Manhattan ở New York là nơi ở dành cho người giàu, hai người cha nuôi của Lục Mạn Mạn, Louis là giám đốc đầu tư, còn Alex là một nhà thiết kế thời trang đồ xa xỉ, không có gì nghi ngờ, bọn họ khá giàu có.
Lục Mạn Mạn và bọn họ sống cùng nhau tại 432 Park Ave ở phía nam trung tâm công viên.
Sáng sớm.
""Ah ah ah!""
""Mau ra đây! Lục Mạn Mạn!""
Sáng sớm liền nghe tiếng Alex cuồng loạn gõ cửa phòng.
Lục Mạn Mạn vùi mình trong chăn đệm flannel, phát ra âm thanh lầu bầu mơ mơ màng màng, đưa tay cầm điện thoại di động ở trên tủ đầu giường.
8:45.
Mẹ mẹ mẹ!
Lục Mạn Mạn nhảy từ trên giường xuống, vội vội vàng vàng mặc áo khoác lao ra khỏi phòng, chộp lấy bánh mì kiểu Pháp trên bàn muốn ra cửa.
""Tới trễ huấn luyện, xong đời xong đời rồi!""
Louis ngồi trên ghế cao, cầm trong tay một tờ nhật báo Phố Wall [1], không lo lắng nhàn rỗi uống cà phê: ""Con mười chín tuổi, rõ ràng đã về hưu rồi.""
[1] The Wall Street Journal là một nhật báo có ảnh hưởng lớn trên thế giới, xuất bản tại Thành phố New York, tiểu bang New York với lượng phát hành trung bình trên 2 triệu bản mỗi ngày trên toàn thế giới.
Lục Mạn Mạn dừng bên cánh cửa.
Đúng rồi, về hưu.
Sau này rốt cuộc không cần mỗi ngày sáu giờ phải thức dậy đến doanh trai huấn luyện của câu lạc bộ, cũng không cần vì duy trì vóc dáng, mà ăn bữa ăn dinh dưỡng khó nuốt, mỗi ngày ba quả trứng gà, bị Kiều Tinh Dã ép xuống đất, khóc cũng phải nuốt xuống.
Cô đã bước vào cuộc sống về hưu nhàn nhã của người già sớm.
Cũng được.
Lục Mạn Mạn thả lỏng thần kinh, đi tới cạnh bàn ăn ngồi chung một chỗ với Louis, học dáng vẻ của ông, bưng ly cà phê lên, dáng vẻ nhàn nhã mở ti vi.
Cô quyết định muốn trải qua một buổi sáng ung dung.
Huấn luyện cái gì, thi đấu chuyên nghiệp cái gì, tất cả đều ném hết sau đầu!
Tiêu đề tin tức đài ABC, đang phát ra tin tức giải ngũ của đội trưởng W của đội chuyên nghiệp Nữ hoàng, tiếp nhận phỏng vấn là Giám đốc của đội Queen Daniel.
Anh ta nói: ""Việc giải ngũ của W, mọi người chúng ta đều cảm thấy tiếc cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng từng là người tạo nên huyền thoại Nữ chiến binh mỉm cười bất bại trong cuộc thi đấu chuyên nghiệp《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật... Nhưng mà bây giờ W đã trở thành quá khứ, tôi vẫn phải trịnh trọng giới thiệu với mọi người thành viên mới của Qeen chúng ta: Judy!""
Trong ống kính là một cô gái người Mỹ cao gầy mặt quần jean, tóc vàng mắt xanh, Judy.
Lục Mạn Mạn biết rõ tuyển thủ này, cô ta vốn là chủ lực của đội Sư Hổ, ưu thế là chạy nước rút, giống Lục Mạn Mạn vậy, cô ta ở trong đội cũng đứng vị trí phụ trợ, khó trách Daniel khai thác cô ta, thay thế Lục Mạn Mạn.
Judy hướng mặt vào ống kính, mỉm cười nói: ""Mặc dù Mỉm cười W là một huyền thoại thời đại, nhưng không phải không thể vượt qua, tóm lại tôi nhất định sẽ cố gắng, hy vọng những người ủng hộ Queen sẽ thích tôi.""
Ngay sau đó, cô ta chuyển đề tài câu chuyện: ""Lần này thi đấu Queen suýt nữa ngựa mất móng trước [2], bị đội Trung Quốc đánh bại, tôi cảm thấy đây chính là một loại sỉ nhục, không người nào có thể vĩnh viễn thành công, cho dù là W, chỉ thấy thành tích đã qua mà không dám nghĩ dám làm, vẫn sẽ bị đào thải, dù sao chuyến đi này, nhân tài lớp lớp đã xuất hiện.""
[2] Ngựa mất móng trước (马失前蹄): ý nói trượt ngã, ẩn dụ phạm sai lầm.
Lời nói này, trực tiếp phá bỏ tất cả thành tích quá khứ của Lục Mạn Mạn, hơn nữa còn đem sai lầm của Lục Mạn Mạn quy tội do cô không đủ cố gắng, đình trệ không tiến lên.
Judy mỉm cười nói tiếp: ""Nếu như là tôi, tôi sẽ giải quyết chiến đội X trong vòng hai mươi phút, chuyện đùa, người Trung Quốc làm sao có thể đạt được hạng nhất.""
Một nhóm người Mỹ phía dưới bắt đầu ồn ào lên: ""Nói đúng!""
""Để bọn họ đi đi!""
""X chạy trở về Châu Á đi! Nơi này là New York, không phải chỗ cho bọn họ giương oai!""
Ti vi ""ba"" một tiếng, Alex tắt đi.
Khác với Judy, Lục Mạn Mạn là người gốc Hoa, ban đầu mẹ một mình đến nước Mỹ lén lút sinh con, nhưng liền bị bệnh qua đời, Lục Mạn Mạn từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, năm năm tuổi được hai người ba Alex và Louis nhận nuôi.
Mặc dù Lục Mạn Mạn là công dân nước Mỹ, nhưng cô học nói được tiếng Trung, ứng dụng trong điện thoại ngoại trừ Facebook và Twitter ra, còn có Weibo và WeChat.
Lục Mạn Mạn hỏi: ""Alex, mới nãy người cuồng loạn hô cái gì?""
Nói đến chỗ này, Alex lại kích động. ""Ba"" một tiếng, ông đem hợp đồng giải ngũ của Lục Mạn Mạn đập lên bàn.
""Trước khi con ký tên, có xem qua hợp đồng không?""
Lục Mạn Mạn bưng ly cà phê nóng hổi, gật đầu: ""Xem.""
""Xem rồi con còn ký!"" Alex mở hợp đồng ra, chỉ một hàng chữ nhỏ trong góc, đọc: ""Trong ba năm không được gia nhập bất kỳ câu lạc bộ chuyên nghiệp 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật nào của Mỹ.""
Alex kích động nói: ""Con ký phần hợp đồng này, về cơ bản đã làm mất sự nghiệp cuộc đời con.""
Nhìn về nước Mỹ, nhà ai không có mấy điều khoản Bá Vương [3], trước khi gia nhập vào Queen, đã tồn tại điều khoản quy định này.
[3] Bá Vương (霸王): kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán).
Lục Mạn Mạn bỏ ly cà phê xuống, hỏi Louis: ""Hạt cà phê có phải bị hư không?""
Louis ngửi ly cà phê của Lục Mạn Mạn một cái: ""Ly của con mấy ngày chưa rửa hả?"
Alex nổi điên: ""Loại thời điểm này, hai người còn có thể bình tĩnh như vậy mà thảo luận hạt cà phê với chuyện Lục Mạn Mạn cho tới bây giờ chưa rửa ly!"
Lục Mạn Mạn che mặt: ""Ai nha, người ta muốn rửa ly.""
Louis: ""Một tuần rửa một lần."
Xem ra chỉ có Alex ăn cà rốt nhạt nhẽo mới bận tâm, ông hô to: ""Stop! Không cho phép nói về cái ly nữa!"
Louis cuối cùng vẫn phải cầm hợp đồng lên, nói: ""Quy định Mạn Mạn trong ba năm không được gia nhập bất kỳ một câu lạc bộ chuyên nghiệp 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật nào của Mỹ, định ngữ là "trong ba năm" "Mỹ".""
Ông dùng tư duy phân tích số liệu lý tính, nói: "Có hai phương án giải quyết, một, ngoan ngoãn chờ ba năm, đợi thời trở lại, hai, gia nhập những câu lạc bộ chuyên nghiệp quốc gia khác."
"Giống như chưa nói vậy, chờ ba năm, căn bản đã bỏ lỡ độ tuổi xây dựng sự nghiệp tốt nhất.""
Louis: ""Vậy cũng chỉ có phương án hai, gia nhập những chiến đội quốc gia khác."
Alex: "Trước mắt hai quốc gia có đội chuyên nghiệp có triển vọng nhất trong 《 Cuộc chiến sinh tử 》 là Mỹ và Hàn Quốc, chẳng lẽ Mạn Mạn phải đi Hàn Quốc thi đấu?"
Lục Mạn Mạn: "Không đi, ghét nhất là ăn lẩu kim chi của Hàn Quốc, bánh gạo cái quỷ gì, quá gà đến buồn nôn."
Louis và Alex đồng thời nhìn về phía cô.
Lục Mạn Mạn ổn định đổi lời nói: "Con nói là...quá meow chán ghét, chua chua mặn mặn quả là một nồi lẩu nhục nhã.""
Louis: "Không nhất định phải đi Hàn Quốc, Trung Quốc cũng không tệ, hay là đội quê hương của Mạn Mạn."
Alex lắc đầu: "Đội thi đấu Trung Quốc không được, nhiều năm như vậy cũng không đánh ra cái trò gì, chúng ta để Mạn Mạn tới nơi đó, đến Trung Quốc chẳng khác nào chôn vùi.""
"Vậy cũng chỉ có thể đi Châu Phi thôi."" Louis nói: "Congo Châu Phi có một tù trưởng cường hào mê mệt trò 《 Cuộc chiến sinh tử 》không thể tự kiềm chế, nên đã mua một vùng rừng mưa nhiệt đới lớn để làm sân huấn luyện, tốn nhiều tiền thành lập một đội chuyên nghiệp ngạo mạn rầm rầm, nghe nói chiến phục của bọn họ khảm nạm vàng và kim cương, mỗi lần ra sân trực thăng phi cơ đưa đón, một tháng tiền lương của thành viên đã theo kịp tiền thưởng Mạn Mạn thi đấu một năm."
Alex: "Ôi trời! Qùy xuống gọi ba ba!""
Lục Mạn Mạn khiếp sợ: "Mẹ!"
***
Lục Mạn Mạn nằm trên giường ngủ trưa, nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ.
Ánh mặt trời từ từ chiếu vào phòng, buổi chiều yên tĩnh khoan thai, mất ngủ là một chuyện phung phí của trời biết bao!
Cô nhìn trần nhà bắt đầu đếm dê.
Thật ra thì, có một việc, cô đã không nói với hai người ba của cô.
Đằng sau hiệp ước không được tham gia bất kỳ câu lạc bộ chuyên nghiệp nào ở Hoa Kỳ, còn có một thỏa thuận "nhưng mà" bổ sung.
Chỉ cần nộp cho Queen hai triệu đô la, hiệp ước này có thể hủy bỏ.
Đối với nhà bọn họ mà nói, hai triệu kia, cũng được.
Chỉ là Lục Mạn Mạn không muốn như vậy... Alex và Louis nhận nuôi cô từ cô nhi viện, cho cô sự chăm sóc tốt nhất nhiều năm như vậy, yêu thương cô giống như ba và mẹ cô.
Ách, ai là ba ai là mẹ? Cô còn có chút ngây ngốc không phân rõ.
Bất kể nói thế nào, trong tình huống không có quan hệ máu mủ, mà bọn họ vẫn hiền lành và yêu thương cô.
Hai triệu không phải con số quá lớn không thể mở miệng, chủ yếu là...
Phần mơ ước này đã khó để tiếp tục nữa.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, người điện tới chính là Arco từng là đồng đội của cô, một cậu con trai da đen trẻ tuổi, bạn tốt nhất của cô.
"Mạn Mạn, bữa tiệc chia tay W sẽ tổ chức vào buổi chiều tại quán cà phê La Colombe, cùng tham gia náo nhiệt đi."
""Ồ, còn có tiệc chia tay à?"
"Đương nhiên là có, cậu thế nhưng là Nữ chiến binh mỉm cười W tiếng tăm lừng lẫy, toàn fan của W ở Manhattan đều tề tụ."
"Oa, náo nhiệt như vậy, tôi chắc chắc sẽ không tới đâu."
"..."
Arco suy nghĩ một chút, nói: "Bánh Black Forest [4] trong quán cà phê, ăn ngon đến nổ cả vũ trụ, ăn miễn phí, được ăn thỏa thích được ăn đến ói!"
[4] Bánh Black Forest
"Miễn phí!"
Lục Mạn Mạn nhảy dựng từ trên giường, chỉnh đốn chính mình đơn giản một chút, thay chiếc áo len hình con khỉ miệng to sẫm màu, đeo kính râm ra cửa.
Ở trước cửa quán cà phê La Colombe gặp Arco người da đen, cậu ta mặc một chiếc áo phông hip hop phối với chiếc quần jean rộng, chạy chậm đến bên cạnh Lục Mạn Mạn:"Yo man, cậu sao lại mang kính râm.""
Arco nói chuyện còn mang theo tiết tấu BGM.
Lục Mạn Mạn nói: ""Tôi chẳng qua là tới ăn bánh Black Forest, không muốn ký tên tới mức tay rút gân."
Arco nói: "Suy nghĩ nhiều, mỗi lần thi đấu cậu đều đeo khẩu trang kỹ, ai biết cậu!""
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút: "Cũng đúng nha."
Cô tháo kính râm xuống, lộ ra tròng mắt đen thui, cười hì hì với Arco.
Hai người đến phía quán cà phê.
""Đúng rồi, nếu là tiệc chia tay W, tại sao thân là bổn tôn tôi đây lại không nhận được thư mời chứ?"
"Bởi vì hậu viện căn bản không phát thư mời cho cậu."
Lục Mạn Mạn lập tức không phục: "Sao không gửi cho tôi! Tôi là nhân vật chính!"
Arco nhướng mày: "Ở trong suy nghĩ của người hâm mộ W thật ra chỉ là một ký hiệu biểu tượng, đại diện chiến thắng, đại diện thắng, nhưng không có nghĩa là Lục Mạn Mạn, có lẽ bọn họ cũng không thèm để ý bổn tôn W là ai."
Lục Mạn Mạn híp mắt, che ngực buồn bã: "Nghe đặc biệt tổn thương."
Arco nói: "Trước kia cậu bận bịu thi đấu cũng rất ít chú ý tới tình hình hậu viên người hâm mộ, cho nên liên hệ càng sơ sơ."
Lục Mạn Mạn bỉu môi: "Có lẽ nên trở về Trung Quốc để phát triển đội người hâm mộ thực sự để không bị tổn thương, bản thân tôi rất là cưng chìu người hâm mộ."
Hai người đi vào quán cà phê La Colombe, quán cà phê bốn phía có ô cửa kính lớn, ánh sáng mạnh, đồ vật trưng bày trong phòng cũng đầy đủ ba chiều, vô cùng có hơi thở hiện đại.
Người nhốn nháo trong quán cà phê, Lục Mạn Mạn và Arco chen vào trong đám người, chỉ thấy để một khung chữ W to lớn trên chiếc bàn nhỏ ngay trung tâm, màu xám trắng, xung quanh để bó hoa bách hợp.
Đám người hâm mộ đứng trước khung chữ, mặc niệm.
Lục Mạn Mạn đổ mồ hôi: "Sao lại có loại cảm giác là lạ."
Arco: "Ờ."
Những người hâm mộ đối với chuyện giải ngũ của Lục Mạn Mạn, hoàn toàn không thể hiểu được, bầu không khí toàn bộ quán cà phê ngưng tụ, trong lòng mỗi người đều kìm nén khó mà truyền đi vẻ buồn rầu, nét mặt cũng tương đối bi thương.
"Hội trưởng, tại sao W phải giải ngũ?"
"Tôi cũng không biết."
"Là bởi vì trạng thái trong trận đấu khoảng thời gian này không tốt sao?"
"Đội viên chuyên nghiệp không thể nào bất cứ lúc nào bất cứ đâu cũng duy trì trạng thái tốt nhất, dù sao phải cho cô ấy một chút thời gian vượt qua thời kỳ cao nguyên."
"Việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng vô ích."
"W giải ngũ, nhất định là có lý do của cô ấy."
...
Nhưng mà ngay lúc này, có một đám trai gái ăn mặc thời trang hiện đại không ăn ý nhau đi vào quán cà phê.
Cô gái cầm đầu, là người gần đây đã chuyển từ đội Sư Hổ sang đội Queen, người đến sau thay thế cho Lục Mạn Mạn Judy.
Chỉ nghe thấy giọng nói the thé của cô ấy: "Việc giải ngũ của W, đương nhiên là có lý do.".
Đôi lời của editor: Kẻ thay thế thì cũng chỉ là kẻ thay thế thôi, chờ đợi ngày Mạn Mạn phục thù.