• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Puny

Lý Ngân Hách thật sự tức giận, theo lý thuyết mà nói thì người tức giận dữ dội nhất không phải anh, anh cũng không phải người Trung Quốc, chẳng qua là đã tới đây phát triển sự nghiệp chuyên nghiệp của mình, mà vòng thi đấu Trung Quốc bị treo lên đánh bị sỉ nhục, với một người Hàn như anh thì nào có quan hệ lông gà gì.

Khiến cho anh cảm thấy bực bội và khó chịu là thái độ của Nguyên Tu.

Hừ, đám nhãi con Trung Quốc này, quá sợ hãi rồi, nếu đổi lại là chiến đội trước kia của anh, có phát sinh loại chuyện này, thì tuyệt đối là người đầu tiên muốn đánh đến tận cửa, đòi một lời giải thích.

Trái lại fans hâm mộ trên mạng đã nhảy đành đạch kịch liệt, nhưng mà đều là anh hùng bàn phím, thực tế lại không dám.

Lý Ngân Hách càng nghĩ càng khó chịu, đứng dưới đèn đường hút thuốc, lại phát hiện lúc đến con đường rợp bóng cây, thấy Cố Chiết Phong đút tay túi quần, nhìn trời.

Nhóc này...

Có lẽ là không khí không hợp, nên họn họ luôn có lòng thù địch tự nhiên.

Lý Ngân Hách dập tắt tàn thuốc, giễu cợt cậu đôi câu: "Nhi đồng thiên tài ngoại trừ chuyện của mình, cái gì cũng không quan tâm, vào lúc này lại chạy ra làm gì?"

Cố Chiết Phong vẫn nhìn trời, không để ý tới anh ta.

Ánh trăng tối nay, vẫn rất đẹp, trăng nửa khuyết, mơ mờ núp trong tầng mây.

Giống như ánh trăng đêm đó.

Trái tim của Cố Chiết Phong, đột nhiên mưa lạnh gió buốt.

"Tiểu tử thối, tôi hỏi cậu chạy ra làm gì?" Lý Ngân Hách đi tới trước mặt cậu, líu ríu hỏi: "Đầu bị chạm không ăn khớp à?"

Cố Chiết Phong giống như không nhìn thấy anh ta, cất bước chậm rãi đi trên con đường xanh, Lý Ngân Hách vốn tâm tĩnh cũng không thoải mái, thấy cái dáng vẻ liều chết của Cố Chiết Phong, càng tức giận không có chỗ phát tiết, đuổi lên phía trước đè bả vai của cậu.

"Cậu còn là đàn ông không vậy, như thế cũng không phản kháng."

Cố Chiết Phong không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Bỏ ra."

Ơ, thật đúng là phát cáu rồi? Con chó sữa nhỏ rốt cuộc muốn cắn người rồi?

"Bàn về đánh nhau cậu không phải đối thủ của tôi, Nguyên Tu không ở đây không có ai giúp cậu, khuyên cậu đừng chọc tôi, nếu không thì người thua chính là cậu."

Lý Ngân Hách còn chưa nói hết, khóe miệng liền bị Cố Chiết Phong cho ăn một đấm, đánh anh lảo đảo lui về sau mấy bước, cơ thể chênh vênh suýt té.

Chà, cậu ta thật đúng là động thủ!

Lý Ngân Hách thở hổn hển nhào lên, đẩy Cố Chiết Phong ngã nhào xuống đất: "Đánh lão tử cơ đấy, đã sớm không ưa cậu rồi, hôm nay thế nào lão tử cũng phải chỉnh đốn cậu thật tốt."

Tính tình của Cố Chiết Phong không hề quyết liệt, thậm chí có thể nói là rất nguội lạnh chậm nhiệt, rất phù hợp với thân phận tay súng bắn tỉa của cậu, yên yên ổn ổn.

Vì vậy, bàn về đánh nhau thì Cố Chiết Phong không phải đối thủ của Lý Ngân Hách, chỉ ba đấm liền bị Lý Ngân Hách đánh gục.

Nhưng mà dù vậy, cậu vẫn phản kháng kịch liệt, thở dốc giống như trâu đực, hai người vật nhau trên cỏ xanh, Cố Chiết Phong vừa giật tóc vừa cắn người, mặt đầy căm phẫn.

Tiểu tử này, hôm nay là muốn lật trời sao?

Cậu giống đỉa vậy, một khi cắn anh thì sẽ không buông ra, Lý Ngân Hách đau đến gào khóc, chỉ có thể xuống nước trước: "Buông ra! Buông ra đừng đánh!"

Hai người đếm một hai ba, đồng thời buông đối phương, Lý Ngân Hách đứng lên lui ra phía sau vài bước, tức giận mắng to: "Cậu là chó sao!"

Cắn tay anh chảy máu rồi, loại này phải đi chích vắc xin phòng bệnh chó dại.

Dĩ nhiên Cố Chiết Phong còn thảm hại hơn, trên mặt chảy máu, khóe miệng bầm đen, có tơ máu chảy ra, bị cậu dùng tay áo quệt.

"Con mẹ nó, nắm tóc cắn người, cậu có phải đàn ông hay không, có người đánh nhau như vậy sao..."

Cố Chiết Phong chạy tới, vừa níu lấy cổ áo anh ta, gầm thét: "Lại đến!"

"Có phải bị bệnh hay không!" Lý Ngân Hách thật sự không muốn cùng cậu tiếp tục, thậm chí cũng bắt đầu đã hối hận trêu chọc cậu: "Cậu uống lộn thuốc sao?"

Cố Chiết Phong đánh anh ta nhào trên đất, đánh bụng anh ta: "Anh nói tôi có phải đàn ông hay không!"

Lý Ngân Hách níu lấy cổ áo Cố Chiết Phong, trở mình dùng lực đè lên người cậu.

"Điên rồi! Thật sự điên rồi!"

Cố Chiết Phong nổi giận gầm lên một tiếng, không biết sức lực ở đâu ra, xoay mình bổ nhào lên anh ta.

Lý Ngân Hách xem như đã rõ, nhóc này căn bản đang lấy anh làm chỗ trút tức giận, khơi thông ấm ức tích tụ trong lòng.

Anh ta thật sự là chọc ai gây ai chứ, bỗng dưng bị ăn nhiều đấm như vậy.

"Dừng tay, dừng tay dừng tay!" Lý Ngân Hách liên tiếp lui về phía sau, cùng cậu giữ khoảng cách an toàn: "Tôi không biết cậu xảy ra chuyện gì, nhưng đại gia hôm nay không muốn đánh với cậu, đi xa một chút."

Cố Chiết Phong ra sức lau sạch tia máu ở khóe miệng, hướng về bóng lưng hô to: "Tôi là đàn ông!"

"Bệnh thần kinh!" Lý Ngân Hách lẩm bẩm trong miệng, thật sự là chọc đến người bệnh thần kinh rồi.

Lúc đi đến chỗ rẽ, anh quay đầu lại, phát hiện Cố Chiết Phong còn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Lý Ngân Hách nhíu mày, đột nhiên có một ý nghĩ chạy toán loạn trong đầu.

"Này, chó sữa nhỏ, có người nói cậu không phải đàn ông sao? Có phải bị phụ nữ làm tổn thương lòng không?"

Cố Chiết Phong quơ nắm đấm lại muốn tiến lên, Lý Ngân Hách bén nhạy né tránh: "Đừng động thủ, trước hết nghe tôi nói, lần này đội Sư Hổ đều đã ức hiếp lên đầu chúng ta, đội trưởng nhà cậu lại chỉ biết ngang tàng trong nhà, dù sao cục tức này tôi không nuốt trôi."

Cố Chiết Phong căm hận nhìn anh ta: "Anh muốn thế nào."

Lý Ngân Hách nở nụ cười tà ác: "Không phải muốn chứng minh mình là đàn ông sao, chúng ta phải cho bọn họ biết tay một chút."

***

Chuyện mặt Lý Ngân Hách và Cố Chiết Phong đều chảy máy, các đội viên đều biết rõ, hai người hơn phân nữa là lại đánh nhau. Chỉ có điều là Lý Ngân Hách đánh Cố Chiết Phong, cái này còn nói được, nhưng mà trên mặt Lý Ngân Hách cũng bị thương nghiêm trọng như vậy, đây là điều không ai nghĩ tới...

Phải biết Cố Chiết Phong mặc dù có tranh chấp với người khác, nhưng cũng chưa bao giờ động thủ với họ, nhiều nhất chỉ cằn nhằn đe dọa mắng đôi câu trong miệng.

Mọi người đều nói cậu là chó sữa nhỏ, thật ra thì sự thật là... chó sữa nhỏ trong cơn tức giận càng lợi hại hơn, nhưng mà răng cũng chưa mọc đủ, cắn người cũng không đau.

Cố Chiết Phong quả nhiên là ra vẻ thiếu niên công tử nhẹ nhàng, không biết đánh nhau.

Không ai đồng cảm với Lý Ngân Hách, anh ta độc miệng, bị đánh đáng đời. Các đội viên đều quan tâm đến Cố Chiết Phong, ngay cả Lục Mạn Mạn cũng bí mật kéo Cố Chiết Phong tới nhà vệ sinh, hỏi cậu có phải bị đội viên Hàn ức hiếp, có muốn cô giúp đánh lại hay không.

Nhưng mà duy chỉ có một người, đối với cậu thờ ơ, mà người kia,,vừa đúng là người cậu để ý nhất...

Trình Ngộ là người phụ nữ lòng dạ độc ác, nếu đã không có phát triển gì với cậu, thì sẽ không cần thiết cho cậu hy vọng, khiến cho cậu càng lấn sâu vào bùn.

Loại thời điểm này, không quan tâm không dòm ngó tới, là tốt nhất, để cho cậu sớm từ bỏ ý định, nói không chừng sau này còn có thể làm bạn. Hơn nữa, Cố Chiết Phong nhất thời cao hứng nói thích cô, hơn phân nửa chỉ là hormone tuổi trẻ quấy phá, chờ cậu tiếp xúc với nhiều cô gái hơn, sẽ biết cảm giác của cậu chẳng qua là sự tò mò đối với người khác phái, mà không phải là thật sự thích.

Trình Ngộ là nghĩ như vậy.

Mà Cố Chiết Phong, lại một lòng một dạ thích cô, cậu muốn cho cô biết, mình và Nguyên Tu, và Nhâm Tường bọn họ không có bất kỳ khác biệt nào, cũng có thể là người đàn ông một mình đảm đương một phía, khiến cho bạn gái an tâm.

Đối với lời đề nghị đến sân bay chặn đường đội Sư Hổ đòi giải thích của Lý Ngân Hách, Cố Chiết Phong trái lo phải nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Mặc dù trong lòng biết làm như vậy không ổn, nhưng mà có lúc nhiệt huyết tuổi trẻ dâng lên, đầu óc lờ mờ nóng lên, làm gì cũng bất chấp, cắn răng, quyết chí mà làm!

Hôm nay là lúc đội Sư Hổ về nước, bên ngoài sân bay quốc tế thủ đô, không ít fans hâm mộ kích động bao vây, bởi vì chuyện đốt cờ náo động lần trước, nên hôm nay có không ít fans tụ tập ở sân bay, tìm đội Sư Hổ đòi giải thích.

Bởi vì người thật sự quá nhiều, tình trạng hiện trường rơi vào một trận hỗn loạn, thậm chí còn có không ít phóng viên giải trí bát quái sợ rằng thiên hạ bớt loạn, tới lần theo dấu vết tin tức.

