Gần đây cây ăn quả bắt đầu nở hoa, làm Chu Luật Thư bận rộn cả ngày, Phương Khoản Đông cũng không khác gì mấy, hắn có y thuật tốt, tuy rằng thu phí cao, nhưng chữa được bệnh mãn tính cho nhiều người, nên thanh danh càng truyền càng xa.
Mấu chốt là hắn khá anh tuấn, nên có rất nhiều cô gái tới xem bệnh, một người xem bệnh có thể dẫn theo năm hay sáu người theo cùng.
Theo Chu Luật Thư nói thì người tới y quán mỗi ngày nhiều như người đi chợ vậy!
Tiêu Minh Dạ gọi điện thoại mời bọn họ tới ăn cơm, hai người đang muốn nghỉ ngơi, nên sáng sớm đóng cửa tới luôn.
Ngày xuân sáng sủa, chú Nghĩa dọn cái bàn ra sân uống trà nói chuyện phiếm.
Phương Khoản Đông có hơi đứng ngồi không yên, bởi vì hắn phát hiện Chung Ý Thu cứ hay nhìn trộm mình, hôm nay đã không biết là lần thứ mấy…… Không chú ý là cậu chàng nhìn mình ngay, mà hễ ngẩng đầu lên đối diện với cậu là cậu chàng lập tức quay đầu né tránh liền.
Như là trẻ nhỏ thích rình coi người mà mình để ý mà không dám tới gần……
Tiêu Minh Dạ nghiêm túc viết giấy nợ, rồi tìm mực đóng dấu tay, thổi thổi đưa cho Chu Luật Thư.
Chu Luật Thư đĩnh đạc nằm liệt ở trên ghế, nhướng mày nhìn hắn.
Chung Ý Thu ở bên cạnh nói, “Anh Chu, anh cho bọn em mượn nhiều tiền như vậy là anh đã tin tưởng Tiêu Minh Dạ, bọn em cảm động lắm.
Nhưng số tiền đó lớn quá, cho dù là bạn tốt cũng nên lập chứng từ, mong anh hãy nhận lấy.”
Với tính cách của Tiêu Minh Dạ, thì sẽ vùi đầu làm việc mà không nói lời nào, Chung Ý Thu hiểu biết hắn, nếu Chu Luật Thư không lấy, thì chắc hắn sẽ giơ mãi mà không nói tiếng nào.
Chung Ý Thu kỳ thật cũng sẽ không biết nói mấy lời này, nhưng mà cả hai cũng không thể ít nói được, trông cậy vào Tiêu Minh Dạ thay đổi là không có khả năng, chỉ có thể tự mình học cách sắm vai nhân vật này thôi.
Chu Luật Thư ý vị thâm trường cười rộ lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui ở giữa hai người bọn họ, rồi đắc ý nhìn về phía Phương Khoản Đông.
Phương Khoản Đông chịu không nổi dáng vẻ không đứng đắn này của hắn, thúc giục nói, “Anh nhận lấy đi.”
Chu Luật Thư nhận lấy giấy nợ mà không thèm nhìn, gấp làm hai rồi bỏ vào túi áo luôn.
Chung Ý Thu nói lại lần nữa: “Cảm ơn anh Chu.”
Chu Luật Thư nghiêm túc nói, “Cảm ơn sai người rồi, hẳn là nên cảm ơn anh Tùng Tùng kìa, tiền của tôi là do em ấy quản, em ấy không đồng ý thì tôi cũng không dám cho mượn đâu.”
Phương Khoản Đông nhíu mày, buồn bực liếc mắt nhìn hắn.
Chung Ý Thu phát hiện, mỗi lần Phương Khoản Đông bị Chu Luật Thư trêu ghẹo đều làm ra vẻ bực bội, mà không có biện pháp trả đũa.
Rốt cuộc cậu cũng tin vào lời của Tiêu Minh Dạ, Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông có quan hệ giống với bọn họ!
Chung Ý Thu hưng phấn tìm được đồng loại, nhưng việc này cậu không thể hỏi thẳng được, dù sao vẫn phải giữ kín cho cả đôi bên.
Tiêu Minh Dạ thẳng thắn nói tin tức sửa đường cao tốc cho họ biết, Chu Luật Thư trợn tròn mắt, lập tức hỏi, “Vậy ngọn núi kia có người thầu rồi hả?”
Chung Ý Thu ngạc nhiên, rồi giải thích chuyện bị Trương Nhị Ngói nửa đường cướp đi.
Chu Luật Thư khó có thể tin, chất vấn nói, “Chuyện tốt thế này mà nửa đường bị người phỏng tay trên à? Nguyên nhân chó má gì vậy!”
“Thư ký là cậu của gã……” Chung Ý Thu nhỏ giọng bổ sung.
Chu Luật Thư bá đạo phản bác, “Là cha ruột cũng không được! Hai đứa ném cho thư ký 5000 đồng đi, xem ông ta hướng về ai!”
Phương Khoản Đông nói: “Không cần đánh rắn động cỏ, huống hồ người ta có phải là người thường đâu, là thư ký đại đội đó, cũng coi như là người lăn lộn ở chốn quan trường.
Đưa lễ lớn thế này, tương đương với việc trắng trợn táo bạo tỏ vẻ cậu ta đã biết nội tình gì đó, vậy thì thư ký càng sẽ không dễ dàng giao cho cậu ta.”
Chung Ý Thu gật đầu, Phương Khoản Đông nói rất đúng, quá chấp nhất thì dễ dàng làm người ta hoài nghi, buổi tối hôm đó một mực đi ký hợp đồng bao thầu núi sau, vốn dĩ đã mạo hiểm lắm rồi, cũng là ỷ vào chuyện lần trước thư ký đã từng nhận tiền từ Tiêu Minh Dạ, trong lòng có chút áy náy, mới không thể không đồng ý.
Xong việc thì mới nhận ra có chuyện không thích hợp.
Chu Luật Thư không tin, nhìn hai người bọn họ nói, “Tôi không tin cái này! Chúng ta đánh cuộc một phen thế nào? Không tới ba tháng, tôi nhất định sẽ mang ngọn núi này về tay mình!”
Chung Ý Thu đương nhiên không tin, y là người ngoài, không phải là người ở đại đội Đức Doanh thì chiếm thế nào? Dù y có tiền đi chăng nữa, thì những người trong thôn này đoàn kết lắm đó, đừng thấy bọn họ thường xuyên mắng chửi nhau, lúc đối mặt với người ngoài thì vô cùng đoàn kết.
Phương Khoản Đông lại lo lắng trách cứ nói, “Anh đừng có mà xằng bậy! Anh muốn thầu núi làm gì, cũng chẳng ở đó, lấy xong ai quản?”
Chung Ý Thu: “……”
Đã tính đến chuyện cai quản rồi à? Trọng điểm không phải ở chỗ làm thế nào để đoạt lấy hay sao? Tin tưởng anh ta đến vậy cơ à?
Chu Luật Thư cười không nói, dáng vẻ nhất định phải đoạt được.
Chú Nghĩa đã viết xong bảng hiệu, 【 Thư viện Thu Dạ 】 mấy từ thể chữ Nhan đại khí hào hùng, không giống là bút tích văn nhân mà ngược lại có nhiều khí phách võ nhân hơn.
Chung Ý Thu thích lắm, ngồi xổm nhìn hơn mười phút, tên của hai người quang minh chính đại đặt kề bên nhau, làm cậu thầm nghĩ —— coi như là chú Nghĩa giúp bọn mình viết đơn chứng hôn đi!
Tuy rằng hiện tại thư viện còn rất nhỏ, cũng không có nhiều sách, nhưng Chung Ý Thu có tự tin với kế hoạch sẽ phát triển nó lớn hơn nữa.
Cho nên mọi thứ đều dựa theo quy tắc thư viện tiêu chuẩn, cậu bàn với Tiêu Minh Dạ để chú Nghĩa làm hội trưởng, còn cậu và Vương Văn Tuấn sẽ làm hội phó.
Tuy nhiên chú Nghĩa từ chối, nói thư viện này nên do Chung Ý Thu quản lý, một là vì từ ý tưởng đến thành lập, mỗi một quyển sách đều do cậu vất vả tìm tới, hai là vì chú Nghĩa có tư tâm riêng, chú muốn Chung Ý Thu chậm rãi tạo dựng được uy tín, hy vọng sau này cậu có thể ở lại quản lý trường học.
Chung Ý Thu có văn hóa có kiến thức, có ý tưởng còn có sự quật cường, quan trọng hơn là tính cách của cậu thích hợp với làm giáo dục, ấm áp mềm dẻo lại chính trực chấp nhất, còn mang lòng từ bi, tuy có hơi mang ý tưởng chính nghĩa, nhưng đó không phải là khuyết điểm, không có lý tưởng thì sẽ không có động lực.
Chỉ có giữ người này lại thì trường học và bọn nhỏ mới có hy vọng.
Quyết định cuối cùng chính là Chung Ý Thu làm hội trưởng, Vương Văn Tuấn làm hội phó, Tiêu Minh Dạ bởi vì kế hoạch rời khỏi trường học, mà mang chức người nhà hội trưởng.
Hiệu trưởng Trịnh rất coi trọng, đặc biệt tuyên bố thành lập thư viện vào sau giờ chào cờ ngày thứ hai đầu tuần, hơn nữa còn làm nghi thức treo bảng hiệu cùng với chú Nghĩa.
Trừ bỏ mấy giáo viên dạy Ngữ Văn, mấy giáo viên còn lại cũng có nghe qua, nhưng không nghĩ tới được làm long trọng đến vậy, còn chính thức phong hội trưởng luôn! Trong lòng mỗi người đều có chút ganh tị vì hiệu trưởng Trịnh đã bắt đầu coi trọng Chung Ý Thu rồi, còn mắt nhắm mắt mở để cậu cai quản chuyện này nữa.
Nhưng đa số chỉ dám mắng thầm thôi, không ai dám nói ra mặt gì cả, vì ai cũng biết anh hai Tiêu thân với Chung Ý Thu, ông thần mặt đen ngồi chễm chệ ở trong văn phòng nhìn chằm chằm, ai mà dám tự tìm cái chết chứ.
Bọn họ không truyền ra ngoài chuyện nhận thầu núi sau, nhưng cán bộ trong đại đội ai cũng biết, chậm rãi truyền đi, chưa đến một tuần mà toàn bộ người ở Đức Doanh đều đã biết —— Trương Nhị Ngói và Tiêu Minh Dạ lần lượt nhận thầu núi Ông Tiên Lớn và Ông Tiên Nhỏ.
Bởi vì núi Ông Tiên Lớn cao hơn mặt nước biển và có rất nhiều gỗ, tin tức một khi truyền ra ngoài thì thôn dân hò nhau lên núi trộm gỗ về, Lục Tử và mười mấy người anh em cũng cùng nhau đi trộm mười mấy cây.
Chờ Trương Nhị Ngói tìm tới thì đã không còn cách xoay chuyển được nữa, tìm tới nhà hỏi thì không ai chịu thừa nhận, làm gã tức giận muốn hộc máu.
Tuy rằng ăn cắp là không đúng, nhưng Chung Ý Thu cảm thấy hả dạ lắm, Trương Nhị Ngói không ở đây, một hai đoạt lấy núi Ông Tiên Lớn, chắc là do gã thấy Tiêu Minh Dạ coi trọng cơ hội này nên phỏng tay trên, căn bản không suy xét quản lý có bao nhiêu khó khăn.
Chung Ý Thu chỉ lo trộm vui vẻ, mà không biết bọn họ cũng sẽ đón một “Tai nạn” khác, lần này không phải ai khác mà là người nhà của Tiêu Minh Dạ.
Vương Quế Chi vọt vào trong sân đã khóc thét không thôi, nghe là biết giọng bà lớn đến mức nào, âm điệu kéo dài tới tận đâu, đứng ở Cung Tiêu Xã mà cũng nghe thấy nữa.
Chờ bà lăn tới đây thì Chung Ý Thu bị dọa sợ, từ lần Triệu Hồng Hoa đánh nhau với bà mẹ chồng, cậu lại lần nữa nhìn thấy đàn bà lăn lộn ở trên mặt đất, đám Triệu Hồng Hoa đánh nhau mới lăn lộn, còn Vương Quế Chi là tự mình lăn…… Bà mới vừa vào cổng là nằm xuống, vừa đá chân vừa dùng tay liều mạng đánh xuống mặt đất, vừa khóc vừa quở trách như đang hát tuồng.
Mấy người bọn họ đang dùng bữa sáng, không một ai ra kéo bà dậy, đến cả Tiêu Minh Dạ cũng làm như không thấy không nghe, vững vàng ngồi húp cháo, Chung Ý Thu bị dọa đứng lên hắn còn không cho, kéo cánh tay bảo cậu ngồi xuống mau ăn cơm đi.
Vương Văn Tuấn không biết nên làm sao, chỉ có thể chân tay luống cuống đứng xem diễn, còn chú Nghĩa thì vừa hận vừa bực, cả đời Tiêu Minh Dạ có được bao nhiêu cơ hội tốt mà cứ bị bà mẹ này hủy hoại hoài vậy?
Chung Ý Thu không nghĩ ra, điều mà Vương Quế Chi vẫn luôn lo nhất chính là không ai dưỡng lão, Tiêu Minh Dạ xuất ngũ bị chuyển đến tỉnh thành bà không muốn, quậy phá uống thuốc trừ sâu, là bởi vì sợ hắn ở bên ngoài sau này sẽ mặc kệ bà, cái này còn có thể lý giải.
Nhưng mà bây giờ Tiêu Minh Dạ nhận thầu núi nhỏ, còn thầu tận 70 năm, có thể ổn định vững chắc ở tại bên người, thì bà còn quậy cái gì nữa đây?
Tiêu Minh Dạ uống cháo xong rồi bắt đầu thu dọn chén đũa, hắn nắm đũa của mọi người ở trong tay, gói gọn chỉnh tề.
Mặt mày không hiện lên cảm xúc, một cái nhíu mày cũng không có, nhưng Chung Ý Thu biết trong lòng hắn bực bội lắm, động tác thong thả ung dung là cách mà hắn khống chế cảm xúc của mình.
Tiêu Minh Dạ dọn đồ ở trên bàn xong rồi vào phòng bếp rửa chén, vóc dáng quá cao khi vào cửa phải hơi hơi cúi đầu, bả vai vẫn thẳng tắp, như là bị một đôi bàn tay to vô hình nhấn chìm toàn bộ tôn nghiêm.
Chung Ý Thu chua xót, nắm chặt lòng bàn tay rồi lại mở ra, đi qua đó rũ mắt nhìn người đang quay cuồng trên mặt đất hỏi: “Dì bị sao vậy? Có cần đưa lên bệnh viện không?”
Vương Quế Chi biểu diễn cả buổi đã mệt lắm rồi, thấy có người lại đây lập tức ngồi dậy, mở hai chân ra vừa vỗ vừa khóc lóc kể lể, “Đi bệnh viện làm gì, không bằng tôi chết đi cho xong! Tôi nuôi một đứa —— súc sinh lòng dạ hiểm độc —— em gái gặp chuyện mà không bỏ ra một xu giúp đỡ, cả ngày cứ nói không có tiền, thì ra là cất giấu để cho người khác!”
Chung Ý Thu rốt cuộc đã hiểu bà có ý gì —— bà nghe nói Tiêu Minh Dạ bỏ ba mươi ngàn đồng để thầu núi, với bà đó là một con số trên trời, chưa chắc cả đời đã kiếm ra được! Bà hận chính là Tiêu Minh Dạ có nhiều tiền mà không cho bà, hồi trước Viên Ngọc Nga bị vòi tiền, bà xin có mấy trăm mà hắn cũng không cho.
Chú Nghĩa vốn không tính để ý đến bà, nghe xong lời này thì không còn kiềm chế cơn tức trong lòng nữa, phát tiết trách mắng: “Ở chỗ này quậy phá cái gì? Đây là trường học cũng là chỗ của đại đội! Cô có xem nó là con trai của mình không? Nếu cô có lòng thương thì ngẫm lại cho kĩ đi, đừng có mà suốt ngày nghe người khác xúi giục! Nó làm gì có tiền, toàn đi mượn của người ta, cô làm mẹ nó không những không cho một cắc, mà còn chạy đến nơi này quậy phá, có xấu hổ hay không?”
Vương Quế Chi ngây ngẩn cả người, nhéo nước mũi ném xuống mặt đất.
Ngày thường chú Nghĩa rất đứng đắn, ít khi nào nghiêm khắc mắng chửi người, càng quan trọng là bà không nghĩ tới Tiêu Minh Dạ đi vay tiền để nhận thầu núi sau, mượn nhiều tiền như vậy thì sao mà còn dư? Bao cái núi kia để được gì, lương thực còn không có! Vương Quế Chi càng tuyệt vọng, nghĩ đến lúc mình về già mà không có nơi để trông cậy, càng khóc rống lớn hơn.
Chú Nghĩa nhờ Vương Văn Tuấn vào thôn tìm Viên Bảo Xương tới kéo Vương Quế Chi về.
Bà mắng càng ngày càng khó nghe, nước mắt nước mũi tùm lum, Chung Ý Thu mưu toan tìm bóng dáng Tiêu Minh Dạ trên gương mặt này, lại phát hiện một chút cũng không có, cậu thậm chí còn hoài nghi có phải Tiêu Minh Dạ sinh ra nhầm nhà, hoặc là Vương Quế Chi đã che giấu thân thế thật sự của hắn rồi hay không, Tiêu Minh Dạ căn bản là không phải do bà sinh ra mà.
—— bà dựa vào đâu mà mắng người tôi thương hử, người tử tế như Tiêu Minh Dạ đã làm gì để bà mắng chửi chứ?!
Chung Ý Thu đỏ mắt, nắm chặt nắm tay dùng hết sức lực hô to, “Bà câm miệng lại ngay! Cút đi!”
Cậu rất muốn nói một câu, bà muốn chết thì tự đi chết đi! Nhưng chung quy là nói không nên lời, bởi vì Vương Quế Chi là ân nhân, không có bà thì làm sao có Tiêu Minh Dạ, cậu đi đâu mới kiếm được một người tốt như hắn đây.
Chung Ý Thu trời sinh là người họng to, khi còn nhỏ giọng nói vừa lớn vừa thanh, cộng thêm đôi mắt sắc sảo nữa, một vị lão tiền bối ở kịch viện kinh kịch tỉnh thành có tới trường tiểu học một lần, thấy cậu thì thích lắm, tới cửa cầu xin rất nhiều lần muốn nhận cậu làm đồ đệ, nhưng ba nhất mực không cho.
Trước kia ở nhà tập thể, cậu nói mấy câu mà cả mấy tầng lầu đều nghe thấy, thường xuyên bị hàng xóm mắng vốn, thế là cậu cố tình khắc chế hạ giọng nói chuyện, chậm rãi dưỡng thành thói quen, nhưng một khi kích động hoặc là không khống chế được cảm xúc thì sẽ lớn giọng ngay.
Cậu cố ý dùng sức nói câu này để dọa Vương Quế Chi, làm bà trố mắt nhìn Chung Ý Thu phản ứng không kịp.
Trong sân yên tĩnh, chú Nghĩa cũng bị kinh ngạc, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng bếp, như là chén bát bị quăng ngã, Tiêu Minh Dạ rửa tay sạch sẽ xong đi ra ngoài, bình tĩnh gọi Chung Ý Thu, “Đi dạy học, bị muộn rồi.”
Hai người vai sát vai đi rồi, chú Nghĩa về phòng bếp thu dọn mảnh vỡ vươn vãi khắp mặt đất, lại đổ cơm thừa cho bọn chó ăn.
Để lại một mình Vương Quế Chi ở trong sân ngốc lăng vài phút, người khuyên giải đã bỏ đi rồi, chỉ phải tự mình đỡ người dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người rồi về nhà.
Danh Sách Chương: