Lần cuối liên lạc với Trần Viễn là đã hơn một tháng trước, nói là vừa đi công tác về, hoàn toàn không lộ ra tin tức gì, nên Chung Ý Thu cũng không hỏi.
Nghĩ Trần Viễn hiện tại đi làm ở công ty nhà, kinh doanh càng làm càng lớn, làm sao có thời giờ chạy xe đến đây được.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, làm Chung Ý Thu mừng rỡ nhảy cẫng.
Trần Viễn đẩy cửa xe ra đi xuống, dựa vào thân xe giang tay nghiêng đầu, dù bận vẫn ung dung nhướng mày nhìn về phía Chung Ý Thu.
Động tác này lập tức kéo Chung Ý Thu vào hồi ức.
Hồi mới vào đại học cậu gầy lắm, mấy tháng thi đại học khổ luyện đọc sách cộng với áp lực mà ba tạo cho, làm cậu ăn không ngon ngủ không yên, cho đến khi nhận giấy báo đậu đại học thì mới khởi sắc.
Lúc vào đại học thường bị trêu là không nặng bằng con gái, nhưng lúc ấy tâm thái của cậu đã được thả lỏng, ăn rất nhiều, lượng cơm hơn hẳn bạn cùng phòng, thần tốc kéo cân nặng trở về.
Dư Bác Sơn và Trần Viễn còn chơi cá cược, nói cậu hai ngày là có thể tăng thêm một cân, trong ký túc xá không có cân, Trần Viễn nói tay mình chính xác hơn cả cân, mỗi buổi sáng rời giường chuyện làm đầu tiên là mở tay ra bế Chung Ý Thu lên, đo thử xem cậu có tăng thêm cân nào không.
Chung Ý Thu bị động tác quen thuộc này gợi lên tiếc nuối và thương cảm được che giấu trong lòng, chạy nhanh tới ôm y, hai người thi nhau vỗ bạch bạch vào lưng đối phương như trước kia.
Thôn dân và học sinh chưa từng thấy qua nghi thức nào nhiệt tình như thế, mà lại là hai người đàn ông…….
Chung Ý Thu đẩy y ra, mắt mở to hỏi, “Sao anh lại tới đây? Sao không nói với em một tiếng!”
Trần Viễn cũng rất vui mừng, mỉm cười nhìn Chung Ý Thu, khi y cười rộ lên đôi mắt sáng ngời như sao trời lấp lánh trong màn đêm.
Năm đó ba người bọn họ được bầu là mỹ nam của trường, nhưng diện mạo của Trần Viễn mới được coi là đẹp trai tiêu chuẩn nhất, Chung Ý Thu khá non nớt thêm đôi mắt phượng, khi không nói chuyện thì có hơi trầm tĩnh như con gái, phong tình quá thịnh, đương nhiên khác hẳn với lúc cậu mở miệng.
Dư Bác Sơn cũng khá tuấn tú, nhưng làn da ngăm đen, ngũ quan rõ ràng, mang theo chút lỗ mãng.
Trần Viễn lại là trung gian, trung hòa khí chất của hai người, mắt to hai mí, hốc mắt sâu, khá lừa tình, đôi môi đày đặn dịu dàng tuấn lãng, sống mũi cao cứng rắn, dáng người thon dài đĩnh bạt, tài hoa vô cùng, giơ tay nhấc chân mang theo vẻ phong lưu không dễ miêu tả.
Người trong thôn cũng là lần đầu tiên thấy người như vậy, như là diễn viên thoát ra từ trong TV, Lý Liên Hoa hiếu kỳ nhất, ở bên cạnh câu nệ hỏi thăm, “Thầy Tiểu Chung ơi, đây là ai vậy?”
Chung Ý Thu vui vẻ khoe khoang, “Đây là bạn thân nhất, cũng là bạn học của tôi.”
Lý Hoa Sen không hề e dè nhìn người, quét ánh mắt từ trên xuống dưới, tấm tắc cảm thán, “Anh chàng này đẹp trai quá ta! Cưới vợ chưa, để tôi giới thiệu cho, trong thôn bọn tôi có mấy cô gái dễ thương lắm!”
Chung Ý Thu xấu hổ không thôi, Trần Viễn lại cười trả lời, “Cảm ơn, còn chưa có vợ.”
Y khách khí lại lễ phép, không chỉ đẹp trai mà nói chuyện còn dễ nghe, cũng không từ chối rõ ràng làm Lý Liên Hoa lập tức hưng phấn, quơ chân múa tay lớn tiếng nói: “Này! Tôi giới thiệu cho một người, em họ tôi……”
Chung Ý Thu vội kéo tay Trần Viễn đẩy vào trong xe, “Chị Liên Hoa bọn tôi về ăn tối đây.”
Xe đậu ở trong sân đại đội, Chung Ý Thu không thấy cha của Trịnh Lão Tam ở đâu cả, hồi Tết Tiêu Minh Dạ có để ngựa của chú Đao ở đây vài ngày, ông ta không muốn còn mắng vốn với thư ký, cuối cùng là chú Nghĩa nói sẽ rửa sân mỗi ngày cùng với cho ông ta mấy đồng tiền thì mới xong việc.
“Em được lắm!” Trần Viễn ôm chầm bả vai của cậu, cười trêu chọc, “Thu Nhi của bọn mình đã thành thầy Tiểu Chung rồi ha!”
Chung Ý Thu ngại ngùng trước mặt bạn cũ, đẩy y đi vào trong, “Đâu phải anh mới biết! Em làm thầy giáo gần một năm rồi!”
Còn chưa vào cửa cậu đã la làng, “Chú Nghĩa! Chú Nghĩa ơi! Vương Văn Tuấn!”
Vương Văn Tuấn đang tưới nước cho vườn hoa, chú Nghĩa thích hoa hoa thảo thảo, nguyệt quý, tường vi, hải đường, đỗ quyên…… Cả sân đầy màu sắc rực rỡ.
“Gọi hồn à!” Vương Văn Tuấn tức giận nói, vừa nhấc đầu thì thấy có người tiến vào cùng với Chung Ý Thu.
Vương Văn Tuấn khác người ở chỗ, người bình thường sẽ cảm thán người trước mặt đẹp trai quá, còn hắn lại chú ý tới y phục của người ta thật là đẹp mắt! Trần Viễn mặc đồ rất đơn giản, một cái áo sơ mi trắng bình thường cùng với quần jeans màu lam, mà lại mang cảm giác khác lạ, quần áo hào phóng khéo léo, mặc ở trên người có loại cấm dục ngắn hạn.
Vương Văn Tuấn một tay cầm bình nước một tay chống nạnh, hất cằm hỏi, “Anh mua bộ đồ này ở đâu vậy?”
Chung Ý Thu: “……”
Trần Viễn cười một chút, “Mua ở chỗ khác.”
“Chỗ khác là chỗ nào?”
“Hong Kong.”
Vương Văn Tuấn bĩu môi không nói, cũng không hỏi người kia là ai, tiếp tục tưới hoa.
Chú Nghĩa nghe thấy tiếng trò chuyện, đi tới từ sau vườn rau, thấy có người thì lập tức rửa tay chào hỏi, “Đây là?”
Chung Ý Thu kéo Trần Viễn đến trước mặt chú Nghĩa, giới thiệu, “Đây là bạn học hồi đại học của con, tên là Trần Viễn.”
Trần Viễn rất lễ phép, không hề đặt ánh mắt ở trên đôi chân bất tiện của chú Nghĩa, hơi hơi khom người nói, “Chào chú ạ.”
Chú Nghĩa cũng bị bất ngờ bởi phong độ của y, lập tức hoàn hồn cười nói: “Chào cháu, vất vả tới chỗ bọn chú, mấy ngày nay bảo Ý Thu dẫn cháu đi dạo ha.”
Chung Ý Thu lập tức tiếp lời, nói với Trần Viễn: “Ngày mai dẫn anh ra sau núi chơi, bọn em nhận thầu một ngọn núi!”
Trần Viễn nghi ngờ, “Em nhận thầu núi?”
