Đợi đến khi Vạn Thục Tuệ được kiệu hoa rước đi, Miêu thị chính là cảm thấy ở lại chỗ này không nổi nữa, bà vốn định đợi sau khi Vạn Thục Tuệ xuất giá rồi trở về Vạn gia, nhưng bây giờ tâm tình của bà thật hỏng bét, cháu ngoại của mình và nhi tử và con dâu của mình đã náo loạn rối bời ra như vậy, bà nào còn có thể ở lại nơi này.
Đợi đến khi kiệu hoa đi ước chừng một canh giờ, Miêu thị cũng liền đưa ra ý tứ muốn rời đi với Vân Thù.
“Bà ngoại muốn đi, vậy nhất định có chuyện gấp cần xử lý, Thù nhi cũng không nên giữ lại” Vân Thù vừa nhìn Thẩm ma ma dọn dẹp đồ, căn dặn, “Thẩm ma ma cần phải dọn dẹp cẩn thận một chút, cất thỏa đáng đồ đạc gì đó của bà ngoại, lỡ như thu thiếu thứ đồ gì, ngày mai tòa nhà này cũng không có ai, đến lúc đó lại khiến Thẩm ma ma bận rộn một hồi, như vậy rất không tốt.”
Từ khi Hồ thị và Vạn Thủ Nghĩa xuất hiện đến bâ giờ, trên mặt Miêu thị vẫn đen thui cho tới bây giờ vẫn chưa hòa hoãn lại, bây giờ khi nghe được Vân Thù nói như vậy sắc mặt càng thêm rất khó coi.
Vân Thù nào không biết Miêu thị nói phải trở về Vạn gia chẳng qua để phát tiết bất mãn trong lòng bà mà thôi, bà khắp nơi đều tìm kiếm bậc thang bước xuống cho phu thê Vạn Thủ Nghĩa, cho dù bây giờ nói muốn rời đi, thật ra còn không phải để cho nàng thả lỏng thái độ đi đối đãi, nhưng nếu như Miêu thị nghĩ như vậy thật sự sai hoàn toàn. Nếu bà ta muốn rời đi, nàng dĩ nhiên sẽ không giữ lại, hơn nữa ngươi đối xử tốt với người khác cũng không nhất thiết người người đều sẽ cảm kích, có một số người chính là coi khách khí này lễ độ này như chuyện đương nhiên, một hai lần thỏa hiệp sẽ khiến những người đó coi như chuyện đương nhiên, một lần lại một lần được voi đòi tiên.
Mới vừa rồi ở ngay trước mặt mẫu thân mình nàng dĩ nhiên không muốn cãi vã gì với bọn họ, nhưng bây giờ thừa dịp mẫu thân đã ra khỏi cửa, có một số việc đích xác phải để cho bọn họ rõ ràng mới phải.
Khi Miêu thị nghe được Vân Thù nói với mình như vậy, sắc mặt càng thêm trầm xuống, bà vốn cho rằng sau khi cháu ngoại nghe mình nói như vậy dù sao cũng cho bà vài phần mặt mũi, tuy nói hai người Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị thật sự khiến cho bà cảm thấy tức giận không thôi, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, tuy nói náo loạn một trận không vui, nhưng bây giờ Vạn Thục Tuệ đã thỏa đáng ra cửa, vậy coi như muốn náo loạn như thế nào cũng gây không sai biệt lắm, cần gì phải ở chỗ này làm ầm ĩ như vậy. dfienddn lieqiudoon
Miêu thị nhìn sắc mặt Vân Thù vô cùng lạnh nhạt, chỉ có cảm giác ngoại sinh nữ này của mình tuy trước kia là một người tương đối kích động, nhưng dù sao cũng là đứa thông tình đạt lý, nhưng từ sau khi con bé tỉnh lại sau hôn mê, bây giờ bà đã có p hần không hiểu rõ tính tình của hài tử này rồi, chỉ cảm thấy Vân Thù bây giờ càng ngày càng lạnh lùng, thậm chí có khi nhìn người trong ánh mắt đều lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt kia không giống như đang nhìn người thân của mình mà giống như nhìn người hoàn toàn xa lạ. Thậm chí có thời điểm khi tầm mắt của mình đối diện với tầm mắt nha đầu này, Miêu thị cũng cảm thấy có chút bỡ ngỡ, lẩm bẩm nha đầu này rốt cuộc có coi mình là người thân mà đối đãi hay không.
Nhưng bỡ ngỡ thì bỡ ngỡ, Miêu thị sẽ không bao giờ lộ ra vẻ sợ hãi của mình đối với nàng ở ngay trước mặt tiểu nha đầu, bà nhìn Vạn Thủ Nghĩa đứng bên cạnh không biết làm gì, lại nhìn về phía Vân Thù nói: “Thù nha đầu, cháu chắc không quên ban đầu cháu đã đồng ý với bà ngoại chứ.”
Vân Thù gật đầu một cái, “Lời ban đầu Thù nhi đáp ứng với bà ngoại, Thù nhi đều ghi nhớ tất cả ở trong lòng, ngày đó bà ngoại muốn Thù nhi nhận lời, lui về sau nếu như có một ngày thăng quan tiến chức vùn vụt có thể không dẫn dắt cậu, nhưng ít ra phải tha thứ cho hành động việc làm của cậu, giữ thể diện cho toàn thể Vạn gia. Những chuyện này Thù nhi đều nhớ rõ ràng, chỉ có điều bà ngoại có còn nhớ ngày đó lời Thù nhi đã nói không?”
Miêu thị khẽ cau mày, như thế nào cũng không nghĩ đến Vân Thù sẽ nhắc tới chuyện này vào bây giờ, ngày đó bà cũng chính là cảm thấy tính tình Vân Thù thật sự quá mức kiên cường rồi, nghĩ tới nhi tử mình tiếp tục làm như vậy sớm muộn gì sẽ chọc cho người ta vô cùng không vui, lại sợ thật sự chọc giận nữ nhi và ngoại sinh nữ này của mình đến hoàn toàn không để ý tình thân rồi, cho nên cũng liền nhắc tới, không đợi bà nhớ tới ban đầu lời Vân Thù nói, Vân Thù đã tự mình mở miệng nói trước.
“Ngày đó cháu nói rồi, chỉ cần lui về sau cậu và mợ có thể an phận thủ thường, cháu nhất định sẽ không tìm họ phiền phức, lời này của cháu đặt ở đây, dĩ nhiên được tính. Nhưng bà ngoại điều này cũng không đủ để khiến cho cháu một lòng nhường nhịn, từ khi mang mẫu thân ra khỏi Vạn gia cho đến bây giờ, bà cũng không phải không nhìn thấy cho tới nay tới tìm xúi quẩy không phải là cháu và mẫu thân, mà là cậu và mợ, lần một lần hai chúng cháu đều đã nhịn, nhưng có một số việc cũng quá tam ba bận, bà ngoại không hiểu được sao?” Vân Thù cảm thấy bởi vì chịu trách nhiệm thay mặt gia đình, nàng xem như đã vô cùng khách khí với hai phu thê Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị rồi, nếu đổi thành người khác, nàng tuyệt đối không có tính nhẫn nại như vậy, nhưng có thể không có khả năng nữa, ngày hôm nay đã là lần thứ mấy rồi, lui về sau còn phải có mấy lần, nàng cũng không định mỗi ngày tới ứng phó với mấy người này, nàng có cần sống qua ngày hay không. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Hôm nay là ngày đại hỉ của mẫu thân cháu, cậu mợ đợi đến khi đồ cưới nâng đi mới tới cửa, có lẽ bà ngoại cảm thấy đây là bởi vì chúng cháu không báo cho cậu mợ dẫn đến cậu mợ sai thời gian, những chuyện này cũng hoàn toàn không oán được bọn họ, chỉ có điều bà ngoại lại nghĩ tới ngày đó cháu và mẫu thân lên cửa là cảnh tượng như thế nào? Cậu mợ đối xử với chúng cháu như thế nào? Có mấy lời ở trước mặt mẫu thân cháu thật sự không dám nói ra miệng, tuy nói rằng giữa nhi tử và nữ nhi thật sự khó để có thể xử lý sự việc công bằng, nhưng hôm nay vào thời điểm như vậy tâm tư của mợ cũng chỉ muốn như thế nào để có được sính lễ và tiền mừng, thân thích như vậy cháu và mẫu thân thật sự không dám leo. Xác thực, mẫu thân tái giá đến Liễu gia là cảnh tượng hết sức ở trong mắt người ngoài, cảm thấy mẫu thân có một chốn đi về tốt, nhưng Liễu gia còn có một nhi tử còn lớn tuổi hơn cháu đấy, người người đều nói làm kế mẫu bị làm khó, có không ít thời điểm chỉ sợ mẫu thân sẽ bị người đâm vào cột sống, chẳng lẽ bà ngoại muốn nhìn thấy mẫu thân rơi vào tình trạng như vậy?”
“Chứ đừng nói gì mà cậu cháu muốn cháu niệm tình thân gì đó, ban đầu mấy chuyện với Vân gia bà ngoại cũng dù ít dù nhiều có thể hiểu được, bây giờ cháu đã không phải là cháu trước kia, nếu người thật sự có lỗi với hai mẹ con chúng cháu, cháu tất nhiên không nương tay, cho dù tình thân cũng giống vậy!” Vân Thù nghiêm túc nói, “Tình thân này vốn trải qua không ngừng quá nhiều ép buộc, cháu hiểu được bà ngoại thương tiếc cậu, cho dù cậu và mợ làm nhiều chuyện khốn kiếp hơn nữa trong lòng bà vẫn muốn che chở cho bọn họ, nhưng hiện giờ tuổi bà ngoại đã cao, bà còn có thể hù dọa được cậu và mợ mấy nă? Mỗi một lần cậu và mợ tới chỗ chúng cháu gây chuyện đều muốn chúng cháu tha thứ, bà không cảm thấy quá phần quá đáng sao?”
Vân Thù chăm chú nhìn Miêu thị, lúc nàng nói ra đã không còn tình cảm như lúc trước với Miêu thị, tuy vẫn tôn trọng, nhưng có mấy phần xa cách, Miêu thị thậm chí tin tưởng, nếu vài phen nữa, chỉ sợ ngay cả một chút tôn trọng này cũng không còn chừa lại.
“Bà ngoại, mới vừa rồi những lời cháu nói cũng không phải chỉ dùng để tùy tiện nói một chút, nếu cậu và mợ không biết thu liễm lại, vậy lần sau cháu sẽ không chỉ nói mà làm, dù sao cháu đã đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia, nếu lại đoạn tuyệt quan hệ với Vạn gia cũng không tính là chuyện lạ gì, cháu chính là người có tính tình như vậy, bây giờ không thay đổi, lui về sau cũng không thay đổi được.” Vân Thù nói, “Còn nữa, có đôi khi mặt mũi của Vạn gia không phải người khác cho mà chính mình ném. Cháu nói lời như thế, hơn phân nửa bà ngoại cảm thấy có vài phần chọc khoét lòng rồi, nhưng cháu và mẫu thân cũng có thể coi như là người thân của bà ngoại, nếu bà ngoại cảm thấy Thù nhi nói sai rồi, bà lại dạy dỗ Thù nhi là được. Chỉ có điều lời cháu nói ra khỏi miệng cũng sẽ biết làm đến, cho nên lui về sau nếu như cậu mợ an phận tự nhiên tất cả đều tốt, nếu lui về sau còn không biết an phận, Thù nhi cũng sẽ làm được những lời mới vừa nói.”