe Cơ Tự.
Còn Trương Hạ Chi trên gác khi nhìn thấy dung nhan thật của nàng thì chỉ biết há mồm kinh ngạc. Mỹ nhân bên cạnh gã cũng ngạc nhiên hỏi: "Hạ Chi, không phải chàng bảo Cơ thị nữ kém xa Nghĩa Vũ Vương phu nhân kia mà? Sao thiếp thấy dù là dung nhan hay khí chất, Nghĩa Vũ Vương phu nhân cũng không thể sánh với nàng ta ấy?"
Gương mặt tuấn tú của Trương Hạ Chi đỏ gay vì tức giận, gã hừ khẩy: "Bảo sao hôm Nghĩa Vũ Vương phu nhân xuất hiện, nàng ta lại vô cớ chạy đến. Hóa ra là giở trò xảo trá, nàng muốn ta hết hi vọng đây mà."
Lúc này Trương Hạ Chi vô cùng căm tức, không thể nào chấp nhận chuyện này.
Đoàn xe Cơ Tự chậm rãi lăn bánh. Tại lầu các cách đó không xa có một lang quân vẫn đang lẳng lặng ngắm nhìn nàng. Qua hồi lâu, người phía sau y thở dài: "Chu Ngọc, công chúa An Hoa bị Tạ Thập Bát nhận xét như vậy, sau này cố gắng cỡ nào cũng không thể gỡ gạc lại danh tiếng tốt đẹp rồi. Hơn nữa với tính tình của nàng ta, mai mốt ngươi phải cẩn thận rất nhiều đấy, đừng để mượn sức không được còn bị ả ngu ngốc kia làm liên lụy." Nói rồi, người nọ cũng dõi mắt nhìn theo Cơ Tự, "Thảo nào ngươi lại nhớ mãi không quên Cơ thị nữ như vậy, so với công chúa An Hoa, đúng là một trời một vực."
Từ đầu đến cuối Chu Ngọc vẫn lặng im, y rủ mi mắt, khuôn mặt thấp thoáng vài phần tiều tụy. Lát sau y ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch chung rượu.
Ở cách vách Chu Ngọc, Tiêu Dịch và mấy lang quân từng nhờ ơn Cơ Tự cũng vừa thưởng thức rượu ngon vừa xem náo nhiệt. Chẳng qua giữa đám bạn náo động ồn ào, Tiêu Dịch lại khá lặng lẽ, nhìn đăm đắm về phía Cơ Tự dung nhan mỹ lệ phía xa.
Thình lình một lang quân cất tiếng: "Sau hôm nay e rằng người Kiến Khang đều biết Cơ thị nữ huyết mạch cao quý ngang hàng với cả công chúa rồi. Vài chiếc bài vị, một bộ xiêm y, hơn nữa sau lưng sắp xếp người nói vài lời vu vơ là có thể đạt được sự ủng hộ mà nhiều thế tộc hằng ao ước. Cơ thị nữ... thật sự quá thông minh."
Tiêu Dịch khẽ hớp ngụm rượu rồi bật cười. Trần Thất lang tò mò hỏi: "Tiêu Dịch, ngươi cười gì thế?"
Tiêu Dịch quay đầu lại, thờ ơ xoay chung rượu trong tay, hờ hững nói: "Ta bội phục Tạ Thập Bát thôi."