Một trung niên dáng người hơi béo mang theo một chuỗi hộ vệ tiến vào, nhìn mặt đất hỗn độn đầy thi thể, nồng nặc mùi máu tươi, trên trán hắn đều thấm đẫm mồ hôi, biểu tình sợ hãi: "Xin lỗi chư vị khách quý! Lần này do tiểu điếm sơ suất, cầu mong các vị không nên trách tội...."
Khi nói chuyện, hắn liên tục cáo tội, ánh mặt lập lòe tia sốt ruột.
Hứa Linh Tụ mắt lạnh đảo qua, hất cằm: "Không nên trách tội? Chúng ta ở đây gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, thế còn bảo chúng ta không nên trách tội ư? Nếu trong số chúng ta có người ngã xuống ở chỗ này, có phải cũng không nên trách tội hay không? Nếu là ta đem người của ngươi chém giết hết, ngươi cũng không trách tội đúng không?"
Vẻ mặt nghiêm khắc chất vấn, giọng nói hàm chứa không vui cùng trên người phát ra uy áp nhàn nhạt, béo trung niên kia bị dọa đến mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Béo trung niên cũng chỉ cam chịu, hắn biết lần này là do khách điếm canh gác không nghiêm ngặt, hắn càng hiểu rõ đoàn người này đều là Luyện dược sư tinh anh đến tham gia Đấu Đan Hội, ở đây đắc tội người ta, không chỉ sinh ý của khách từ đây xuống dốc không phanh, nói không chừng ngày sau gia nghiệp hoàn toàn suy tàn, bị tất cả Luyện dược sư chống lại –– an toàn cơ bản còn không đảm bảo được, mọi chuyện kết thúc mới dẫn người chạy tới, chuyện này đều không thể che giấu a.
Hứa Linh Tụ bộc phát tính tình xong, vẫy vẫy tay: "Chạy nhanh đi điều tra rõ đi!" Thái độ của hắn đặc biệt ác liệt: "Ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu bất đắc dĩ, nhưng việc chúng ta bị ám sát, khách điếm ngươi thoát không được can hệ đâu! Cần phải cho ta một cái công đạo! Nếu không –– "
Béo trung niên như được đại xá, hắn lần nữa liên tục tạ lỗi, xoay người mang theo chúng hộ vệ vội vàng rời đi. Đương nhiên hắn còn để lại một tên Tiên Thiên lục trọng tuần tra bên ngoài viện, chờ sau khi hắn ra ngoài, sắc mặt liền âm trầm lại: "Tra!" Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Nhất định phải tra ra cái tên gia hỏa ăn cây táo rào cây sung kia!"
Chờ sau khi những người đó đi rồi, có người đem cửa viện đóng lại.
Hứa Linh Tụ không kiên nhẫn mở miệng: "Lại là sát thủ U Linh Đạo?"
Võ giả Tiên Thiên lục trọng nhanh chóng đi qua, trên thi thể lục lọi một hồi, đem cánh tay bọn chúng để lộ ra ngoài.
Quả nhiên, tất cả hắc y nhân trên cánh tay đều có hình đầu quỷ màu đen sinh động như thật.
Cố Tá trong lòng cả kinh.
U Linh Đạo? Hắn nhớ rõ Thương Vân quốc cũng có U Linh Đạo, cũng có sinh ý lui tới cùng đại ca. Bọn họ sau khi vào Kình Vân Tông, sinh ý liền giao lại cho Công Nghi Yên.
Chẳng lẽ U Linh Đạo không chỉ có ở Thương Vân quốc, thậm chí đã lan tràn đến Kình Vân đại lục?
Đám người Cừu Khiên bên kia nhìn đống thi thể sát thủ U Linh Đạo, trong mắt hiện lên tia thống hận.
Cố Tá nhìn thấy biểu tình mọi người, có chút khó hiểu, hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Hứa sư huynh, chỗ ta bắt được một tên sát thủ, đang hôn mê, nên xử lí thế nào?"
Hứa Linh Tụ nói: "Quăng lên đất đi!"
Cố Tá cho Long Nhất một ánh mắt.
Long Nhất thuận theo ném thích khách trên vai lên đống thi thể đó.
