"Đã trễ như vậy cậu còn muốn đi ra ngoài sao?" Trình Ngộ thấy Lục Mạn Mạn mặc áo khoác vào, cô ấy lo lắng gọi cô lại: "Tôi cùng cậu đi."
Lục Mạn Mạn quay đầu nói: "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại cho ba, sẽ không đi quá xa."
"Cái kia... về sớm một chút."
"Được."
Tối hôm nay không có trăng sáng, cũng không có gió, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng mà không lạnh.
Cách đó không xa có thể nghe được tiếng bóng rỗ rơi xuống đất vọng về từ thao trường, còn có tiếng các cô gái ồn ào từ tòa ký túc.
Lục Mạn Mạn đi tới cạnh một bồn hoa yên tĩnh, gọi điện cho ba.
"Buổi sáng tốt lành Lục Mạn Mạn, có chuyện gì không."
Lục Mạn Mạn thấp giọng nói: "Không có chuyện gì."
"Làm sao lại không nhận video." Alex hỏi: "Đường dây quốc tế vẫn có chút đắt."
"Không muốn ở phòng ngủ, các bạn cùng phòng đều ở đấy."
"À, Lục Mạn Mạn có bí mật nhỏ muốn nói cho ba."
Giọng điệu của Alex thoải mái, Lục Mạn Mạn có thể tưởng tượng ông bưng ly cà phê đứng trước ánh mặt trời ở ban công, duỗi người thật dài, dáng vẻ nói chuyện với cô.
Tưởng tượng thấy, trong lòng cô cũng có ánh nắng mặt trời hừng hực như vậy, ấm áp ấm áp.
"Nghe nói Queen giành giải nhất cuộc thi liên lục địa."
"Louis còn nói đừng nói cho con, sợ trong lòng con không thoải mái, ba liền nói bây giờ Internet phát triển, con sớm muộn sẽ biết. Hơn nữa, chỉ một cuộc thi liên lục địa mà thôi, Lục Mạn Mạn sẽ sợ cái này sao? Bây giờ cứ để cho bọn họ đắc ý, chờ ngày Lục Mạn Mạn trở về, đại họa của bọn họ sắp ập lên đầu rồi!"
Lục Mạn Mạn cúi đầu, dùng mủi chân như vô tình như cố ý dẫm lên cỏ dại ven đường: "Alex tin tưởng con như vậy."
"Không nói giỡn, con là con gái của ba, không có cha mẹ nào không tin đứa trẻ của mình, cho dù đứa trẻ vừa xấu xí vừa rác rưởi, trong mắt cha mẹ cũng là đại bảo bối."
Ôi, lời này nghe...
Alex nói: "Đúng rồi, trước kia con nói giành giải nhất cuộc thi toàn quốc ba còn chưa có chúc mừng con."
"Đều là trình độ nghiệp dư, không có gì vui vẻ cả."
Alex nghe ra ngữ điệu mất mác của cô, dừng một chút, nói: "Còn nhớ cuộc đấu đầu tiên của con không?"
"Nhớ rõ, đó là thời điểm 14 tuổi, cùng ba đến sân thi đấu người thật CS, chúng ta một mực kiên trì tới cuối cùng."
"Cuộc tranh tài kia, đánh vui không?"
"Đương nhiên, cùng ba đánh thắng cuộc đấu, đặc biệt vui vẻ, vĩnh viễn sẽ không thể quên."
"Cho nên, chuyên nghiệp hay nghiệp dư, có quan trọng như vậy sao, đánh cho vui vẻ là được, không được luôn nghĩ đến chuyện trở về báo thù. Louis cùng ba hy vọng con ở Trung Quốc có thể làm chuyện con muốn, thật vui vẻ, cái này quan trọng hơn tất cả."
"Alex..."
"Nghe cảm xúc hình như rất sa sút nha, là không muốn tự mình giặt quần áo nên không vui, hay là thức ăn mèo không đủ ăn?"
Lục Mạn Mạn dựa lưng vào đèn đường, vội vàng nói: "Không có không có, ký túc có máy giặt con lăn, hộp thức ăn mèo cũng đủ ăn đến chợ là có thể mua được, con ở bên này tất cả đều tốt, tiểu tỷ tỷ phòng ký túc rất chăm sóc con, ba không cần lo lắng..."
"Vật thì tốt."
"Con chính là rất nhớ ba và Louis." Lục Mạn Mạn khẽ hít mũi một cái: "Không có Louis và Alex, con cảm thấy nơi này không phải nhà."
Alex khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nói một chút cho ba về các bạn của con đi."
Nói đến các bạn, tâm tình của Lục Mạn tốt lên một chút.
"Tiểu tỷ tỷ bạn cùng phòng của con cực tốt, Hạ Thiên còn là học phách sống, dấu mẹ len lén yêu đương, giống như là một cô gái ngoan ngoãn nhưng nội tâm lại có chút ít phản nghịch, chị Trình Ngộ là một cô gái siêu cấp kiêu ngạo, ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật, đối với người khác rất tốt lại không muốn để cho họ biết..."
"Đúng rồi đúng rồi, còn có Nguyên Tu, wow nhân khí của cậu ấy ở Trung Quốc cực tốt, đầy đường đều là fans nữ của cậu ấy."
"Cậu ấy à, mặc dù có thời điểm thoạt nhìn giống như rất không nói đạo lý, giống như đạo lý của chính mình là trời lớn cho tới bây giờ không nghe lời người khác. Nhưng cậu ấy rất chiếu cố con, đi Hàn Quốc còn mang quà cho con."
"Cậu ấy biết con chính là W, hơn nữa hình như là lần đầu tiên gặp mặt đã nhận ra." Lục Mạn Mạn không kiềm được khóe miệng cong cong, gò má đỏ ửng: "Cậu ấy nói W là Nữ thần của cậu ấy, lúc con nghe được thật sự lung lay, một người con trai giống như cậu ấy..."
"Đúng rồi đúng rồi, vóc người cậu ấy siêu cấp đẹp, con dám nói vóc người của Alex ba cũng không tốt như cậu ấy, wow cơ bụng kia, đường nhân ngư kia...có thể nói là tuyệt sắc."
Alex yên lặng lại trầm mặc lắng nghe Lục Mạn Mạn nói, một lúc lâu, ông mỉm cười nói: "Con nói về bạn cùng phòng nói không tới một phút, nói về chồng con thì nói hết mười phút..."
"A..."
Như vậy sao, bất tri bất giác lại nói nhiều như vậy...
Lục Mạn Mạn rất sợ Alex nghĩ bậy cái gì, hoặc hỏi cô cái gì, tùy ý nói vài câu, liền vội vàng cúp điện thoại.
Dọc theo đường hoa viên trở về, dưới lầu toàn ký túc hình như có một bóng người quen thuộc đứng, đến gần bất ngợ phát hiện hóa ra là Nguyên Tu.
Lục Mạn Mạn phòng bị nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai, cô đến gần Nguyên Tu, tò mò hỏi: "Hẳn là không có rơi đồ ở nhà cậu."
"Ngày mai có giờ học, hôm nay ở trường học, thuận tiện tới xem con lừa ngốc này có một mình trốn khóc không."
"Làm sao có thể." Lục Mạn Mạn thoải mái nói: "Tôi làm sao có thể khóc."
Nguyên Tu cúi đầu, đá văng cục đá dưới chân: "Cũng không cần tôi cho cậu mượn bả vai rồi."
"Hóa ra cậu tới đưa bả vai." Lục Mạn Mạn híp mắt cười: "Vậy tôi cũng không làm cậu đi uổng công."
"Hả?"
Không đợi Nguyên Tu phản ứng, Lục Mạn Mạn đã đi tới, đầu để lên vị trí ngực anh, nhẹ nhàng dựa vào.
Hô hấp của Nguyên Tu căng thẳng, không kìm được liền nín thở.
Tối nay không trăng không sao, nhưng anh cảm giác sao sáng trước mặt thật rực rỡ.
Trán cô cứ như vậy kề lên ngực anh, không nhẹ không nặng, nhiệt độ ấm áp.
Anh cúi đầu liền có thể ngửi được mùi tóc cô, vài sợi tóc không nghe lời còn gãi gãi chóp mũi anh, lòng ngứa ngáy.
"Mới vừa nãy gọi điện cho Alex, vốn là muốn nói sau học kỳ này, tôi sẽ kết thúc trao đổi mà về, nhưng mà ông ấy lại bảo tôi nói về các bạn ở Trung Quốc một chút, cứ nói cứ nói, lời muốn về hình như không làm sao nói ra miệng được."
Cô ồm ồm nói: "Từ bỏ như vậy, không phải phong cách của W."
Ánh mắt Nguyên Tu ôn nhu, anh đưa tay muốn vuốt vuốt lưng cô, Lục Mạn Mạn lại đột nhiên lui về phía sau hai bước, nói với anh: "Ba nói không sai, nếu như chỉ muốn sau này phải đi về báo thù, đánh bể đầu chó của Kiều Tinh Dã và Judy, thì tôi không có cách nào đánh tranh giải vui vẻ được. Bọn họ vẫn luôn trở nên mạnh mẽ, tôi vân luôn ghen tỵ."
"Tôi không muốn để cho cuộc thi này biến thành công cụ trả thù của tôi, thậm chí biến nó thành gánh nặng của tôi."
Nguyên Tu đưa tay ra sau lưng, năm ngón tay nắm thành quyền, trên mặt rất bình tĩnh.
"Tôi thích trò chơi này, không, tôi nhiệt tình yêu nó."
Nhiệt tình yêu à, anh không khỏi nghĩ đến thời điểm thời thiếu niên khinh cuồng của mình, cùng cha mẹ gia đình bùng nổ chiến tranh, tranh chấp, bỏ nhà ra đi, vô số lần giãy giụa lại vô số lần thỏa hiệp, đàm phán, cuối cùng đạt được thông cảm.
Trong nhà cho anh mấy năm tham gia tranh giải, tới trình độ anh có thể nhìn thấy bản lĩnh mình, nhưng phải thi đại học, sau này kế thừa gia sản.
Tất cả giãy giụa cùng thỏa hiệp, cũng chỉ có thể quy kết vì ba chữ: Nhiệt tình yêu.
Anh nhiệt tình yêu chuyện thi đấu, dĩ nhiên cũng... nhiệt tình yêu Nữ thần của anh.
Anh nhìn ánh mắt cô, phút chốc nhu hòa đi rất nhiều, theo bản năng đưa tay, vén sợi tóc gần tai cô đến sau tai.
Ánh mắt Lục Mạn Mạn nhìn sang một bên, cảm nhận được đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vén tóc cô, vô tình hay cố ý mà đụng phải vành tai mềm mại của cô, cơ thể giống như bị chạm điện, dòng nước xiết từng cơn.
Dì quản lý ký túc đứng cạnh cửa thúc giục: "Phải đóng cửa rồi, cặp tình nhân nhỏ đừng ngọt ngọt ngào ngào nữa, ngày mai còn được gặp."
"Em... Chúng em không phải cặp tình nhân..." Đầu lưỡi Lục Mạn Mạn giống như quấn lại, mặt cũng đỏ, vội vàng chạy mấy bước, nhưng tới cửa ký túc lại dừng.
"Cám ơn cậu có lòng tốt như vậy sang đây xem tôi." Cô nói với anh.
"Ừ."
"Ngủ ngon, Nguyên Tu." Cô đứng dính ở cạnh cửa, còn chưa muốn đi vào: "Cậu sáng ngày mai có giờ học sao, tôi cũng có giờ học..."
"Thật sự là lời nhỏ tào lao, dì đợi đến không kiên nhẫn rồi." Nguyên Tu nhìn sắc mặt u ám của dì, trong giọng điệu mang theo một tia bất đắc dĩ.
Lục Mạn Mạn vội vàng bước vào cửa sắt, vẫn là không nhịn được phất phất tay với anh. Nguyên Tu đưa mắt nhìn bóng người cô biến mất ở khúc cua hành lang, lúc này mới xoay người rời đi.
Đêm nay, thật đúng là không lạnh.
***
Tại sân cầu lông, cô gái ở lưới đối diện điên cuồng dày xéo Hạ Thiên một trăm lần.
Hạ Thiên không ngừng nhặt cầu, nhặt cầu, nhặt cầu, mà bên cạnh, Trình Ngộ chỉ huy: "Tay thuận cầm vợt, dùng lực nhỏ cánh tay phát cầu, bảo cậu vung tay chứ không phải bảo cậu hất chính mình."
"Cmn, là cậu đánh cầu, hay là cầu đánh cậu hả."
Trình Ngộ dùng sách làm quạt, phịch phịch: "Cậu nhìn chân giò lợn đối diện đắc ý thành dạng gì kìa, a a, tức giận, không dạy nổi, chính cậu chơi đi."
Hạ Thiên thở hồng hộc nhặt cầu lên, oán niệm nói: "Tôi đánh cược cô ta thi cấp sáu không qua, phụ nữ không qua cấp sáu, không có tư cách ngồi ngang hàng với tôi!"
Hai ngày trước mới ngủm vì thi cấp sáu nên bây giờ thảnh thảnh thơi thơi mà uống coca của Lục Mạn Mạn, ợ một cái: "Tôi bỏ ra nửa giờ, rốt cuộc cũng điền vào xong."
"Cho nên cả quá trình thi, cậu chỉ điền thôi sao?"
Lục Mạn Mạn bi tráng gật đầu.
Hạ Thiên cầm vợt cầu lông, đắc ý: "Đồ bỏ đi."
Một trái banh bay tới, nện sau ót cô ấy, cô ấy phút chốc tức giận: "Qua được cấp sáu rồi hãy cùng tôi đánh cầu lông, rãnh rỗi như vậy cũng không đi ôn tập sao!"
Vào lúc Hạ Thiên bùng nổ tức giận điên cuồng phản kích, Lục Mạn Mạn nói với Trình Ngộ ý tưởng của mình.
"Louis giúp tôi đánh giá qua, bây giờ Trung Quốc thành lập chiến đội chuyên nghiệp, cần đăng ký vốn một triệu, ít nhất ba thành viên chiến đội, còn căn cứ câu lạc bộ, thỏa mãn những điều kiện này, có thể xin ban tổ chức thành lập, sau đó giành được tư cách thi đấu đánh chuyên nghiệp."
"Chờ một chút, cậu đang nói gì, thành lập chiến đội chuyên nghiệp cái gì, có quan hệ gì với chúng ta?"
Hạ Thiên nói: "Người con gái đế quốc Mỹ qua cấp sáu, tối hôm qua ở trong chăn điều tra hiện trạng của các chiến đội chuyên nghiệp Trung Quốc đến rạng sáng ba giờ, sau đó giống như dùng thuốc, nói cho tôi, cậu ấy muốn thành lập một chiến đội chuyên nghiệp."
"Chờ một chút, tại sao hai người rạng sáng ba giờ cũng còn chưa ngủ!"
Lục Mạn Mạn nói: "Học phách sống đã qua cấp sáu, cố ý chịu đựng đến rạng sáng ba giờ gửi tin nhắn thể hiện quyết tâm cho mẫu hậu đại nhân, không lay động xông tới Harvard, dùng khổ nhục kế 666."
Trình Ngộ đỡ trán: "Hai người biết rõ cái gì gọi là dưỡng sinh rác [1] chứ."
[1] Dưỡng sinh rác (养生朋克): theo như mình tìm hiểu thì đây là từ mới trên mạng ở Trung, chỉ những người dùng mỹ phẩm, thức uống, thức ăn, thuốc đắt tiền bổ dưỡng sức khỏe nhưng lại thức đêm gây phản tác dụng với những gì họ mua.
Hai người lắc đầu, Trình Ngộ giải thích: "Dùng kem mắt đắt tiền nhất, thuốc nấu qua đêm, bia Riga cẩu kỷ [2], coca Riga đảng sâm [3], tìm đường chết không quên dưỡng sinh chính là các cậu."
[2] Cẩu kỷ hay cây củ khởi được dùng làm vị thuốc trong Đông y gán với tích vua Thần Nông.
[3] Đảng sâm: Đảng sâm có tác dụng bổ trung ích khí, sinh tân, dưỡng huyết. Chủ trị chứng trung khí bất túc, phế khí hư nhược, khí tân lưỡng hư, huyết hư hoặc khí huyết lưỡng hư.
Lục Mạn Mạn lặng lẽ đẩy coca tới bên cạnh, ngồi ngay thẳng cao giọng nói: "Trở lại chuyện chính, nếu như câu lạc bộ kia không tiếp nhận đội viên nữ, tôi chuẩn bị tự thành lập một chiến đội chuyên nghiệp!"
Trình Ngộ khẽ ho, giội nước lã: "Trước tiên đừng năm mơ, muốn thành lập câu lạc bộ tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, tiền đâu, sân đâu, đội viên đâu?"
"Ách."
"Emm..."
Hạ Thiên đề nghị Lục Mạn Mạn: "Thành lập chiến đội cái gì, có cần đi hỏi ý kiến chồng tôi không?"
Lục Mạn Mạn không hiểu: "Chu Diễn?"
"Muối gì muốn gì!" Hạ Thiên bỉu môi: "Chu Diễn là của tôi, một mình tôi!"
Trình Ngộ sáng tỏ nói với Lục Mạn Mạn: "Nguyên Tu là chồng cậu, cũng là chồng cậu ấy, dĩ nhiên cũng là chồng tôi, quốc dân mà."
Lục Mạn Mạn ném chai coca: "Không công bằng! Nguyên Tu là của tôi, một mình tôi, không phải của các cậu!"
Toàn bộ sân cầu lông có một nửa nữ sinh buông cái vợt trong tay xuống, nhìn sang Lục Mạn Mạn.
Mẹ ơi, Lục Mạn Mạn co giò chạy đi.
Đôi lời tâm tình của editor: Tu Tu là chồng của ai??? Là chồng của con dân bọn tui nữa nè Mạn Mạn =))