Nguyên Tu trầm mặc nghe, lại hỏi tình hình của Louis, Lục Mạn Mạn liền nói chuyện Louis hy vọng cô trở về nước tìm người thân cho Nguyên Tu.
Đột nhiên nói tới cái đề tài này, Nguyên Tu ngẩn người, ngay sau đó hỏi cô: “Em thì sao, cũng muốn về tìm người thân?”
“À, cái này…”
Lục Mạn Mạn không thể nói: “Đúng là có chút tò mò, nhưng mà Louis vừa mới khỏi bệnh, mặc dù bọn họ nói hy vọng em có thể tìm được người thân, nhưng mà trong lòng nhất định sẽ không nỡ, cho nên…” Cô xác định suy nghĩ của mình lần nữa: “Em không muốn tìm người thân gì cả, em muốn cùng các ba ở bên nhau, bọn họ chính là người thân của em.”
Nguyên Tu như có điều suy tư gật đầu một cái: “Ừ, tương lai còn dài, loại chuyện này không gấp gáp trong một lúc.”
“Louis nói, em có thể sẽ còn có anh em chị em, thật khó để nghĩ về điều đó.”
“Nói như thế nào?” Nguyên Tu để sách trong tay xuống, nhìn về phía ống kính điện thoại.
Trong hình, Lục Mạn Mạn lấy mặt nạ xuống tiện tay vứt vào thùng rác, sau đó lên giường lăn một vòng: “Bây giờ ba của em nhất định đã có gia đình của mình, có vợ dịu dàng và con cái đáng yêu, sự xuất hiện của em đối với ông ấy và gia đình của ông ấy mà nói, có lẽ không phải là tin tốt lành gì.”
Chân mày của Nguyên Tu cau lại, răng khẽ cắn môi mỏng, chỉ vào lúc đắn đo không chắc, anh mới vô ý thức làm như vậy.
Lục Mạn Mạn hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Anh cảm thấy…”
Từ trong lời nói miêu tả ngắn gọn của mẹ, Nguyên Tu mơ hồ có thể cảm nhận được, năm đó Khấu Sâm yêu Trọng Thanh sâu đậm biết bao, sau khi biết được bà ấy không từ mà biệt ra nước ngoài, gần như cả một năm, Khấu Sâm hoàn toàn buông thả bản thân với thế giới rượu bia, không thể tự thoát khỏi nỗi đau mất đi tình yêu.
Khi đó phương tiện liên lạc và truyền tin không phát triển như bây giờ, hơn nữa tình hình ngoại giao không ổn định, nếu muốn tìm người ở xa quê hương lại hoàn toàn không có tin tức, thì khó như lên trời.
Nguyên Tu cảm thấy, cho dù bây giờ chú Khấu Sâm, nếu như biết được dì Trọng Thanh để lại cho ông ấy một cô con gái, cho dù không mừng rỡ như điên, thì chắc chắn cũng sẽ vô cùng vô cùng yêu thương Lục Mạn Mạn.
Nhưng khó ở chỗ, dựa trên tính cách của Khấu Sâm, nếu như biết được sự tồn tại của Lục Mạn Mạn, nhất định sẽ nghĩ đủ phương pháp giữ cô bên cạnh mình, bù vào chỗ trống tình thân nhiều năm, thì Louis và Alex làm sao.
Hai người cha nuôi đồng tính luyến ái nuôi nấng con gái lớn lên, Nguyên Tu thay đổi vị trí suy xét, cho dù là ông bố bảo thủ nhưng biết phân rõ phải trái của anh, cũng không chắc chắn có thể tiếp nhận loại chuyện này, huống chi là chú Khấu Sâm bá đạo ngang ngược.
“Tu Tu?” Lục Mạn Mạn cắt ngang suy nghĩ của anh: “Anh đang suy nghĩ gì đấy.”
“Không có gì.”
“Cái kia… Em cần phải trở về tìm người thân sao?”
“Anh cảm thấy chuyện này, phải chờ sau khi Louis hoàn toàn khỏe, rồi mới quyết định.” Nguyên Tu ngồi bên cửa sổ, cơn gió dịu dàng thổi vạt áo mỏng của anh: “Bây giờ tạm thời không cần suy nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn đợi anh, lúc có anh ở bên cạnh em, không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì.”
Lục Mạn Mạn gật đầu: “Thời gian không còn sớm, anh mau nghỉ ngơi đi, cúp nha.”
“Chờ một chút.”
“Sao?”
Nguyên Tu kéo cổ áo một cái: “Còn muốn nói chuyện với anh không?”
“Không có.”
“Thật không có?”
Trong màn hình điện thoại, ánh đèn trên tường hơi tối, làm đường nét của Nguyên Tu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, anh thoải mái dựa bên cửa sổ, góc độ cầm điện thoại là từ dưới lên, anh khẽ ngước cằm, cái cổ thon dài, hầu kết gồ lên.
Cổ áo sơ mi bẻ ra, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh đẹp đẽ của anh.
Anh ngắm nhìn cô, khóe mắt hơi cong lên.
Lục Mạn Mạn: …
Đây là đang cố ý dụ dỗ sao?
“Nguyên Tu, anh cài áo lại đi.”
Khóe miệng Nguyên Tu nâng lên một nụ cười, đầu ngón tay dừng lại chỗ cúc áo, nhưng không những không cài cúc áo, ngược lại còn bắt đầu cởi mấy cúc. Anh kéo điện thoại ra xa, lồng ngực khêu gợi liền hiện ra trước mặt cô.
Lục Mạn Mạn: …
Miệng đắng lưỡi khô.
“Đến chơi một trò chơi.” Giọng Nguyên Tu rất có từ tính cám dỗ.
Tim của Lục Mạn Mạn bắt đầu đập điên cuồng: “Chơi… chơi trò chơi gì.”
“Cởi.”
Lục Mạn Mạn: …
Người này từ sau khi bắt đầu học hỏi kinh nghiệm của Nhâm Tường, thật sự là đủ thủ đoạn bịp bợm, lần này còn lẳng lơ hơn lần trước, hoàn toàn không còn là là người đàn ông hoang dã nôn nóng mau vào mau ra nữa.
Lục Mạn Mạn biết anh không kìm nén được, nhìn gò má đỏ gay của anh cũng biết, lửa đã thiêu cháy.
Đối với bạn trai mình Lục Mạn Mạn trước sau như một đều cưng chiều đến tận trời, chuyện phương diện kia cũng là không có ý chán ghét.
Sau khi tắt đèn, cô ngồi trên giường, đỏ mặt kéo dây váy hoa xuống, khoảnh khắc bộ ngực trắng nõn của cô lộ ra, một tay của cô che ngực, một tay khác cầm điện thoại, để cho anh có thể nhìn rõ.
Nguyên Tu hít thở dồn dập, nhìn sâu vào mắt cô, như có mạch nước ngầm ở vực sâu.
Người đàn ông này, thật là quá đáng sợ, một ánh mắt cũng có thể muốn mạng cô.
Lục Mạn Mạn thấp giọng hỏi Nguyên Tu: “Xem đủ chưa?”
Tay của Nguyên Tu xuôi theo cơ bụng, xuôi theo đường nhân ngư [1], lần mò đi xuống.
[1] Đường nhân ngư:
Hô hấp của Lục Mạn Mạn cứng lại, bừng tỉnh biết anh muốn làm gì.
…
Qúa trình không thể miêu tả.
Nha đầu lúc này giống như con búp bê rối nghe lời, mặc cho nhà ảo thuật điều khiển, bảo cô làm gì, cô liền nghe theo ý của anh.
Nguyên Tu còn chưa trở lại bình thường, thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
Anh uể oải rên lên một tiếng.
Giọng của Thi Thuần Như truyền tới: “Con yêu, đi ra ăn thơm đi, mẹ mới vừa gọt xong.”
Nguyên Tu: …
“Con yêu đang làm gì?”
“Đọc sách!”
“Vậy mẹ vào nhé.”
“Không được vào!” Nguyên Tu cầm quần của mình lên vội vội vàng vàng mặc vào: “Đừng vào.”
“À, mẹ biết.” Ở ngoài cửa Thi Thuần Như dường như nhìn thấy được đứa con trai: “Con yêu đang làm chuyện xấu à.”
Nguyên Tu: …
Thi Thuần Như: “Con yêu ngủ ngon.”
Lục Mạn Mạn đã mặc quần áo xong, cúi đầu giễu cợt: “Kích thích không?”
Nguyên Tu rất mất mặt, lạnh giọng nói: “Cười cái con ma đầu to.”
“Đánh giá loại thể nghiệm có người mẹ nhìn thấu tất cả đi.”
“Không lâu sau, cái người mẹ nhìn thấu tất cả này cũng sẽ trở thành mẹ em, chúng ta là đồng đội tốt, ở bên cả đời, có tội cũng phải cùng nhau chịu.”
Lục Mạn Mạn không phục hừ hừ một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Lần đầu thể nghiệm phonesex rất vui sướng, Lục Mạn Mạn nhớ lại một đoạn vừa rồi, mang theo chút nhớ nhung, chậm rãi đi ngủ.
Chuyến đi đến Nhật Bản là điểm dừng chân cuối cùng của chuyến du lịch vòng quanh thế giới gia đình, Alex nhận được cuộc gọi từ cha mẹ ở Tennessee, nói nông trại xảy ra vấn đề, vì vậy cả gia đình lập tức bay thẳng từ Tokyo đến Tennessee, cha mẹ của Alex kinh doanh một nông trại lớn 316 mẫu Anh [2], bọn họ qua bên đó ở vài ngày.
[2] Mẫu Anh (英亩): đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu Anh bằng 4.840 thước vuông, bằng 4.046,86 mét vuông)
Ngày trở về từ Manhattan, lúc đó đã là mười giờ tối, các đội viên cực kỳ mệt mỏi rã rời, ngáp dài chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Nhâm Tường và Hạ Thiên đã hẹn gặp nhau ở sân bay, anh tràn đầy sức sống, giữa lúc rãnh rỗi đi lấy hành lý, còn cố ý đi vệ sinh đổi bộ quần áo đẹp trai, xịt nước hoa quý ông, thơm ngát đẹp trai tự thỏa mãn đi ra.
Cố Chiết Phong bẻ cổ áo, đổi một nét mặt vô hồn, khinh bỉ nhìn chằm chằm anh: “Nhâm Tường lại muốn bắt đầu lẳng lơ rồi.”
Lý Ngân Hách xách hành lý của mình, quạt quạt không khí xung quanh: “Thật đau lòng cho em gái Đông Thiên.”
Cố Chiết Phong quay đầu, giống như khinh bỉ nhìn về phía anh ta: “Hạ Thiên.”
Lý Ngân Hách phân biệt mùa đông và mùa hè trong tiếng Trung, vẫy vẫy tay: “Đều giống nhau, chủ yếu ý tôi muốn nói chính là, có thể cùng đi với tên bựa này ở đường chính tiếp nhận ánh mắt nghi ngờ của quần chúng nhân dân, yêu cầu da mặt phải dày hơn tường thành, cô gái Hạ Thiên này quả là tuyệt vời.”
Tâm tình của Nhâm Tường tốt, căn bản không muốn để ý đến hai người này, hừ lạnh một tiếng: “Chó độc thân tự chơi một mình, hôm nay anh Tường của các cậu muốn giang rộng đôi cánh đại bàng, cùng em gái Hạ Thiên đại chiến ba trăm hiệp.”
Lý Ngân Hách: …
Cố Chiết Phong quả quyết vạch rõ ranh giới với Hàn viên: “Cô gái của anh ta đã bị anh ta làm cho tiêu đời, dựa vào sức mạnh độc thân, chúng ta không phải sinh vật đồng loại.”
Nói xong cậu khoái chí chạy trốn đi xách hành lý cho người thân yêu của cậu.
Lý Ngân Hách lẩm bẩm: “Có bản lĩnh thì cậu đưa người yêu của cậu lên giường đi, đừng tán dóc mấy thứ không đâu đó, học sinh cấp 3 nói chuyện yêu đương cũng không có trong sáng như cậu đâu.”
Ra khỏi sân bay, Nhâm Tường không cùng các đội viên trở về, anh phải ở chỗ này đợi Hạ Thiên, trước đó đã nói Hạ Thiên sẽ đón anh.
***
Buổi tối, Cố Chiết Phong tắm từ từ đến tận hai tiếng, thật sự là muốn lột một lớp da của mình ra.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong cậu chạy vào phòng Nhâm Tường, lục lọi trong ngăn kéo một trận, tìm được bình nước hoa CK, không quan tâm mọi việc, trước tiên phun lung tung cho mình một lần.
Trên mặt, trên cổ, dưới nách… Đúng rồi, còn có phía dưới, tất cả đều phun lên.
Cậu ngửi chính mình, cảm giác không khác lắm, tối nay cậu phải làm một người đàn ông tinh tế.
Trình Ngộ ngồi trước bàn trang điểm, ánh sáng đèn bàn mờ ảo, che phủ bóng lưng của cô. Cô mặc một bộ váy ngủ tơ tằm màu tím nhạt, vòng eo uyển chuyển, bôi kem dưỡng da cho mình, hai cánh tay trắng nõn đang chồng lên nhau, vô cùng gợi cảm.
Sau khi nghe tiếng mở cửa phòng rồi lại đóng lại, Trình Ngộ hơi nghiêng người, liếc cậu một cái, vẫy vẫy tay với cậu: “Chó con, đến đây.”
Cố Chiết Phong gọi cô là em yêu, cô lại cảm thấy buồn nôn, cho nên tên gọi thường ngày biến thành chó con, mang theo chút thương yêu, lại không đến mức quá táo bạo.
Cố Chiết Phong vội vàng đi lại gần, Trình Ngộ kéo cậu ngồi lên giường, dùng tay xịt kem Exage ra lòng bàn tay, rồi sờ gương mặt thanh tú của Cố Chiết Phong.
Cố Chiết Phong ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho em yêu của cậu giúp cậu bôi, lòng bàn tay của Trình Ngộ mềm mại mịn màng, hơi lạnh, vuốt ve mặt cậu, đặc biệt thoải mái, đặc biệt hưởng thụ.
Trình Ngộ hi vọng cậu bảo vệ da của bản thân thật tốt, chất da trắng nõn mềm mại, dù là con gái cũng phải thèm muốn, cô bảo vệ làn da của Cố Chiết Phong giống hệt như đang yêu mến da mình vậy, nếu không thì thật đáng tiếc cho một làn da tốt như vậy.
Trình Ngộ đối chiếu với chu trình dưỡng da của bản thân, mỗi tối đều dưỡng da cho Cố Chiết Phong, mặc dù chó nhỏ không hề để ý da dẻ của mình có đẹp hay không, có đủ tinh tế hay không, nhưng mà cậu thích Trình Ngộ chăm sóc cậu như vậy, giống như trang điểm búp bê vậy, nếu như cô thích, cậu nguyện ý làm búp bê của cô.
Sau khi bôi kem xong, Trình Ngộ vỗ vỗ tay: “OK rồi, đi ngủ đi.”
Cố Chiết Phong không nhúc nhích, nén giận nhìn cô, trong con ngươi tựa hồ mang theo chút mong ngóng khó nói nên lời.
Biết rõ không dễ dàng đuổi như vậy, nên Trình Ngộ cúi người, hôn môi của cậu một cái.
Như vậy được chưa.
Sau nụ hôn lướt nhanh qua, Cố Chiết Phong vẫn không động đậy.
Trình Ngộ kéo cổ áo đồ ngủ hình phim hoạt hình của cậu, khẽ hít một hơi, lại giơ nách cậu lên, hít hít, đột nhiên cười.
“Xịt nước hoa sao?”
Gò má trắng nõn của Cố Chiết Phong đỏ lên: “Ừm…”
Sau khi Trình Ngộ đánh giá, cau mày nói: “Mùi tạm được, nhưng mà anh phun quá nhiều!”
“Ồ.”
Lần sau nhất định chú ý!
“Mau trở về phòng ngủ đi.”
Ngay lúc cô đứng dậy, Cố Chiết Phong lại kéo cổ tay cô, hô hấp của cậu dồn dập, mặt đỏ tới mang tai: “Anh tối nay… tối nay có thể… có thể…”
Người nào đó như đang ngậm trong miệng mười mấy quả đại táo [3], không rõ ràng: “Anh có thể…”
[3] Đại táo (大枣): Táo tàu hay hồng táo, là một loài cây thân gỗ nhỏ hay cây bụi với lá sớm rụng, thuộc họ Rhamnaceae.
Trình Ngộ thấy mặt cậu cũng đã tím thành quả nho, cô nhíu mày, thờ ơ hỏi: “Anh muốn ở lại ngủ?”
Cố Chiết Phong chợt thở ra một hơi, cúi đầu, tay quậy góc váy tơ tằm của cô, giống như ý nghĩ dơ bẩn nhất trong lòng bị cô nhìn thấy, cậu vô cùng xấu hổ.
“Có lẽ quá nhanh, nếu như… nếu như em cảm thấy quá nhanh, vậy thật xin lỗi!”
Cậu vội vàng đứng dậy cúi đầu nói xin lỗi với cô, sau đó không quan tâm phản ứng của cô, như một làn khói mà chạy ra ngoài, mang theo một cơn gió mùi CK của đàn ông.
Trình Ngộ hít hít, có chút bất đắc dĩ.
Cái này gọi là gì vậy hả, cái gì cô cũng chưa nói đây này.
Cố Chiết Phong một hơi chạy về phòng mình, phốc lên trên giường hung hăng vùi đầu vào trong gối.
Cho mày đùa bỡn lưu manh! Cho mày xấu xa! Cố Chiết Phong xấu xa! Sao có thể như vậy!
A a a!
Điên rồi điên rồi, đều do chó Tường, đều do anh ta!
Ngay lúc Cố Chiết Phong đang xấu hổ tự trách không có chỗ phát tiết, ra sức nhào cái gối nhung của mình. Thì ngoài cửa, Trình Ngộ ôm khuỷu tay bất đắc dĩ nhìn cậu.
Cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, gọi: “Chó con.”
Cố Chiết Phong lập tức bò dậy từ trên giường, ngồi ngay thẳng bên mép giường: “Em yêu còn có việc sao?”
Trình Ngộ bất đắc dĩ nói: “Tới phòng em ngủ.”