Chung Ý Thu ngày thường hay nói “Chúng ta, chúng ta” với Tiêu Minh Dạ, của Tiêu Minh Dạ đều là của cậu, của cậu cũng là của Tiêu Minh Dạ, hai người hợp thành một thể tuy hai mà một, chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn biết hai người bọn họ có quan hệ tốt, nghe nhiều thành quen không thấy kỳ quái, duy có Trần Viễn lần đầu tiên nghe thấy, nên sẽ khó hiểu hỏi cũng là bình thường.
Tim Chung Ý Thu đập chậm nửa nhịp, cậu không nghĩ ra vấn đề này, do bản thân quá đắc ý không chú ý tới lời nói việc làm, nhấp miệng ngượng ngùng giải thích, “Không phải em, là của bạn em, anh ấy sắp về rồi, lát nữa sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
Trần Viễn nghe cậu nói là bạn thân nhất thời có chút mất mát, giữa bạn bè cũng có chút ganh tị mà, biết đối phương có bạn thân mới, thì sẽ có chút ẩn ẩn đánh giá.
Chú Nghĩa vội vàng đi nấu cơm, bảo Vương Văn Tuấn đi Cung Tiêu Xã mua rượu, sợ khách uống không quen còn bảo mua rượu mắc nhất ở Cung Tiêu Xã nữa.
Vương Văn Tuấn lắc mông, lẩm bẩm lầm bầm ra cửa.
Chung Ý Thu nhất thời không biết nên giới thiệu thế nào, dẫn Trần Viễn ra vườn rau dạo quanh một vòng, dẫn y ra cửa đứng ở sườn núi ngắm Viên gia trang, rồi muốn dẫn y đi trường học nhưng lại sợ y lái xe quá mệt mỏi, nên đẩy cửa phòng ra nói: “Đây là phòng của em, anh có muốn nghỉ ngơi không……”
Cậu mới vừa đẩy cửa còn chưa mở ra hoàn toàn lại lập tức đóng lại, ho khan một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, móc ra chìa khóa mở cái cửa ở bên cạnh, “Lái xe mệt mỏi ha, anh nghỉ ngơi một chút.”
Phòng rất nhỏ, Trần Viễn liếc mắt một cái là thấy toàn cảnh, y không ngồi mà đứng nghiêm chỉnh ở giữa phòng, hỏi, “Đây là phòng của em à?”
“Ừ.”
“Cái vừa nãy thì sao?”
Chung Ý Thu nỗ lực ra vẻ bình tĩnh nói, “Tiêu Minh Dạ, mùa đông lạnh quá nên bọn em ngủ chung.”
Trần Viễn cao hơn cậu 5 cm, hơi hơi cúi đầu hỏi, “Tiêu Minh Dạ là người bạn mới kia à?”
“Ừ, anh ấy lợi hại lắm đó, lát nữa gặp anh sẽ biết.” Chung Ý Thu nói.
Trần Viễn dạo quanh một vòng, duỗi tay lau giường một chút rồi mới ngồi xuống, “Sang tháng 5, sắp tới mùa hè rồi, mà hai người còn ngủ cùng nhau à?”
Chung Ý Thu không trả lời được nhưng không hề yếu thế, cậu biết một khi mình ấp a ấp úng, thì thông minh như Trần Viễn chắc chắn sẽ biết cậu đang che giấu gì đó.
Chung Ý Thu đột nhiên nhào lên, thít chặt cổ Trần Viễn oán hận nói: “Đã lâu không gặp mà anh không nhớ em à? Xét nét nhiều vậy làm gì?”
Trần Viễn không đề phòng bị cậu đánh lén, bị cậu thít chặt cổ nói không nên lời, dùng hết sức mới đẩy cậu ra được, sửa sửa quần áo nhíu mày cười nói: “Học theo ai vậy! Trước kia không có như thế này!”
Chung Ý Thu nằm thẳng ở trên giường, nhìn dáng vẻ và động tác của y thì cười ha hả, trước khi gặp Vương Văn Tuấn, người đầu tiên xem trọng vẻ bề ngòai mà cậu biết chính là Trần Viễn, xem ra một chút cũng không thay đổi.
Trời tối rồi mà Tiêu Minh Dạ còn chưa về, chú Nghĩa làm cơm cho khách ăn trước, Trần Viễn nói không sao chờ lát nữa cùng ăn.
Chung Ý Thu sốt ruột, sợ Tiêu Minh Dạ có chuyện gì, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, vẫn nói chuyện Trần Viễn.
Trần Viễn nâng chung trà lên, rũ mắt nhìn nước trà trong vắt, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn về thành phố không? Anh giúp em.”
Vương Văn Tuấn vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, nghe thấy lời này lập tức thò lại gần, không biết xấu hổ nói: “Giúp tôi được không, trong huyện là được!”
……
Vấn đề này rất đáng để tranh cãi, lập tức đẩy Chung Ý Thu vào ngõ cụt, cậu vốn đang kiếm từ ngữ để trả lời, lại bị câu nói của Vương Văn Tuấn làm cho bật cười ha hả.
Trần Viễn cũng là lần đầu tiên gặp được người vội vàng thế này, á khẩu không trả lời được, nhưng y tốt hay xấu gì cũng là người làm ăn, có thể ứng phó với đủ loại trường hợp, y nhếch miệng ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Có thể, chỉ cần là cậu muốn đi.”
Vương Văn Tuấn nhìn là biết người ta đang hỏi bâng quơ thôi, hỏi thêm nữa thì chỉ có hại cho mình, nên đứng dậy bỏ đi, còn mắng thầm đồ văn nhã bại hoại.
Chung Ý Thu dựa vào bàn cười mãi không thôi, thân thể run run như cái môtơ làm chấn động cả bàn.
Trần Viễn đá cậu một cái dưới bàn, “Cười cái gì mà cười! Nói đứng đắn, chỉ cần em muốn về, thì anh trai có táng gia bại sản cũng sẽ chuyển em về, không làm giáo viên nữa, anh làm giám đốc, em làm phó giám đốc.”
Chung Ý Thu xoa xoa mặt, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Em không biết kinh doanh, cũng không thích hợp.”
Trần Viễn thong thả ung dung buông cái ly, nhướng mày nói: “Vậy thì làm giáo viên, dạy ở trường Tiểu Học hay Trung Học gì đó ở thành phố, tùy em chọn lựa.”
Chung Ý Thu ấm áp trong lòng, lời này của Trần Viễn làm cậu vô cùng cảm động, lẫn áy náy, bởi vì mình vẫn chưa thẳng thắn với người ta.
“Trần Viễn, em……” Chung Ý Thu do dự mở miệng.
Bên ngoài truyền đến tiếng xe máy, Chung Ý Thu lập tức quên mất lời mình muốn nói, đứng lên đi ra ngoài, tới cửa lại trở về kéo Trần Viễn, “Tiêu Minh Dạ về rồi, để em giới thiệu hai người với nhau, anh ấy lợi hại lắm.”
Trần Viễn chớp chớp mắt, bất đắc dĩ trêu cậu, “Em đã nói rất nhiều lần!”
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ, nhiều lần hồi nào?
Tiêu Minh Dạ xách theo một bó cây mía, cúi đầu vào cổng, mới vừa nhấc đầu thì thấy Chung Ý Thu đang kéo tay một người trẻ tuổi, bước nhanh lại đây, mặt mày hớn hở nói: “Anh về rồi à! Giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của em, Trần Viễn.”
Hai từ “Bạn tốt” làm Trần Viễn rất hưởng thụ, cười cười bất đắc dĩ lại chìu chuộng, rồi mới xoay người chào hỏi với Tiêu Minh Dạ, “Xin chào, tôi là bạn tốt nhất của Thu Nhi.”
Trời tối, Tiêu Minh Dạ thấy không rõ diện mạo của người ta, chỉ cảm thấy khí chất xuất trần mông lung dưới ánh trăng.
Ánh mắt của hắn dừng ở cái nắm tay của hai người, kỳ thật cũng không phải là nắm tay, mà là Chung Ý Thu gắt gao cầm lấy cổ tay của người ta mà thôi.
Tiêu Minh Dạ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng dời đi, nhìn ánh mắt mong chờ của Chung Ý Thu, gật gật đầu chân thành nói, “Xin chào, tôi là Tiêu Minh Dạ, cũng là bạn thân nhất của em ấy.”
Chung Ý Thu: “……”
Danh Sách Chương: