Mục lục
Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chung Ý Thu chưa từng chạy nhanh như hôm nay, chân cẳng như thoát ly khỏi thân thể, biến thành một cỗ máy không ngừng quay cuồng.

Tim đập nhanh liên hồi, gầm rú đinh tai nhức óc, mỗi một nhịp tim đập đều như là dùi trống đánh vào tim, đau đớn vô cùng.
Cho dù là đường đất gập ghềnh, hay là đường ruộng nhỏ bé, hoặc là cánh đồng hoa bạt ngàn, thì cậu không còn sức để nhìn ngắm, chỉ biết cắm mặt chạy vội về phía trước.
Chung Ý Thu không dám nghĩ tới bất kì khả năng xấu nào, thầm nhủ bản thân rằng, “Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu!”
Có lẽ chỉ là lời nói đùa của trẻ con thôi, Trịnh Lệ Lệ giận lẫy với cha mẹ của mình, trốn ở chỗ nào đó mà thôi, lừa cậu thành một tên ngốc chạy đi tìm khắp nơi……
Chờ trở về chắc chắn Tiêu Minh Dạ sẽ tức giận lắm đây, giận cậu không nghe lời, cả người đau đớn mà còn dám chạy lung tung, giận cậu ngây thơ dám tin vào lời con nít……
Chung Ý Thu nghĩ, không sao, tối nay mình sẽ dỗ anh ấy bằng cách gói thật nhiều hoành thánh là được rồi……
Đầu óc và thân thể của cậu như đã tách ra thành hai nửa, suy nghĩ vẫn còn thanh tỉnh, nhưng không dám nghĩ đến điều gì bậy bạ, còn thân thể ra sức chạy vội, nửa giây cũng không dám ngừng lại.
Lộ trình ngày thường mất hai mươi phút, thì bữa nay chỉ mất mười phút là tới, Chung Ý Thu cảm giác trái tim đã muốn nhảy ra khỏi ngực, giây tiếp theo máu sẽ chảy đầm đìa ở trong tay.
Trong đầu cậu giờ phút này là một cuộn chỉ rối, không biết tìm từ đâu, nắm chặt nắm tay đánh vào ngực để giảm bớt cơn đau đớn.

Hít vào thở ra mấy bận rồi mới bắt đầu chạy dọc theo bờ sông hét to: “Trịnh Lệ Lệ ——”
“Trịnh Lệ Lệ —— con ở đâu? Thầy Tiểu Chung đây ——”
“Trịnh Lệ Lệ ——”
Hoàng hôn chiếu rọi xuống nước sông tạo ra một màu cam ấm áp, tầng tầng lớp sóng từ đậm chuyển sang nhạt, phảng phất như máu tươi hòa vào dòng nước.

Chung Ý Thu tâm hoảng ý loạn, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, cưỡng ép bản thân bình tĩnh, quay đầu tìm kiếm ở xung quanh một lần, xem có người nào đang làm việc hay không, dò hỏi có thấy con bé hay không, nhưng là trời dần tối, một người cũng không có.

Gió núi chợt thổi, mưa to ấp ủ đã đến.
Cậu vừa gọi người vừa ven bờ sông cẩn thận tìm kiếm, nếu Trịnh Lệ Lệ thật sự đã tới đây, hoặc là đã phí hoài bản thân …… Chắc chắn ven bờ sẽ lưu lại dấu vết.
Con sông này rất dài, xuyên qua hai tòa núi mà kéo dài ra ngoài, Chung Ý Thu nhặt một nhánh cây, bắt đầu tăng tốc tìm kiếm.
Gió càng lúc càng lớn, mây đen dày kịt áp xuống, Chung Ý Thu mặc cái áo sơ mi của Tiêu Minh Dạ, vốn đã không vừa người, bị gió thổi từ phía sau lưng lật qua khỏi đầu, làm lộ ra vết xanh tím trên tấm lưng trắng nõn, vừa quyến rũ lại dọa người.

