- Lâm Tử Hạ, lần trước anh đã cấm không cho em đến những nơi đó. Sao em lại không nghe lời anh. Còn dẫn cả Ngạc Ngạc đi cùng.
Cố Vũ Mặc ngồi trên ghế, gương mặt có chút lạnh đi, không còn vẻ trẻ con ngày thường.
Lâm Tử Hạ nhìn anh, có chút cau mày. Cô vẫn chưa tỉnh rượu hẳn:
- Không cho đi thì sao chứ? Em vẫn cứ đi.
- Hạ, em không nên như vậy. Có biết anh lo không?
Cố Vũ Mặc nhìn cô, ánh mắt màu ngọc bích có chút tối lại. Những nơi đó rất phức tạp, căn bản là không an toàn. Cô đi đến đó chẳng khác nào đưa mình vào nguy hiểm. Nghĩ đến, đáy lòng anh nhói lên một cái.
Lâm Tử Hạ nhìn vẻ nghiêm túc của Cố Vũ Mặc, có chút hiểu ra. Cô nhỏ giọng gật đầu :
- Được rồi. Em sẽ không đến những nơi như vậy nữa.
- Ngoan.
Cố Vũ Mặc nghe cô nói, nhẹ cười. Anh ôm cô vào lòng, bàn tay còn xoa xoa tóc cô. Thật tốt khi Lâm Tử Hạ chịu nghe lời anh. Nếu cô cứng đầu giống như trước đây thì anh cũng hết cách.
-------------
Ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa, tinh nghịch lưới qua mặt Đổng Ngạc Ngạc khiến cô chói mắt. Cô mơ màng tỉnh lại. Cảm nhận được bên cạnh có người, Đổng Ngạc Ngạc có chút hoảng hốt.
Lăng ... Lăng Tư Duệ !
Sao... Sao hắn lại ở đây chứ? Chẳng phải hắn nói là đi Hàn Quốc sao? Không lý nào lại trở về sớm như vậy?
Nhận thấy được người bên cạnh cử động, Lăng Tư Duệ dần mở mắt.
Gương mặt điển trai bỗng xuất hiện hai quầng thâm, tròng mắt còn nổi lên một vài tia đỏ. Hình như tối qua hắn mất ngủ?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn mệt mỏi như vậy, mở miệng hỏi :
- Anh... sao... lại thành ra như vậy?
Lăng Tư Duệ mặt lạnh nhìn Đổng Ngạc Ngạc. Cô còn dám hỏi hắn tại sao lại thành ra như vậy? Tất cả không phải là vì cô hay sao? Tối hôm qua cô mê man, cứ nôn liên tục, hại hắn phải giúp cô thu dọn. Còn phải thay đi thay lại quần áo cho cô. Suốt một đêm không ngủ được, đương nhiên là cực kỳ mệt mỏi.
- Em còn hỏi? Tại sao hôm qua lại đi uống rượu? Còn dám đến những nơi đó.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn giận dữ như vậy, đầu ong ong lên. Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Cô nhớ là cô uống rượu cùng Lâm Tử Hạ. Sau đó... sau đó.... thì không nhớ nữa. A. Đầu đau quá!
Đổng Ngạc Ngạc lấy hai tay ôm đầu. Lúc ấy bỗng dưng chú ý đến quần áo mặc trên người. Tối hôm qua cô đâu có mặc bộ quần áo này. Đây là đồ ngủ cơ mà. Nghĩ đến, cô liếc mắt nhìn sang Lăng Tư Duệ.
Ngược lại sự mong đợi của cô, Lăng Tư Duệ không thèm trả lời. Hắn lạnh giọng :
- Nói đi.
- Nói... nói.... cái gì?
Đổng Ngạc Ngạc ngu ngơ nhìn hắn, giả vờ đánh trống lãng.
- Em... tại sao lại đi uống rượu?
- Mặc kệ em. Không liên quan đến anh.
Đổng Ngạc Ngạc bày trò giận dỗi.
- Đổng Ngạc Ngạc, em đừng thách thức sự nhẫn nhịn của anh. Còn không mau trả lời.
Lăng Tư Duệ thật sự rất tức giận, bàn tay hắn nắm chặt lại để kiềm chế bản thân không nổi nóng.
- Duệ ~ là anh sai.
Đổng Ngạc Ngạc bị hắn làm cho uất ức. Rõ ràng là hắn đi mà không nói với cô một tiếng nào. Vì cái gì mà bày ra vẻ mặt tức giận với cô.
- Anh sai?
Lăng Tư Duệ có chút cau mày, hắn hỏi lại.
Đổng Ngạc Ngạc gật gật đầu, khóe mắt bỗng nhiên ươn ướt.
- Sai vì cái gì?
- Anh đi Hàn Quốc mà không nói em một tiếng.
- Khi đó em ngủ say, anh không nỡ đánh thức em dậy. Anh sợ khi em tỉnh dậy, sẽ không nỡ rời đi nữa. Có hiểu không?
Lăng Tư Duệ dịu giọng nói, không nghĩ cô vì chuyện này mà giận hắn bỏ đi uống rượu.
- Thật không?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn hỏi lại.
- Là thật.
Lăng Tư Duệ nhẹ cười, hắn ôm cô vào lòng vỗ vỗ đầu cô.
- Sau này, không cho phép em uống rượu. Cũng không được phép đến những nơi như vậy nữa. Biết không?
- Em biết. Về sau sẽ không như vậy. Nhưng mà.... em có một thắc mắc.
Đổng Ngạc Ngạc có chút đỏ mặt.
- Sao vậy?
Lăng Tư Duệ buông cô ra, nhìn chằm chằm gương mặt đang đỏ ửng kia.
- Quần... áo của... em... là....
- Anh thay. Có chuyện gì sao?
Lăng Tư Duệ cắt ngang lời cô. Ánh mắt nhìn cô thăm dò.
- A.... Anh biến thái. Ai cho anh thay quần áo của em?
Đổng Ngạc Ngạc mặt đã càng đỏ, vội vàng đẩy hắn ra.
- Những gì cần thấy thì cũng thấy rồi. Em còn ngại với anh sao?
Lăng Tư Duệ bị cô làm cho bật cười. Nhân cơ hội này trêu chọc cô một chút.
- Anh.... anh quá đáng.
Đổng Ngạc Ngạc ngoeo nguẩy chui vào cái chăn, một kẻ hở cũng không dám để lộ.
Lăng Tư Duệ bị hành động của cô chọc cười, khóe miệng nhếch lên một cách vô thức. Cô gái ngốc. Hôm qua hắn cũng rất ngại mà. Chỉ là cô không nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc đó mà thôi. Mà hắn, căn bản cũng không muốn cô nhìn thấy. Đường đường là thiếu gia nhà họ Lăng, chuyện mất mặt như vậy không thể để lộ ra ngoài.
- Được rồi. Không chọc em nữa. Chúng ta còn phải đến công ty. Mau ra ngoài đánh răng.
- Không ra. Có chết cũng không ra.
Đổng Ngạc Ngạc trốn trong cái chăn hét lên.
- Không ra? Em nghĩ anh sẽ để yên cho em ở trong đó?
Lăng Tư Duệ thản nhiên ra uy quyền. Đối với hắn, việc khi dễ cô là một thú vui tao nhã.
- Anh... Lăng Tư Duệ. Anh là tên khốn. Atula đáng chết.
Đổng Ngạc Ngạc tức tối, giữ nguyên cái chăn không chịu buông.
Lăng Tư Duệ bật cười, ánh mắt gian tà nhìn con sâu không chịu chui ra khỏi kén. Được thôi. Nếu cô muốn thì hắn sẽ chiều ý cô.
Lăng Tư Duệ không nói gì, bàn tay ôm lấy cái kén to đùng kia hướng đến cửa phòng tắm. Đổng Ngạc Ngạc cảm thấy toàn thân bị động, lại cộng thêm sự di chuyển của Lăng Tư Duệ, cô hoảng hốt ngoi đầu ra ngoài.
- Duệ... em sai rồi. Bỏ em xuống.
Gương mặt xinh đẹp kia bỗng chốc trở nên đáng thương. Nhưng Lăng Tư Duệ là ai cơ chứ. Hắn làm sao có thể niệm tình tha cho cô. Trừ khi.... cô có cách mua chuộc hắn.
- Nhận sai bây giờ có phải là quá muộn không?
Khóe miệng hắn khẽ cong lên tà mị. Ngừng một chút rồi nói tiếp.
- Hôm qua em nôn ra nhiều như vậy, cả người rất bẩn. Sẵn tiện... anh giúp em đi tắm.
Đổng Ngạc Ngạc lúc này mặt đã xám ngắt. Cô mếu máo nhìn hắn :
- Duệ ~ em không nên trêu chọc anh. Em sai rồi.
- Thể hiện thành ý của em, anh có thể suy nghĩ lại.
Lăng Tư Duệ cười khẽ, nụ cười khi nhìn vào thập phần hoàn mĩ. Thế nhưng trong mắt Đổng Ngạc Ngạc lúc này, nụ cười ấy chẳng khác nào một con sói.
Thành ý? Hắn rốt cuộc là muốn cô thể hiện thành ý gì cơ chứ? Vận động toàn bộ đại não, Đổng Ngạc Ngạc cũng không nghĩ ra bản thân phải làm gì? Ngước đôi mắt to tròn nhìn Lăng Tư Duệ, Đổng Ngạc Ngạc có chút nhíu mày suy nghĩ.
A! Một bóng đèn lóe lên trong đầu cô. Người xưa có câu :
"Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau"
Đổng Ngạc Ngạc cư nhiên lại cảm thấy câu nói đó trong tình cảnh này có chút hữu dụng. Biết đâu Lăng Tư Duệ vì mấy câu nói khen ngợi, tung hoa đến tận trời xanh của cô làm cho mát lòng mát dạ. Vì vậy cũng sẽ bỏ qua cho cô. Nghĩ thế, Đổng Ngạc Ngạc ma mãnh cười một cái. Sau đó nhìn xa xăm, bắt đầu dáng vẻ mơ mộng tung hô.
- Duệ ca ca~ anh là ánh dương ấm áp trong lòng em, là ánh mặt trời rực rỡ xua đi cái lạnh của những ngày đông băng giá, là những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm. Anh là một bảo vật trân quý, là một đại nam nhân cao cao tại thượng, dung mạo bất phàm, ôn nhuận như ngọc, khí thái toát ra mười phần tôn quý....
Dừng một chút, Đổng Ngạc Ngạc cố suy nghĩ lời thoại. Cô không nhìn vẻ mặt Lăng Tư Duệ nên không biết hắn đang nén cười. Cảm nhận được sự run run tỏa ra từ người hắn, Đổng Ngạc Ngạc cứ nghĩ là hắn đang cảm động đến phát khóc.
Sau khi nghĩ xong, cô hắng giọng, tiếp tục hướng ánh mắt ra phía xa, tròng mắt còn toát ra vài phần ngưỡng mộ.
Lăng Tư Duệ thầm cảm thán trong lòng. Cô diễn giỏi thật nhỉ?
- Duệ ca ca~ anh chính là một đấng quân tử đầu đội trời chân đạp đất, tài giỏi đến vô ngần. Dù có trải qua bao phong ba bão táp thì anh cũng không bao giờ đầu hàng. Sẵn sàng liều mạng để vượt qua..... Ánh dương rực rỡ kia ơi, những lời mà em nói đều là thật lòng thật dạ. Trái tim em từ lâu đã một lòng hướng về anh rồi. Anh là người đã cướp đi trái tim em, khiến nó phải phục tùng mệnh lệnh của anh thay vì em. Em biết, lúc nãy là do em sai sót. Vì vậy, em đã tuyên thề, cả đời này ngàn lần không thể chọc giận anh. Ánh dương rực rỡ kia ơi, anh có bằng lòng tha thứ cho em không? Em nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa, phục tùng mọi mệnh lệnh của anh. Sống là người của anh. Chết cũng là người của anh. Vì vậy hãy tha thứ cho em.
Đổng Ngạc Ngạc nói xong, tự tán dương tài văn phong của mình quá mức hoàn hảo. Cô hồ hởi quay sang nhìn Lăng Tư Duệ, chỉ thấy gương mặt tím tái vì nhịn cười của hắn.
Như không thể chịu đựng được nữa, Lăng Tư Duệ phun ra một tràng cười. Nụ cười sảng khoái khi ở bên cạnh cô.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn, cau mày. Đáng ra hắn phải cảm động vì những lời cô nói chứ? Vẻ mặt cười như chưa từng được cười kia là có ý gì? Chẳng lẽ, văn phong của cô có gì đó không ổn? Ngẫm lại những lời mình nói vừa nãy, Đổng Ngạc Ngạc bỗng cảm thấy buồn nôn. Cô chính là bắt chước cách Rô-mê-ô dùng những lời lẽ hoa mĩ chinh phục trái tim nàng Giu-li-ét. Không nghĩ trong lúc mơ mộng, cô đã nói hơi quá. Nhưng mà... những lời lẽ này nghe ra cũng rất mượt mà, không lẽ không thể thoả mãn Lăng Tư Duệ sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn hơn thế nữa?