Điều mà những fans hâm mộ không nghĩ tới, chính là hiện trường còn có hai người tới.

Bọn họ mang khẩu trang, đứng ở bên ngoài nhà ga T2.

Một người tóc ngắn đen nhánh, tóc mai rủ xuống, rũ tới trước mắt, ẩn bên trong đôi mắt, là khí chất thâm trầm. Một người khác có để đầu xám tro, trên tai mang bông tai đá vỏ chai [1] sáng chói, khí chất phô trương.

[1] Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.

Cho dù hai người đều mang khẩu trang, nhưng những fans hâm mộ vẫn có thể nhìn một cái liền nhận ra bọn họ, chủ yếu là cái đầu bà nội xám tro của Lý Ngân Hách quá gây chú ý, vốn là không có nhiều người nhuộm màu này trong thực tế, vòng thi đấu thì càng ít.

Cái đầu tro này của anh ta, vẫn là một đặc điểm rất có tính đánh dấu.

Hai người trầm mặc đứng bên đường, một người cầm điếu thuốc trong tay, nhưng Cố Chiết Phong không có hút, chỉ cầm như vậy, giả bộ ra vẻ một chút.

Trong bộ phim Người trong gian hồ trước khi kéo bè kéo lũ đánh nhau, không phải đều phải ngậm điếu thuốc sao.

Đám fans hâm mộ đương nhiên hiếu kỳ tại sao hai người phải tới, vì vậy vây quanh hỏi lung tung này kia, nhưng mà hai người đều không có nửa câu đáp lại, đành phải dừng lại, cầm lấy điện thoại chụp hình bọn họ phát lên Weibo.

Đầu thuốc lá trong tay Cố Chiết Phong, hơi hơi run, Lý Ngân Hách đè bả vai cậu một cái, ra hiệu yên tâm.

Mà Lục Mạn Mạn sáng sớm đã bị loạt @Tin tức trên Weibo làm tỉnh ngủ, thấy fans hâm mộ điên cuồng @ cô vào hình, trái tim cô trầm xuống, mặt cũng không kịp rửa, từ trên giường nhảy xuống, chạy đến tầng hai đẩy cửa phòng đội trưởng của cô ra, nhảy lên giường kéo Nguyên Tu.

"Hôm nay là cuối tuần." Nguyên Tu buồn ngủ lờ mờ, thuận tay ấn cô xuống chăn nệm mềm mại: "Tới thật đúng lúc, ngủ cùng anh một chút."

Nguyên Tu người này, ngủ là lại không mặc quần áo, Lục Mạn Mạn trực tiếp bị anh nhét vào trong chăn, cơ thể nóng như lửa trần trụi kề sát cô, làm cho thủy triều lòng người dâng trào.

Cô giùng giằng bò dậy, lấy quần áo trên giá áo nhét vào trong chăn của Nguyên Tu, dồn dập thúc giục nói: "Mau dậy đi, chó con nhà anh muốn gây chuyện."

"Bé Cưng nghe lời lắm."

"Không phải Bé Cưng, là tên Cố Chiết Phong kia!"

Hai con mắt đang khép hờ của Nguyên Tu mở to ra, giống như rất không biết làm sao, anh chôn mặt trong gối, ngâm một tiếng, sau đó trở mình dậy: "Anh phải mặc quần áo, bạn gái có thể tránh đi được không?"

Lục Mạn Mạn dĩ nhiên muốn tránh, cô chạy ra cửa nhanh chóng rửa mặt, ngay cả đồ ăn sáng cũng không ăn, cùng Nguyên Tu đi xe đến sân bay thủ đô.

Sân bay bị đám fans hâm mộ bao vây đến con kiến cũng chui không lọt, lúc Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn chạy đến, vừa vặn đội viên của đội Sư Hổ cũng ở đây dưới sự bảo vệ của vệ sĩ mặc thường phục, vội vàng đi đến ga.

Fans hâm mộ tức giận mắng và chất vấn không dứt bên tai, có nói tiếng Trung, có nói tiếng Anh, nhưng mà các tuyển thủ làm lơ không nghe, không đếm xỉa đến cảm xúc kích động của fans hâm mộ, thậm chí đánh dã Jimmy khi đứng ở nhà ga sân bay, còn quay đầu lại phất một nụ hôn gió với fans hâm mộ.

Điều này lại làm cho mọi người buồn nôn chán ghét, không biết xấu hổ tới mức độ nào, mới có thể vô tri không biết sợ như vậy.

Vào lúc đó ngay phía trước, có hai người đàn ông xuất hiện trước mặt bọn họ.

Một thiếu niên tóc đen, một yêu nghiệt tóc xám.

Lóe sáng ra sân, đẹp trai không biên giới.

Trong đám người đột nhiên òa lên một trận gào thét khen ngợi.

Hai người đồng thời tháo khẩu trang xuống, mấy người đội Sư Hổ cũng dừng bước, mấy người xa xa đối mặt, giống như cảm nhận được không khí gươm súng sẵn sàng áp suất thấp, hiện trường huyên náo nhất thời yên tĩnh lại.

Đội trưởng đội Sư Hổ Mike nhướng mày, cố ý nói: "Các người là ai?"

Jimmy không có ý tốt nhắc nhở anh ta: "Không phải là mấy tiểu tử X mệnh danh là đội chuyên nghiệp mạnh nhất Trung Quốc sao."

"Ồ, nhớ ra rồi, tóc đen đây, là tay súng bắn tỉa bị Lawrence một phát giết chết mà." Mike cười mỉa nói: "Về phần tóc trắng này, ừ...thật đúng là không có ấn tượng, vào sân không?"

Đám người cười nghiêng ngả về phía trước phía sau, kiêu căng phách lối.

"Đồ rùa con!" Lý Ngân Hách nhất thời không kiềm chế được, muốn tiến lên, thì bị Cố Chiết Phong giữ tay lại.

Càng là loại thời điểm này, càng phải tinh táo, ai lên cơn trước, người đó liền rơi vào thế bất lợi.

Cố Chiết Phong chậm rãi lấy từ trong balo, một lá cờ.

Lá cờ sao màu trắng xanh, là biểu tượng của thi đấu liên đoàn Mỹ.

Thấy lá cờ của nhà mình ở trong tay đối thủ, nét mặt mấy người đội Sư Hổ phút chốc trầm xuống, Mike u ám nói: "Muốn thế nào?"

Cố Chiết Phong lấy bật lửa ra, linh hoạt xoay vòng trên tay, nhàn nhạt nói: "Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là gậy ông đập lưng ông."

Lục Mạn Mạn bị dòng người chen chúc ngăn cản ở bên ngoài, trơ mắt nhìn Cố Chiết Phong sắp đốt lá cờ sao trắng xanh, đó là lá cờ cô đã từng ôm hôn vô số lần sau khi giành được thắng lợi, vô số lần nhìn nó, là lá cờ tại các khắp nơi trên thế giới cô đưa lên cao.

Lá cờ đó, từng là biểu tượng cho vinh quang của W bất diệt.

Lục Mạn Mạn toàn thân run sợ, cô nắm cổ tay Nguyên Tu thật chặc, khó khăn nặn ra ba chữ: "Ngăn cản cậu ta."

Đôi lời tâm tình của editor: Thật ra chương này đã lên sóng từ ngày hôm qua rồi cơ, nhưng không hiểu sao khi tui vào mục đăng bài hoặc vào chỉnh sữa mấy bài đăng trước, đến cả vào mục xem bài cũng không được luôn. Đó, nhiều lúc muốn đăng chương mới cho mọi người mà thời thế không cho phép =))) Nên hôm nay có 2 CHƯƠNG <3 <3 <3 À mà mọi người thấy bé Phong Phong chưa, bất ngờ chưa, ngầu chưa =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK