(*) Đình thê tái thú: Chưa ly hôn (hòa ly) với vợ trước, đã kết hôn chính thức (đại hôn) với người khác
Lý Đàn Việt bị Tạ Hoài Ẩn kéo xuống lầu, hắn hơi khó hiểu.
Mới vừa kéo hắn xuống lầu xong, cũng không đợi hắn đặt câu hỏi, liền thấy sáu gã nha dịch mặc trang phục nha dịch của phủ Kinh triệu doãn vội vã đi qua trước cửa tửu lâu, đi thẳng tới trước.
Người xem náo nhiệt hai bên đường phố còn chưa tản đi, thấy nha dịch phủ Kinh triệu doãn vội vàng mà qua cũng không nhịn được dừng chân lại, cũng không thiếu người bàn luận ầm ĩ, nhất là khi nhìn thấy những nha dịch này đi về phía đội ngũ rước dâu của Vân gia, một đống người thích xem náo nhiệt đi theo tới.
“Sao lại thế này?” Lý Đàn Việt cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ nói phía trước xảy ra chuyện gì nên mới khiến cho Kinh triệu doãn sai nha dịch.
“Muốn biết xảy ra chuyện gì, đi theo xem một chút chẳng phải sẽ biết.” Tạ Hoài Ẩn tỏ vẻ hứng thú, hắn đi theo người xem náo nhiệt đi về phía trước, lập tức bỏ rơi Lý Đàn Việt.
Lý Đàn Việt thấy Tạ Hoài Ẩn hứng thú dồi dào, biết hắn nhất định sẽ lại gần náo nhiệt này, bản thân còn không phải giống vậy, sau khi suy nghĩ một chút, Lý Đàn Việt cũng đi theo lên trước, đi theo sau lưng Tạ Hoài Ẩn.
Khoảng cách từ Chu gia tới Vân gia cũng không coi là xa, chỉ có điều tân nương có một quy củ, chính là không thể đi đường cũ, cho nên dĩ nhiên không thể đi con đường lúc trước đã đi rước dâu, phải đổi một con đường vòng đi xa hơn một chút.
“Tân nương hạ kiệu!” Hỉ bà gào to một tiếng, cười nói với Vân Hoằng đã từ trên lưng ngựa xuống, “Tân lang quan đá cửa kiệu.”
Có nha hoàn đã làm một chậu đồng ở ngoài cửa, trong chậu đồng để than đã đốt lửa đến rừng rực. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Vân Hoằng theo ý tứ của hỉ bà đá cửa kiệu ba lượt có ngụ ý rằng về sau tân nương tử vào nhà bảo sao nghe vậy, hỉ bà liền đỡ Chu Bích Cầm mặc bộ đồ đỏ ra ngoài, nhét một đoạn lụa đỏ vào trong tay nàng.
Chu Bích Cầm siết chặt lụa đỏ trong tay mình, nàng siết thật chặt, chỉ sợ lụa đỏ này sẽ lập tức buông ra, hiện giờ nàng đã hoàn toàn không nghe thấy được tiếng la và tiếng kêu gào bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng tim mình gần như có kích động muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tân nương đạp chậu than, từ nay về sau không bệnh tật không tai họa ngày ngày thuận lợi!” Giọng nói the thé của hỉ bà ở bên kia hét lớn.
Vân Hoằng cầm một đầu lụa đỏ còn lại đi về phía trước, chuẩn bị sau khi bước qua hỉ bồn chính là vào cửa bái đường, trên mặt của ông có nụ cười xóa không đi.
Chu Bích Cầm đang dưới nâng đỡ của hỉ bà định bước qua chậu than, chân phải của nàng vừa mới nhấc lên, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng thét: “Khoan đã!”
Chu Bích Cầm cả kinh trong lòng, mí mắt lập tức nhảy dữ dội, trong lòng căng thẳng lên, hơi cảm thấy lo lắng, chân đang nhấc lên của nàng cũng không biết làm như thế nào, một hồi lâu sau mới hạ xuống.
Không khí vui mừng khắp người Vân Hoằng lập tức bị người đánh gãy, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, hắn quay đầu lại nhìn về phía người phát ra tiếng trong đám người, chỉ thấy sáu gã nha dịch trong phủ nha Kinh triệu doãn đi ra từ trong đám người xem lễ đòi thưởng.
Nha dịch thi lễ với Vân Hoằng, ngược lại đoan đoan chính chính kêu một tiếng: “Hầu gia”.
Sắc mặt Vân Hoằng hơi khó coi, giọng nói căng cứng hỏi: “Bổn Hầu gia đắc tội Kinh triệu doãn các ngươi khi nào, mà lại vào ngày đại hỉ của bổn Hầu ngăn cản bổn Hầu!” di1enda4nle3qu21ydo0n
Điền Bằng của Kinh triệu doãn trước sau như một là một người nghiêm túc lại cương trực công chính, chỉ cần phạm phải chuyện sai, thiệt thòi ở trên tay ông ấy không ít, trong đó cũng không thiếu người có liên quan tới hoàng gia. Điền Bằng trước sau như một cương nghị, khiến cho mấy nha dịch đi theo này cũng vô cùng có khí phách.
Nha dịch nghe lời Vân Hoằng nói mang theo chút trách cứ, sau khi thi lễ lại nói: “Hầu gia nói đùa, ngày đại hỉ như vậy chúng tiểu nhân cũng không muốn ngăn cản, chỉ có điều một nén nhang trước có người lên nha môn kiện cáo Hầu gia, đại nhân liền để cho tiểu nhân mời Hầu gia tới nha môn biện bác, Hầu gia vẫn không nên làm khó tiểu nhân, theo tiểu nhân đi về phục mệnh trước đi!”
(*) phục mệnh: hay phục lệnh, báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
Vân Hoằng nghe lời nha dịch nói, ông chỉ cảm thấy cổ họng mình ngai ngái gần như muốn phun một búng máu ra ngoài, ông giận dữ mắng mỏ: “Nói lời vô liêm sỉ gì vậy, bổn Hầu gia chưa từng phạm pháp, hôm nay lại còn là ngày đại hỉ, nếu làm trễ giờ lành, đến lúc đó như thế nào!”
Nha dịch thấy Vân Hoằng như vậy, sắc mặt lập tức nghiêm trang lên: “Điền đại nhân của chúng ta nhận Hoàng mệnh chưởng quản chuyện lớn chuyện nhỏ trong Ung đô, đã có người kiện cáo Hầu gia, dĩ nhiên phải mời Hầu gia lên công đường trước, điều này cũng chính là quy củ! Tiểu nhân khuyên Hầu gia tự đi nha môn trước thì tốt hơn, nếu không đừng trách tiểu nhân bắt Hầu gia đi phục mệnh! Còn có nhị tiểu thư Chu gia cũng phải đi cùng.”
“Cái gì?” Chu Bích Cầm nghe được nha dịch nói nàng như vậy, dây lụa đỏ trên tay nàng lập tức buông lỏng rơi vào trong chậu lửa kia, lập tức dấy lên một đốm lửa, hỉ bà vội vàng kéo Chu Bích Cầm lui về sau một bước tránh cho đồ cưới trên người bị bắt lửa cháy.
Chu Bích Cầm cũng không nghĩ được nhiều như vậy, nàng một phát vén khăn voan của mình lên, lộ ra da mặt trắng nõn trát đầy bột chì, sắc mặt nàng hơi xanh xao, không dám tin nhìn sáu gã nha dịch đứng trước mặt mình, lo lắng trong lòng sâu hơn.
Chu Bích Cầm và Vân Hoằng gần như gương mặt tối sầm bị nha dịch Kinh triệu doãn dẫn vào trong phủ nha, màu sắc đỏ rực tươi đẹp trên hỉ phục và sắc mặt đen thui kia hoàn toàn là hai thái cực, chỉ có điều trước khi bái đường bị nha dịch gọi tới lên công đường ở ngay cửa chính, cho dù là ai thì sắc mặt cũng đều vô cùng khó coi. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Mà khi Chu Bích Cầm và Vân Hoằng vào công đường Kinh triệu doãn thấy hai người đứng trên công đường, sắc mặt của hai người càng vô cùng khó coi, nhất là Vân Hoằng, sắc mặt xanh đẹp, gần như rơi vào trạng thái thịnh nộ.
Ông gào lên giận dữ: “Vạn Thục Tuệ, còn ngươi đồ ác nữ này! Hai người các ngươi đây là định làm gì!”
Tiếng gầm gừ này quanh quẩn trên cả công đường, dân chúng đứng xem ngoài công đường cũng nghe thấy rõ ràng.
Đứng trên công đường không phải ai khác, chính là Vạn Thục Tuệ và Vân Thù.
Điền Bằng mặc một bộ quan phục Kinh triệu doãn bằng bông tơ màu đỏ ngồi ngay ngắn trên công đường, vẻ mặt vô cùng cương nghị nhìn dưới công đường. Khi nghe được tiếng gầm gừ giận dữ do Vân Hoằng phun ra, ông cầm kinh đường mộc * trong tay một phát đập lên trên bàn phát ra một tiếng “Bốp” giòn vang.
(*) Kinh đường mộc: hay thước gỗ, cũng có chỗ gọi là thước phủ. Là một miếng gỗ hình chữ nhật, có góc cạnh, người sử dụng dùng ngón tay cầm lấy, nhẹ nhàng giơ lên, sau đó ngừng nghỉ trong không trung, lại nhanh chóng hạ xuống, là đồ huyện quan thời cổ dùng, giơ lên chụp trên bàn, có tác dụng khiến phạm nhân kinh sợ, có khi dùng để phát tiết, để đám người dưới công đường yên tĩnh lại.
“Trên công đường sao cho ồn ào! Vân Hầu gia, xin tự trọng. Nếu ngươi như vậy nữa bổn quan chính là phải trị ngươi tội coi thường công đường!” Điền Bằng nghiêm mặt nói, từng chữ vang vang.
Vân Hoằng bị Điền Bằng quát một tiếng như vậy, lập tức hơi ngượng ngùng không nói thêm gì nữa.
Nha dịch thi lễ với Điền Bằng nói: “Đại nhân, đã mang hai người Vân Hầu gia và Chu Bích Cầm tới.” Dứt lời, chính là đứng vào hàng ngũ hai bên công đường, cầm thủy hỏa côn * đàng hoàng đứng.
(*) thủy hỏa côn: là đồ nha dịch (công sai) dùng trong nha môn, phía dưới dài chừng bắp chân có màu đỏ, phần còn lại màu đen, thủy hỏa côn có ý không có tình riêng
Điền Bằng lại vỗ kinh đường mộc một cái, ông nói: “Vân Hầu gia, Vân Vạn thị kiện cáo ngươi đình thê tái thú, ngươi nhận hay không nhận tội này!”
Vân Hoằng khẽ ngây ngốc, càng thêm giận dữ: “Ta đã sớm hưu thê, sao lại đình thê tái thú! Đây là vu cáo! Hoang đường! Thật sự hoang đường!”
Vân Thù quay người sang, nàng nhìn về phía Vân Hoằng, khẽ mỉm cười, trên vẻ mặt có vài phần ý lạnh: “Nếu hôm nay kiện cáo ngài, dĩ nhiên có chứng cứ.”