Vưu Huýnh tựa hồ theo phản xạ lui về sau.
Đây là do trải qua hơn trăm lần rèn luyện chiến đấu mới có thể sinh ra cảm giác đối với nguy hiểm!
Sau đó hắn liền nhìn thấy trước Khang Văn Hồng bốn phía đều đứng không ít người, người bộ dáng những người đó, có vẻ đều là những tân đệ tử ngoại môn.
Chỉ là tân đệ tử này sao lại lớn gan như vậy, cư nhiên dám nhúng tay vào tranh đấu giữa lão bài đệ tử!.
Nhảy ra cứu Khang Văn Hồng đương nhiên chính là đám người Công Nghi Thiên Hành.
Lúc này, Thương Ngự làm người dẫn đầu, lập tức mở miệng: "Vị Vưu sư huynh này, tất cả đều là đệ tử đồng môn, nên khoan dung động lượng."
Vưu Huýnh phát ra một tiếng cười lạnh: "Tân đệ tử lại dám làm loạn ra tay, cẩn thận bị người băm tay!"
Thương Ngự chau mày.
Cho dù đối phương là lão bài đệ tử, nhưng bọn họ có nhiều tân đệ tử như vậy, có chừng mười mấy người Ngưng Mạch tam trọng hậu kì, cũng không cần sợ a! Chỉ là Vưu Huýnh này là tên tiểu nhân, bị hắn ghi hận, về sau sẽ không yên ổn.
Nhưng chuyện cứu người này, bọn họ đã cùng thương nghị qua với Công Nghi Thiên Hành.
Không phải bọn không hiểu chuyện, cứ một hai nhúng tay vào chuyện của lão bài đệ tử, nhưng ít nhất tất cả mọi người đều là đồng môn, thà không nhìn thấy hoặc là nhìn thấy nhưng lại không có bản lĩnh xen vào thì cũng được đi, ngược lại bọn họ lại có đủ khả năng ngăn cản, nếu thấy chết không cứu thật sự có chút cắn rứt lương tâm. Nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là Vưu Huýnh kia có thể đi theo Khang Văn Hồng xa như vậy, chờ khi hắn giết Khang Văn Hồng, ai biết sau đó hắn có phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ hay không? Một khí hắn phát hiện thì trước sau gì cũng kết oán, còn không bằng nhân cơ hội này cứu Khang Văn Hồng, còn có thể kết cái thiện duyên cùng một người có vẻ lỗi lạc như Khang Văn Hồng.
Nghe ngữ khí nói chuyện của hai người, Khang Văn Hồng trong đám lão bài đệ tử địa vị cùng thực lực đều rõ tốt hơn Vưu Huýnh, bằng không Vưu Huýnh kia cũng không tâm tâm niệm niệm bám lấy không tha, chờ đến khi Khang Văn Hồng trúng độc sắp chết mới nhảy ra diễu võ dương oai. Chờ sau khi bọn họ cứu Khang Văn Hồng, Khang Văn Hồng chẳng lẽ còn không đi tìm Vưu Huýnh tính sổ? Mà chỉ cần Khang Văn Hồng có hành động, Vưu Huýnh liền sẽ sứt đầu mẻ trán, chưa chắc rảnh rỗi đối phó với bọn họ.
Đặc biệt đối với đám người Thương Ngự mà nói, vẫn là nên tìm cơ hội kết giao thêm người mới là chuyện tốt.
Công Nghi Thiên Hành sớm đã cùng đệ tử nội môn có liên hệ, nhưng Thương Ngự lại không, đôi khi cần phải kết giao thêm nhiều người để hình thành mạng lưới quan hệ khổng lồ, đối với chính mình càng thêm có lợi.
Thân là hoàng tử, chút điểm này sao Thương Ngự lại có thể không hiểu?
Tính tới tính lui, thấy cứu người lại càng có lợi.
Không chỉ không cần cắn rứt lương tâm, còn có thể đạt được chỗ tốt.
Dù cho Vưu Huýnh có khả năng mang đến phiền toái...
Thân là Võ giả, muốn chiếm tiện nghi lại không muốn gặp nguy hiểm, trên đời này nào có chuyện tốt đẹp như vậy ha!
Cố Tá ghé vào trên lưng Công Nghi Thiên Hành, thời điểm thấy Vưu Huýnh quát lớn với Thương Ngự, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Hắn âm thầm truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành: Đại ca, Vưu Huýnh kia, hắn ta... Bắt bạt kẻ yếu!
Công Nghi Thiên Hành trong mắt lóe ý cười: Đúng vậy, cho nên hắn nhất định sẽ rút lui.
Cố Tá gật gật đầu, cảm thấy nhất định sẽ như vậy.
Nói thật, vừa rồi hắn nghe Vưu Huýnh nói chuyện dào dạt đắc ý, đối với người này hắn tuyệt không có hảo cảm.
Lại nói cũng không phải sinh tử đại thù, chỉ là thực lực bị Khang Văn Hồng cao hơn một bậc, trong lòng liền âm độc liền muốn giết người ta. Hàng này lòng dạ cũng không quá hẹp hòi đi! Nếu chính mình bản lĩnh không bằng người ta, chẳng lẽ không biết càng nổ lực hơn sao? Nếu đã cố gắng cũng không đuổi kịp, thì đem Khang Văn Hồng làm mục tiêu phấn đấu không phải tốt hơn sao! Cố tình lại muốn giết người... Chẳng lẽ về sau gặp được một người hơn mình liền giết một người? Chỉ lo nghĩ muốn đem người mạnh hơn mình giết chết cũng không thể biến bản thân thành cường giả được, đại gia ngươi có bản lĩnh thì cứ chân chính quyết đấu với người ta, dùng thực lực đem người đánh chết, đây mới là nam tử hán chân chính!
Cố Tá ở đây đã một thời gian, cũng tương đối thích ứng với thế giới này.
Hắn cảm thấy chỉ có người như đại ca nhà hắn tương lai mới có thể trèo lên đỉnh cao võ đạo, mà người như Vưu Huýnh không dám đối mặt với khó khăn chỉ dám dùng thủ đoạn xấu xa hại người, lại có tâm ghen ghét, hắn ta sẽ không đi xa được. Ân, còn Khang Văn Hồng sau khi được cứu nói không chừng về sau còn có thể càng trở nên mạnh hơn.
Bên kia.
Sau khi Thương Ngự bị quát, bản thân vì là tân đệ tử nên cũng không cùng Vưu Huýnh già mồm, hắn chắp tay, vẫn đứng phía trước Khang Văn Hồng.
Dưới chỉ huy của hắn, 10 - 20 đệ tử kí danh hình thành vòng vây đều xê dịch vào trong, chỉ chừa lại một hướng đi cho Vưu Huýnh. Hơn nữa hướng đi ngày cũng càng ngày càng nhỏ....
Vưu Huýnh một bụng âm mưu quỷ kế, làm sao có thể không nhận ra tình huống hiện tại?
Hắn nhìn một người xung quanh càng ngày càng tiến gần lại, hiểu rõ nếu mình không buông tha Khang Văn Hồng sợ là sẽ bị vây lại ở giữa. Đến lúc đó ai biết được những người này có đem hắn dứt khoát giết chết, làm mồi cho đám Địa Quỷ trong núi hay không?
Chỉ là không giết được Khang Văn Hồng, Vưu Huýnh thật không cam lòng.
Hắn siết chặt tay, ngưỡng mặt nói: "Các ngươi không nên lựa chọn sai lầm, chỉ cần các ngươi giết chết Khang Văn Hồng, ta cũng sẽ nguyện ý trở thành bằng hữu với các ngươi. Chỗ ta còn có một ít đan dược tốt từ tông môn, nếu các ngươi đồng ý nhường một bước, ta cũng nguyện ý đam số đan dược tốt kia chia cho các ngươi một ít, thế nào?"
Thương Ngự bất đắc dĩ: "Thỉnh Vưu sư huynh không nên khó xử ta."
Vưu Huýnh cả giận nói: "Khang Văn Hồng kia cho các ngươi chỗ tốt gì hả?"
— Khang Văn Hồng sắc mặt xanh đen, không nói đến hơi thở mỏng manh, cơ hồ không thể làm ra bất kì hành động gì nữa.
Hắn chỉ cảm giác được chính là có người đến cứu mình, trong lòng hắn vô cùng cảm kích.
Giờ lúc này, Khang Văn Hồng cực lực mở miệng, âm thanh như ruồi muỗi, "Đa tạ chư vị... Sư đệ cứu giúp, ta hiện giờ đã không được... Không bằng đáp ứng... Để tránh..."
Để tránh Vưu Huýnh tìm bọn họ gây phiền phức.
Ở trong mắt Khang Văn Hồng các tân đệ tử này chưa quen với sự tàn khốc trong trong môn, nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết. Người như vậy không nên vì một người sắp chết như hắn mà trêu chọc tên tiểu nhân Vưu Huýnh.
Lại nói các sư đệ có thể giết được Vưu Huýnh hay không, hắn cũng không nói được.
Trước mắt các sư đệ chỉ là vì chuyện của hắn và Vưu Huýnh có chút khúc mắc, nhưng hẳn là có thể di hợp, nhưng một khi bọn họ hạ sát thủ với Vưu Huýnh, mà nếu Vưu Huýnh trốn thoát được, thì kết cục về sau chính là không chết không ngừng. Vưu Huýnh không có gì đáng sợ, nhưng phía sau Vưu Huýnh cũng không phải không có người chống lưng. Khang Văn Hồng hắn phía sau cũng có người, nếu hắn còn sống thì có thể che chở cho bọn họ, nhưng một khi hắn chết, người sau lưng hắn sẽ không thèm để mắt để các sư đệ này, vậy chẳng phải cứ để mặc bọn họ bị Vưu Huýnh xâu xé sao?
Cố Tá yên lặng thở dài.
Chỉ bằng vài câu đối thoại của hai người này, liền biết được nhân phẩm Khang Văn Hồng so với Vưu Huýnh khá hơn rất nhiều.
Lời Vưu Huýnh nói có thể tin, thì heo mẹ cũng có thể leo cây!
Đến Cố Tá còn biết được điều này, đám người Thương Ngự sao có thể không hiểu.
Thương Ngự nói thẳng: "Không thẹn với lòng mà làm thôi, Vưu sư huynh thỉnh!."
Trong mắt Vưu Huýnh xoẹt qua tia âm ngoan.
Công Nghi Thiên Hành âm thầm đề phòng.
Vưu Huýnh trước khi rời đi, ước chừng còn muốn lại...
Quả nhiên, Vưu Huýnh thấy Thương Ngự mạnh miệng liền rất bất mãn. Hắn tức giận nói: "Tốt tốt tốt! Ta sẽ nhớ kỹ ngươi!"
Khi nói chuyện, hắn chậm rãi lui về phía sau.
Vòng vây đệ tử kí danh cũng dần mở ra, mặc hắn rời đi...
Nhưng trong một khắc đó, Vưu Huýnh đột nhiên xuất ra song chưởng, song câu chợt lóe, cả người nhảy lên! Song câu hàn quang sắc bén, đánh về phía Thương Ngự.
Thương Ngự cũng không phải không có phòng bị, một tay dùng trường đao ngăn lại song câu.
Nhưng mà lực đạo song câu mạng ngoài sức dự liệu của hắn, bởi vì hắn cõng muội muội nên chỉ có thể dùng một tay, tuy rằng chặn lại được một kích này nhưng sau đó lại không ổn.
Cố Tá sửng sốt: Đại ca, tên kia thật đủ âm độc a!
Công Nghi Thiên Hành lắc lắc đầu: Không thể để hắn đả thương Thương Ngự huynh.
Vưu Huýnh mắt thấy Thương Ngự vừa phải bảo vệ Khang Văn Hồng lại vừa che chở nữ nhân sau lưng hắn thì khó có thể chu toàn, hắn liền cười lạnh, quyết định ít nhất phải giết chết tên cầm đầu, sau đó bỏ chạy cũng giải tỏa được phần nào nỗi hận trong lòng hắn! Dù sao nếu Khang Văn Hồng còn sống thì cũng cùng hắn kết thù, mà Khang Văn Hồng chết thì đám tân đệ tử này bất quá cũng chỉ là châu chấu giãy giụa trong tay hắn mà thôi, không trốn thoát được!
Thương Ngự vội vàng ra tay, lần thứ hai ngăn cản.
Hắn không đoán được tại thời điểm này Vưu Huýnh vẫn muốn giết người!
Thân là Cửu hoàng tử, tuy rằng sau khi đến tông môn đã thu liễm rất nhiều, nhưng thân là hậu duệ quý tộc, tư chất lại tuyệt đối không tầm thường, vào giờ phút này hắn đối với Vưu Huýnh cũng sinh ra sát ý!
Thương Ngự nói một tiếng: "Muôi muội ôm chặt ta."
Dao Mẫn công chúa tự nhiên làm theo, chặt chẽ ở trên lưng huynh trưởng.
Thương Ngự hai tay nắm đao, hung hăng tăng thêm sức lực.
Nhưng mà Thương Ngự quá hấp tấp để cho Vưu Huýnh chiếm thượng phong, Vưu Huýnh mượn cơ hội này, duỗi tay bắt lấy Dao Mẫn công chúa!
Nếu Thương Ngự cứu Dao Mẫn công chúa, thì phải trực tiếp đối chiêu, mà như vậy thì đôi song câu kia sẽ trực tiếp đam vào người hắn.
Ngay thời khắc này lại có hai hòn đá nhỏ bay nhanh tới, đánh trúng song câu đem nó hất văng ra.
Vưu Huýnh giận dữ thối lui, đột nhiên nhìn thấy đối diện Thương Ngự lại xuất hiện thêm một người.
Hắn lạnh giọng quát: "Vừa rồi nguyên lai là ngươi."
Công Nghi Thiên Hành thần sắc thong dong: "Vưu sư huynh, ngươi hẳn là nên nhanh chóng rời đi nga."
______________
Editor lảm nhảm: tác giả quá giỏi kéo dài chương, haiz....
Ps: cầu yêu thương, cầu vote, cầu ủng hộ... ❤❤❤