Mục lục
Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chung Ý Thu hoàn toàn làm theo bản năng, Viên Lão Hổ mở to đôi mắt như hổ rình mồi chất vấn Tiêu Minh Dạ, thế là cậu lộp bộp trong lòng, không rảnh lo đến gì khác.
Viên Lão Hổ bị cậu chọc cười, “Cậu bảo đảm à? Cậu lấy gì bảo đảm?”
Chung Ý Thu không dám chắc nhưng miệng vẫn cứng lắm, “Cả ngày ảnh đều ở bên cạnh tôi, không về nhà thì sao mà biết?”
“Đúng rồi! Người ta còn ngủ chung nữa kìa!” Vương Văn Tuấn ở bên cạnh xỉa xói, thêm mắm thêm muối.
Chung Ý Thu quay đầu trừng y, khi cậu trừng mắt thì đầu chân mày không tự giác nhướng lên, đuôi mắt cũng kéo lên theo, khác xa dáng vẻ thành thật ngày thường, nhìn qua rất là hung dữ, nên Vương Văn Tuấn hừ mũi một tiếng rồi không nói tiếp.
“Cậu được lắm! Không ngờ anh hai Tiêu oai danh hiển hách cuối cùng cũng có người che chở cho ha!” Viên Lão Hổ cố ý kinh ngạc cảm thán.
Tiêu Minh Dạ dường như là người ngoài cuộc, toàn thân thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi giống như đang rất hưởng thụ, nửa người Chung Ý Thu che ở phía trước, từ phía sau hắn nhìn thấy cần cổ dài trắng bóc của cậu từ từ ửng đỏ, giống nụ hoa đào vào mùa tuyết trắng, cảnh sắc mê người.
“Ê —— ê! Đỏ mặt nữa kìa!” Viên Lão Hổ như phát hiện được điều gì lạ lẫm, chỉ vào Chung Ý Thu ồn ào, “Được nha —— không chọc cậu nữa! Tôi đã nói gì đâu, đã trách cậu ta chưa? Mới hỏi có biết hay không thôi mà!”
“Không biết,” Tiêu Minh Dạ ở phía sau dường như không có việc gì nói.
Viên Lão Hổ: “Mặc kệ chú có biết hay không, có thời gian về nhà nhìn xem, trên thôn tuy rằng không nói, nhưng là gióng trống khua chiêng truyền giáo ảnh hưởng quá xấu, còn nơi nơi nói Viên Vinh Chiêu mắc bệnh mà không chích không uống thuốc, người một nhà tin thần sẽ hưởng điều lành! Cái này mà lan truyền rộng nữa là bên trên xuống xử lý ngay!”
Vương Văn Tuấn nghe ra hứng thú, “Tôn giáo gì vậy?”
“Không biết, nghe nói tối nào cũng quỳ cầu nguyện, ăn cơm cũng cầu nguyện, còn không ăn thịt nữa!” Viên Lão Hổ khinh bỉ.
Vương Văn Tuấn nghi ngờ, “Đạo gì lạ vậy ta? Đạo Cơ Đốc yêu cầu cầu nguyện, nhưng không ăn thịt thì bên Phật Giáo mà……”
Viên Lão Hổ không muốn nhiều lời, đứng lên vỗ vỗ khói bụi trên người chuẩn bị đi, ra tới cửa lại quay đầu cảnh cáo Tiêu Minh Dạ, “Đừng có mỗi ngày chỉ nghĩ tới chuyện núi sau thôi, làm lớn thì chú cũng không thoát khỏi phiền phức đâu!”
Chung Ý Thu lo lắng thật nhưng vừa rồi bị bọn họ trêu ghẹo nên lúc này cũng ngại hỏi hắn, Tiêu Minh Dạ thấy vẻ mặt nghẹn khuất của cậu thì bật cười, duỗi tay xoa hai cái vào phần lưng dưới của cậu.

Vương Văn Tuấn đá dép lê chuẩn bị trở về ngủ, Chung Ý Thu ở ngoài cửa gọi y lại, “Viên Lỗi…… Sắp xếp thế nào vậy?”
Vương Văn Tuấn ngửa đầu nhìn ngôi sao trên trời một hồi mới phun ra, “Chôn hồi giữa trưa…… Nó chưa tới 12 tuổi mà còn đột tử nữa, nông thôn có quy củ, không thể vào cửa nhà chính, không thể dùng quan tài, không thể vào phần mộ tổ tiên, không thể lập mộ phần, trong nhà tùy tiện tìm một cái thùng gỗ, chôn qua loa ở gần chỗ nhà bà thầy đồng thôn bọn họ, ngay giao lộ giữa ruộng lúa mì đó.”
Chung Ý Thu nghẹn ngào khó chịu, trong lòng như là bị một tảng đá to lớn chặn ngang, trong đầu nghĩ tới cảnh đồng ruộng hoang tàn, vắng vẻ chôn cất thân thể của một đứa nhỏ, ngày qua ngày, năm qua năm, rồi sẽ hóa thành bộ xương trắng xóa không còn ai nhớ tới…… Cậu nhấp môi rất nhiều lần mới phát ra tiếng, “Viên Thúy Thúy thì sao?”
“Cho nó ở nhà bác cả, mẹ nó còn chưa tỉnh lại, không biết là điên thật hay là giả điên đây.” Vương Văn Tuấn trả lời, nói xong dừng một chút lại nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, “Ông cũng cần cẩn thận đó, bữa nay tôi nghe hai ông bác lớn bên nhà đó nói sáng nay nhà họ không có ai, mà ông trực tiếp làm chủ nâng Viên Lỗi vào nhà chính, phá mất quy củ, sợ sau này sắp xếp xong rồi họ sẽ tìm tới đây gây chuyện chứ không đùa được đâu.”
Tiêu Minh Dạ nâng cằm gật đầu với Vương Văn Tuấn xem như cảm ơn, Chung Ý Thu thấy dáng vẻ chẳng thèm để tâm của hắn mà sầu quá chừng, sao mà mỗi lần Tiêu Minh Dạ làm chuyện tốt là có người tới kiếm chuyện vậy nhỉ?
Tiêu Minh Dạ vào phòng bật đèn lên rồi mà vẫn không thấy cậu bước vào, thắc mắc đi tới cửa thì thấy cậu hơi hơi cúi đầu đứng ở bên ngoài do dự.

Từ lúc vào mùa đông thì nhiệt độ vẫn luôn hạ dần, Chung Ý Thu là người mà mùa thu đã xin mượn chú Nghĩa cái chăn bông rồi, chắc chắn bây giờ đã lạnh cóng, chú Nghĩa bảo Tiêu Minh Dạ nhớ mua tấm chăn bông dày để cậu lót giường, kết quả là dạo này bận rộn quá nên quên mất.

Mấy ngày hôm trước trời mưa lạnh đến tận xương, Chung Ý Thu bị lạnh chịu không nổi nên cầm chăn gối sang phòng ngủ chung với Tiêu Minh Dạ, cậu vốn thấy nó rất bình thường, nhưng vừa rồi qua câu nói “Hai người họ còn ngủ chung đó!” của Vương Văn Tuấn, làm cậu chột dạ, cho nên bây giờ không muốn vào phòng cho lắm.
“Không mệt à? Còn chưa chịu đi ngủ nữa?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu: “A —— à —— tôi phải trả lời thư cho chị gái, hôm nay —— ngủ ở trong phòng ——”
Một câu đơn giản mà ngắc ngứ cả phút đồng hồ, Tiêu Minh Dạ cười nhạo một tiếng giơ tay đóng cửa, “Được thôi, tôi ngủ trước đây.”
Sao mà thoải mái thế hả! Chung Ý Thu buồn bực, theo kịch bản bình thường thì sẽ níu kéo một chút mà? Tiêu Minh Dạ phải nói gì đó để mình kì kèo thêm chút nữa chớ?
Nhưng mọi người đều là đàn ông…… Ngủ chung hay không thì có gì phải xoắn nhỉ?! Chung Ý Thu nghĩ vậy thì nín thở, quay người về lại phòng của mình, bày ra giấy viết mà không viết nổi một chữ, tối hôm qua đã không ngủ ngon mà cả ngày nay lại chạy nhảy ở ngoài nữa, nên đến giờ thì toàn thân đã mệt mỏi, mí mắt vẫn luôn kéo xuống, chỉ còn cách cất giấy bút, nằm xuống giường trước đã.