Cậu nào có tâm tư chỉnh sửa lại quần áo, bởi vì trong lòng quá hoảng loạn, nên bước chân không vững, đã té ngã vài lần làm đôi giày ướt sũng, đi đường vang lên tiếng òm ọp mà cũng không rảnh lo hất nước đi.
Tìm kiếm hơn nửa giờ mà không phát hiện được gì hết, Chung Ý Thu càng ngày càng thấp thỏm, trời dần tối rồi, hơn nữa sắp mưa tới nơi, tầm mắt đã bắt đầu không thấy rõ.
Cậu vẫn cầu mong may mắn, đã đi khá xa mà không có tung tích, có lẽ Trịnh Lệ Lệ không có tới nơi này, có lẽ thật sự chỉ là trẻ con thuận miệng nói mà thôi……
Nhưng nghĩ lại, nếu Trịnh Lệ Lệ thật sự đã nhảy xuống, chờ mưa to rơi xuống, thì hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa rồi……
Chung Ý Thu lòng nóng như lửa đốt, ngực càng ngày càng đau, như là một thanh dây thép đâm vào trái tim, càng kéo càng chặt, cậu không biết mình nên tiếp tục đi tìm hay là nên trở về, đứng ở ven bờ hướng về phía trong sông tuyệt vọng hô to tên Trịnh Lệ Lệ.
Tia nắng cuối cùng cũng lặng lẽ xuống sân khấu, đêm tối dài lâu đúng hạn mò tới, sẽ không bởi vì lời cầu nguyện của cậu mà chậm trễ một phút một giây.
Chung Ý Thu đã không nhìn thấy đường dưới chân rồi, cậu không biết mình đi được bao xa, chỉ mơ hồ nhớ rõ đã vào trong núi, hai ngọn núi cao lớn, sừng sững như hai bóng ma từ từ áp sát xuống người cậu.
Khi xa xa hiện lên ánh đèn pin ngang ngang dọc dọc, Chung Ý Thu ngừng lại nhìn ra xa, thấy ánh sáng cùng tiếng người mơ hồ, hẳn là người tới không ít, tim cậu đập loạn thấp thỏm bất an, đoán không ra là tin tức tốt hay là tin tức xấu nữa.
“Ý Thu ——”
Xen lẫn trong tiếng gọi lung tung, cậu nghe thấy tiếng chú Nghĩa đang gọi mình, vội lớn tiếng trả lời.
Vậy mà giọng nói không ra tiếng, có thể là do cảm xúc căng chặt trong một thời gian dài dẫn tới, Chung Ý Thu cảm giác được giọng nói có chút đau, ho khan hai tiếng, rồi hô lại một lần nữa: “Chú Nghĩa ——”
Cậu bắt đầu đi về hướng sườn núi, gần với đám người hơn, thanh âm cũng càng ngày càng rõ ràng, Chung Ý Thu vượt qua một cái mương sâu, chống nhánh cây không dám tiến lên.
Cậu lại nghe thấy tiếng phụ nữ khóc thét thất thanh……
Mưa to nghẹn cả một ngày rốt cuộc cũng bắt đầu rơi xuống, hạt mưa lớn nện vào trên người, như là viên đạn xuyên qua da thịt gây đau đớn, Chung Ý Thu cảm giác như có một đôi tay nắm chặt lấy trái tim của mình, đau đến mức hít thở không thông.

Cậu đau đớn cong lưng, hung hăng đấm ngực vài cái, đấm xong rồi lại nắm chặt nắm tay không mở, ngón tay như bị co rút mất rồi.
Cái gì đáng sợ nhất vẫn là xảy ra.
Tuy lòng cậu nóng như lửa đốt vẫn luôn tìm kiếm, nhưng vẫn thầm cầu mong rằng Trịnh Lệ Lệ không tới bờ sông, nhảy sông chỉ là lời nói mà nó nói giỡn với bạn mình mà thôi.
Sau đó, trong cơn mưa to một đám người cuống quít chạy tới, tiếng phụ nữ khóc thét, sợ hãi đến biến giọng, đã chứng minh rằng một tia cầu may này thất bại mất rồi.
So sánh với Viên gia trang, thì Trịnh gia trang không tính là lớn, có hơn bốn mươi hộ gia đình.

Đêm nay cơ hồ toàn thôn đều ra ngoài, 50 – 60 người đã bàn tính với nhau, tách ra mấy chỗ phần phật nhảy vào trong sông, vừa kêu tên Trịnh Lệ Lệ vừa tìm kiếm.
Chú Nghĩa dẫn vài người lại đây tìm Chung Ý Thu, chân chú không tiện, mưa to che khuất đôi mắt, mà mặt đất lại trơn trượt, làm ông té ngã rất nhiều lần, một người tuổi trẻ đang đỡ chú.
Chú Nghĩa lau nước mưa trên mặt, phất tay nói, “Cháu đi tìm người đi, không cần lo cho chú, mau đi đi!”
Chung Ý Thu là người nhát gan, không dám đối mặt với chuyện trước mắt, trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên ý niệm: Nhóm người này chạy đến nơi đây, khẳng định là Trịnh Lệ Lệ đã mất tích, hơn nữa đã đi tìm ở con sông nhỏ, không tìm được mới đến……
Sau đó mình đã tìm hơn một giờ, mà không có một chút dấu vết nào, Trịnh Lệ Lệ đã rời nhà đi ra ngoài, hay là đã táng thân dưới đáy sông rồi?
Chung Ý Thu không dám tưởng, cũng không dám đối mặt với bất kì kết quả nào trong hiện tại.
Gió cuốn mưa to, thổi đến người không đứng thẳng được, chú Nghĩa khàn cả giọng quát tháo làm cậu không thể không tỉnh táo lại, gian nan đi đến phía trước.
Quần áo trên người đã ướt đẫm, gió quá lớn không mở mắt ra nổi.

Khoảng cách còn vài bước chân, chú Nghĩa còn chưa kịp nói chuyện, thì người bên cạnh ông đã la lớn, “Cậu có tìm thấy gì không?”
Chung Ý Thu nhận ra trưởng thôn của Trịnh gia trang, mới hơn hai mươi tuổi, là anh họ của cu đen.
“Không có, cái gì cũng không tìm được ——”

Tiếng mưa rơi quá lớn, nói chuyện phải rống to mới có thể nghe thấy, trưởng thôn nghe cậu nói xong, dùng sức phun ra một ngụm nước mưa trong miệng, rồi xoay người chạy tới đám người bên kia.
Chung Ý Thu đỡ chú Nghĩa, đi theo phía sau ông.
Chú Nghĩa kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe xong Chung Ý Thu nói, chú vào thôn tìm người, ban đầu Chu Xuân Mỹ và Trịnh Tề Quân không tin, chú Nghĩa gọi hiệu trưởng Trịnh cùng tới nhà, quả nhiên nhảy ra tin nhắn Trịnh Lệ Lệ để lại, nói mình không thể đi học, còn bị những người khác cười nhạo, không có hy vọng tồn tại nữa, nên muốn đi nhảy sông……
Bọn họ lúc này mới sợ hãi, tìm trưởng thôn, phát động người trong thôn hỗ trợ tìm người, tới ven sông nhỏ vớt một lần không gặp người, rồi mới chuyển sang bên này.
Mọi người đều ôm tâm lý may mắn như Chung Ý Thu, cảm thấy đây là trẻ con giận dỗi thôi, không đến mức nhảy sông đâu.

Nhưng khi đến cửa thôn Viên gia trang, người trong thôn đi tìm cùng nghe được chạng vạng có một ông lão chăn trâu về, nói thấy một đứa con gái đi về hướng sông lớn, nhưng ông không quen biết Trịnh Lệ Lệ, hơn nữa tuổi lớn mắt nhập nhằng, chỉ thấy nó mặc một bộ đồ màu đỏ, cột hai bím tóc, không thấy rõ hình dáng.
Nghe xong lời này, Chu Xuân Mỹ lúc ấy liền nằm liệt trên mặt đất, Trịnh Lệ Lệ hôm nay đúng là cột hai bím tóc, từ sau khi thôi học con bé không hề quan tâm tới đầu tóc nữa, hôm nay đột nhiên ngủ trưa dậy bảo mẹ nó cột hai bím tóc cho mình, Chu Xuân Mỹ còn rất vui mừng, nghĩ đứa nhỏ này đã quậy phá nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã hết tức giận rồi.
Trịnh Lệ Lệ có một bộ đầm màu đỏ, hồi ba nó làm công ở ngoài thành phố đã mua cho nó, là cái áo đầm mà con bé thích nhất.
Hôm nay con bé vốn không mặc bộ đồ này, nhưng khi nãy ở nhà Chu Xuân Mỹ nhìn thấy bộ đồ áo tay ngắn và quần đùi mà Trịnh Lệ Lệ đã mặc hôm nay đặt ở mép giường, không biết có phải con bé đã thay bộ đồ màu đỏ rồi hay không.
Chu Xuân Mỹ thầm chắc tám chín phần là ông lão đã nhìn thấy Lệ Lệ nhà mình, lập tức hỏng mất mà ngất xỉu, cuối cùng lại bị mấy cái tát của hiệu trưởng Trịnh gọi tỉnh dậy.
Mưa quá lớn, không trung như bị xé rách một lỗ hổng, nước mưa trực tiếp đổ ào ào.

Chung Ý Thu đau mắt, ngực càng đau, chú Nghĩa hỏi cái gì cậu cũng nghe không rõ ràng, lo nói, “Con không tìm thấy con bé, một chút dấu vết cũng không có, có thể con bé trốn ở trên núi rồi.”
Trong đêm tối không thấy rõ biểu tình của cậu, chú Nghĩa chỉ cảm thấy dáng vẻ của cậu có chút bướng bỉnh không bình thường, trấn an nói, “Có thể, để chú kêu vài người lên núi tìm xem.”
Đám đàn ông ra sức tìm kiếm dưới đáy sông, mấy chục cái đèn pin đặt ở trong bụi cỏ ven bờ sông, ánh đèn mờ nhạt xuyên qua màn mưa, làm đêm tối càng thêm đáng sợ.
Chu Xuân Mỹ quỳ rạp xuống bùn đất, mỗi một giọt mưa như là kim châm cứng rắn đâm xuống người cô, ngày thường đầu tóc chỉnh tề nay lại tán loạn, quần áo trên người đã không nhìn ra hình dáng gì, nương ánh đèn pin sáng nhạt, Chung Ý Thu thấy bên cẳng chân cô có một vết thương cỡ bằng ngón tay cái, vẫn luôn chảy máu, rồi lại nháy mắt bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ.
Hai người phụ nữ ngồi ở bên cạnh vẫn luôn khuyên bảo, Chu Xuân Mỹ lại như không nghe thấy, khàn cả giọng kêu, “Lệ Lệ —— con về đi —— mẹ sai rồi —— Lệ Lệ —— trở về đi con ——”
Chung Ý Thu cảm thấy cảnh tượng trước mắt cứ như là trong giấc mơ, tỉnh giấc cậu sẽ về lại ký túc, cùng làm hoành thánh với Tiêu Minh Dạ, tất cả đều như chưa có phát sinh.
Cậu tính cởi giày đi xuống, chú Nghĩa nói cái gì cũng không cho, Chung Ý Thu năm ngoái mới học bơi lội thôi, mà con sông lớn này nước rất sâu, hơn nữa hiện tại có mưa to nữa, cậu đi xuống không chỉ không giúp được gì, mà còn khó tự bảo vệ bản thân nữa.
Trong sông có người trồi lên, lớn tiếng phất tay hô, “Không được! Không dám xuống nữa, mưa quá lớn, nước dâng cao!”

Lục tục vài người trồi lên theo, to giọng thảo luận.
Chu Xuân Mỹ nghe bọn họ nói xong, lập tức phát điên bò qua đó, trong miệng khóc hô, “Tôi cầu xin mấy anh! Cứu con gái tôi với —— tôi cầu xin các anh!”
Tứ chi cô xoài ra trên mặt đất, như là một con bò sát biết nói tiếng người, liều mạng dập đầu cầu cứu.
“Chị dâu, không phải không cứu, mà nước dâng nhanh quá, vả lại mưa to không thấy rõ, xuống nước sẽ chết người đó!”
“Không được không được! Vừa rồi thiếu chút nữa chú Phúc chết chìm rồi kìa, nếu không phải tôi phát hiện kéo lên thì đã đi đời nhà ma rồi!”
Chung Ý Thu biết bọn họ nói đúng, mưa to mà ở trong nước, quả thực như là đang tìm con đường chết, có bơi giỏi đến mấy cũng không được.
Chu Xuân Mỹ khóc to, đầu dập liên hồi xuống bùn đất, như là một thân cây kì lạ.
“Có! Có!”
“Hai Đen sờ được gì rồi!”
“Hai Đen đâu! Hai Đen ở đâu?”
“Tề Quân đâu? Chu Xuân Mỹ nữa, tới nhận ——”
Một đám người như là thủy quái bò lên trên bờ sông, hò hét xác nhận.
Chung Ý Thu không dám tiến lên, toàn thân cậu đang phát run, thậm chí còn muốn giơ tay che lỗ tai lại.
Cu đen cũng không có sờ đến người, chỉ có một chiếc giày xăng đan màu đỏ thôi.
Cục nghẹn trong ngực Chung Ý Thu thoáng hòa hoãn, cậu hé miệng thở gấp, nước mưa chui vào trong miệng, làm cậu nếm được mùi vị tanh tưởi hiếm gặp.
“A —— Lệ Lệ của mẹ ——”
Một tiếng hét không giống người, giống một sợi tơ mỏng manh, cắt trái tim Chung Ý Thu thành hai mảnh……
“Ý Thu ——”
Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, cậu còn tưởng rằng mình nghe thấy được giọng của Tiêu Minh Dạ, cuối cùng lại nghĩ —— à, không phải là Tiêu Minh Dạ, mà là chú Nghĩa ……
Cậu muốn bảo chú Nghĩa đừng lo, mà lại không phát ra được một tiếng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK