Nếu nàng qua lại với nhóm danh sĩ lỗi lạc như Thôi Tử Độ và Tạ Lang, nàng sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện vô duyên vô cớ đắc tội ai, từ đó bị người ta tìm mọi cách diệt trừ. Nhưng qua lại với nhóm lang quân này thì khác hẳn, những người trước mặt nàng đây không phải là danh sĩ. Họ có thể từ lớp người hàn môn bình thường, dần dần leo lên được vị trí bây giờ, lại từng bước có được chỗ đứng trong triều đình, rồi được người đời biết đến. Ắt hẳn tài năng và tâm tính của họ chắc chắn phải xuất chúng hơn người. Đúng vậy, là tàn nhẫn hơn người và cả những thứ khác nữa.
Cơ Tự biết trong mấy người này, có kẻ tuy kỳ tài nhưng miệng nam mô bụng một bồ dao găm, có người Thống soái tài ba nhưng lại tham lam vô độ, còn người bề ngoài nho nhã nhưng trên thực tế lại hãm hại ân nhân của mình.
Có lẽ lúc cầu xin thì người như họ có thể bất chấp thể diện, hứa hẹn đủ điều, nhưng một khi xong việc thì nào còn nhớ tới ân tình xưa kia. Không chừng bởi vì y từng hạ thấp mình trước mặt nàng mà sẽ tìm cơ hội lấy lại mặt mũi hạ bệ nàng. Dĩ nhiên, các chính khách trên thế gian này đều hèn hạ và nham hiểm như vậy. Cho nên nếu nàng muốn quan hệ thân thiết với mấy người này, cũng phải biết chừng biết mực.
Nghĩ tới đây, Cơ Tự liếc mắt nhìn họ, khe khẽ cười nói: “Chư vị tin ta ư?”
Vương Trấn mở miệng đầu tiên, y quả quyết: “Tin chứ!” Dĩ nhiên y phải nói tin tưởng nàng rồi, dù cho Cơ tiểu lang này có bày ra cách không được kiếm được lợi thì họ cũng không có tổn thất gì nhiều cả.
Mấy lang quân còn lại cũng vội vã nhìn sang bên cạnh, tuy phò mã Văn Đô không có khó khăn về chuyện tiền nong nhưng đôi mắt cũng lóe sáng mang nét cười.
Cơ Tự cụp mắt, thầm nghĩ: Thật bất ngờ, rõ ràng vị Văn Đô này là người xuất sắc lại được hoàng đế tín nhiệm, sao ta chẳng mấy ấn tượng về y thế này? Chẳng lẽ một hai năm sau, y sẽ qua đời vì chuyện gì đó hay sao? Nàng thấy tâm tư y vô cùng đơn thuần và trong sáng, còn mấy vị bằng hữu mà y kết giao lại có lòng dạ thâm sâu khó lường. E rằng cái chết của Văn Đô có liên quan tới những người bạn này của y rồi đây.
Nháy mắt, Cơ Tự tỉnh táo lại, gật đầu với mấy lang quân rồi nghiêm túc nói: “Nếu chư vị tin ta thì bắt đầu từ hôm nay hãy đi thu mua số lượng lớn than củi. Nhớ rằng càng mua được nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt. Lâu nhất là một tháng sau, chư vị có thể thu lời rồi.”
Cơ Tự vừa dứt lời, mấy lang quân đều nhìn nàng trân trân. Một lát sau, Lưu Khiên cau mày, chần chừ hỏi: “Lẽ nào ý của Cơ tiểu lang tháng sau trời sẽ trở rét à?” Hôm nay mới là mùng Một tháng Mười Một, nếu lạnh thì cũng là chuyện bình thường, chỉ là giọng điệu của Cơ Tự phải chăng trận rét này sẽ rất thảm khốc hay sao?
Cơ Tự không buồn giải thích, khẽ gật đầu, thờ ơ nói: “Chư vị tin ta thì hãy dốc toàn lực trù bị, nếu Cơ mỗ đoán không sai, chỉ một tháng sau, tài sản của chư vị sẽ tăng lên ít nhất ba lần!”
Nói xong nàng đứng lên chắp tay chào mấy người rồi kính cẩn nói với Văn Đô: “Chư quân, Cơ Việt đến đây đã lâu, tới lúc phải về rồi.”
Văn Đô đứng lên: “Để ta tiễn tiểu lang.” Đến khi đưa Cơ Tự tới cửa, Văn Đô chợt nói: “Những lời A Việt vừa nói có chắc chắn không?” Rồi y lại cười khổ: “Gia cảnh A Việt giàu có nên không biết, một khi việc này thất bại, với hoàn cảnh gia đình của họ hiện giờ sẽ không thể nào trụ nổi nữa đâu.”
Năm thứ sáu thời Văn Đế – Lưu Tống, đợt đại hàn đó đã đóng băng cả thành Kiến Khang, dân chúng khắp nơi đều biết.
Cơ Tự nghiêm túc đáp lại: “Chắc đến chín phần.” Dứt lời nàng chắp tay chào Văn Đô rồi quay người bước lên xe lừa.
Mãi cho đến khi xe lừa đã xa khuất, Văn Đô vẫn còn đứng đấy đăm chiêu.
Cơ Tự quay đầu lại nhìn y, thầm nhủ: Ta nên để người hầu đồn thổi tin này, nếu triều đình tin lời ta, tiến hành các biện pháp chống rét thì ta cũng coi như đã làm một việc công đức.
Dĩ nhiên nàng càng rõ hơn ai hết, với địa vị hiện giờ của mình, chỉ sợ chẳng có mấy ai tin nàng đâu.
Sau khi Văn Đô quay vào trong, liền thấy mấy người bạn tốt đều đang châu đầu bàn bạc. Thấy y bước đến, Đàn Tranh có tính cách ngay thẳng cất lời trước: “Trong triều có biết bao cao nhân trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không một ai trong số họ nói rằng sắp tới đây sẽ có trận rét kinh hoàng nào cả, thế nhưng vị Cơ tiểu lang này lại khẳng định chắc chắn như vậy. Theo ta thấy, Cơ tiểu lang nếu không phải kiểu người bông đùa thêu dệt bậy bạ thì cũng là dạng cao nhân thâm sâu khó dò!” Nói tới đây, y quay sang nói với những người còn lại: “Các huynh đệ có tin không?”
Lưu Khiên khẽ cười: “Nửa tin nửa không, bất kể thế nào thì công tác chuẩn bị than củi chống lạnh cho người nhà qua mùa đông năm nay là việc chắc chắn phải làm rồi.”
Vương Trấn cũng cười nói: “Đúng vậy. Nếu như hắn nói đúng thì chúng ta đều mang ơn hắn, nếu như nhầm lẫn thì chúng ta cũng chẳng có tổn thất gì cả.”
Chỉ có Văn Đô gọi quản sự đến, hạ lệnh: “Dốc toàn lực đi thu mua than củi cho ta.”
Gã quản sự hơi giật mình, hỏi: “Phò mã muốn mua bao nhiêu?”
Văn Đô nhìn mấy người bạn tốt rồi ra lệnh: “Có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.” Chờ gã quản sự đi rồi, y chân thành nói với những người còn lại: “Lần này trên danh nghĩa mỗi người mượn ta hai mươi lượng vàng để thu mua than củi. Nếu thất bại, chư vị cứ từ từ trả nợ cho ta trong vòng mười năm là được.”
***
Ngồi trong xe lừa, Cơ Tự vẫn còn mải mê suy nghĩ. Thật ra nàng còn vài cách kiếm tiền khác nữa, nhưng trong số đó cuối cùng nàng lại chọn ra cách mua than củi. Bởi vì đây là lần đầu tiên giao thiệp với bọn họ, nàng phải để lại ấn tượng sâu sắc cho mấy vị quyền thần tương lai, phải khiến họ cảm thấy nàng vô cùng bí ẩn mới được! Chỉ có như vậy, sau này nàng mới có thể giữ được cảm giác siêu nhiên, lúc mượn quyền mượn thế họ không cần lo lắng sẽ bị họ bắt thóp!
Xe lừa đi trên con phố dài tít tắp, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Sử Học quán.
Trong lúc Cơ Tự đang mỉm cười nhìn vào trong, nàng đột nhiên phát hiện con phố đến cửa viện nhà mình đã bị tắc đường, thỉnh thoảng còn có tiếng reo hò của đám tiểu cô truyền đến.
Cơ Tự khẽ than một tiếng, ló đầu ra hỏi: “Vị mỹ nam nào vừa đi qua vậy?”
Tôn Phù rướn cổ lên nhìn một lúc rồi quay lại đáp: “Đại lang, là lang quân Trương Hạ Chi.”
Trương Hạ Chi ư? Cơ Tự chẳng hề có chút hứng thú nào với vị mỹ nam này, lười biếng nói: “Đi thôi, nếu không đi được thì tạm đứng chờ một lát.”
Thoáng chốc xe lừa của Cơ Tự đã vào giữa vòng vây của đám tiểu cô và các phu nhân đeo khăn che mặt. Nàng thầm nhủ: Đã sớm nghe nói Trương Hạ Chi có thể khiến bao phụ nhân mê muội, nhìn tình cảnh này, quả không sai một tí nào!
Trương Hạ Chi không ngồi xe. Gã mặc bộ áo bào trắng vẽ sáu bức họa mỹ nhân. Nhưng chỉ có dáng dấp chứ không có đường nét khuôn mặt, họ được vẽ chính diện hoặc nghiêng người, thấp thoáng trong mây hoặc tung bay trên mặt sông. Hóa ra đều là bóng dáng của một người!
Trước mặt sau lưng Trương Hạ Chi là bốn bộ khúc, bốn tỳ nữ theo hầu, che kín xung quanh gã, ngăn cản mọi người tới gần.
Cơ tự thoáng nhìn gã, thầm nghĩ: So với lần gặp trước, gã đã trầm ổn hơn nhiều.
Đúng lúc này gã trông thấy xe lừa của Cơ Tự, bèn cất bước đi tới, kéo theo vô số tiểu cô lại đây!
Nhìn thấy gã đi về phía mình, sắc mặt Cơ Tự thoắt trắng bệch. Một Tiêu Dịch và một Tạ Thập Bát đã khiến bao người muốn giết nàng rồi, đã thế còn toàn là những kẻ quyền quý nữa chứ. Vì vậy nàng thật không muốn hứng chịu cơn phong ba khốc liệt thứ ba này đâu!
Trong nháy mắt Cơ Tự chợt nhớ ra hiện tại mình đang mang thân phận nam nhi. Lập tức, nàng thoải mái vén rèm xe lên.
Đây chính là thời đại mỹ nam vô cùng được yêu thích, vốn mọi người còn đang tò mò không biết Trương Hạ Chi đi đâu, nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe lừa này là thiếu niên tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có nét tuấn tú và tư thái thanh cao trác tuyệt, chúng tiểu cô đều vui sướng, cao hứng reo lên. Mãi đến khi Trương Hạ Chi giơ tay ra hiệu, họ mới ngoan ngoãn đứng lại không bám theo nữa. Song, đôi mắt vẫn đang liếc qua liếc lại giữa Trương Hạ Chi và Cơ Tự.
Cơ Tự thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó Trương Hạ Chi đã tới trước mặt nàng, gã quay đầu ra hiệu cho người hầu lui lại về sau một quãng, rồi mới tỏ vẻ ưu sầu hỏi Cơ Tự: “Đại lang Cơ gia, muội muội A Tự của ngươi đâu? Sao ta mới chỉ đến Dương Châu gặp mặt bạn bè một dạo, khi trở về đã nghe nói nàng rời khỏi Kiến Khang rồi?”
Cơ Tự khách sáo đáp lời: “Muội muội ta không khỏe, lại nhớ quê nhà nên ta đã sai người đưa muội ấy về quê an dưỡng rồi.”
“Không khỏe sao? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cơ Tự không trả lời, hờ hững nhìn Trương Hạ Chi, tỏ vẻ ngươi nhiều chuyện quá rồi đấy.
Trương Hạ Chi thở dài: “Tuy Trương Hạ Chi ta mang danh phong lưu nhưng cũng đường đường là đấng nam nhi. Đại lang Cơ gia, muội muội ngươi là một trong những nữ tử ta coi trọng nhất thế gian này, ngươi không phải lo ta sẽ tổn thương nàng.”
Cơ Tự cười khẽ, điềm nhiên nói: “Đa tạ lang quân đã coi trọng xá muội.”
Thế nhưng Trương Hạ Chi lại cứ nhìn nàng chằm chằm, lát sau gã cau mày lại. Trong lúc Cơ Tự khí khái nhìn thẳng vào mắt gã, đột nhiên Trương Hạ Chi nghiêng người kề sát vào nàng, suýt nữa đã chạm vào mặt nàng.
Bấy giờ có biết bao người xung quanh đang nhìn, vì vậy theo động tác đột ngột của Trương Hạ Chi, bốn phía đều vang rền tiếng la hét inh ỏi, hơn nữa đa phần đều là tiếng reo hò hân hoan! Có tiểu cô còn vui mừng đến nỗi nghẹn ngào: “Ôi đẹp quá đi mất, đẹp quá đi mất… Hai mỹ nam nhìn nhau trìu mến, cảnh tượng này quả là có một không hai mà…”
Cơ Tự sa sầm mặt. Nàng định nói gì đó thì Trương Hạ Chi duỗi tay trái ra, vuốt ve sườn mặt nàng khiến tiếng hò hét càng to hơn! Ngay lúc Cơ Tự trợn tròn mắt nhìn thì Trương Hạ Chi đã đứng thẳng người, thu tay lại.
Đối lập với vẻ mặt giận dữ của Cơ Tự, nỗi buồn trên mặt Trương Hạ Chi đã hoàn toàn tan biến. Gã như cười như không đưa ngón trỏ đã mơn trớn gương mặt Cơ Tự lúc nãy khẽ quệt lên mặt mình!
Nhìn thấy Cơ Tự vừa cảnh giác vừa nghi ngờ nhìn về phía mình, nụ cười của Trương Hạ Chi càng rạng rỡ. Gã vô cùng tự nhiên đứng khoanh tay, nói nhỏ: “Cơ lang đang trách ta giả tình giả nghĩa đúng không? Nếu thật sự có tình ý với muội muội ngươi, sao bây giờ mới nhớ tới chứ hả?”
Ai trách gã giả tình giả nghĩa? Ai cần gã nhớ tới?
Trong khi Cơ Tự đen mặt, không nhịn nổi mà chửi thầm trong lòng, Trương Hạ Chi tiếp tục thủ thỉ, “Cơ lang có điều không biết. Thực ra hôm đó muội muội ngươi khiến Hạ Chi chấn động quá lớn, sau khi về nhà, Hạ Chi đã nhốt mình trong phủ suốt mấy ngày liền, rồi lại ở cùng với mấy hồng nhan trước kia mới hay mình đã khắc sâu hình bóng nàng vào tim rồi. Chuyến đi Dương Châu vừa rồi cũng là vì muốn tìm cách dập đi ngọn lửa nơi đáy lòng… Ta vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ quyến luyến một tiểu cô nào nhưng không ngờ chuyện đời càng trốn thì càng khó thoát…”
Gã còn đang thao thao bất tuyệt, Cơ Tự đã mất kiên nhẫn ngắt ngang: “Xin nhường đường!” Giọng điệu Cơ Tự rất thờ ơ và không hề khách khí, “Hiện tại không còn sớm nữa, ta phải về rồi, xin lang quân Trương gia nhường đường cho!”
Cơ Tự vừa nói xong, không khí trở nên ngột ngạt trong nháy mắt. Thế nhưng ngay sau đó Trương Hạ Chi lại cười, gã dứt khoát lui về sau mấy bước, phóng khoáng giơ tay phải lên, ra hiệu mời xe lừa của nàng đi qua.
Cứ như vậy, trong tiếng hò hét chói tai của đám tiểu cô và vô số đôi mắt đang nhìn theo, xe lừa của Cơ Tự chạy thẳng về Cơ phủ.
Buổi tối, Tôn Phù đến bẩm báo với Cơ Tự: “Đại lang, vừa rồi người hầu của Ngô Quận Trương thị gửi cho người một cái hộp.”
Hộp gì?
Cơ Tự hơi sửng sốt. Nàng đưa tay nhận lấy, từ từ mở ra.
Bên trong là một quyển sách, vừa nhìn ba chữ “Tướng Cốt Luận”, nàng đã hiểu ngay. Cơ Tự còn phát hiện một tờ giấy nhỏ kẹp bên trong.
Lật ra xem một chốc, sắc mặt Cơ Tự bỗng tái nhợt! Nàng từng tìm hiểu về Trương Hạ Chi, chỉ nhìn qua đã nhận ra đây chính là chữ viết của gã.
Lại thấy nội dung trên tờ giấy: Phàm là cao thủ dịch dung, tất tinh thông tướng cốt. Kỹ thuật hóa trang của A Tự rất tốt nhưng còn chưa tinh thông về tướng cốt, nếu nàng muốn dạo chơi ở Kiến Khang với thân phận nam tử thì cuốn sách này sẽ giúp giúp A Tự phần nào đấy!
Rốt cuộc gã đã nhận ra nàng giả trai rồi! Nàng lại bị gã nhận ra rồi!
Thảo nào lúc ấy gã đột nhiên sờ gò má nàng, chắc chắn là để xác nhận thân phận của nàng đây mà.
Thoáng chốc, Cơ Tự không thốt nổi thành lời.
Vào lúc này, Trịnh Ngô tới, cung kính bẩm báo: “Đại lang, đã thu mua than củi theo như người sai bảo, mùa đông năm nay phủ chúng ta không sợ lạnh nữa rồi. Đại lang, vẫn tiếp tục mua nữa sao?”
Cơ Tự phục hồi tinh thần lại, quay đầu trả lời, “Cứ mua thêm nữa đi. Đừng mua ở vùng khác, chừa lại cho người khác chút ít.”
Trịnh Ngô đáp vâng rồi đi mất, Cơ Tự lại cầm lấy quyển “Tướng Cốt Luận”, không khỏi mặt mày sầu não.