Đã lâu rồi Tiêu Minh Dạ không có làm cơm, hôm nay nhân dịp sinh nhật của Chung Ý Thu, nên hắn tính toán làm mấy món ăn ngon cho cậu.
Chung Ý Thu thích ăn cá mà tay chân vụng về, sẽ không rút xương cá lại không có kiên nhẫn, cậu rất thích ăn cá trích mà cá trích lại có nhiều xương nhất.
Lúc nãy vừa vớt được mấy con cá trích to từ trong sông sau núi, Tiêu Minh Dạ tính nấu một nồi canh cá, vớt cá ra trước rồi có thể nhặt sạch xương ra cho cậu.
Làm cá ở ngoài vườn rau xong quay vào phòng bếp thì thấy Chung Ý Thu cầm một chai nước ngọt có ga tâm sự nặng nề trở về, vừa rồi còn mặt mày hớn hở, qua một thời gian ngắn mà đã thay đổi sắc mặt rồi, nên Tiêu Minh Dạ lo lắng hỏi, “Sao?”
Hắn cầm cá nên không có tay rảnh, Chung Ý Thu thuận tay giơ lên đút nước ngọt cho hắn uống, cho dù cậu có cẩn thận đến đâu, thì vẫn thiếu chút nữa rót vào trong lỗ mũi Tiêu Minh Dạ luôn, vốn dĩ xoay người buông cá là có thể uống lên, lại là một người muốn đút một người tùy ý, hi hi ha ha cuối cùng cũng uống xong một chai.
Chung Ý Thu kể cho hắn nghe tin tức vừa nhận được, Tiêu Minh Dạ không để ý cho lắm, vì không muốn hắn lo lắng, lần trước giằng co với Hồ Yến Bằng ở cửa thôn Chung Ý Thu đã không nói, bây giờ nhớ tới thì kể hết cho Tiêu Minh Dạ nghe.
“Sao em không nói sớm với anh?” Tiêu Minh Dạ nhíu mày hỏi.
“Em sợ anh lo lắng, với lại gã cũng chẳng làm gì, thả vài câu cay nghiệt với em thôi.
”
“Chờ tới khi gã làm gì thì đã trễ rồi!” Tiêu Minh Dạ dạy dỗ.
Phát hiện lại bị hắn trật đề tài, Chung Ý Thu không kiên nhẫn nói: “Khoan nói tới cái này đã, hôm nay bọn họ mở họp, anh nói xem mình có nên thông báo cho anh Dương để đồn công an tới bắt người không?”
Tiêu Minh Dạ chịu thua người yêu của mình luôn, nghĩ đến lần trước Dương Lâm Sâm nói để Chung Ý Thu ngụy trang thành tín đồ trà trộn vào hội giáo, cho dù là nói đùa, thì hắn cũng không dám tưởng tượng tới.
Không màng vẻ mặt gấp gáp của Chung Ý Thu, nghiêm túc cảnh cáo, “Em ngoan ngoãn cho anh, không cần đi chọc bọn họ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải báo cho anh biết, có nghe hay không?”
Chung Ý Thu phi thường thức thời, lập tức giơ ba ngón tay lên bên tai bảo đảm, “Dạ rõ, về sau sẽ nói cho anh.
”
Tiêu Minh Dạ cảm giác nhọc lòng còn hơn cả nuôi trẻ con nữa, Chung Ý Thu ngoài miệng lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, nhưng lúc gặp chuyện thì ngoan cố như trâu vậy đó.
Chung Ý Thu lại hỏi, “Vậy có cần báo công an không? Bọn họ đang mở họp ở Trịnh gia trang đó.
”
“Không vội, còn không biết Hồ Yến Bằng có ở đây hay không, hơn nữa giờ mình không có chứng cứ, dù có bắt thì cũng sẽ thả ra như lần trước thôi.
”
Chung Ý Thu bất đắc dĩ thở dài, “Vậy phải chờ tới khi nào? Tháng sau có thể chứ? Nhưng là tháng sau ở nhà Viên Ngọc Lan ……”
“Nếu thời cơ thích hợp, thì ở nhà ai cũng không sao cả.
” Tiêu Minh Dạ bình tĩnh nói.
Tiêu Minh Dạ đã sớm tính toán phải làm một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt cho cậu, không biết kiếm ở đâu ra sáu cái đèn lồng đỏ thẫm, trời vừa tối là bật đèn sáng lên, đỏ rực cả sân phảng phất như muốn bái thiên địa vậy đó.
Chung Ý Thu mặc cái áo màu hồng nhạt, dưới ánh sáng mờ ảo thẹn thùng như cô dâu sắp về nhà chồng, Tiêu Minh Dạ bận rộn làm món chính ở trong bếp, cậu không dám đi vào mà chuyển động bên ngoài, bởi vì một khi tới gần Tiêu Minh Dạ thì cậu không khống chế được muốn đi ôm, đi hôn hắn, hận không thể trong sân chỉ có hai người bọn họ, làm bậy làm bạ, muốn hôn thì hôn, muốn làm gì thì làm.
Phương Khoản Đông cầm theo một ổ bánh kem to tới, cún Tiểu Hắc cũng đi theo tới cọ cơm, nó đúng là một đứa không lương tâm, thấy mẹ và em gái ruột mà làm như không quen biết, chỉ xoay quanh chân Phương Khoản Đông thôi.
Giáo viên nữ vừa về trường tên là Phùng Hương Lan, 17 tuổi, mới vừa tốt nghiệp trung học, có chút mũm mĩm, khi cười có hai má lúm đồng tiền, cô ở chung với Lâm Ngọc Phương khá tốt, hai chị em cùng tặng cho Chung Ý Thu hai hộp kem dưỡng da.
Lý Hoành Phi thực tế nhất, mang theo hai con vịt sống từ nhà đến nơi đây, cạc cạc cạc ồn ào cả một đường.
Dương Lâm Sâm không mang gì hết, hao tổn tâm trí vuốt da đầu, nâng một chân đạp lên trên ghế, ngả ngớn như một tên giang hồ nói: “Nếu không thì tôi cho cậu một lời hứa đi, cậu có thể nhờ tôi làm một chuyện, vượt lửa qua sông gì cũng làm cho cậu.
”
Hiệu trưởng Thẩm vắt chéo chân uống trà, nghe xong lời này thì hừ lạnh một tiếng, “Hứa suông thôi à? Chẳng lẽ không có lời hứa này, thì lúc cậu ấy tới tìm thì anh không giúp à?”
“Khác chứ, ngày thường nên giúp thì vẫn giúp, nhưng không thể đụng vào điểm mấu chốt, lời hứa này có thể bao gồm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi làm được thì nhất định sẽ làm!”
“Vẫn là một câu vô nghĩa!” Hiệu trưởng Thẩm trào phúng nói.
“Ê! Anh ——” Dương Lâm Sâm tựa hồ không hề có biện pháp nào với hắn, chỉ có thể dời đi cục tức, xách cái ghế quăng xuống bên cạnh chỗ ngồi của hiệu trưởng Thẩm, đặt mông ngồi xuống, không màng hắn ngăn trở bưng lên cái ly của người ta uống cạn.
Dư Bác Sơn không nghĩ tới bọn họ đều chuẩn bị quà tặng, vốn dĩ cho rằng tới ăn bữa cơm chúc mừng thôi, nhưng hắn cũng không câu nệ, với cảm tình giữa hắn và Chung Ý Thu thì chẳng có gì câu nệ, đi ngang qua Cung Tiêu Xã mua cho Chung Ý Thu một thùng nước ngọt có ga.
Cao Tiểu Bao hai ngày trước nhặt được một đám mèo con bị người ta bỏ rơi trên đường lên núi, đều đói còn sót lại một hơi, cuối cùng cũng chỉ cứu sống được một con, hắn không phải là người kiên nhẫn nuôi mèo, nhân cơ hội này lấy chúng làm quà đưa cho Chung Ý Thu, bị một đám xông vào đánh một trận, mắng hắn keo kiệt.
Lục Tử tùy tiện gì cũng không chuẩn bị, thấy mọi người đều tặng quà làm hắn trợn tròn mắt, tay không ngừng đào túi, nhưng túi quần túi áo còn sạch sẽ hơn cả mặt nữa.
May mắn là hắn có một cô vợ hiền, cô Lục theo sau lấy ra một hộp cà phê nhỏ, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, đây là một chút tâm ý của bọn tôi, người thành phố mấy anh hẳn là thích uống cái này.
”
“Em mua hồi nào vậy? Sao anh không biết!” Lục Tử kinh ngạc kêu.
Cô Lục cười cười không nói lời nào, giơ tay giúp hắn sửa sang lại quần áo.
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!” Chung Ý Thu cảm động nói không nên lời, cố nén nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt, nói cảm ơn với từng người.
“Khoan cảm ơn đã!” Chu Luật Thư đứng lên, duỗi tay ra.
Phương Khoản Đông đặt một cái hộp vào lòng bàn tay, Chu Luật Thư ước lượng hai lần, nói: “Nhận cái này rồi cảm ơn luôn.
”
Chung Ý Thu không còn tay để nhận quà, vịt ở dưới chân cạc cạc xem náo nhiệt, mèo con bị nhóm người này dọa sợ, móng vuốt nhỏ nhỏ nhọn nhọn nắm chặt lấy quần áo, nằm ở trên vai cậu run bần bật, móng vuốt nhỏ bén nhọn thiếu chút nữa cào xướt cổ cậu luôn.
Tiêu Minh Dạ nhận quà trong tay giúp cậu, một tay xách mèo con xuống dưới, ném cho Tiểu Hoa đang tò mò xoay tới xoay lui.
Chung Ý Thu nhận quà của Chu Luật Thư, nhìn chữ trên cái hộp thì hoảng sợ, vội vàng trả lại cho hắn, nói: “Anh Chu, cái này quá quý \, em không thể nhận.
”
“Nhận lấy đi, tâm ý của anh Tùng Tùng đấy.
” Chu Luật Thư vỗ vỗ bả vai cậu.
“Khụ —— khụ ——” Phương Khoản Đông ra tiếng cảnh cáo.
“A ha ha ha, mau nhận lấy, tâm ý của anh Phương đấy!” Chu Luật Thư nhận được lời cảnh cáo của lãnh đạo liền sửa miệng, đẩy cái tay muốn trả lại đồ của Chung Ý Thu về.
“Là gì vậy?” Lục Tử tò mò thò qua nhìn.
Vương Văn Tuấn tinh mắt hơn hắn, kinh ngạc la làng: “Máy BB!”
“Woa woa!” Mọi người đều kinh ngạc cảm thán.
Tuy rằng hiện tại máy BB rất thường thấy, nhưng một cái hơn hai ngàn đồng, không phải thật cần thiết thì người thường sẽ không mua, Chu Luật Thư đưa quà tặng quý giá đến vậy, đúng là quá mát tay.
Chung Ý Thu rất là bất an, “Anh Chu, anh Phương, cảm ơn các anh, nhưng thật sự quá quý trọng……”
“Yên tâm nhận lấy.
” Chu Luật Thư nghiêm túc nói, “Công trình trên núi là do Tiêu Minh Dạ giúp anh, đây là quà anh cảm ơn cậu ta.
”
Chung Ý Thu lúc này mới an tâm một chút, hiếm lạ mở ra hộp nghiên cứu.
Những lời này mọi người đều không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ có Dư Bác Sơn là âm u nhắm thẳng vào ý tứ sâu xa trong câu nói đó.
Rõ ràng là cảm ơn Tiêu Minh Dạ, tại sao lại rơi lên người Chung Ý Thu? Mà thằng nhóc này còn yên tâm thoải mái nhận lấy là sao! Đây là quan hệ bạn bè à? Này con mẹ nó là tư thế của người một nhà đó!
Nhưng hôm nay là sinh nhật của Chung Ý Thu, mọi người rất vui vẻ, hắn cũng không nghĩ lúc này lộ ra cảm xúc để ảnh hưởng tới không khí, lên kế hoạch nên mau chóng tìm Chung Ý Thu nói chuyện.
Chung Ý Thu nhận quà của mọi người, cơn đau trong lòng vẫn luôn nhói từ tim đến cuống họng, giọng nói cứng ngắc không nói nên lời.
Khi mở tiệc, cậu đứng lên kính ly rượu đầu tiên, cả người hơi hơi run rẩy, ánh sáng nhạt từ đèn lồng màu đỏ dịu dàng che phủ tất cả mọi người và thú nuôi trong làn sương mù mỏng, làm cảnh tượng đẹp đẽ như ở trong mơ.
“Cảm ơn mọi người……” Tay cầm chén rượu không ngừng run rẩy, Chung Ý Thu mở miệng một cái là cái mũi liền lên men, nuốt vài ngụm nước miếng nỗ lực bình tĩnh lại, cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Tôi tới đây vào khoảng thời gian này năm ngoái, một năm trôi qua có rất nhiều khó khăn, có mơ hồ, có hối hận, có từ bỏ, có trốn tránh, cuối cùng vẫn kiên trì tới hôm nay.
Mỗi người đều có thế giới của chính mình, bao gồm cả sự nghiệp, ước mơ, bạn bè cùng tình yêu, chỉ khi nào tìm được thế giới thuộc về chính mình, thì cuộc sống mới có ý nghĩa, cảm ơn mọi người cả năm qua đã giúp tôi tìm được thế giới của chính mình……”
Cậu chân thành nhìn mỗi một gương mặt đang tươi cười, Lục Tử hiền lành, chú Nghĩa ấm áp, Phương Khoản Đông nho nhã, anh Chu lắm chiêu, Vương Văn Tuấn lanh lợi, hiệu trưởng Thẩm quyết đoán……
Còn có Tiêu Minh Dạ, thâm trầm cưng chiều……
Cuối cùng cậu cũng nói không nên lời, từng giọt từng giọt nước mắt rơi vào chén rượu.
“Được rồi, mọi người hiểu mà.
” Tiêu Minh Dạ đứng lên, làm như anh em tốt đặt tay lên vai cậu, một cái tay khác bưng lên chén rượu nói: “Cảm ơn mọi người, đêm nay không say không về.
”
“Cụng ly ——”
Chén rượu leng keng leng keng va chạm, đâm nát dòng nước mặt nóng hổi trên mặt Chung Ý Thu, biến chúng thành nụ cười tươi.
Một đám người uống say không còn biết gì, ai cũng không thể tưởng được những người đàn ông này thoạt nhìn rắn rỏi lắm, thế nhưng lại không trụ nổi bằng một cô gái như cô Lục ……
Tiêu Minh Dạ còn tính là thanh tỉnh, ôm Chung Ý Thu về phòng trước, rồi từng bước từng bước xử lý đống hỗn loạn ở trên bàn, cô Lục xem ra còn tỉnh táo hơn cả hắn, giúp đỡ đưa mỗi người vào phòng.
Cô nâng cánh tay Lục Tử tính đưa hắn về nhà, nhưng một người phụ nữ sao có thể nâng nổi một người đàn ông say như chết về nhà được, cô thử rất nhiều lần đều đứng dậy không nổi.
Tiêu Minh Dạ đỡ lấy nói: “Để nó ngủ ở đây đi, tôi đưa cô về trên núi.
”
“Trễ vậy rồi đừng đưa tới đưa lui làm gì, tự tôi về là được.
” Cô Lục nói.
Tiêu Minh Dạ không có khả năng để một cô gái đi lên núi một mình vào buổi tối được, đỡ Lục Tử tới phòng chú Nghĩa xong rồi đi ra ngoài nói: “Tôi đưa đi.
”
Lâm Ngọc Phương cũng uống mấy chén, dựa vào người Phùng Hương Lan, choáng váng chỉ vào hai người bọn họ nói: “Đã trễ thế này lên núi làm gì…… Chị dâu tới nhà ngủ cùng bọn tôi đi, trong nhà có chỗ ngủ mà.
”
Còn chưa đính hôn với Lục Tử mà bọn họ đều bắt đầu gọi cô là chị dâu rồi, làm cô Lục có hơi nóng mặt, ngượng ngùng đồng ý.
Tiêu Minh Dạ đưa ba cô gái về nhà Lâm Ngọc Phương, tửu lượng của Phùng Hương Lan quá kém, uống say gân cổ lên ca hát, Lâm Ngọc Phương cũng đi theo hết than rồi lại khóc, hai người quỷ khóc sói gào, chọc mấy con chó gần đó sủa như điên.
Tiêu Minh Dạ vốn đã đau đầu vì uống nhiều, lúc này cảm thấy đầu óc như sắp bùng nổ luôn, trong lòng nghĩ phụ nữ thật là đáng sợ, vẫn là Thu Nhi của mình là tốt nhất, uống say là ngoan ngoãn đi ngủ thôi.
Danh Sách Chương: