Mục lục
Danh Môn Ác Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck - Diễn đàn

Không khí trên công đường Kinh triệu doãn đột nhiên hơi quái dị, mà dân chúng đứng ngoài công đường vẫn nhìn tới say sưa ngon lành, chỉ cảm thấy chuyện đặc sắc như vậy thật sự rất không thường gặp, hôm nay nếu không thấy chỉ sợ ngày khác cũng khó có thể nhìn thấy.

“Điền đại nhân, trong vụ án này có vài chỗ không ổn.” Vân Hoằng sau khi tỉnh táo lại nói, “Vân Thù nàng ta là nữ nhi của ta, làm nữ nhi kiện cáo phụ thân đây là tội đại bất hiếu, dựa theo pháp lệnh đó chính là phải lăn bản đinh, còn về phần Vạn thị, đã sớm bị ta hưu ra khỏi phủ, tình phu thê đã đứt, không có bất kỳ quan hệ gì, chỗ Vạn thị còn có tờ hưu thư làm chứng cứ. Cho nên vụ án hôm nay chính là mẫu nữ hai người bọn họ vu cáo! Vu cáo người khác này, theo nếp mà làm chính là phải nhận ba mươi đại bản, đại nhân nhìn rõ mọi việc mời xử án đi!”

Khi Vạn Thục Tuệ nghe được Vân Hoằng nói như vậy, bà khẽ run lên, hình như có vài phần sợ hãi, nhưng tay Vân Thù nắm lấy Vạn Thục tuệ, vỗ nhè nhẹ, giống như đang an ủi bà.

Điền Bằng nghe xong lời Vân Hoằng nói, ông cũng hơi nhíu mày một cái, nhìn về phía Vạn Thục Tuệ có vài phần sợ hãi, ông vỗ kinh đường mộc, quát lên: “Vạn thị, sự thật rốt cuộc như thế nào, ngươi nói đàng hoàng ra cho ta.”

“Đại nhân, mẫu thân tiểu nữ ngày thường nhát gan cũng không dám nói thêm điều gì, tờ kiện hôm nay do tiểu nữ viết, vậy để tiểu nữ nói đi!” Vân Thù nói với Điền Bằng. die nd da nl e q uu ydo n

“Làm nữ nhi kiện cáo phụ thân chính là bất hiếu, theo luật lệ Đại Khánh sẽ phải lăn bản đinh, ngươi có biết không?” Điều Bằng vô cùng uy nghi nói, “Làm con không được trách tội cha, hôm nay nếu như ngươi cố ý như thế, bản quan sẽ cho ngươi lên bản đinh, sau khi ngươi lăn xong mà còn mạng, lại tái thẩm án này…”

“Đại nhân sai rồi.” Vân Thù nghe lời Điền Bằng nói, trong ánh mắt của nàng có vài phần tự tin, “Trước kia tiểu nữ đúng là nữ nhi của Vân Hầu gia, nhưng mà vào bốn ngày trước, tiểu nữ đã ba cái vỗ tay trước từ đường với Vân Hầu gia đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ (cha và con gái), mà Vân Hầu gia đã xóa tên tiểu nữ khỏi gia phả, chuyện này bốn vị chưởng lão Vân gia và tộc nhân đều chứng kiến, cũng không ít dân chúng trong Ung đô cũng tận mắt nhìn thấy, đều có thể làm chứng. Cho nên bây giờ tiểu nữ và Vân Hầu gia chỉ là người lạ mà thôi, bây giờ tiểu nữ thay mẫu thân tiểu nữ tố tụng vụ này, cũng không có gì sai lầm, lại không cần lăn bản đinh này?”

Vân Thù dùng khóe mắt liếc nhìn Vân Hoằng nói: “Không biết Vân Hầu gia quý nhận bận rộn quên mất chuyện ba cái đập tay trước từ đường, hay là muốn che giấu chuyện bản thân mình phạm tội, cho nên muốn ta lăn bản đinh đi đời nhà ma lại không có ai biết được tội của Hầu gia? Tâm ý của Hầu gia ngài không thể độc như vậy chứ!”

Khi Vân Hoằng nghe Vân Thù nói như thế, trên gương mặt già nua giận dữ biến thành màu gan heo, nó đây là nói mình thật lòng vu oan nó, không thể không đẩy nó vào chỗ chết.

Điền Bằng ngây người, nhìn về phía Vân Hoằng hỏi: “Thật sự có chuyện đoạn tuyệt quan hệ xóa tên trên gia phả?”

Vân Hoằng nghiêm mặt, sắc mặt này càng thêm khó coi. Lúc này ông gật đầu không được mà không gật đầu cũng không được. Nếu gật đầu thừa nhận có chuyện này, nhưng vừa rồi trong lời nói của mình còn lấy kiện phụ thân là tội bất hiếu tới khiển trách nàng, cũng có vẻ ông có rắp tâm khác, nhưng nếu như không gật đầu, chuyện mấy ngày trước ba cái đập tay trước từ đường gần như không ít nhân chứng, ông cũng không chống chế được. [email protected]

Sắc mặt Vân Hoằng vừa cứng lại bế tắc, lúc này mới ấp úng nói: “Đúng là có chuyện này, chỉ có điều ta tạm thời quên mất.”

Điền Bằng nghe được Vân Hoằng thừa nhận chuyện đoạn tuyệt quan hệ, cũng chính là buông bỏ chuyện lăn bản đinh, ông nhìn về phía Vân Thù nói: “Đã như vậy, bổn qua cho ngươi thay mẫu thân tố tụng trần tình.”

Vân Hoằng nghe được Điền Bằng nói như vậy, ông vội la lên: “Chuyện về nữ tử này ta nhất thời không tra cứu, nhưng hưu thư của Vạn thị là sự thật, một chút chối cãi cũng không được. Điền đại nhân ngài kêu nàng ta trình lên sẽ hiểu được.”

Vân Hoằng vừa dứt lời, liền thấy Vân Thù móc ra tờ giấy mỏng: “Vân Hầu gia nói là hưu thư này đi, mời đại nhân xem qua.”

Có nha dịch tiến lên trước, cầm lấy hưu thư trên tay Vân Thù đưa tới trước mặt Điền Bằng, Điền Bằng liếc nhìn, con dấu phía trên chính là con dấu của phủ Tĩnh Viễn Hầu.

“Vân Hầu gia, ngươi hãy nhìn xem, đây có phải là do ngươi đích thân viết?” Điền Bằng vừa hỏi vừa để nha dịch cầm tờ hưu thư tới trước mặt Vân Hoằng.

Vân Hoằng nhận lấy hưu thư cẩn thận nhìn coi xác nhận là bút ký của mình cũng không có bất kỳ làm giả gì, ông gật đầu một cái: “Chính xác là ta đích thân viết, con dấu cũng chính xác tự tay ta đóng.”

Nha dịch cầm tờ hưu thư tới trước mặt Điền Bằng, ông quay đầu nói: “Tờ hưu thư này cũng không có chỗ sai, Vạn thị ngươi có lời gì muốn nói?”

“Đại nhân, lời này lại sai rồi, tờ hưu thư này không chỉ sai, hơn nữa còn là hoàn toàn sai.” Vân Thù chậm rãi nói, “Xin hỏi Vân Hầu gia một tiếng, trên tờ hưu thư này ngài lấy lý do gì để bỏ mẫu thân ta?”

“Ghen tuông.” Vân Hoằng cắn răng nói, “Bà ta không cho ta tái giá, đây không phải ghen tuông thì là gì?”

Vân Thù cười lạnh, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Điền Bằng, trong giọng nói mang theo vài phần sắc bén: “Đại nhân, ngài có nghe thấy Vân Hầu gia nói gì không?” [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

Điền Bằng hơi sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu rõ nha đầu này có ý chỉ điều gì, nhưng ông ngược lại nghe rõ ràng lời Vân Hoằng nói.

“Từ xưa tới nay, cưới làm thê nạp làm thiếp. Nếu ngày đó mẫu thân tiểu nữ vẫn là thê tử của ông ta, tại sao lại tái giá? Tái giá như thế nào! Nếu ông ta tái giá, vậy mẫu thân tiểu thư là thê tử đặt ở chỗ nào? Ông ta cưới Chu Bích Cầm làm thê, mẫu thân tiểu nữ được coi là người phương nào? Là thê hay thiếp? Mẫu thân tiểu nữ không đồng ý, làm sai chỗ nào!” Vân Thù nâng cao giọng, khí thế kia đã không thể dùng người gây sự có thể hình dung, đó là một khí thế của thần cản giết thần ma ngăn cản giết ma, nàng từng bước một tiến đến gần Vân Hoằng, “Còn nữa, Vân Hầu gia ngài vốn không có tư cách bỏ mẫu thân ta. Nguyên Hi năm thứ mười, Vân lão Hầu gia mất, tang kỳ ba năm mẫu thân ta vẫn cùng nhau túc trực với ngài, theo quy củ thất xuất tam bất khứ *, nếu như mẫu thân ta túc trực bên linh cữ ba năm, sao ngài có thể hưu bà! Cho nên tờ hưu thư kia của ngài chính là một tờ giấy lộn, căn bản không thể là bằng chứng, mẫu thân ta vẫn là đương gia chủ mẫu của Vân gia, hôm nay ngài công khai cưới thê, đây không phải đình thê tái thú thì là gì, Vân Hầu gia, ngài còn lời gì có thể nói!”

(*) Thất xuất tam bất khứ (Bảy trường hợp đuổi đi ba trường hợp không được đuổi đi) 

Thất xuất: Không nghe lời cha mẹ; Không có con; Dâm đãng; Đố kỵ; Có ác tật; Lắm lời; Trộm cắp. 

Tam bất khứ: Người vợ có một trong ba điều sau đây thì dù đang trong tình trạng thất xuất người chồng cũng không được bỏ vợ: Giữ canh tam niên tang (Vợ đã chịu tang cho cha mẹ chồng ba năm); Tiền bất tiện, hậu phú quý (lúc lấy nhau thì nghèo hèn, sau trở nên giàu sang); hữu sở thú, vô sở quy (Lúc lấy nhau còn cha mẹ, mà lúc bỏ thì không nơi nương tựa).

Vân Hoằng bị câu nói kia của Vân Thù ép hỏi từng bước từng bước một lui về phía sau, trên gương mặt gần như không hề có chút sắc mặt nào, ông nhìn nữ nhi của mình, phảng phất giống như không hề quen biết, những lời từ trong miệng con bé nói ra giống như từng cây từng cây dao găm sắc bén, gần như khiến cho ông không thể chống đỡ được, trong nháy mắt binh bại như núi đổ.

Vân Thù nhìn dáng vẻ á khẩu không nói trả lời được của Vân Hoằng, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người thi lễ với Điền Bằng nói: “Đại nhân, theo như trong luật lệ quy định, nếu đã có thê tử lại cưới người khác, chịu chín mươi trượng, lưu đày một năm. Hiện giờ sự thật đều ở đây, kính xin đại nhân phán xử theo luật mới đúng.”

Điền Bằng nuốt từng ngụm nước miếng, ông làm quan từ khi mười tám tuổi, đến nay đã có hai mươi năm, từng thẩm tra án kiện không tới vạn án cũng có ngàn kiện, nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy một nữ tử nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nói nàng răng bén lưỡi nhọn đi, nhưng nói một vài lời này, khiến cho người ta không có cách nào lấy ra một chữ sai.

Điền Bằng cầm kinh đường mộc, ông vừa định vỗ xuống lại nghe Chu Bích Cầm thê lương kêu lên: “Đại nhân, đại nhân dân nữ có lời muốn nói -”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK