Liễu Hiền cũng không nói chuyện, chỉ một mực dẫn bà mai Hoàng vào trong nhà, vừa mới vào cửa liền gặp được Liễu Vân Hiên vừa từ trong Thái học về, trên người hắn một thân nho phục Thái học vẫn chưa thay, dáng người nhìn có vài phần gầy gò, nhưng dưới một thân nho phục màu xám nhạt này tôn lên, vẻ mặt như ngọc, nho nhã đến cực điểm.
Bà mai Hoàng vừa nhìn thấy Liễu Vân Hiên, được gọi là vui mừng, sau khi gọi Liễu Vân Hiên một tiến Liễu công tử liền mặt mày hớn hở mở miệng nói: “Liễu công tử thật sự tuấn tú, các cô nương trong Ung đô cũng cực kỳ yêu thích công tử ngài, công tử yên tâm, ma ma ta cả đời làm mai nhất định sẽ dắt một mối tối cho công tử, không biết trong lòng công tử có ngưỡng mộ cô nương nhà ai không?”
Liễu Vân Hiên bị mấy lời của bà mai Hoàng làm cho có phần không giải thích được, hắn nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Bà ở đây ăn nói lung tung gì vậy!”
Bà mai Hoàng dùng khăn che môi đỏ mọng của mình đang cười đến gần như to như chậu máu không có gì khác biệt, thịt béo trên mặt không biết trét bao nhiêu bột chì rung rung, nhìn thấy mà khiến Liễu Vân Hiên sợ hết hết vía, chỉ cảm thấy phấn trên mặt này bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu sẽ từ trên mặt rơi xuống, thậm chí còn rung đến cũng chưa chắc không có khả năng rớt cả thịt xuống.
Bà mai Hoàng cho rằng mấy lời kia của Liễu Vân Hiên là đang ngượng ngùng, bà cười nói: “Ma ma ta không biết đã từng gặp bao nhiêu công tử tiểu thư chưa cưới khi nghe nhắc tới chuyện này đều có dáng vẻ như công tử vậy, công tử đừng ngượng ngùng, nếu có người trong lòng cứ nói, nếu không có, ma ma ta chính là biết được không ít cô nương tốt, đến lúc đó cũng để cho công tử nhìn một chút, bảo đảm chọn cho ngài một người xinh đẹp hiền huệ…” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Bà mai Hoàng nói xong đầu tiên tự mình cười ha ha lên, giờ Liễu Vân Hiên mới hiểu ra, ngây ngốc, nhìn về phía quản gia Liễu Hiền đứng ở bên cạnh, vội vàng hỏi, “Hiền thúc, đây là chuyện gì?!”
Liễu Hiền cũng lắc đầu nói: “Thiếu gia, chỗ lão nô cũng không rõ ràng lắm, có lẽ lão gia đưa ra quyết định, là muốn nghị hôn cho thiếu gia cưới một thiếu phu nhân về…”
Liễu Hiền vừa mới dứt lời, sắc mặt Liễu Vân Hiên trắng bệch cũng không quan tâm nhiều như vậy bay thẳng đến ngoài phòng khách, Liễu Hiền thấy thế cũng vội vàng theo sát, ngay cả bà mai Hoàng cũng uốn a uốn éo đi theo.
Liễu Vân Hiên vừa đến ngoài cửa liền nhìn thấy cha mình quả thật ở trong sảnh, trên tay còn đang cầm tách trà nóng, Liễu Vân Hiên không quan tâm vọt vào: “Phụ thân, con không muốn nghị hôn cũng không muốn kết hôn, cha kêu Hiền thúc đuổi bà mai đi!”
Liễu Bác Ích vốn còn đang suy nghĩ đâu đâu, con trai của mình đột nhiên vọt vào như vậy sau đó ở đây vừa kêu vừa nói vậy, ông bị dọa cho phát hoảng, nhìn thấy vẻ mặt tức giận không thôi của Liễu Vân Hiên, ông nghĩ tới dáng vẻ hết sức không có quy củ của con trai lúc mới vừa rồi, thật sự không có phép tắc, nghiêm mặt lên bắt đầu không nhịn được khiển trách: “Hiên nhi, ta dạy con như thế nào, ở trong nhà hô to gọi nhỏ, quy củ con học được đi đâu, không lẽ ở trong Thái học còn hô to gọi nhỏ như vậy sao?!”
Sau khi Liễu Vân Hiên bị Liễu Bác Ích khiển trách như vậy mới cảm nhận được mới vừa rồi hành động của mình thật sự có vài phần mất quy củ, hắn đoan đoan chính chính thi lễ một cái với Liễu Bác Ích rồi mới nói: “Phụ thân, mới vừa rồi là hài nhi lỗ mãng, kính xin phụ thân tha thứ cho.”
Liễu Bác Ích thấy Liễu Vân Hiên như thế, mới hài lòng gật đầu đáp một tiếng, coi như bỏ qua cho hành động lỗ mãng vừa rồi, ông nói: “Con mới vừa nói cái gì, từ từ nói.”
Liễu Vân Hiên thấy phụ thân mình không tiếp tục chỉ trích, lúc này mới thả lỏng một hơi, nhưng khi nghĩ đến lời bà mai Hoàng vừa nói, một hơi vừa mới thả lỏng xuống của Liễu Vân Hiên lại bị xông lên, hắn nói: “Con biết có đôi khi làm không đúng, nếu phụ thân giận con ngài cứ đánh cứ phạt, nhưng bây giờ con còn trẻ chính là lúc khổ học, phụ thân đừng vì nhất thời tức giận mà làm như vậy. Bây giờ con một lòng đặt trên việc học, thật sự không có tâm tư cưới vợ sinh con.” dfienddn lieqiudoon
Tuy nói Liễu Vân Hiên đã mười sáu tuổi rồi, tuổi như vậy nói lớn không lớn nói nhỏ đã không coi là nhỏ. Có mấy người cùng học trong Thái học cũng chính là đã có hôn sự, thậm chí bên cạnh đã có người chải tóc *, nhưng Liễu Vân Hiên thật sự không có hứng thú gì với những chuyện này, những tiểu thư thiên kim này, ở trong mắt Liễu Vân Hiên cũng không có gì thú vị, chỉ cảm thấy mấy nữ tử này suốt ngày đều ở trong khuê phòng của mình, cho dù ra cửa không phải đi mấy tiệm đồ trang sức tiệm vải vóc chính là đi tiệm bán son phấn, hắn cũng từng gặp mấy lần, thật sự một chút hứng thú cũng không có. Hơn nữa bây giờ vừa nghĩ tới lui về sau mình sẽ phải ở cùng với nữ nhân như vậy, trong lòng Liễu Vân Hiên liền tràn đầy cảm xúc không cam lòng, hắn cảm giác mình được phụ tử thổi phồng học thức như vậy cũng không phải bị trói buộc bên cạnh một nữ tử rập theo một khuôn khổ.
(*) Chải tóc: Hay tục chải tóc (Khai kiểm), còn được gọi là khai diện, giảo diện, giảo kiểm. Là một phương thức làm đẹp của Trung Quốc cổ đại, nghi thức phải cắt bỏ tóc tơ (lông tơ), cắt tóc mái và tóc thái dương. Là một trong những tập tục cưới hỏi. Nữ tử cả đời chỉ làm tục chải tóc một lần, tỏ vẻ đã kết hôn. Là một trong những dấu hiệu nữ tử đã lập gia đình trước đây.
Liễu Bác Ích nghe xong lời Liễu Vân Hiên nói, ông cũng coi như hiểu ra, thì ra nhi tử của mình cho rằng mình tìm bà mai Hoàng tới để tìm việc hôn nhân cho nó, trong khoảng thời gian ngắn khiến Liễu Bác Ích vừa hiếu kỳ lại buồn cười, ông nói: “Tuy nói nam nhi thành gia lập nghiệp, tuổi này của con cũng không tính là nhỏ rồi, vốn nên định một mối hôn sự. Nhưng dù sao đi nữa phụ thân cũng không phải là một người không thông tình đạt lý như vậy, sẽ không ép buộc con gật đầu đồng ý. Bây giờ con vừa nói sẽ cố gắng học tập, vậy thói quen buổi tối khuya đi uống rượu với người cũng nên sửa một chút mới được, đừng để chỉ nói những lời dễ nghe trên miệng. Hôm nay bà mai Hoàng tới đây không phải chuyện tương lai cả đời của con, con cứ trở về đọc sách đi.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Liễu Vân Hiên liên tục gật đầu, thầm nghĩ chỉ cần không ép hắn cưới vợ mọi việc đều dễ thương lượng, nếu phụ thân không thích hắn ra cửa uống rượu với người, về sau hắn từ chối là được.
Sau khi gật đầu, Liễu Vân Hiên vừa định về phòng đọc sách, nhưng mới vừa xoay người đi một bước hắn đã cảm thấy có gì không đúng, nếu phụ thân nói hôm nay bà mai Hoàng tới đây không phải vì chuyện cả đời của hắn mà tới, như vậy bà mai xuất hiện ở trong nhà là có chuyện gì? Vừa nghĩ tới như thế xong hắn lại dừng bước chân nhìn về phía Liễu Bác Ích, chần chừ nói: “Phụ thân vừa nói bà mai Hoàng tới không phải vì chuyện cả đời của con mà tới, vậy hôm nay bà ấy tới đây làm gì? Chẳng lẽ là…”
Trong nháy mắt đó Liễu Vân Hiên không nói ra được, bởi vì hắn cảm giác suy nghĩ mới vừa rồi trong lòng mình chính là suy đoán kia có phần hơi hoang đường, phụ thân của hắn không phải như hắn tưởng tượng mới phải, bao nhiêu năm như vậy, chuyện này không phải không có ai nhắc tới, nhưng phụ thân hắn vẫn luôn không đồng ý cũng chưa từng nói điều gì, sao có thể vào lúc này đột nhiên hiện ra ý niệm như vậy.
Liễu Vân Hiên một mực chờ đợi phụ thân mình bác bỏ suy đoán của mình, nói lời của hắn thật sự không có quy tắc thật sự quá vô cùng hoang đường rồi, nhưng một hồi lâu hắn vẫn không đợi được điều mình muốn nghe, trái tim từ bắt đầu thình thịch ầm ĩ giống như đánh trống dần trở nên bình tĩnh lạnh như băng.
“Ừ, là vì chuyện của ta mà đến.” Liễu Bác Ích ngẩng đầu nhìn nhi tử của mình, nhìn vẻ khiếp sợ tràn đầy trên mặt hắn, ông cũng hiểu được những lời này của mình nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn trong lòng nhi tử, nhưng chuyện này ông đã quyết định xong, là chuyện sớm muộn gì nó cũng biết được, cho nên Liễu Bác Ích coi như một chút cũng không giấu giếm.
Liễu Vân Hiên liên tiếp lùi lại hai bước, từ vẻ mặt đến ánh mắt toàn bộ đều là không dám tin, hắn vừa lui ra hai bước liền đụng phải quản gia Liễu Hiền và bà mai Hoàng vừa vặn vào cửa nghe được câu nói sau cùng này của Liễu Bác Ích.