---- Cố Chi Nghiên không ngờ An Tĩnh Nguyên lại tới đây vào lúc này, cô vội nhét nốt vào miệng những thứ chưa kịp nhét vào, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn anh: "Sao, sao anh lại đến..." Cô còn chưa kịp nói xong thì miệng bị nghẹn bánh trứng, ngay tức khắc cô không thốt ra được gì nữa. Sắc mặt An Tĩnh Nguyên hơi thay đổi, anh nhanh chóng chạy đến xoa lưng cho cô: "Việc gì phải vội, em cứ ăn từ từ, anh không nói gì em đâu." Triệu Tú Quyên ở bên cạnh cũng hoảng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.