[ Tên: Xích Huyết độc ]
[ Hình dáng: màu sắc rực rỡ, màu đen,màu xám. ]
[ Loại: Dạng uống, dạng ngửi. _>^<]
[ Dược hiệu: Màu sắc rực rỡ là kịch độc, người trúng bị mê choáng và tiêu trừ khí huyết. Màu đen là giải dược cho Võ giả, màu xám là giải dược cho Luyện dược sư, hoang thú không có giải dược.]
[ Phạm vi tác dụng: Hoang thú - cấp tám trở lên không có hiệu quả; Nhân loại - chân khí cảnh giới cấp tám trở lên không có tác dụng tử vong.]
[ Độ mạnh: Thông qua phân lượng chất lỏng mà khống chế.]
[ Chú ý: Khi sử dụng phân lượng vượt quá mức, hiệu quả đối với hoang thú không đổi, nhưng có thể trực tiếp làm nhân loại tử vong.]
Cố Tá im lặng tổng kết tất cả những gì phát hiện được, rốt cuộc cũng được hệ thống khẳng định trả lời.
[ Nhiệm vụ nhánh 2: Hoàn thành 100%.]
[ Nhiệm vụ khen thưởng: Cố Tá Nghiên Cứu Báo Cáo Tập.]
Cố Tá chớp chớp mắt.
[ Ngoại trừ sách đạo cụ hệ thống đưa cho, về sau chủ nhân phát hiện ra cái gì mới mẻ, thành quả nghiên cứu sẽ được ghi lại trong quyển báo cáo này, chủ nhân có thể tùy ý muốn xem liền xem.]
Cố Tá hiểu rồi.
Hệ thống thật là tri kỉ nha, cái này cũng nghĩ tới được.
Sau đó hắn lấy tập báo cáo ra xem một lần, quả nhiên thấy được toàn bộ quá trình nghiên cứu đều được ghi lại tỉ mỉ bên trên, bao gồm cả việc thực nghiệm bao nhiêu lần, sử dụng bao nhiêu liều dược, kết quả ra sao, thậm chí ngay cả việc dùng đan dược để hòa hoãn Võ giả cùng Luyện dược sư cũng đều được ghi lại rõ ràng.
Tuy rằng tinh thần lực của Cố Tá càng ngày càng mạnh là đã có thể gặp qua là không quên, tất cả quá trình thực nghiệm đều đã được nhớ kĩ, nhưng hiện tại hắn chỉ mới bước vào giai đoạn cơ bản, về sau nếu có thể càng trở nên lợi hại hắn cũng muốn lưu lại để làm truyền thừa cho hậu nhân nữa đó, thực nghiệm kí lục này rất quan trọng nha.
Cố Tá cảm thấy bản thân có chút khoe khoan rồi.
Khiêm tốn chút, khiêm tốn chút.
Nhiệm vụ hoàn thành, dược khí được bảo toàn, Cố Tá không cần tiếp tục ở lại. Hắn nhìn mấy cái giường thiết kia, mấp máy miệng.
Mấy cái ghi chú sử dụng liều lượng quá mức gì đó sẽ dẫn đến chết người...
Hiện tại trên giường thiết ngoại trừ Võ giả Tiên Thiên bát trọng chưa có biến thành xương khô, những người khác đều đã ngỏm rồi.
Cũng là Cố Tá ra tay đủ ngoan, hắn dần dần tăng liều lượng theo cấp bậc cảnh giới, vào lần thực nghiệm thứ tám thời điểm đối mặt với Võ giả Tiên Thiên bát trọng, hắn không ngại đem nửa hồ lô nọc độc còn lại đều cho gã uống, kết quả khí huyết gã toàn thân biến mất, đồng thời cũng mất đi cảnh giới. Chỉ là Võ giả kia không có chết, cho thấy đây chính là cực hạn rồi.
Tình hình hiện tại chính là thế đó.
Cố Tá sắp phải rời khỏi luyện dược phòng, về sau không biết có lại đến hay không, vậy luyện dược phòng phải xử lí thế nào đây? Nếu bị người khác tiến vào nhìn thấy, thì không tốt lắm đâu.
Cố Tá có chút rối rắm, có chút do dự.
Đang suy nghĩ phải nên xử lí đống xương khô kia thế nào, ánh mắt Cố Tá vô tình nhìn về phía.... Địa hỏa trong đan lô.
Sau đó hắn nghĩ ra một cách.
Đúng vậy! Có thể dùng cái này.
Cố Tá chạy nhanh qua, ngồi còm xuống nhìn địa hỏa kia.
Tuy nói không có thứ gì có thể lấy ra địa hỏa, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, một vài Luyện dược sư có thể sử dụng chút thủ đoạn nào đó thay đổi vị trí địa hỏa!
Cố Tá chính là một trong số "một vài Luyện dược sư" đó.
Hơn nữa khối Hỏa Tủy Thạch trước đó Hứa Linh Tụ cho hắn vẫn còn chưa có cháy hết kìa....
Ngay sau đó, Cố Tá từ trong trữ vật cách lấy ra một khối ngọc thạch.
Hắn nghĩ ra một cách, đem ngọc thạch này cắt thành hai đoạn thon dài, sau đó liền đem "đôi đũa" ngọc này gắp Hỏa Tủy Thạch trong địa hỏa ra.
Hỏa Tủy Thạch sau khi rời khỏi còn hừng hực lửa cháy, mà lửa đang cháy kia không phải địa hỏa thì là cái gì?
Cố Tá không dám chậm chạp, hắn nhanh chóng dẫn dắt Hỏa Tủy Thạch đến trước bộ xương khô thứ nhất, dùng đũa ngọc kẹp nó quơ quơ.
Chỉ trong nháy mắt, mấy đóm hỏa tinh rơi trên xương khô, tức khắc vọt lên thành ngọn lửa, hơn nữa nhanh chóng thổi quét toàn thân xương khô, đem nó thiêu đốt thành đóng tro tàn.
Cố Tá vừa thấy hữu dụng, trong lòng liền cao hứng.
Hắn nhanh chóng đến bộ thứ hai, thứ ba... Lượng địa hỏa trên Hỏa Tủy Thạch không quá nhiều, bất quá cũng vừa đủ để hắn "hủy thi diệt tích", không bao lâu tất cả thi thể đều bốc cháy lên, cuối cùng trước mắt chỉ còn lại Võ giả Tiên Thiên bát trọng vẫn chưa chết, hắn khựng lại.
Cái này, làm sao bây giờ?
Cố Tá nhắm mắt.
Chờ khi hắn mở mắt ra, hai đạo ngân trùy sắc bén bay ra, trực tiếp đâm vào đâu Võ giả Tiên Thiên bát trọng! Thanh âm oanh tạc rất lớn.
Đã không còn chân khí che chở, cho dù tinh thần lực Võ giả kia có cường đại đến đâu chăng nữa cũng vô dụng, vô pháp phòng bị, chỉ có thể tùy ý để cho Trùy Thần Thứ diễu võ dương oai.
Chỉ là.... Vậy mà còn chưa chết được.
Cố Tá tiếp tục phóng thích, trong một phút ước chừng thả ra mấy chục cái ngân trùy, cơ hồ đem đầu Võ giả oanh đến nát nhừ, mới chậm rãi thở ra, dưng lại.
Lúc này, Cố Tá mới đem Hỏa Tủy Thạch ném lên trên người Võ giả.
Cuối cùng cũng giải quyết xong.
Hỏa Tủy Thạch sau khi dùng hết năng lượng, biến thành một cục đá xám xịt.
Luyện dược phòng lại khôi phục trạng thái trống không trước đó, Cố Tá cũng có thể an toàn rút lui.
Về sau trừ khi đặc biệt hết cách phải dùng đến chỗ này, nếu không hắn cũng sẽ không tới nữa.
Không phải gì khác, mà là áp lực tâm lí quá lớn.
Hắn dù sao cũng không thể dưỡng thành thói quen dễ dàng lấy người sống làm thực nghiệm... Dù là người đó lúc sống có ác hay không ác gì.
Sau khi tới cửa, Cố Tá rút lệnh bài ra.
Cửa mở rộng, hắn xoay người ra ngoài.
Bất quá vừa mới đi hai bước, Cố Tá ngừng lại.
Hắn nhìn thấy điểm cống hiến trên lệnh bài còn lại ít đến thảm thương, có chút đau lòng.
Thật là...
Trước kia hắn cảm thấy đại nhà mình luyện võ thật tốn rất nhiều tiền, nhưng hiện tại nhìn lại chính mình, vì hoàn thành một cái nhiệm vụ, vì nghiệm chứng một loại độc dược, hắn liền đem của cải đổ vào mấy cái thực nghiệm thể đó, cuối cùng chính là "đốt tiền" đúng nghĩa a!
Tính tới tính lui, hắn so với đai ca càng có tiền đồ hơn.
Dù sao Công Nghi Thiên Hành cũng chỉ dùng vàng mà thôi, Cố Tá lại là cuồng thiêu điểm cống hiến.
Nhà giàu mới nổi phất lên trong một đêm lập tức biến thành kẻ nghèo hèn, còn chưa đến một ngày đã chênh lệch đến mức đó — nghĩ mà đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi ngốc lăng xong, Cố Tá vẫy vẫy đầu, bước nhanh về trước.
Lúc này hắn cúi đầu, đi không bao lâu thì thiếu chút nữa liền đụng phải một người — sao lại là Hứa Linh Tụ nữa?
Mấy ngày nay, Cố Tá cảm thấy chính mình cùng Hứa Linh Tụ không khỏi là... Quá có duyên đi.
Hứa Linh Tụ hiển nhiên cũng không ngờ sẽ gặp phải Cố Tá.
Hắn nhìn bộ dạng Cố Tá vội vàng, nhướng khóe mắt nói: "Xem ra còn sống."
Cố Tá ngượng ngùng gật đầu: "Ngươi cũng...." Ngẫm lại không đúng, hắn liền bẻ lại: "... Ngươi cũng vất vả."
Hứa Linh Tụ cười nhạo một tiếng.
Cố Tá nói sang chuyện khác: "Hỏa Tủy Thạch dùng rất tốt, cảm tạ ngươi."
Hứa Linh Tụ lại nhướng mày: "Ngày mai ngươi tới Tử Nhất Lâu một chuyến, ta muốn xem trình độ của ngươi."
Nói xong, liền quay đầu bỏ đi.
Cố Tá bị ném ở phía sau....
"Ai?"
————
Editor lảm nhảm: tui hong biết về sau bé Tụ thuộc tính nhân vật thế nào, nhưng trong mấy chương gần đây tui phát hiện bé đáng yêu vãi ra, thuộc kiểu ngạo kiều, nữ vương thụ ý, tui là tui pick bé rồi đó... Ahihi, mong bé sẽ không lĩnh cơm hộp sớm! Voteeeeeee!