"Uống rượu?"
Hơi thở của anh thổi vào bên tai cô, có chút ngứa ngáy.
Đầu óc Lục Mạn Mạn thanh tỉnh, dùng sức đẩy anh ra, theo bản năng dời về phía sau một chút, cùng anh giữ khoảng cách một mét an toàn.
"Cậu cũng ở đây."
"Tới chơi."
Nguyên Tu lại hỏi: "Cùng bạn, hay là một mình?"
"Đám bạn cùng phòng."
"Còn uống rượu." Anh lầm bẩn nói: "Thắng trận đầu vui vẻ như vậy?"
"Wow cậu quản cũng thật rộng."
Lục Mạn Mạn Mạn nghĩ đến hình ảnh vừa nãy, trong lòng không thoải mái, giọng cũng có chút bướng: "Còn quản tôi có vui vẻ hay không."
Thấy con lừa nhỏ trước sau như một lễ phép lại ôn hòa đột nhiên biến thành con nhím nhỏ, anh cười giễu cợt một tiếng, đưa tay vỗ sau ót cô.
Động tác hơi thân mật, lập tức kéo khoảng cách hai người lại gần rất nhiều.
"Bạn của cậu đâu?"
"Đang nhìn trai đẹp biểu diễn."
"Đi tìm các cô ấy đi." Anh xoay người, bước từng bước rời đi.
Lục Mạn Mạn thấp giọng lẩm bẩm, Nguyên Tu xa xa quay đầu dặn dò cô: "Đừng uống rượu."
Hứ, quản rộng thật.
Lục Mạn Mạn một lần nữa trở lại bên quầy bar, buổi biểu diễn đã kết thúc, Chu Diễn đang nhiệt tình ký tên cho những người hâm mộ, từ bạn vòng của anh ta đến xem, ban nhạc rock củ anh ta dường như cũng có chút danh tiếng, mặc dù là ít người thưởng thức, nhưng mà cũng có không ít người hâm mộ.
Lục Mạn Mạn đi tới chạm bả vai Hạ Thiên: "Đi tới hỏi anh ta ký tên đi."
Trong tay Hạ Thiên có một bản album đơn khúc Chu Diễn biểu diễn, cô quấn quít nói: "Tôi cùng anh ấy kỳ thật không quen."
"Tôi cùng idol của tôi còn không quen đây này! Tôi biết anh ta, anh ta không biết tôi." Lục Mạn nói: "Không có sao, đi đi, lăn lộn làm quen, lấy chữ ký sau đó phát trên bạn vòng, nói anh thật giỏi, tiếp tục lăn lộn làm quen."
"A, không được, bạn vòng thêm mẹ, không thể để cho bà ấy biết tôi tới chỗ như vậy, nếu không tôi sẽ xong đời."
"Ngu ngốc." Lục Mạn Mạn nói: "Bạn vòng WeChat không phải có mục chỉ người nào đó mới thấy được sao, cậu chỉ để cho anh ta thấy không được sao."
"Chiêu này của cậu..." Hạ Thiên không biết làm sao hình dung: "Thật ác độc."
"Cái này gọi là chiêu thức." Lục Mạn cười nói: "Sau này tất cả trên bạn vòng, chỉ cho mình anh ta nhìn thấy, cậu thiết lập tình cờ, khôn khéo cuồng dã hấp dẫn, anh ta thích cái khoản đó, cậu liền làm kiểu đó."
Hạ Thiên khó tin nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Cậu có kinh nghiệm tốt, thành thật khai báo, trước kia có phải đã làm chuyện này không?"
Lục Mạn Mạn đẩy cô ấy một cái: "Đi nhanh đi, không lề mề nữa người ta cũng muốn đi nha."
Hạ Thiên dưới sự cỗ vũ của Lục Mạn Mạn, rốt cuộc chen vào giữa đám người hâm mộ, đồng thời còn lấy ra món quà nhỏ cô vì Chu Diễn chú tâm chuẩn bị, chuẩn bị đưa cho anh ta.
Dường như tiến triển cũng không tệ lắm, Chu Diễn nhận lấy đĩa đơn trong tay Hạ Thiên, cầm bút nhanh chóng ký tên rồi đưa cho cô, mỉm cười nói: "Em cũng tới."
Hạ Thiên mặt đỏ, chỉ ngây ngốc nói: "Hả? Anh... nhận ra em?"
Chu Diễn nói: "Không phải thêm WeChat sao, Hạ Thiên, không sai đi."
Hạ Thiên mở to hai mắt, cả người đều hít thở không thông: "A!"
Hóa ra thật sự nhớ rõ!
Chu Diễn nhìn thời gian trên đồng hồ một chút: "Em vội trở về không?"
Hạ Thiên lắc đầu: "Không, không vội."
"Cái kia có thể mời em chờ anh một chút không, anh ký tên xong, mời em uống chút đồ."
Tim Hạ Thiên đều ngừng trệ rồi, choáng váng trở về bên cạnh Lục Mạn Mạn: "Anh... anh ấy nói muốn mời tôi uống đồ."
"Wow, xem ra có triển vọng nha."
Hạ Thiên hoảng hốt: "Tôi cảm giác, cả người đều phiêu, đặc biệt không chân thật."
"Đừng đem anh ta làm thần tượng." Lục Mạn Mạn truyền thụ kinh nghiệm cho cô ấy: "Người con trai giống như anh ta được người khác theo đuổi, hẳn sẽ hy vọng bạn gái sẽ đem anh ta làm người bình thường."
"Ừ, tôi đã biết, cám ơn Mạn Mạn!"
Mười phút sau, Chu Diễn cùng Hạ Thiên đến nơi xó xỉnh an tỉnh nói chuyện, Lục Mạn Mạn một người chán nản đi tới cửa, Trình Ngộ đang theo khách hàng chào hàng rượu Âu Mỹ, trên mặt mang theo nụ cười mỉm rực rỡ, bận rộn chết đi được.
Cô không có quấy rầy Trình Ngộ, một mình buồn rầu đi ra quán bar, đứng dưới đèn đường.
Thành phố không đêm đèn neon sáng rực, luôn có chiếc xe hơi chạy như bay qua, thổi tóc mái cô lên.
Mùa thu ảm đạm, cô dựa lưng vào đèn đường lặng lẽ đứng một hồi, lấy điện thoại ra gọi cho ba.
Lúc này, hai người ba của cô có lẽ đang làm việc.
Lục Mạn Mạn đành phải gửi tin nhắn thoại lại cho bọn họ.
"Alex, con có nói cho ba chưa, con giành được hạng nhất thi đấu đơn cấp trường, hội đoàn thi đấu của trường có một người tên Chu Gia Lương, anh ta tốt xấu lại cố tình ăn gian để con thua."
"Hừ hừ, con làm sao có thể thua, con lại là W, W cho tới bây giờ sẽ không thua."
"Con còn phải đánh thi đấu đôi, thi đấu nhiều người, nói tóm lại, con muốn cho bọn họ biết, chọc Lục Mạn Mạn thì tai học sắp xảy ra với bọn họ rồi!"
"Con biết con biết, loại cấp bậc thi đấu này, cho dù thắng cũng không có cái gì đáng để kiêu ngạo, nếu để cho Kiều Tinh Dã bọn họ biết, nói không chừng sẽ còn cười đến rụng răng, W lại đi tham gia các loại thi đấu nghiệp dư này."
"W là huyền thoại, là thần tượng của nhiều người như vậy, chở đầy hy vọng của bọn họ, W vĩnh viễn không thể thua..."
Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt tụ trong hốc mắt: "So với thất bại, đáng sợ hơn là không thấy được hy vọng, không thấy được mục tiêu cố gắng."
Cô cắn chặc môi dưới, nước mắt theo gò má chảy xuống: "Mạn Mạn cảm thấy mệt quá! Mạn Mạn thật sự nhớ nhà, trăng Trung Quốc rất lớn rất xa, nhưng mà không có Alex cùng Louis, Mạn Mạn cảm thấy nơi này không phải nhà."
Theo sau mỗi cái đoạn thoại gửi đi, tay cô run rẩy đặt lên, đem từng cái gửi bọn họ rút về.
Nước mắt lạch bạch lạch bạch rơi xuống màn hình di động, dùng tay áo lau như thế nào cũng không sạch.
Sau khi rút đoạn thoại về, Lục Mạn Mạn đội mũ lưỡi trai lên đầu, đứng dưới đèn đường nhắm chặc hai mắt, mặc cho nước mắt không chút kiêng kỵ ra khỏi hốc mắt, miệng cô khóc thút thít to.
Cách đó không xa, Nguyên Tu đứng bên ven đường, nhìn cô xa xa, trong hô hấp mang theo chút đau lòng.
So với thất bại, đáng sợ hơn là không thấy được hy vọng, không thấy được mục tiêu cố gắng.
Nguyên Tu ấn tàn thuốc trong tay, rảo bước đi tới chỗ cô.
Một cây kẹo mút đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngẩn người một chút, ngẩng đầu liền trông thấy cặp mắt thâm thúy kia của Nguyên Tu, lấp lánh sáng bóng.
Nguyên Tu lột mạnh vỏ kẹo mút ra, đút tới bên miệng cô.
Lục Mạn Mạn hoảng hốt nhận lấy, đút vào trong miệng, vị cam ngọt ngấy tại đầu lưỡi tràn đến.
Cô không kìm lòng nổi lại rút ra, cảm giác bàn tay ấm áp của anh nhẹ vỗ vào sau lưng cô.
Một cái, lại một cái.
"Nhớ nhà?" Giọng anh nhẹ nhàng, tựa như cà phê đắng.
Lục Mạn Mạn cúi đầu thấp xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
"Còn gì nữa không?"
"Không vui." Cô thành thật trả lời.
"Hả?"
Đôi môi đỏ mút lấy cây kẹo que, nói: "Bị người khác tính toán không vui."
Tay đang vuốt vuốt lưng cô của Nguyên Tu dừng một chút.
"Biện pháp duy nhất có thể làm dịu loại không vui này." Nguyên Tu nói: "Chính là đánh bể đầu chó của bọn họ."
Lục Mạn Mạn dùng ống tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, đứng lên nghiêm giọng nói: "Đó là chắc chắn!"
Khóe môi anh khẽ nhếch, nói: "Tối hôm nay không phải đi ra thả lỏng sao?"
"Hả?" Lục Mạn Mạn không hiểu.
"Anh mang cậu đi thả lỏng." Nguyên Tu kéo cổ tay Lục Mạn Mạn, dẫn cô vào quán bar.
Lục Mạn Mạn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nguyên Tu dẫn tới quầy bar của quán: "Mở phòng KTV."
Người phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng, mở đèn trần nhiều màu sắc, đồng thời cũng mở tivi trên tường, phát nhạc.
Nguyên Tu nói với người phục vụ: "Ba chai bia."
Lục Mạn Mạn khoát tay lia lịa: "Tôi không uống bia."
"Ai nói cho cậu uống."
Được rồi.
Bia trên bàn, toàn bộ mở ra, Nguyên Tu trực tiếp cầm chai uống.
"Hát đi." Anh đem micro đưa cho cô.
"Hát cái gì?"
Anh vừa uống bia, cong mày hỏi: "Muốn tôi chọn sao?"
"Được."
Bài hát anh chọn hơn phân nữa cô không biết hát.
Lục Mạn Mạn đi tới bục chọn bài, chọn mấy bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng du dương, cầm micro lên hát.
Nguyên Tu ngồi trên ghế salon bên cạnh, xa xa nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì mới vừa khóc, gò má đỏ ửng còn chưa tiêu tan, hơi thở cũng không định, nhưng mà giọng rất êm tai, mềm mỏng, giống như gió nóng phất qua gò núi.
Anh đưa tay tắt đèn, xung quanh tối xuống, chỉ có ánh sáng sáng ngời từ màn hình tỏa ra, chiếu lên má của cô.
Lục Mạn Mạn hát xong mấy bài hát, hiển nhiên tâm tình đã tốt rất nhiều, cô quay đầu, thấy chai bia của Nguyên Tu đã hết hơn nửa, cô hỏi: "Cậu cũng hát đi."
Nguyên Tu nói: "Muốn nghe tôi hát à?"
Lục Mạn Mạn mỉm cười: "Một mình tôi hát không thú vị."
Nguyên Tu gật đầu một cái, quyết đoán nhận lấy micro.
"Cậu tới chọn bài đi, muốn nghe gì."
Lục Mạn Mạn nhớ tới gần đây Trình Ngộ thường xuyên hát một bài tiếng Trung, nói: "《 Diễn viên 》, thì sao?"
"Giúp tôi chọn đi."
Lục Mạn Mạn chạy đến bục chọn bài, chọn cho Nguyên Tu bài 《 Diễn viên 》của Tiết Chi Khiêm.
Âm nhạc dịu nhẹ chậm rãi chuyển giao, Nguyên Tu cầm micro, một tay khác đặt trên đầu gối, đầu ngón tay còn cầm nửa đầu thuốc lá.
"Đơn giản chút, xin em hãy nói chuyện đơn giản chút... Lượt bớt những cảm xúc truyền đạt ấy đi, em cũng không phải là diễn viên, đừng bày ra thêm những tình tiết đó."
Từ đầu đến cuối, Lục Mạn Mạn không có xem màn hình tivi, cô đang nhìn anh.
Tư thế anh hát càng đẹp mắt hơn MV.
Vẻ mặt anh hát, càng thâm tình hơn nam diễn viên MV.
Lục Mạn Mạn ngồi bên cạnh anh, sau đó cầm chai bia anh đã uống gần nửa lên uống.
Chất lỏng lạnh buốt tràn vào trong miệng, xen lẫn chút chát.
Nguyên Tu một một bên hát, một bên nhìn về phía cô, cô nhắm chặc hai mắt, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm, sau đó nhíu mày, "Hà" một tiếng.
Niềm vui tràn trề, sảng khoái đến cực điểm.
Khóe miệng anh hơi cong lên.
Sau khi xong bài hát, anh cầm chai bia, cụng một cái của cô.
"Hết."
Lục Mạn Mạn cũng cầm chai lên: "Cạn!"
"Mời cậu ly thứ nhất, trận chung kết mùa hè này cậu thắng tôi." Nguyên Tu lại cụng chai bia của cô một cái: "Nhưng sau này, tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu thêm bất kỳ cơ hội bắn đầu tôi."
Lục Mạn Mạn uống một ngụm này, hướng phía anh khẽ cười: "Bắn đầu hoa cúc của cậu có được không."
Nguyên Tu:...
Nhìn ra được, cô thật sự đã say không nhẹ.
"Ly thứ hai, mời W!" Anh lại cụng ly của cô.
"Mời W!" Lục Mạn Mạn đang muốn cầm chai bia, thì bị anh đoạt lấy chai bia: "Ly này tôi giúp cậu uống."
Lục Mạn Mạn không có từ chối, Nguyên Tu giúp cô uống gần nửa chai, ừng ực, hầu kết ở cổ họng anh nhấp nhô, chất lỏng màu vàng chanh theo cổ anh chảy xuống.
Hấp dẫn.
"Ly thứ ba, mời M4." Trong con ngươi của Nguyên Tu mang theo chút men say: "Sớm muộn có một ngày, cái tên M4 này sẽ vang khắp thế giới!"
Lục Mạn Mạn thu lại nụ cười, mở to hai mắt nhìn anh.
Nguyên Tu tự mình uống một ly này, Lục Mạn Mạn đoạt lấy ly bia trong tay anh, cũng uống một ngụm.
"Nhất định sẽ!" Cô cố nén nước mắt, ánh mắt kiên định: "M4 nhất định sẽ càng lửa hơn W, M4 nhất định sẽ giết chết đám con trai thối tha này!"
Nguyên Tu mỉm cười đưa tay vuốt vuốt đầu cô: "Tới đi, giết chết tôi."
Tựa như một cái chạm liền bùng nổ, Lục Mạn Mạn chợt ngã nhào lên Nguyên Tu, đè anh xuống ghế salon, móng tay nắm chặt lấy cổ áo của anh, tựa như một con mãnh thú nhỏ hung mãnh.
Nguyên Tu bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đè ngã nhào, anh nhìn cô, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô gần trong gang tấc, nhìn đôi mắt mơ màng tròng mắt màu nâu của cô, xuống chút nữa, là môi óng ánh trơn bóng của cô.
Hô hấp của hai người đan xen, gần trong gang tấc.
"Nguyên Tu, tôi có thể hôn cậu được không..." Cô nhìn môi của anh, trong ánh mắt mang theo tia khát vọng.
Hơi thở anh bất ổn: "Nếu như tôi nói không thể, cậu sẽ buông tôi ra sao?"
"Không biết."
"Vậy còn hỏi cái gì."
Một giây kế tiếp, anh đè sau ót cô lại, chủ động hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Răng môi dây dưa say trong cồn bia, càng hôn càng sâu. Cùng cảnh đêm hòa hợp.
Đôi lời tâm tình của editor: Vừa lòng các bạn chưa, phúc lợi to bực rồi nhé =)))))