Tạ Cẩn Họa hết sức thưởng thức Vân Thù, khi đối mặt với nàng, khiến cho mình không thể không nghĩ tới thời điểm mười lăm tuổi nghé con không sợ cọp, khi đó thật sự cái gì cũng không sợ hãi, chuyện nữ giả nam trang theo quân như vậy bây giờ nghĩ lại thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ, khi đó có dũng cảm dám làm, mà bây giờ Vân Thù lại khiến cho nàng nghĩ đến mình ban đầu, nha đầu này sớm muộn gì cũng một bước lên trời, nàng cũng muốn xem xem nàng ấy có thể bay cao bao nhiêu bay đi đến đâu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tạ Hoài Ẩn nhanh chóng đuổi theo Vân Thù, bước chân của nàng không tính là nhanh, hơn nữa hắn rất quen thuộc tất cả trong phủ Công chúa này, cho nên tìm một người thật sự chính là một chuyện cực kỳ dễ dàng.
“Tiểu nha đầu!” Tạ Hoài Ẩn đuổi theo, hắn bước nhanh hai bước đến bên cạnh Vân Thù, cẩn thận đánh giá Vân Thù, một hồi lâu sau mới nói một câu, “Tiểu nha đầu vào thường ngày thật sự xem thường ngươi, vốn còn tưởng rằng ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ khôn vặt mà thôi, nhưng không nghĩ đến lại vẫn là một người có trí tuệ lớn.”
Vân Thù cười nhìn Tạ Hoài Ẩn nói: “Tấn Vương Điện hạ khen trật rồi, Vân Thù cũng không phải người thông minh lớn gì, chỉ có điều tác phong làm việc này của Tấn Vương Điện hạ, điều lệ kia vừa liếc nhìn cũng biết là bút tích của Tấn Vương Điện hạ, cho nên lúc này mới ton ton chạy tới thương lượng với thất Công chúa Điện hạ, dù sao người đồng ý với điều lệ như vậy không phải là đồ ngốc chính là coi người khác như kẻ ngốc rồi.”
Khóe miệng Tạ Hoài Ẩn khẽ co rút, nào không hiểu Vân Thù đây là đang nói hắn coi chính mình như đứa ngốc mà đối đãi, sau khi Tạ Hoài Ẩn hơi ngẩn ra cũng nhanh chóng phản ứng kịp, hắn cười nói: “Tiểu nha đầu miệng lưỡi lưu loát bổn Vương cũng không phải lần đầu tiên thấy, mới vừa rồi cho dù Hoàng tỷ túm lấy ngươi cũng không có cách gì, nếu bổn Vương lại một lần nữa nói những lời này với ngươi nói không chừng sẽ bị ngươi châm biếm đến châm biếm đi như thế nào, miệng lưỡi bổn Vương không lưu loát, cho nên cũng không nói với ngươi nữa, điều lệ này thật sự là bổn Vương không đúng, thế nhưng chẳng qua chính là lý do để thuyết phục Hoàng tỷ sử dụng những thứ này mà thôi, tiểu nha đầu ngươi nói thầm đôi câu còn chưa tính, đừng để trong lòng lẩm bẩm bổn Vương nữa, bổn Vương nhận tội với ngươi ở đây.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Vân Thù nghe Tạ Hoài Ẩn nói mọt loạt, nàng chỉ cười nhạt, nhìn vẻ mặt Tạ Hoài Ẩn đích xác có vài phần ý cười, dù sao điều lệ này cũng không có hình tượng gì với nàng, cho nên Vân Thù cũng lười so đo tiếp với hắn.
“Vương gia khách khí, lui về sau cũng có thể coi như cùng Vương gia làm châu chấu trên một sợi dây thừng, tất cả cũng còn dễ nói chuyện.” Vân Thù hư lễ một phen, cũng không phải nàng thật sự có bao nhiêu cung kính với Tạ Hoài Ẩn, chỉ có điều hắn gánh trách nhiệm danh tiếng Vương gia, vả lại lui về sau một thành lời cũng dưới danh nghĩa của hắn, hơn nữa biểu hiện mới vừa rồi của thất Công chúa, Vân Thù vô cùng rõ ràng thất Công chúa hết sức xem trọng người đệ đệ này, dù sao Vương gia này cũng coi như một cái chân to, chỉ cần lui về sau hắn không đứt gân não tiến hành làm phản hoặc trong khoảng thời gian ngắn Nguyên Hi đế có ý tưởng gì sau đó lập người trước mắt nhìn hết sức không biết điều này thành Hoàng trữ, tạo mối quan hệ với hắn cũng là một lựa chọn tốt, cho nên Vân Thù cũng tình nguyện bán chút mặt mũi cho hắn, cho dù trong lòng đã châm chọc kỹ năng yêu tiền hơn mạng của Vương gia than nghèo này tới cực điểm.
“Tiểu nha đầu còn nói mấy lời khách sáo này với bổn Vương làm chi, tâm nhãn của ngươi còn không phải rất lớn, chia sáu bốn này, nghĩ đến ngươi chẳng qua chỉ cung cấp một chút năng lực của ngươi, vả lại ngươi mới vừa nói cái kia, thợ thủ công này còn phải để cho bổn Vương đi tìm, người còn do bổn Vương đi dạy dỗ, ngươi cũng không bỏ vào bao nhiêu đã chiếm một đầu lớn!”Tạ Hoài Ẩn nói, hắn cảm thấy ở ngay trước mặt Hoàng tỷ của mình Vân Thù thật có gan nói ra, nếu đổi thành hắn, tuyệt đối không nói ra được lời chia sáu bốn này.
“Vương gia nói đùa, Vân Thù ngược lại cảm thấy mình chiếm sáu thành này ngược lại chiếm được một chút không hề có tiện nghi, dù sao kỹ thuật cũng là một sức sản xuất lớn nhất còn không phải sao? Còn nữa, tác dụng tuyên truyền giai đoạn trước, không phải thần nữ đây đã làm vô cùng tốt? Nếu không sao lại có thể lọt vào mắt Vương gia ngài, ngài nói có đúng không?” Vân Thù cười nói, “Tuy nói rằng thợ thủ công do Vương gia và Công chúa đề cử, nhưng nơi chốn vẫn do dân nữ cung cấp, chỗ lò nung, xưởng, cửa tiệm, những thứ này đều có sẵn cả, tất cả đều do Vân Thù dùng vàng thật bạc trắng mua về, một khoản tiền này, Vân Thù không phải đã giúp đỡ Công chúa và Vương gia tiết kiệm được không ít bạc sao, dù sao làm ăn cũng cần phí tổn, Vương gia đừng nhìn thần nữ lấy nhiều hơn, nhưng thần nữ quan tâm nhiều chuyện, kiếm chẳng qua chỉ là chút tiền khổ cực mà thôi.” di1enda4nle3qu21ydo0n
Tạ Hoài Ẩn á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy có lý hay không có lý đều đứng về phía Vân Thù, hắn muốn nói những gì đều không có câu từ, vào thời điếm quá khứ đều là hắn than nghèo với người ta, hiện giờ thì hay rồi, là tiểu nha đầu này than nghèo với hắn, thật đúng là phong thủy luân chuyển, sông có khúc người có lúc rồi. Hắn đến bây giờ rốt cuộc hiểu được vẻ mặt giống như táo bón của các đại thần khi nhìn mình là có tâm tình như thế nào.
“Được rồi được rồi, bổn Vương cũng biết ngươi kiếm tiền cực khổ rồi, ngươi quỷ nha đầu này lòng dạ hẹp hòi cũng không nhỏ, chỉ sợ phải làm đã nói với Hoàng tỷ của ta hôm nay cũng không chỉ có một phần như trong kế hoạch của ngươi, nếu ngươi còn có năng lực gì khác có kế hoạch gì khác, cũng nên thông báo một tiếng với bổn Vương, để bổn Vương cũng chen một chân, ngươi nghĩ như thế nào?” Tạ Hoài Ẩn có thể cảm thấy rõ ràng hôm nay Vân Thù tới nói với bọn họ chắc là trong kế hoạch của nàng, một phần mà thôi, chỉ một phần này thôi đã đủ khiến cho hắn kính trọng vài phần, còn lại này, Tạ Hoài Ẩn cảm thấy chỉ cần là chủ ý của quỷ linh tinh này, hơn phân nửa đều không sai, cứ nhìn nàng xem, cùng nhau đi tới có gì ngoài kế hoạch của nàng.
“Tất nhiên sẽ có, Vân Thù sẽ nhớ một câu nói này của Vương gia, nếu ngày khác khi cần Vương gia, nhất định sẽ coi Vương gia là đối tượng hợp tác đầu tiên.” Vân Thù thành khẩn nói, nhưng trong lòng lại bổ sung một câu, điều kiện đầu tiên chính là thất Công chúa còn đang giám quốc và ngươi cũng vẫn ổn ổn thỏa thỏa làm Vương gia than nghèo.
Tạ Hoài Ẩn lại hàn huyên mấy câu với Vân Thù, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng không có theo bài bản gì, cứ đông một câu tây một câu, Tạ Hoài Ẩ vốn cảm thấy Vân Thù là một người thú vị, chỉ có điều vẫn luôn không có cơ hội tán gẫu, sau khi tán gẫu như vậy cũng cảm thấy Vân Thù càng thú vị hơn một chút so với trong tưởng tượng của hắn, chỉ cảm thấy cuộc sống về sau chắc càng thêm thú vị mới đúng.
Ngay đêm đó, Vân Thù liền viết cẩn thận các điều ước hợp tác với nhau, viết rõ tất cả quyền lợi và nghĩa vụ mà hai bên yêu cầu tuân thủ ra, ngày hôm sau liền tự mình đưa hiệp ước này tới trong phủ thất Công chúa, còn Tạ Hoài Ẩn mặc dù trong ngày thường là người rất không nghiêm chỉnh, nhưng khi nghiêm túc chăm chỉ làm việc cũng vẫn coi như có thể dựa vào, sau khi đáp ứng lời Vân Thù cũng nghiêm túc tìm một vài thợ thủ công thích hợp. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Tạ Cẩn Họa cẩn thận nhìn một lần hiệp ước Vân Thù viết, sau khi xem chăm chú càng thêm có vài phần kính trọng Vân Thù nha đầu này, bởi vì hiệp ước viết hết sức tỉ mỉ, không chỉ phân biệt rõ ràng quyền lợi và nghĩa vụ của nhau, sau này lỡ như xuất hiện tình huống như thế nào, cũng chính là có căn cứ để tìm ra. Mà chuyện Vân Thù ra vào phủ thất Công chúa cũng không phải tiến hành che che giấu giấu, rất nhanh cũng khiến cho những người trong Ung đô vốn chỉ muốn hợp tác với Vân Thù đã rõ ràng, đối tượng hợp tác của Liễu Vân Thù người đã từng là đích tiểu thư phủ Tĩnh Viễn Hầu hiện giờ là thiên kim của Liễu Ngự sử là thất Công chúa giám quốc.
Sau khi náo nhiệt truyền đi nửa tháng, trên đường lớn nhất phía đông cũng phồn hoa nhất có ba gian cửa tiệm song song dùng tấm vải đỏ treo một vòng, trên bảng hiệu cũng phủ vải đỏ, chờ mở ra tiến hành khai trương. Đây là do người có mấy phần khả năng nghe được ba gian cửa tiệm trước mắt này cũng không phải người nào khác, chính là cửa tiệm của thiên kim Liễu Ngự sử, tất cả mọi người trong Ung đô đều trợn to mắt, chờ nhìn một ngày cửa tiệm kia khai trương, vả lại tin đồn, người đề tên cửa tiệm này, còn là Nguyên Hi đế đang nghỉ ngơi tự tay viết ra, cửa tiệm này định khai trương vào một tháng sau, nhưng hiện giờ làm thử buôn bán, nếu nhận được đơn đặt hàng, chỉ cần khách tiêu ngoài một trăm lượng trở lên thì có thể tự chọn kiểu dáng hoặc tự mình thiết kế kiểu dáng chế tạo thành thành phẩm đồ sứ hoặc ngọc lưu ly, tiêu đủ ba trăm lượng sẽ trở thành hội viên của cửa tiệm, sau này chỉ cần mua đồ sẽ được khấu trừ tám phần.
Tin tức này giống như gió thổi qua cả Ung đô, cũng ở trong Ung đô này, cửa tiệm nổi danh một chút tối đa chính là tìm một người có thư pháp hơi nổi danh một chút hoặc là bản vẽ đẹp của vị Vương công đại thần, cửa tiệm được bệ hạ tự tay đề tên cũng là độc nhất trong Ung đô, cửa tiệm này còn chưa chính thức khai trương, đơn đặt hàng trong tiệm đã nhận được không ít, cửa tiệm chưa mở cửa mà thuận lợi trước bỗng chốc vang dội trong Ung đô.