Chờ khi cậu đứng lên nhìn về phía giường thì chỉ số thông minh đi lạc nửa giờ trước mới quay lại —— chăn mình đâu rồi!
.…… Hèn chi vừa nãy Tiêu Minh Dạ đáp ứng thoải mái đến thế! Thì ra đã vạch sẵn hố cho mình rồi!
Chung Ý Thu đùng đùng chạy ra ngoài, phòng của Tiêu Minh Dạ tối thui, an tĩnh đến đáng sợ.

Cậu sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn nên không dám lớn tiếng, nhỏ giọng gọi ngoài cửa sổ y như thằng ăn trộm, “Tiêu Minh Dạ, mở cửa! Đưa chăn cho tôi!”
Bên trong không có một chút tiếng động, như là đã ngủ mất rồi, Chung Ý Thu không tin, dám cá thằng cha này đang cười trộm mình đây, “Nhanh lên, tôi lạnh cóng rồi này!”
Đến cả Vượng Vượng bụng bầu cũng bị đánh thức, đi vòng quanh chân Chung Ý Thu, mà trong phòng vẫn im lặng, cậu mang dép lê nên chân đã bị đông cứng, cưỡng ép lửa giận trong lòng, thay đổi chiến lược, “Anh hai ơi —— anh hai à —— xin anh mà! Em trai biết sai rồi ——”
Phụt —— Chung Ý Thu nghe rõ tiếng cười của Tiêu Minh Dạ, đêm khuya tĩnh lặng càng làm nổi bật tiếng động nhỏ, đèn phòng Vương Văn Tuấn đột nhiên bật sáng, Chung Ý Thu thấp thỏm đoán y có phải nghe giọng mình rồi hay không?
“Thôi! Anh ngủ đi! Tôi qua ngủ chung với Vương Văn Tuấn đây!” Chung Ý Thu thẹn quá thành giận bỏ đi.
Còn chưa đi được nửa bước thì cửa bật mở —— từ bên trong nảy ra một cánh tay cường tráng, nhanh chóng vươn tay ôm eo kéo cậu vào phòng, Chung Ý Thu đoán hắn sẽ mở cửa cho mình nhưng không ngờ lại dã man đến vậy, sợ tới mức thiếu chút nữa đã la lớn rồi, chân đạp loạn xạ đã đá rớt đôi dép lê.

Giận nhất là Tiêu Minh Dạ dùng một cánh tay thôi mà đã ôm được mình rồi, đúng là sỉ nhục tôn nghiêm của cánh đàn ông mà!
Tiêu Minh Dạ mới vừa ném cậu lên giường, thì Chung Ý Thu như con cá hồi lội ngược dòng ngồi bật dậy, chặn lại cái cú vật của người ta.
“Còn chạy nữa không?” Tiêu Minh Dạ gắt gao áp chế ánh mắt uy hiếp của Chung Ý Thu.

Chung Ý Thu giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, tay chân bị người ta khống chế không nhúc nhích được, vậy mà Tiêu Minh Dạ còn hung hăng dạy dỗ cậu nữa.
Chung Ý Thu không có cách nào đáp trả, khó thở nhấc đầu há mồm cắn vào cổ Tiêu Minh Dạ, ngậm chặt miếng thịt không buông.

Cậu cắn rất chặt, nên Tiêu Minh Dạ bị đau mà không dám than vãn, trong lòng cảm thán cái này kêu mình tự làm tự chịu đó mà.
Giằng co được một phút bỗng Tiêu Minh Dạ đột nhiên túm cái chăn che hạ thân mình lại, Chung Ý Thu rốt cuộc cũng xả giận, thấy hắn thành thật nằm yên, nên nghĩ là mình đã thành công, không sợ hãi mà xoay người lên chuẩn bị báo thù.
“Đừng tới đây!” Tiêu Minh Dạ gằn giọng ra sức đẩy cậu ra.
Chung Ý Thu không biết vì sao hắn lại lúng túng đến thế, đúng lý hợp tình chất vấn, “Sợ rồi à! Phục chưa?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Không phục sao? Tôi phải làm cho anh phục mới được……” Chung Ý Thu làm bộ muốn áp lên.
“Phục! Phục!” Tiêu Minh Dạ vội vàng cúi đầu nhận sai.
Chung Ý Thu lườm hắn, “Biết phục là được! Gọi anh Thu!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Không gọi?” Chung Ý Thu trực tiếp nâng chân lên.
“Anh Thu……” Tiêu Minh Dạ hận không thể cắn nát hai chữ này, lần đầu tiên mình bị ăn hiếp đến mức này luôn!
Anh Thu hài lòng mở cái chăn còn lại ra, trong đêm tối chỉ còn tiếng hít thở của người nào đó đang kiềm chế bản thân.
Ngày cuối tuần đó rất lạnh lẽo, gió thổi mạnh đến mức cả người khỏe mạnh cũng không đứng thẳng được, chú Nghĩa nói chắc sang tuần sẽ có tuyết rơi.


Chú không lay chuyển được Chung Ý Thu, hơn nữa Tiêu Minh Dạ đã mượn xe bán tải tới rồi, không thể không mặc vào áo khoác dày và đội mũ lông dê lên đầu, theo bọn họ ra cửa.
Lục Tử nghe nói đi khám bệnh cho chú Nghĩa nên đòi đi theo, tuy không mua quần áo mới, nhưng cũng đã thuận lợi đính hôn, mấy ngày tới sẽ sang nhà vị hôn thể ở hai hôm, giờ ra đường ai cũng trêu ghẹo, chúc mừng hắn, nhưng trong lòng Lục Tử lại không vui.
Ăn cơm sáng xong thì xuất phát, hôm nay Vương Văn Tuấn chỉ đường, cho dù Tiêu Minh Dạ nói không cần, hắn có thể tìm được, nhưng y vẫn ngang nhiên ngồi ghế phụ, Chung Ý Thu và Lục Tử đồng cảnh ngộ mặc áo khoác bông dày ngồi ở thùng xe như lần trước.
Nhà của Vương Văn Tuấn ở trấn Ngọc Kiều, cách trấn Sư Đầu hơn ba mươi dặm, nhưng thuộc về hai địa phận khác nhau, thói quen sinh hoạt và tiếng địa phương cũng khá khác biệt.

Trấn Ngọc Kiều nổi tiếng về trồng cây ăn quả, nào là cây lê, quả đào, quả cam, quả táo…… Trên cơ bản là dân thành phố đều tới đây nhập hàng trái cây, cho nên cuộc sống của dân bản xứ khá giả hơn.
Xe trực tiếp đi thẳng vào vườn cây, nơi này từ mười mấy năm trước đã hình thành một vòng kinh tế sung túc, nhìn còn phồn hoa hơn cả thành thị nữa.

Vương Văn Tuấn không biết rõ văn phòng bác sĩ ở nơi nào, phải xuống xe hỏi hai lần mới chạy tới trước khu biệt viện giả cổ dưới chân núi, sân rất lớn được chia thành hai nơi, phía trước là mấy gian phòng khám bệnh có treo bảng hiệu “Chu Y” đơn giản.
Cửa mở ra một nửa, mấy người bọn họ tính vào kiếm người trước, vào cửa là sảnh lớn như phòng khám Trung Y bình thường, sau quầy là hàng tủ đầy ấp ngăn thuốc, làm người xem choáng ngợp.
Trong phòng không có ai, mọi người bị sự sạch sẽ của sảnh đường làm cho choáng váng, Chung Ý Thu nhìn trên tường có treo hai khung ảnh, đến gần xem thì là bằng tốt nghiệp và giấy phép kinh doanh, có tên của một người, “Phương Khoản Đông”.
“Không phải là hai anh em sao? Lần trước anh nói anh người ta họ Chu mà?” Chung Ý Thu nhỏ giọng nói với Tiêu Minh Dạ nói.
Lục Tử chui vào từ phía sau, vừa rồi hắn đi dạo một vòng xem phòng khám và dụng cụ này nọ, hắn làm nghề mộc nên nhìn thấy tay nghề tốt thì hai mắt tỏa ánh sáng, nghe bọn họ nhỏ giọng thì thầm nên chạy lại ngắt lời, “Bảng hiệu bên ngoài viết là Chu Y, nói không chừng là mời bác sĩ họ Phương tới đó.”
“Chắc không đâu, bằng cấp chỉ ghi tên một người à, Vương Văn Tuấn hỏi thăm cũng chỉ ngh nói tên một bác sĩ thôi,” Chung Ý Thu trả lời.
Lục Tử: “Có khi nào đi nhầm không?”
“Không đi nhầm, ai nói hai anh em thì nhất định phải cùng họ hửm?” Đi ra từ bên trong là một người thanh niên mang kính không gọng, lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ rồi lên tiếng, “Hơn nữa cũng không phải anh em ruột.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK