Công Nghi Minh Hà cũng không có năng lực khiến Hoang Cơ thật sự ra sức ứng đối, nếu đã nói là chỉ điểm, Hoang Cơ cũng không thể ỷ vào thực lực cùng cảnh đi chèn ép Công Nghi Minh Hà.
Cho nên Hoang Cơ căn bản không dùng đến lực lượng lưu chuyển trong cơ thể, nàng chỉ lợi dụng thân thể ngăn lại công kích của Công Nghi Minh Hà, ngay cả bước chân cũng không hề xê dịch.
Vì thế, Công Nghi Minh Hà có một nguyện vọng....
Chính là hy vọng có thể bức Hoang Cơ chuyển động bước chân –– nàng mới không phải không biết tự lượng sức mình cho rằng thực lực hiện tại của bản thân đáng để Hoang Cơ vận dụng khí kình đâu! Dù sao cũng sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ đuổi kịp Hoang Cơ!
Hiện giờ Công Nghi Minh Hà đã xem Hoang Cơ như thần tượng. Cho nên mỗi lần nghĩ tới tương lai có thể lợi hại như Hoang Cơ, bản thân liền tràn đầy dũng khí nghênh đón khó khăn, không có nửa điểm lùi bước!
Cũng vì Công Nghi Minh Hà chịu được khổ cực, Hoang Cơ cũng không ngại phiền, ngược lại mỗi lần đều sẽ dạy cho Công Nghi Minh Hà chút thứ mới mẻ, khiến nàng có thể tiến bộ nhanh hơn.
Trong thời gian ngắn ngủi, Công Nghi Minh Hà có thể nói là thoát thai hoán cốt.
Sau mỗi lần luyện tập một vòng quyền pháp, đủ loại bộ pháp đều khiến nàng tràn đầy vui sướng, Công Nghi Minh Hà xoay người lộn một vòng, xinh đẹp rơi trên mặt đất. Lại bởi vì dùng sức quá mạnh, giày nàng đều bị đá văng, nhưng nàng không chút để ý, ngược lại duỗi tay cầm lấy một thanh tam xoa kích*. (Cái chĩa,xiên ba que như cái nĩa ý phải k cà, gọi là cái gì ấy nhỉ? Quên mất tiu rồi.)
Tam xoa kích này thân dài hơn năm thước, không sai biệt lắm cao đến đầu Công Nghi Minh Hà, nhưng trọng lượng cũng không khoa trương như vậy, đủ để Công Nghi Minh Hà có thể cầm lấy.
Hoang Cơ chân dài bước lên, tay phải cũng nhiều ra một thanh tam xoa kích, sau đó thân thể xoay tròn, cánh tay vung lên, đem tam xoa kích vũ động đến uy vũ sinh phong.
Công Nghi Minh Hà thân thể mềm mại vừa chuyển, y theo từng bước Hoang Cơ, nổ lực học tập.
Hoang Cơ nói: "Thức thứ nhất, Hổ Kích Bôn Sơn."
Khi nói chuyện, phái trước tam xoa kích như xuất hiện một đầu hổ thật lớn, gào thét mà đến, vô cùng dũng mãnh gan dạ.
Cánh tay Công Nghi Minh Hà vừa động, nàng dùng tam xoa kích đánh về trước, đồng dạng cũng xuất hiện một đầu hổ nhỏ nhắn, chỉ là đầu hổ này hơi mơ hồ, cũng không giống như Hoang Cơ sinh động như thật.
Ngay sau đó, Hoang Cơ lại nói: "Thức thứ hai, Hổ Kích Đằng Hải."
Lúc này, tam xoa kích hóa thành bốn trảo của hổ, ở giữa không trung bước ra, mang theo lực lượng tuyệt cường.
Công Nghi Minh Hà cũng làm theo, chỉ là thực lực của nàng không cao, lực lượng cũng xa xa không đủ.
Hoang Cơ lại nói: "Thức thứ ba, Hổ Kích Phách Thiên."
Lúc này tam xoa kích hóa thành đuôi hổ, phảng phất như một cái roi, thẳng phá trời cao, nhưng muốn quật xé bầu trời ra từng mảnh. Biến hóa như vậy vẫn chưa xong, có lẽ vì tam xoa kích có ba mũi, một cái đuôi cọp như ẩn ẩn hóa thành ba, vết roi vút ra cũng càng thêm đáng sợ.
Công Nghi Minh Hà thở hồng hộc, thời điểm đánh ra chiêu này khí lực có chút không chống đỡ nổi. Đừng nói là hóa ra một cái đuôi cọp, thời điểm nàng đánh ra hư ảnh, hai tay bủn rủn không nâng lên nổi, căn bản không thể thi triển một chiêu kích pháp tràn ngập biến hóa này!
Thì ra vài ngày trước đó, Công Nghi Minh Hà cũng chỉ học xong được hai thức trước mà thôi, mà thức thứ ba kia nàng bất quá chỉ xem qua ba bốn lần, tuy rằng vẫn thường xuyên ngầm luyện tập, nhưng nếu nói là thông hiểu được đạo lí trong đó....vậy thì vẫn chưa. Bởi vật tất nhiên là đánh không ra cái loại uy phong đó của Hoang Cơ rồi, cho dù chỉ là "bản lâu", cũng không được.
Hoang Cơ làm mẫu xong, cũng ngừng lại, gót chân di chuyển nhẹ nhàng đến ngồi trên cự thạch. Công Nghi Minh Hà đã quen với hành động của Hoang Cơ, nàng biết thời gian tự do luyện tập của mình đã đến, liền lập tức điều tức, sau khi khôi phục sức lực, xoay người huy động tam xoa kích, tiếp tục diễn luyện.
Từng chiêu từng chiêu một.
Có chỗ đánh sai hoặc đi nhầm quỹ đạo, Hoang Cơ sẽ bắn ra đá nhỏ, chỉ điểm lại cho nàng.
Công Nghi Minh Hà mồ hôi như mưa, cuồn cuộn lăn xuống sườn mặt trơn bóng. Nhưng nàng vẫn không ngừng lại, một lần luyện chính là hai ba canh giờ, cho đến khi bụng trống trơn kháng nghị mới cáo biệt Hoang Cơ, mang theo thực hạp rời đi.
Ở một bên khác, là lúc cơm trưa.
Công Nghi Minh Hà sau khi đem thực hạp trả lại phòng bếp, vừa trở lại liền thấy nhóm ba người con cháu Công Nghi gia Công Nghi Thiên Ấn đang vây quanh Công Nghi Thiên Hành.
Mỗi ngày thời gian Công Nghi Thiên Hành rãnh rỗi cũng không nhiều lắm, nhóm con cháu này cũng chỉ có thể bớt chút thời giờ –– tỷ như thời điểm sắp dùng bữa trưa đến tìm y lĩnh giáo.
Cũng như hiện tại vậy.
Công Nghi Thiên Hành chỉ điểm ba người một hồi, Công Nghi Minh Hà liền phi thân chắn trước người Công Nghi Thiên Ấn: "Thiên Ấn ca."
Công Nghi Thiên Ấn chuyển bước: "Minh Hà muội muội?"
Công Nghi Minh Hà tươi cười sáng lạn: "Cùng muội luận bàn một chút có được không?"
Công Nghi Thiên Ấn: ".... Hảo."
Trong ba vị con cháu Công Nghi gia này, Công Nghi Thiên Ấn bởi vì trải qua quá trình bị người khinh nhục, cho nên tính cách càng ngày càng ổn trọng ẩn nhẫn; Công Nghi Thiên Hà hơi bốc đồng, có dã tâm, cũng rất có khả năng; Công Nghi Thiên Hiểu anh khí bừng bừng, khí phách hăng hái, đối với chính mình rất có tự tin, nhưng đôi khi có hơi lỗ mãng.
Tóm lại, Công Nghi Thiên Ấn là người khiến người khác cảm thấy đáng tin, bản thân hắn đối với tộc nhân còn lại đều rất bao dung, các phương diện tố chất đều tiến bộ rất nhanh.
Ba người ở Kình Vân Tông, còn được Công Nghi Thiên Hành cố tình mài giũa, tiềm lực bản thân không ngừng bị áp bức hiển lộ ra, hiện tại đều tiến vào Ngưng Mạch tam trọng đỉnh, chỉ kém một bước đã có thể đồng thời đột phá Tiên Thiên cảnh! Tốc độ tiến bộ này thời điểm ở Công Nghi gia bọn họ đều không dám nghĩ đến, đến nơi này lại là một bước lên trời, làm cho bọn họ thoát thai hoán cốt, đối với Công Nghi Thiên Hành cũng càng thêm kính trọng yêu mến.
Nếu trước kia bọn họ đối với "truyền thuyết" Công Nghi Thiên Hành mà khát khao, hơn nữa mọi người lại là người cùng một tộc, cùng vinh hoa chung tổn hại nên mới phải phục tùng, thì hiện tại tận đáy lòng bọn họ đều nguyện ý thuận theo, trong đó còn bao hàm một phần trung thành tận tâm.
Bởi vậy vì một lòng tôn kính Công Nghi Thiên Hành, nên đối với Công Nghi Thiên Dương không sai biệt lắm với mình bọn họ cũng sẽ tôn kính hắn như vậy, càng đừng nói là tiểu thiếu nữ Công Nghi Minh Hà –– không chỉ bởi vì nàng là muội muội Công Nghi Thiên Hành, mà nàng cũng là tiểu muội muội của bọn họ, cho nên bọn họ đối với nàng đều nhiều thêm chút dung túng.
Tựa như hiện tại, Công Nghi Minh Hà từ lúc theo Hoang Cơ học tập thì thường xuyên tìm bọn họ luận bàn, mà bọn họ cũng không cường đại đến nổi có thể tự mình khống chế năng lực tận cùng giống như Hoang Cơ. Cho nên thời điểm cùng Công Nghi Minh Hà luận bàn liền khó tránh khỏi bó tay bó chân, đối với chính mình xúc tiến cũng không lớn.
Công Nghi Minh Hà tuổi trẻ kiến thức hạn chế, không biết được điểm này, bất quá bao dung của ba người Công Nghi Thiên Ấn đối với nàng, đều được Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá xem vào mắt.
Hôm nay vừa lúc đến phiên Công Nghi Thiên Ấn, Công Nghi Thiên Hà cùng Công Nghi Thiên Hiểu liếc mắt nhìn nhau, cong cong khóe miệng cũng đi theo qua.
Cố Tá từ trong luyện dược điện đi ra, đem khay trong tay đặt trước mặt Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca, Minh Hà lại cùng bọn người Thiên Ấn lăn lộn a?"
–– tuy rằng bữa ăn của mọi người đều đã có Thiên Long Vệ chuẩn bị, nhưng thân thể Công Nghi Thiên Hành khác biệt, đại đa số thời điểm đều là do Cố Tá tự mình làm.
Công Nghi Thiên Hành phất tay áo một cái, bắt đầu dùng cơm: "Minh Hà gần đây tiến cảnh không nhỏ, xem ra thỉnh Hoang Cơ chỉ điểm nàng là việc làm đúng đắn."
Cố Tá cũng ngồi xuống, trả lời: "Về sau ta sẽ luyện chế một ít dược thủy để Minh Hà rèn luyện thân thể, cũng giảm bớt mệt nhọc cho nàng. Trước đó vài ngày ta thấy Minh Hà dáng vẻ rất mệt mỏi, hẳn là lượng huấn luyện không nhẹ... Để tránh tổn thương thân thể nàng." Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Thiên Dương cùng đám người Thiên Ấn, còn có Thiên Long Vệ cũng đều như vậy."
Công Nghi Thiên Hành hiểu tâm ý Cố Tá, cười gật đầu: "Vậy dựa cả vào A Tá."
Không lâu sau, mấy người Công Nghi Minh Hà Công Nghi Thiên Ấn cũng đến dùng cơm, cũng có mỗi Công Nghi Thiên Dương vẫn còn nhốt mình trong phòng khổ luyện ngày đêm mà thôi.
Sau khi ăn xong, Công Nghi Minh Hà đi đưa cơm cho Công Nghi Thiên Dương, lại mang theo cơm canh ra sau núi cho Hoang Cơ, những người khác từng người tu hành, bình tĩnh trôi qua một ngày.
Hôm sau, Cố Tá viền luyện xong được mấy hồ lô đan dược, vừa đem đến đưa cho Công Nghi Thiên Hành, lại nghe được y nói, hắn tức khắc hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề: "... Đại ca nói cái gì cơ?"
Công Nghi Thiên Hành nhẹ búng cái trán nhỏ của hắn: "Vài ngày tới ta sẽ đi cùng Hoang Cơ đến Lộc Huyết Đàn Lĩnh săn giết hoang, thu thập tinh huyết đem về."
Cố Tá ôm trán, lo lắng nói: "Đại ca, Lộc Huyết Đàn Lĩnh có rất nhiều hoang thú linh cấp, huynh hiện tại muốn đến đó, có phải hơi sớm hay không?"
Hắn còn lâu mới tin đại ca nhà mình đi theo Hoang Cơ chỉ để mở mang kiến thức, hắn khẳng định y sẽ tự mình động thủ! Chính là đại ca hắn chỉ mới Tiên Thiên lục trọng thôi, dù có thể vượt cấp đối chiến, thực lực cũng chỉ so được với Tiên Thiên cửu trọng, nhưng hoang thú linh cấp cảnh giới tương đương với Võ giả Thoát Phàm cảnh, một khi khiêu chiến... Nhất định chính là một trấn chiến sinh tử!
Công Nghi Thiên Hành biết hắn lo lắng, cười cười: "Hiện giờ thực lực lâm vào bình cảnh, nếu cứ chậm chạp không tiến như vậy, e là không ổn, mặc dù có thể dựa vào đan dược gia tăng ít nhiều lực lượng, chung quy vẫn là thiếu kinh nghiệm đối chiến, ngày sau sẽ chịu không ít thiệt thòi."
Cố Tá nhăn mày: "Đại ca ngày thường có thể tìm Hoang Cơ luận bàn a... Hoang sư huynh hẳn là sẽ không cự tuyệt, nàng là một đối thủ tốt!"
Đừng nhìn Hoang Cơ tính cách rất đơn thuần, nhưng nàng cũng không phải loại người cái gì cũng không biết. Ở đây tuy rằng dược liệu cùng thú huyết đều là nàng bỏ ra, nhưng chuyện Cố Tá không thu phí dụng khác nàng đương nhiên cũng biết, tự giác sẽ cảm thấy thiếu bọn họ nhân tình, nói cách khác, nàng đối với Công Nghi Minh Hà lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy chớ? Trong tông môn có nhiều sư tỷ sư muội như vậy, còn có rất nhiều người đơn thuần kính ngưỡng nàng, cũng không thấy nàng chỉ điểm qua bọn họ.
Dạy dỗ Công Nghi Minh Hà là vì trả nhân tình, như vậy luận bàn cùng Công Nghi Thiên Hành cũng giống vậy thôi.
Hoang Cơ sẽ không cự tuyệt.
Công Nghi Thiên Hành lại lắc đầu: "Nếu để Hoang Cơ làm đối thủ của ta, nàng nhất định sẽ thủ hạ lưu tình, nhưng nếu ta đối chiến cùng người ngoài, đối phương tuyệt đối sẽ không nương tay. Võ đạo nơi nơi đều là nguy hiểm, sinh tử không rời mình, nếu hiện tại ta mài giũa vài lần trong hiểm cảnh, tương lai nếu gặp phải, sợ là chỉ có con đường chết.... " Y nhìn Cố Tá, ánh mắt nhu hòa: "Đến lúc đó, ta cũng không thể thực hiện trách nhiệm của một Đạo Hộ Nhân rồi."
Sắc mặt Cố Tá từ trắng bệch, chuyển dần sang đỏ. Trong lòng hắn sao lại không biết lời đại ca nói hoàn toàn có lí chứ? Hơn nữa hắn càng hiểu rõ, trước mặt ca dù là hoang thú có thể so với Tiên Thiên đỉnh cơ bản cũng không có bao nhiêu tôi luyện, chỉ có thể khiêu chiến hoang thú linh cấp càng cao mới có thể khiến y chân chính cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, từ đó đột phá thân thể.
Con đường Võ giả, nếu quá yên ắng bình thản, tất sẽ không lâu dài.
Xoa xoa mặt chính mình, Cố Tá mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng vẫn nói: "Vậy đại ca phải mang theo đầy đủ đan dược, đến đâu cũng phải thật cẩn thận đó."
Công Nghi Thiên Hành trong lòng ấm áp, vỗ vỗ đầu Cố Tá: "A Tá đừng lo, ta tuy đi cùng Hoang Cơ, nhưng cũng sẽ không giống nàng tiến vào nội vây Lộc Huyết Đàn Lĩnh, ta chỉ ở bên ngoài tìm kiếm đối thủ thích hợp mà thôi. Huống chi Hoang Cơ cùng ta cách nhau không xa, nếu ta thật sự gặp nguy nan, chỉ cần phát ra tín hiệu, nàng liền có thể lập tức đến giúp –– chẳng lẽ, A Tá cho rằng ta ngay cả thời gian chống đỡ chờ người đến giúp cũng không làm được ư?"
Cố Tá vội lắc đầu: "Không có, đại ca là lợi hại nhất!"
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: "Vậy A Tá đã yên tâm chưa?"
Cố Tá vẫn lắc đầu: "... Không yên tâm." Mắt thấy Công Nghi Thiên Hành lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, hắn mới nói thêm: "Bất quá, ta tin tưởng đại ca sẽ sống sót trở về."
Chỉ cần Công Nghi Thiên Hành còn mạng trở về, mặc kệ y bị thương nghiêm trọng cỡ nào, hắn đều có thể khiến y hoàn toàn khỏi hẳn!
Công Nghi Thiên Hành cười bảo đảm: "A Tá yên tâm, ta tất nhiên sẽ thuận lợi trở về."
Cố Tá lúc này mới gật đầu.
Ngay sau đó hắn lại chui vào luyện dược điện, đem tất cả đan dược cần thiết đều lọ lọ nhỏ nhét đầy trữ vật võ cụ của Công Nghi Thiên Hành, như vậy mới miễn cưỡng yên tâm.
Ngày hôm sau, Hoang Cơ từ sơn động mình bắn ra tới, Công Nghi Thiên Hành cũng tự mình thu thập "hành lí" xong, sau khi cáo biệt Cố Tá, xoay người cùng Hoang Cơ rời đi.
Chuyến này đi là thu thập thú huyết cùng tự mình tôi luyện.
Sau khi Công Nghi Thiên Hành cùng Hoang Cơ rời đi, Cố Tá tuy rằng vẫn thường xuyên luyện dược, nhưng không biết thế nào lại cảm thấy không còn ý nghĩa nữa.
Nguyên nhân cụ thể là gì, Cố Tá cũng biết một chút –– thời điểm cùng đại ca tách ra trước đó, cảm giác cũng có chút giống như vậy. Nhưng hắn biết đây là do tâm ỷ lại vào đại ca của hắn quá nặng, không quen thì không quen, hắn cảm thấy vẫn có thể khắc phục.
Uể oải luyện chế xong mấy lò đan dược, Cố Tá rời khỏi luyện dược điện, quyết định đến phường thị ngoài tông môn dạo một vòng, tìm một nơi hoàn cảnh náo nhiệt điều tiết tâm tình cũng rất không tồi.
Sau đó, hắn nói một tiếng với người trong núi, mang theo Long Tam ra ngoài.
.... Hắn đã cùng đại ca ước định, mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang theo một vị Thiên Long Vệ, cho dù năng lực tự bảo vệ mình của hắn đã vượt xa Thiên Long Vệ, vậy cũng không ngoại lệ.
Phường thị ngoại môn lớn hơn nội môn rất nhiều, chỉ là sao khi Cố Tá tiến vào nội môn, liền không có cơ hội đến đây đi dạo mà thôi. Ở đây cũng không có cửa hiệu làm ăn của hắn cùng Công Nghi Thiên Hành, dần dà, hắn cũng rất lâu không đến đây nữa.
Phường thị biến hóa đúng là rất lớn.
Đương nhiên, chỉ là đối với Cố Tá.
Tinh thần lực của Cố Tá rất mạnh, nên có thể phát hiện ra rất nhiều chỗ Võ giả khác không lưu ý tới, tỷ như phường thị mở một cửa hàng đóng cửa một cửa hàng cùng dòng người lui tới một cửa hàng biến động thế nào cũng đều thay đổi không nhỏ.
Khoảng cách Kình Vân Tông đến phường thị rất gần, đoạn đường này đều trần ngập hương bánh trái.
Long Tam giống như cái bóng luôn theo sau Cố Tá, theo hắn đi dạo từng cửa hàng, lại cùng hắn tùy ý mua sắm ít dược liệu cùng một số đồ chơi mới lạ, cả đường đi Long Tam đều không nói một lời.
Được một lúc Cố Tá càng xem càng không hứng thú, đơn giản vào một tửu lầu, chọn vị trí ngay cửa sổ uống trà, thuận tiện cũng nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới.
Long Tam bị yêu cầu ngồi xuống đối diện Cố Tá, nhưng hắn vẫn một mực cảnh giác chung quanh, một bàn tay đặt bên hông, cả người đều căn chặt, một tay khác nâng chung trà, bộ dáng tựa hồ như đang phẩm trà.
Cố Tá thì an nhàn hơn nhiều.
Với hắn mà nói, nếu là có ác ý nhằm vào, trừ phi thực lực đối phương vượt xa hắn, nếu không khoảnh khắc tiếp cận sẽ bị hắn phát hiện. Cho nên hắn rất yên tâm, tự nhiên cũng rất hưởng thụ sự trung thành của Thiên Long Vệ.
Nhưng có lẽ trời cao chướng mắt cảnh Cố Tá hưởng thụ an bình, khi hắn rất vất vả lắm mới tâm bình khí ổn, lại để âm thanh ầm ĩ bên dưới xông vào tai hắn.
Mà khi âm thanh kia truyền đến tai hắn, hẳn suýt nữa đã phun ngụm trà trong miệng ra.
"Đây đều là đồ ăn hư sao! Khó ăn!"
"Ta nghe nói hậu trường của nơi rách nát này là đệ nhất tông môn đó, đệ nhất tông môn lại bán ra thứ này sao? Thế này cũng dám dõng dạc xưng là mỹ thực tuyệt hảo á hả?"
"Buồn cười! Cái gì mà nhất tông môn, bất quá chỉ có vậy!"
Cố Tá 囧.
Kình Vân Tông đúng là đệ nhất đại tông môn ở Kình Vân Đại Lục không sai a, từ tài nguyên phong phú đến lực lượng lão sư đều là người tài ta nhất đẳng, 250 (đồ ngốc) nơi nào tới, chướng mắt đồ ăn của tửu lâu cãi nhau cùng lão bản thì thôi đi, còn dám lôi cả Kình Vân Tông vào, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!
Đến Kình Vân Tông bấy lâu, hắn chưa từng gặp qua hỗn đản như vậy bao giờ!
Nhất thời tò mò, Cố Tá phóng xuất tinh thần lực càn quét dưới lầu.
Trong chớp mắt, tình huống bên dưới đều được hắn thu hết vào mắt.
Ở lầu một có một khoảng được dùng bình phong cố ý ngăn ra làm nhã tọa, bên trong có hai nam một nữ.
Đối diện ba người, chính là chưởng quầy tiểu nhị đang cùng họ giằng co, cùng với một ít hộ vệ gác tửu lầu.
Chờ sau khi Cố Tá nhìn rõ diện mạo bọn họ, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Cũng không phải bởi vì ba người trẻ tuổi kia diện mạo đáng khinh khí độ bất kham, mà hoàn toàn ngược lại. Dù trên mặt bọn họ mang theo tia ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dáng vẻ tuấn tiếu, hơi thở phát ra đều rất cường đại. Mặt khác, trong ba người này, vị nữ tử mỹ lệ như minh châu kia là một Luyện dược sư, hai thanh niên còn lại đều là Võ giả thực lực cường đại, Cố Tá nhìn qua cảnh giới mỗi người ít nhất đều Tiên Thiên bát trọng!
Người như vậy, với độ tuổi này, bất luận nơi nào đều có thể xưng là thanh niên tài tuấn, đặc biệt với nhãn lực của Cố Tá có thể nhìn ra tuổi tác ba người bất quá chỉ đầu hai mươi mà thôi.
Cố Tá nhướng mày.
Ba người thoạt nhìn kim tôn ngọc quý, không giống như loại người chỉ số thông minh có vấn đề, chẳng lẽ bọn họ còn có bối cảnh gì khác ư? Cũng không đúng, dù là bối cảnh gì, cũng không nên đối với Kình Vân Tông.... Bằng bộ dáng coi thường đó.
Nhất thời, hắn thật sự không hiểu được.
Cố Tá dừng suy nghĩ, tiếp tục "xem".
Trận ầm ĩ này chỉ mới bắt đầu, phía sau nói không chừng còn phát triển gì đó nữa.
Quả nhiên, mọi chuyện vẫn chưa xong.
Cố Tá cũng nhìn ra ba người kia bất phàm, chưởng quầy sao lại không nhận ra. Vốn dĩ hắn vẫn luôn một thưa hai dạ ba cười làm lành, nhưng khi nghe ba người này vung lời miệt thị Kình Vân Tông hắn mới liền trở nên tức giận.
Người làm ăn buôn bán, chú ý tới hòa khí sinh tài là không sai, nhưng nếu đối phương bất hòa khí nói năng lỗ mãng, hắn vẫn cắn răng chịu đựng, như vậy không phải hòa khí, mà là yếu đuối.
Tửu lầu này đúng là của một đệ tử Kình Vân Tông, hơn nữa là một đệ tử nội môn thực lực không tồi, vất vả nhiều năm mới tích góp đủ nhân mạch, tạo dựng nên một tửu lầu danh tiếng không tồi thế này. Mà nhân mạch của vị đệ tử nội môn cũng là không tầm thường.
Bình thường đệ tử Kình Vân Tông ra ngoài phần lớn đều lựa chọn chỗ đơn giản này dùng cơm, cho dù người từ phương khác đến, khi biết được tửu lầu này phía sau có đệ tử Kình Vân Tông làm chỗ dựa, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bán cho vài phần mặt mũi.
Chuyện phát sinh hôm nay là do ba người kia lúc dùng cơm liền quăng ném đồ ăn, khi chưởng quầy tự mình đi qua dò hỏi, bọn họ không chỉ đem người ta phê phán đến rối tinh rối mù, còn trực tiếp kéo cả Kình Vân Tông vào...
Vì thế, chưởng quầy lạnh mặt, ngữ khí cũng không tốt: "Tiểu điếm tuy không phải tửu lầu lớn thực lực mạnh mẽ gì, nhưng cũng có quy củ của mình. Khách nhân không thích nơi này hay không thích đồ ăn cũng vậy, hòa hòa khí khí, có việc gì không thể thương lượng được chứ. Nhưng nếu là muốn đến đây quấy rối –– " Hắn vung tay lên: "Cũng chỉ đành thỉnh chư vị huynh đệ đem người đưa ra ngoài, tránh ở đây làm chướng mắt!"
Ngay sau đó, mấy tên hộ vệ xoa tay hầm hè tiến tới, nhanh chóng đem người bao vây.
Nhưng ba người bị bao vậy không những không hề sợ hãi, một thanh niên trong đó còn cười nhạo nói: "Chỉ bấy nhiêu?"
________
#Camsvitiba:.........