Lại có mấy Võ giả tiến đến, mỗi người một đao, đem thích khách bắt được chưa còn chưa chết đều giết hết.
Cố Tá có chút khó hiểu, đi đến bên người Hứa Linh Tụ: "Hứa sư huynh, không khảo vấn một chút sao?"
Thái độ Hứa Linh Tụ đối với hắn so với người khác khá hơn nhiều, tuy rằng là không kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích: "Sát thủ U Linh Đạo sẽ không phản bội tổ chức, nếu bọn họ tỉnh lại phát hiện bị bắt, tất nhiên lập tức tự sát, khảo vấn cũng vô dụng."
Cố Tá nghi hoặc: "Chẳng lẽ không thể ngăn bọn họ tự sát sao?"
Hứa Linh Tụ cười lạnh: "Đó là thủ pháp bí mật của U Linh Đạo, rất là quỷ dị, đã từng có rất nhiều Luyện dược sư đem thi thể mổ ra, tìm kiếm nguyên nhân, nhưng cuối cùng đều không tìm được. Vì thế đưa ra kết luận, thủ pháp kia không phải độc dược, mà là một loại võ kỹ biến chủng, hoặc là tâm pháp che giấu gì đó, hoặc là nguyên nhân khác. Mà nếu tìm không thấy tự nhiên cũng phải từ bỏ. Tất cả người phàm là bị U Linh Đạo ám sát, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể đoán được, chỉ có người có thâm thù đại hận, mới muốn mua hung mà đến."
Cố Tá bừng tỉnh: "Thì ra là thế...." Hắn bỗng nhiên phản ứng lại: "Ý Hứa sư huynh là, ngươi cũng biết lần này chúng ta sẽ bị ám sát....."
Hứa Linh Tụ liếc hắn một cái: "Ngươi cũng không ngu ngốc."
Lúc này, Lý Duẫn Tuyền chủ động mói: "Mỗi một lần Đấu Đan Hội, sẽ có người đến ám sát. Lúc ấy Kình Vân Tông phòng bị không đủ, suýt nữa toàn bộ bị diệt. Nếu không phải bởi vì lực lượng hộ vệ sung túc, cũng kịp thời phản ứng, chỉ sợ hậu quả khôgn dám tưởng tượng. Chỉ là năm đó quá mức hấp tấp, cũng không tìm được đầu xỏ gây chuyện chân chính, lần này chúng ta sớm đã có phòng bị, mới có thể tránh được thương tổn." Hắn nhớ tới người bảo hộ Cố Tá chỉ có mình Long Nhất, để tránh phát sinh mâu thuẫn, lập tức nói: "Ngoài phòng Cố dược sư, nguyên bản cũng có an bài một người gác đêm. Bất quá hộ vệ của sư đệ phản ứng cực nhanh, hắn thật ra không có nơi dùng võ."
Cố Tá hiểu rõ.
Thì ra Hứa Linh Tụ đã gặp loại chuyện này một lần, khó trách hắn lần thứ hai bị ám sát trong lòng lại không thoải mái. Nhưng rốt cuộc là kẻ nào dám làm ra chuyện này, đối nghịch Kình Vân Tông?
Đúng rồi, Hứa Linh Tụ còn chưa nói gì với hắn hết a.
Hứa Linh Tụ đối Cố Tá nói: "Ngươi đi theo ta."
Chẳng lẽ vì chuyện đó không thể nói trước mặt mọi người? Cố Tá nghĩ tới đây, cũng liền đi theo.
Còn Long Nhất, nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ Cố Tá, cũng lập tức đi vào chờ ngoài cửa phòng.
Sau khi vào phòng, Cố Tá thành thật ngồi trên ghế.
Hứa Linh Tụ trực tiếp nói với hắn: "Nói là không tìm được đầu sỏ gây tội, nhưng ta cảm thấy mấy thế lực đạt được vị trí tốt trong Đấu Đan Hội lần trước đều có hiềm nghi."
Cố Tá cũng hỏi: "Lần trước Kình Vân Tông chúng ta, đạt được thứ tự nào?"
Hứa Linh Tụ nói: "Lần đó tham gia có năm Luyện dược sư, trong đó có hai Luyện dược sư cao cấp, trung cấp hai người, Luyện dược sư cấp thấp chỉ có mình ta. Ba tổ hợp này, ngoại trừ ta tuổi nhỏ đứng thứ bảy, bốn người khác đều có thể tiến vào tốp ba. Mỗi một lần Đấu Đan Hội, đều là như thế."
Kình Vân Tông có thành tích này, cũng không có gì kì quái.
Có thể lấy tên Kình Vân đại lục để gọi một tiếng Kình Vân Tông này, toàn bộ đại lục chỉ có duy nhất một nhà, cho dù là các môn phái thế lực khác, cũng đều không thể so sánh với quái vật khổng lồ này. Có bao nhiêu đại thanh danh liền có bấy nhiêu thực lực, bên trong tông môn chỉ có một nơi duy nhất nuôi dưỡng Luyện dược sư là Luyện Dược Đường, chẳng lẽ còn không tìm ra được một vài Luyện dược sư ưu tú hay sao?
Các thế lực còn lại tài nguyên không theo kịp Kình Vân Tông, đương nhiên cũng khó sánh được với Kình Vân Tông.
Giống như Đấu Đan Hội năm rồi, ba vị trí đứng đầu đều bị Kình Vân Tông cùng Đan Vân thành thâu tóm, thực lực sàn sàn như nhau. Các thứ tự còn lại phía sau bọn họ, mới có phần của Luyện dược sư khác.
Đan Vân thành nhiều năm qua đều thành tích không tệ, chỉ cần thành chủ không phải ngốc tử, tất nhiên sẽ không tiến hành ám sát Luyện dược sư Kình Vân Tông. Vì vậy các thế có vị trí tốt cận kề phía sau tự nhiên có hiềm nghi rất lớn.
Cố Tá lại hỏi: "Ngoại trừ Đan Vân thành cùng Kình Vân Tông ta ra, người thường chiếm được vị trí tốt nhất phía sau là ai?"
Hứa Linh Tụ ngưng trọng một giây, trả lời: "Song Nguyệt thành, Đan Tâm Môn, Hắc Thủy Bang, Thanh Giao Môn..... Bọn họ đều chiếm được mười danh ngạch tiếp theo. Trong đó Song Nguyệt thành, Đan Tâm Môn, Hắc Thủy Bang đều là các thế lực lâu đời, Thanh Giao Môn thời gian xuất hiện cũng chỉ mới hai ba mươi năm, tham gia Đấu Đan Hội bất quá chỉ có hai ba lần mà thôi, tính luôn lần này, chính là lần thứ ba."
Cố Tá suy nghĩ: "Hứa sư huynh cho rằng, Thanh Giao Môn có khả năng lớn nhất?"
Hứa Linh Tụ cười nhạo: "Không, hoàn toàn ngược lại. Hiềm nghi lớn nhất chính là Đan Tâm Môn."
Cố Tá có chút hứng thú, cũng cẩn thận phân tích, nói cho Hứa Linh Tụ nghe: "Ý Hứa sư huynh là, bởi vì Thanh Giao Môn bề ngoài thoạt nhìn hiềm nghi lớn nhất, thế lực cũng mới nhất, cho nên ngược lại có hiềm nghi nhỏ nhất sao? Hứa sư huynh có phải đã quan sát phương thức hành sự ngày thường của bọn họ hay không?"
Hứa Linh Tụ ngược lại kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi vậy mà biết."
Cố Tá cười hì hì, nhìn hắn chờ giải thích.
Đương nhiên a, Thanh Giao Môn có hiềm nghi hay không, cùng tác phong làm việc của môn phái có quan hệ rất lớn đó.
Hứa Linh Tụ ngạo mạn thì ngạo mạn, nhưng tính tình ngay thẳng, liền tiếp tục nói tiếp.
Năm ấy Hứa Linh Tụ bất quá chỉ mười ba tuổi, bởi vì thân phận cao quý lại đạt được tiêu chuẩn Luyện dược sư cấp thấp, nên cùng đi theo nhóm Luyện dược sư tham gia Đấu Đan Hội, mục đích chủ yếu chính là mở mang kiến thức.
Sau khi trải qua ám sát, người của Kình Vân Tông rất tức giận, lập tức để cho thành chủ Đan Vân thành bày ra thiên la địa võng, muốn tra ra chân tướng vụ ám sát.
Khi đó rất nhiều hoài nghi đều tới lợi ích của Đấu Đan Hội, mà lúc đó Luyện dược sư Thanh Giao Môn lại thể hiện rất xuất sắc. Nếu là ám sát thành công, không thể nghi ngờ môn phái này có thể tiến nhanh một bước, thu được thanh danh rất lớn, sẽ hấp dẫn được càng nhiều người gia nhập Thanh Giao Môn.
Hứa Linh Tụ ban đầu cũng vì thế hoài nghi, hắn được chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, tiếp xúc được rất nhiều người, sao có thể hoàn toàn không biết chuyện này chứ? Cho nên hắn phái người âm thầm hỏi thăm hành vi xử sự của Thanh Giao Môn, biết được môn phái này có tác phong làm đâu chắc đấy, lần trước tới Đấu Đan hội chỉ là thử nước, còn ngầm bí mật bồi dưỡng một vài Luyện dược sư xuất sắc, thậm chí những Luyện dược sư đó đều là người khốn cùng trong luyện dược, bởi vì tài nguyên không đủ cùng thủ quyết tàn khuyết, mới rơi vào cảnh khốn cùng. Môn chủ Thanh Giao Môn quyết định thu lưu bọn họ, lại đưa ra một bộ thủ quyết tốt nhất trong môn phái mình mới có thể để những Luyện dược sư đó tiến bộ vượt bật như vậy. Lại trải qua rất nhiều năm bồi dưỡng, mới khiến bọn họ đạt được trình độ xuất sắc này.
Sau đó, Hứa Linh Tụ cùng người trong tông môn phân tích một chút, cảm thấy lấy tác phong của môn chủ Thanh Giao Môn sẽ không vì cái lợi trước mắt mà đắc tội Kình Vân Tông, nhưng thật ra có khả năng rất lớn là có người làm loại chuyện này muốn giá họa cho Thanh Giao Môn!
Cứ như vậy, không chỉ có thể diệt trừ thế lực mới Thanh Giao Môn, còn có thể mượn cơ hội này khiến Kình Vân Tông trong Đấu Đan Hội thất thủ, để vị trí chính mình có thể tiến thêm một bước.
Hơn nữa, mọi chuyện sau đó đều không phát hiện ra dấu vết gì, người Kình Vân Tông lại càng thêm hoài nghi –– Môn chủ Thanh Giao Môn tâm tư kín đáo, nhưng có thể làm mọi chuyện đến mức thiên y vô phùng thế này, thật không giống như chuyện một môn phái mới có thể làm được. Dù sao đây cũng là một chuyện lớn quanh co bảy tám con đường mới làm được a.
Cố Tá nghe đến mơ màng: "Vậy tông môn chúng ta hoài nghi nhất là thế lực nào?"
Hứa Linh Tụ nói: "Đan Tâm Môn?"
Cố Tá hỏi: "Vì sao a?"
Hứa Linh Tụ không nói gì khác, chỉ nói bốn chữ: "Vạn năm lão tam!" (vạn năm chỉ đứng thứ ba.)
Cố Tá tức khác đã hiểu.
Luyện dược sư Đan Vân thành cùng Kình Vân Tông luôn đứng đầu, ba vị trí đầu thay phiên nhau đứng, chứng minh thực lực bọn họ không sai biệt mấy, thuộc về cấp bậc cao siêu, nhưng nếu vĩnh viễn bị bọn họ đè phía dưới, vĩnh viễn chỉ có thể là thế lực thứ ba, mặc kệ thế nào, địa vị vẫn là kém xa hai hai thế lực kia.
Nghĩ tới đây, Cố Tá lại có nghi vấn: "Nếu hoài nghi Đan Tâm Môn, bọn họ lần này sao lại phái thích khách tới? Chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"
Làm như vậy có chút ngu xuẩn a...
Hứa Linh Tụ nói: "Ngươi có thể nghĩ tới, tông môn tất nhiên cũng có thể nghĩ tới. Lúc ấy vì tránh bứt dây động rừng, chúng ta đều đem hoài nghi áp xuống, thậm chí đối với Thanh Giao Môn tiến hành chèn ép nhất định, cho thấy đối với bọn họ hoài nghi sâu nhất. Hơn nữa lúc ấy vài vị Luyện dược sư Thanh Giao Môn dưới áp lực mà bị buộc rớt hạng, bị các môn phái khác giận chó đánh mèo, biểu hiện phẫn nộ thay Kình Vân Tông ta."
Cố Tá giật mình: "Đan Vân thành cũng không ngoại lệ?"
Hứa Linh Tụ gật đầu: "Không sai. Hơn nữa bốn Luyện dược sư trước đó, thứ tự đều dừng ở hai ba, không giống như trước kia vẫn luôn có một người có thể đoạt vị trí đứng đầu."
Cố Tá: "Phát huy thất bại...."
Hứa Linh Tụ gật đầu: "Thấy lợi trước mắt, tầm nhìn hạn hẹp."
Cố Tá có chút kinh dị: "Cho nên Đan Tâm Môn nghĩ Kình Vân Tông bị ảnh hưởng, chịu phải đả kích, nếu lại thêm một lần như vậy, nói không chừng sẽ thật sự ngã xuống?"
Hứa Linh Tụ nói: "Đan Tâm Môn có thể làm ra những chuyện như vậy, đủ để chứng minh bọn họ sớm cho rằng đã bắt được cơ hội, liền ngạo mạn gấp bội, hơn nữa Kình Vân Tông vẫn luôn chèn ép Thanh Giao Môn, khiến cho bọn họ nghĩ rằng sự tình vẫn chưa bại lộ, tính toán ra tay lần nữa."
"Lần này tới chính là sát thủ U Linh Đạo, so với số người lần trước nhiều hơn gấp đối, thực lực cũng mạnh hơn, lựa chọn nơi ra tay cũng càng xảo diệu, hoàn toàn khác với lần trước. Nếu không phải chúng ta sớm có phòng bị, làm chút thủ đoạn, chỉ sợ sẽ thiệt hại không ít. Nếu như thiệt hại một ít Luyện dược sư, ở Đấu Đan Hội thất thủ, dù chúng ta có tức giận thế nào, bọn họ cũng có thể động chút tay chân, đẩy hết lên người Thanh Giao Môn." Nói tới đây, Hứa Linh Tụ lộ ra biểu tình khinh thường: "Còn về lí do.... Bọn họ có thể nói Thanh Giao Môn bị chèn ép nên khó chịu, chó cùng rứt giậu, thêm thù mới hận cũ, cho nên Thanh Giao Môn sẽ chân chính trở thành người chết thay."
Cố Tá tổng kết: "Chính là không giết được chúng ta."
Hứa Linh Tụ nói: "Nhưng việc ám sát này, đối với chúng ta cũng có ảnh hưởng. Hơn nữa, lần đi Đan Vân thành này, Đan Vân Môn sợ là muốn để Kình Vân Tông ta lần thứ hai gây khó dễ thành chủ, trong Đấu Đan Hội quấy lên sóng ngầm, tạo nên cơ hội cho bọn họ."
Cố Tá cảm thấy Đan Tâm Môn bởi vì hâm mộ ghen tị mà biến ngu luôn rồi, đúng là bị nghẹn đã lâu đi, bọn họ cũng không nghẫm lại, được người khác chỉ điểm nhắc nhở một chút là có thể xem như đại kế hoạch, cứ vậy mà làm, rốt cuộc bọn họ nghĩ cái gì a?
Hắn nghĩ như vậy, cũng liền hỏi ra.
Hứa Linh Tụ cười lạnh: "Trước có cự sơn* chặn đường, sau có tân duệ** đuổi theo, Đan Tâm Môn cùng hai thế lực khác bất đồng, bọn họ lấy luyện đan làm chủ yếu, từ trước đến nay ở Kình Vân đại lục lấy luyện dược làm thái sơn bắc đẩu***, cố tình mỗi lần ở Đấu Đan Hội biểu hiện của bọn họ cũng không phải thái đẩu gì, ngược lại còn bại bởi Kình Vân Tông chủ yếu võ tu cùng Đan Vân thành chủ yếu buôn bán dược liệu, tự nhiên sẽ không cam tâm. Gặp được cơ hội hiếm có, mặc dù có chút mạo hiểm, bọn họ hẳn là cũng cảm thấy đáng giá. Tình huống xấu nhất là nếu Kình Vân Tông chúng ta phát hiện manh mối, nhưng căn bản cũng không có chứng cứ, lại có thể làm gì được bọn họ?"
*núi lớn, ý chỉ Kình Vân Tông cùng Vân Đan thành.
** ý chỉ Thanh Giao Môn
*** thái sơn bắc đẩu: Tỉ dụ người đức cao vọng trọng hoặc có được thành tựu to lớn trác việt, khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.
Cố Tá bật thốt nói: "Cũng có thể chèn ép bọn họ...."
Hứa Linh Tụ nói: "Dù có chèn ép, cũng là đường xá xa xôi, bọn họ có thể chịu tổn thất rất lớn, nhưng chỉ cần chứng cứ không phải ván đã đóng thuyền, cũng không có khả năng diệt môn được, mà chỉ cần không diệt môn, bọn họ luôn là có thể đông sơn tái khởi."
Cố Tá nghe tới đó, cũng thở dài: "Vậy chẳng phải bọn họ không có gì phải sợ hãi sao?"
Hứa Linh Tụ trào phúng nói: "Ngươi trong tông môn luyện đan luyện đến ngu rồi à, ai nói không chứng cứ thì không thể giết bọn họ? Lại có ai nói chỉ có diệt môn mới là trừng phạt lớn nhất? Chỉ là một cái Đan Tâm Môn cỏn con, cũng không đáng để Kình Vân Tông chính thức ra tay. Chuyến này đến Đấu Đan Hội, tất nhiên là muốn đem thể diện của bọn họ hung hăng giẫm đạp, xong việc sẽ nâng đỡ Thanh Giao Môn, cùng nhau ra tay, phá hủy thanh danh Đan Tâm Môn. Đến lúc đó, đem tất cả dã tâm của Đan Tâm Môn đều biến thành hư ảo, những trù tính trước đó, cũng sẽ trở thành một hồi chê cười!"
Nói thật, Cố Tá nghe xong muốn ngốc luôn.
Hắn không phải nghe không hiểu, mà là càng nghe càng cảm thấy phương diện này quá lung tung rối loạn, lục đục tranh đấu lẫn nhau, mỗi ngày mỗi ngày đều phải làm mấy thứ này, hắn khẳng định sẽ điên mất.
Dù sao trước mắt Kình Vân Tông đã đoán được ai là đầu xỏ gây rối, nhưng vẫn là mặc kệ, quyết định tiếp đó sẽ nâng đỡ một bên khác xử lí bọn họ, mà bên được nâng đỡ kia trước đó lại bị chèn ép đến thảm thương, nhưng bởi vì biểu hiện tốt nên được chuyển thành một thanh đao, nói không chừng ngày sao còn có thể quật khởi?
Cố Tá: "...."
Một chút việc này thôi cũng đủ rối rắm a.
Chẳng lẽ đây chính là cách thức mà tông môn suy xét sự tình?
Ân, hắn vẫn là nên cứ thành thành thật thật luyện dược.....là tốt rồi.
Sau khi làm rõ chân tướng mọi chuyện, Cố Tá quyết định không hề để ý đến khúc nhạc đệm này nữa. Hắn cùng Hứa Linh Tụ cáo biệt tách ra, xoay người trở về phòng mình.
Chuyện này vốn dĩ không có quan hệ với hắn, hắn chỉ cần quy quy củ củ tham gia Đấu Đan Hội, ngoan ngoãn đi tìm dược liệu cần thiết, những chuyện khác không cần hỏi đến làm gì.
Sau khi ở chỗ này một đêm, ngày hôm sau béo trung niên lại đến, xiêm y vẫn chưa thay, hiển nhiên là mệt nhọc suốt một đêm, mà lần này tới cũng mang theo chút tin tức.
Tối hôm qua hắn cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích tên ăn cây táo rào cây sung, chỉ là thời điểm phát hiện tên kia đã là một khối thi thể, có thể thấy tên kia bán đứng khách điếm tiết lộ tin tức khách nhân, sau đó không những không nhận được chỗ tốt, còn mất luôn cái mạng nhỏ của mình.
Có công đạo này, Hứa Linh Tụ cũng không lại gây khó dễ béo trung niên, chỉ có Chu Hồng nói cười yến yến mà "gõ" hắn một lúc, béo trung niên lại lần nữa cáo tội, đem đám tổ tông này tiễn đi.
Ngay sau đó phi hành hoang thú đập mạnh cánh, mang theo mọi người một đường bay đến thành trì lớn nhất gần đó –– Đan Vân thành!
Bởi vì là một thành lớn chuyên về dược liệu, thời điểm tiếp cận thành trì, từ trên trời cao nhìn xuống, có thể thấy vô số dược điền, nơi đó trồng rất nhiều dược liệu, có thể nói toàn bộ Kình Vân đại lục có ít nhất một phần ba dược liệu là đến từ nơi này.
Võ giả không rời được Luyện dược sư, Luyện dược sư không thể thiếu dược liệu, bởi vậy có thể nhìn ra, Đan Vân thành là giàu có cỡ nào!
Cửa thành Đan Vân đặc biệt cao lớn, có thể chứa rất nhiều hoang thú song song tiến vào. Ở ngoài cửa thành có rất nhiều người, nhìn cách ăn mặc phần lớn đều là Luyện dược sư.
Cũng đúng, Đấu Đan Hội vốn dĩ là thịnh hội của Luyện dược sư, mặc kệ là Luyện dược sư có cấp bậc gì, cho dù vẫn chưa nhập phẩm, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ muốn đến nhìn một cái.
Phi hành hoang thú không có trực tiếp bay vào thành, mà là đáp xuống bên ngoài.
Cố Tá đi theo Hứa Linh Tụ, thấy một bên sườn khác cửa thành, có một con đại hoang thú khác cực cao.
Hoang thú này không thể phi hành, nhưng trên lưng lại nâng một tiểu điện chạm rỗng, bên trong được trang bị tơ lụa tinh mỹ, các loại da thú, thoạt nhìn dị thường thoải mái.
Thời điểm một hàng người Hứa Linh Tụ vừa rơi xuống đất, người nắm hoang thú kia mặt đầy tươi cười đi tới, hơn nữa cung cung kính kính mà đưa bọn họ vào trong tiểu điện trên lưng hoang thú.
Lúc này Cố Tá mới biết, bởi vì Kình Vân tông địa vị cao, dù đến Đan Vân thành, vẫn có "xe chuyên dụng" đưa đón a.
–– Quả nhiên là đặc quyền mê người.
Trong thành, đường phố cũng rất rộng lớn, hai bên có rất nhiều bá tánh đều hướng nơi này nhìn qua –– có lẽ bên trong bọn họ không có quá nhiều Võ giả, nhưng luận bản lĩnh chăm sóc dược liệu, những người thường đều tuyệt đối không thể xem thường! Giờ phút này, bọn họ đều vây lại xem khách quý, biểu hiện sự nhiệt tình của Đan Vân thành.
Nơi hoang thú kia tiến đến lại càng khó lường, nó bước chân lớn, tốc độ cũng không chậm, không bao lâu, liền dừng lại trước một tòa kiến trúc nguy nga.
Nơi này là phủ thành chủ.
Không sai, vô luận là uy danh Kình Vân Tông hay vì bản lĩnh Luyện dược sư của Kình Vân Tông, mỗi lần bọn họ tham gia Đấu Đan Hội, đều là ở tại phủ thành chủ! Hơn nữa ngoại trừ bọn họ ra, không còn ai có thể ở lại phủ thành chủ!
Đây hẳn là một loại vinh quang khiến Đan Tâm Môn cũng phải đỏ mắt a.....
_____________
Cám: tui vẫn nên là đọc tới đâu edit tới đó, ham hố đọc qt trước cái mất hứng.........