Hoắc Thù ngồi bên cạnh Hoắc Diệu cũng là muốn hỏi từ trong miệng muội muội này một số việc, đây là do trong sự việc Hoắc Nghiên lần trước, Hoắc Thù phát hiện người muội muội này là cao thủ có khả năng tìm hiểu tin tức, cảm thấy trực tiếp hỏi nàng so với tự mình tìm hiểu càng dễ dàng hơn nhiều.
“Cửu muội muội, đại bá mẫu hôm nay vì sao không tới?” Hoắc Thù hỏi.
Chính là một câu đơn giản như vậy, Hoắc Diệu đột nhiên lại đỏ hốc mắt
Chung quanh còn cả một đám người đang nhìn, nếu người không hiểu rõ, còn tưởng rằng người làm tỷ tỷ như nàng đã làm cái gì khiến cho nàng ta ủy khuất. Nhưng mà Hoắc Thù lại không để ý, trên mặt vẫn cười tủm tỉm như cũ, thưởng thức cái ngọc bội bên hông, sau đó bóp nát
Hoắc Diệu nghẹn họng, nhanh chóng thu hồi hơi nước xuất hiện trong ánh mắt, thay vào đó là chút kinh sợ.
Đôi mắt Hoắc Diệu chuyển từ những vụn ngọc đó trong tay nàng chuyển tới trên mặt nàng, hơi lắp bắp nói: “Tổ, tổ mẫu bị bệnh, đại bá mẫu ở nhà hầu, hầu bệnh, cho nên……”
“Tổ mẫu còn chưa hết bệnh?” Vẻ mặt Hoắc Thù kinh ngạc.
Từ sau khi đại tỷ Hoắc Đình của các nàng qua đời, Hoắc lão phu nhân liền ngã bệnh.
Đương nhiên, loại chuyện bị bệnh này có các cách nhìn khác nhau, dưới cách nhìn của Hoắc Thù, sau khi đại tỷ qua đời, tổ mẫu xác thực ngã bệnh vì thương tâm quá độ, nhưng cũng không đến nỗi dưỡng bệnh đến hơn vài tháng mà còn chưa khỏi. Lúc trước khi nàng được đại bá mẫu mời về phủ thăm Hoắc Nghiên, Hoắc Thù đã hai lần đi thăm tổ mẫu nhưng đều không thấy được người, vì vậy trong lòng nàng đoán chừng tổ mẫu đang bị bệnh, nhưng cũng không nghiêm trọng, dưỡng chút thời gian là có thể tốt lên
Nói tới đây, thần sắc Hoắc Diệu đột nhiên hiện lên oán hận mãnh liệt, thực mau đã bị một bàn tay che đôi mắt lại
Hoắc Thù nhìn những người ngồi ở đây đang đảo mắt qua tới, quay đầu nhìn Hoắc Quyên đang cứng đờ bên cạnh nói: "Aiz, Cửu muội đang đùa với ta mà"
Hoắc Quyên nghe được lời này, miễn cưỡng cười một cái, nói: “Đúng không? Cảm tình của Thất muội cùng Cửu muội tốt thật.”
“Đương nhiên, chúng ta là tỷ muội ruột thịt đó” Hoắc Thù dõng dạc nói.
Người chung quanh tuy rằng không nghe được tỷ muội các nàng đang nói cái gì, nhưng thấy Hoắc Thù thân mật che mắt muội muội, cùng bộ dáng nói giỡn với đường tỷ bên cạnh, liền cũng cười một cái, rốt cuộc thu hồi ánh mắt.
Hoắc Thù duỗi tay ôm lấy bả vai Hoắc Diệu, thấp giọng nói: “Cửu muội, hôm nay là ngày đại hỉ của Thẩm biểu ca, vui vẻ lên chút đi. Đợi chút uống xong rượu mừng, hai tỷ muội chúng ta cùng nhau trò chuyện, được không?”
Hoắc Diệu nhìn nàng, trong lòng càng kinh sợ, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Tuy Hoắc Thù nhắc nhở, nhưng cũng có cảnh cáo, hôm nay là ngày đại hỉ tại Vĩnh Bình hầu phủ, nơi này cũng là nhà ngoại nàng, Thẩm Bân lại là biểu ca ruột thịt của nàng, xác thật không thể biểu hiện ra khác thường, đỡ phải làm người đa tâm nhìn ra cái gì. Còn vừa nãy Hoắc Thù có nói đến việc đợi chút nữa hai tỷ muội trò chuyện, Hoắc Diệu biết, đây là uy hiếp.
Vị tỷ tỷ này của nàng, hành sự không kiêng nể gì, cậy mạnh cũng là chuyện thường ngày.
Thấy Hoắc Diệu thức thời an tĩnh lại, Hoắc Thù vô cùng hài lòng.
Không sợ nàng không biết điều, không biết điều lần nào liền dạy dỗ lần đó
Hoắc Thù lập tức quay đầu cùng Hoắc Quyên nói chuyện, cười nói: “Nghe nói gần đến hỉ sự của Lục tỷ, chúc mừng Lục tỷ.”
Từ lúc biết Hoắc gia có ước định cùng Vĩnh Quận Vương phủ, mà Hoắc Nghiên đã được định là Vĩnh Quận Vương thế tử phi kế tiếp, thì toàn bộ tính toán của nhị phòng Hoắc gia đều bị biến thành công dã tràng, Hoắc nhị lão gia rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục xem xét lựa chọn hôn sự cho nữ nhi, hơn nữa người cuối cùng được định ra lại chính là Tôn gia đã bị từ hôn lúc trước
Lúc trước phu thê nhị phòng cho rằng có thể gả Hoắc Quyên vào Vĩnh Quận Vương phủ, liền cho lui thân Tôn gia, ai ngờ sau đó việc lại không thành, Nhị lão gia bất đắc dĩ, cũng biết việc hôn sự nữ nhi không thể tiếp tục kéo dài, nếu lại kéo dài sẽ biến thành gái lỡ thì, làm cho bên ngoài chê cười, vì vậy chỉ đành phải xem xét hôn sự cho nữ nhi một lần nữa
Chọn tới chọn lui, phát hiện hôn sự với Tôn gia vẫn tương đối tốt hơn, tuy rằng cũng còn bất mãn, nhưng Tôn gia cũng coi như có gia thế tầm trung trong số các gia đình phú quý. Vì thế, đành phải nhờ Uy Viễn hầu tự mình ra mặt định việc hôn sự này xuống. Tôn gia tuy vẫn còn oán hận đối với việc trước đây, nhưng vì mặt mũi Uy Viễn hầu phủ cũng như Tôn gia muốn dựa thế Uy Viễn hầu phủ nên chỉ đành phải nhịn xuống.
Hơn nữa rốt cuộc Tôn gia cũng là nhà phúc hậu, tuy có oán phu thê Nhị lão gia thay đổi thất thường nhưng lại không có giận chó đánh mèo trên người Hoắc Quyên, nghe nói Tôn Đại Lang định thân cùng Hoắc Quyên nhân phẩm tài tình cũng không tồi, xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngày sau khi Hoắc Quyên gả qua, nếu có thể hạ thấp thân phận kinh doanh thêm thì nàng tất nhiên sẽ có ngày lành
Hoắc Thù không biết nội tình bên trong mà chỉ nghe nói Hoắc Quyên định thân nên tất nhiên phải có một lời chúc mừng nàng
Hoắc Quyên miễn cưỡng nói một tiếng “Cảm ơn” rồi liền không mở miệng nữa
Hoắc Thù thấy thế, trong lòng biết có dị, ngược lại cũng không tiếp tục hỏi
Chỉ là nàng không hỏi tiếp làm cho Hoắc Quyên khó chịu trong lòng, nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng cho đến khi giờ lành tới vẫn không thể hỏi ra miệng như cũ
Đội ngũ đón dâu nghênh tân nương tử vào cửa, sau khi xem xong lễ, đoàn người liền dời bước đến nơi bày tiệc
Khi ăn tiệc, rốt cuộc cũng có người nén không được tò mò hỏi Hoắc Thù, “Một thời gian không gặp vì sao thế tử phu nhân hình như lại đen hơn không ít vậy?"
Lời này vừa nói ra liền đón nhận rất nhiều ánh mắt chú ý, những người ăn tiệc ở đây đều quay đầu nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra manh mối, đặc biệt là có nhiều nữ tử thế gia làm nền như vậy, càng khiến nàng giống như hạc trong bầy gà, như trong một đám mèo trắng đột nhiên nhảy ra một con mèo đen
Đương nhiên, cho dù là mèo đen, cũng là mèo quý tộc thập phần xinh đẹp.
Hoắc Thù thong thả ung dung dùng khăn lau lau miệng, cười nói: “Ngươi cũng biết những ngày tháng năm tháng sáu trời nắng kinh người, lúc đó ta cùng thế tử đến Đào Hoa Giản phụng dưỡng tổ phụ, chỗ đó hoàn cảnh tốt, mỗi ngày đều có thể đi xem cảnh đẹp bất tận, ngày ngày rong chơi giữa sơn thủy, bất tri bất giác liền phơi thành như vậy.”
Nói xong, vẻ mặt nàng còn cười đến ngọt ngào suиɠ sướиɠ
Mọi người bị nụ cười của nàng làm cho hâm mộ, ghen ghét, thở dài, trạng thái nào cũng đều có, các nàng đều biết Vệ Quốc Công thế tử là người sủng thê, nếu có thể được nam nhân có một không hai như Vệ Quốc Công thế tử làm bạn cùng nhau du ngoạn sơn thủy, cho dù có bị phơi nắng thành như vậy các nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhìn Vệ Quốc Công thế tử sủng thê tử mà nghĩ lại trượng phu nhà mình, những phụ nhân đã thành thân ở đây không ngừng thở dài trong lòng.
Hoắc Thù nói xong lại tiếp tục hưởng thụ bữa tiệc, bộ dạng kia phảng phất như không thèm để ý đến việc mình bị biến đen thành như vậy chút nào, thật sự làm người khác không biết tiếp tục nói gì cùng nàng.
Ăn xong tiệc, thời gian đã không còn sớm, các vị khách lục tục cáo từ rời đi.
Trước khi Hoắc Thù rời đi, thân mật kéo tay Hoắc Diệu, rất là thân thiết nói: “Cửu muội, thời gian còn sớm, hai tỷ muội chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện, cùng đến Lâm Giang Tiên ngồi đi, một lát nữa ta cho người đưa muội trở về.”
Hoắc Diệu quay đầu nhìn về phía người Tĩnh An Hầu phủ, liền thấy vẻ mặt hâm mộ của mấy thím cùng với vẻ mặt phức tạp của Hoắc Quyên, liền biết hiện giờ thân phận Hoắc Thù thật sự không giống như trước, trong mắt người ngoài, nàng có một vị tỷ tỷ ruột làm thế tử phu nhân là một việc vô cùng vinh quang
Hoắc Diệu chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Hoắc Thù
Hoắc Thù nói cùng Nhị thái thái, Tam thái thái một tiếng để các nàng về phủ trước, sau đó kêu Nhiếp Ngật vừa tới không lâu đến hội hợp, liền dẫn theo Hoắc Diệu cùng đến Lâm Giang Tiên
Nhiếp Ngật hôm nay có thể tới Vĩnh Bình hầu phủ, cho dù chỉ lộ mặt cũng làm cho Vĩnh Bình hầu phủ vô cùng có mặt mũi, phu thê Vĩnh Bình hầu đều rất cao hứng.
Đặc biệt là Vĩnh Bình hầu phu nhân, càng thêm vui mừng không thôi, quay đầu nhìn nữ nhi Thẩm Đồng nói: “Ta mới vừa thấy tình cảm giữa hai tỷ muội Diệu tỷ nhi cùng Thù tỷ nhi tựa hồ rất tốt, về sau con cần thân thiết hơn với các nàng mới đúng đấy”
Thẩm Đồng thấy mẫu thân cao hứng đến có chút hồ đồ, trong lòng biết nàng bởi vì huynh trưởng thành thân mà cao hứng, còn có hưng phấn bởi vì rốt cuộc đại phòng cũng có thể áp chế nhị phòng. Trong lòng nàng có chút hụt hẫng, không thể không nhắc nhở mẫu thân, “Nương, người quên cô mẫu rồi sao?”
Vĩnh Bình hầu phu nhân nghẹn lời, rốt cuộc nhớ tới cô em chồng bị Hoắc lão phu nhân nhốt lại kia.
Nàng chưa từng gặp qua loại người nào ngu như vậy, chuyện cô em chồng làm lúc trước thật đúng là khiến người ta không biết nói gì cho phải, rõ ràng trước khi gả qua đã biết vợ trước của Hoắc ngũ lão gia có lưu lại một hài tử, bản thân cũng từng nói qua không thèm để ý, tương lai tốn một bộ của hồi môn tống cổ ra ngoài thì tốt rồi. Cố tình lúc con người ta trở về lại làm ra vẻ không thích, còn dại dột đi tham ô của hồi môn của Ngu thị bị Ngu lão phu nhân làm khó dễ, chỉ sợ hiện tại Thù tỷ nhi kia còn không ưa nổi nàng.
Cô em chồng là người Vĩnh Bình hầu phủ, cũng không biết hiện tại Hoắc Thù có không thích lây Vĩnh Bình hầu phủ hay không
Hưng phấn ban đầu của Vĩnh Bình hầu phu nhân rốt cuộc cũng nguội xuống, đồng thời cũng hiểu rõ sự việc trong đó, tâm tình có chút phức tạp, cuối cùng chỉ có thể dặn dò nữ nhi: “Aiz, mặc kệ như thế nào, con cùng Thù tỷ nhi cũng coi như là biểu tỷ muội, qua lại tốt là được rồi”
Thẩm Đồng nghĩ đến huynh trưởng đã từng có tâm tư với Hoắc Thù, lại nghĩ đến đám người bà cô, tiểu cô cùng Hoắc Diệu, đột nhiên cảm thấy hôm nay Hoắc Thù còn có thể cười nói đến tham gia hôn lễ, cũng coi như là cho Vĩnh Bình hầu phủ mặt mũi rồi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Khi Nhiếp Ngật từ trong cung ra tới thời gian đã không còn sớm, chỉ có thể lộ mặt ở Vĩnh Bình hầu phủ một chút, đón được người liền rời đi.
Biết được Hoắc Thù kêu muội muội nhà mẹ đẻ Hoắc Diệu đến Lâm Giang Tiên ngồi, thần sắc Nhiếp Ngật không đổi, trực tiếp cho người hướng Lâm Giang Tiên mà đi, cũng không hỏi gì thêm
Hoắc Diệu ngồi trong xe ngựa không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng cũng biết vị Thất tỷ phu Vệ Quốc Công thế tử cũng đi theo qua đây. Nàng tuy rằng ở trong phủ, nhưng cũng thường nghe nói vị Thất tỷ phu này là người biết thương thê tử, Hoắc Thù gả qua đó, không biết có bao nhiêu hạnh phúc.
Nàng nhịn không được vò khăn trong tay, đối với Hoắc Thù cường thế trong lòng vừa hận vừa tức, ủy khuất đến muốn khóc, nhưng lại không dám thật sự khóc.
Chờ khi đến Lâm Giang Tiên, Hoắc Diệu đã nghẹn đỏ đôi mắt
Nàng được nha hoàn đỡ xuống xe, ngẩng đầu liền nhìn thấy xe ngựa Vệ Quốc Công phủ bên cạnh, nam tử cao lớn tuấn mỹ đang đỡ Hoắc Thù xuống xe, bộ dạng cẩn thận ôn nhu kia cùng với khuôn mặt thanh lãnh của hắn gây ra đối lập kịch liệt, làm nàng nhìn đến có chút ngơ ngẩn.
Hai người vẫn không nói chuyện, cùng nhau đi vào Lâm Giang Tiên.
Nàng yên lặng đi theo phía sau, tiếp theo phát hiện mình bị người đưa tới một gian sương phòng trên lầu hai Lâm Giang Tiên, Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật đều không ở đây
Hoắc Diệu ngồi một lát, liền nghe được tiếng cửa phòng mở ra, quay đầu nhìn lại, phát hiện một mình Hoắc Thù đi vào, cũng không thấy Vệ Quốc Công thế tử.
Hoắc Diệu nhịn không được hỏi: “Thất tỷ phu đâu?”
Hoắc Thù chờ nha hoàn dọn xong trà bánh, mới nói: “Hắn ở sương phòng bên cạnh” Ngừng một chút lại đương nhiên nói: “Muội không cho rằng chàng sẽ cùng lại đây chứ? Cửu muội, muội đừng choáng váng, cô nương chưa thành thân làm sao có thể gặp mặt nam tử đã có hôn phối? Đặc biệt là giữa cô em vợ cùng tỷ phu, làm sao có thể lúc nào cũng gặp mặt? Muội nói có đúng không?”
Lời này có ý ám chỉ, làm cho Hoắc Diệu không khỏi nghĩ đến những chuyện tổ mẫu cùng đại tỷ đã làm, không khỏi đỏ mặt lên, tức giận chịu không được, “Tỷ, Tỷ có ý gì? Ta mới sẽ không làm loại chuyện này!”
Hoắc Thù không tiếp lời nàng, uống ngụm trà xong, trực tiếp hỏi: “Gần đây Tĩnh An Hầu phủ có chuyện gì? Tổ mẫu thật sự bệnh nặng lắm sao? Vì sao bệnh thành như vậy?”
Hoắc Diệu nghe thế, hốc mắt liền đỏ lên, oán hận nói: “Không phải tỷ đã biết rồi sao? Lúc trước, nếu không phải do tỷ, đại bá mẫu làm sao dám ra tay với tổ mẫu, nàng vậy mà cũng dám làm hại tổ mẫu bệnh thành như vậy, tỷ, tỷ……”
Lời chỉ trích còn chưa nói xong đã bị Hoắc Thù ném tới một cái ly chặn lại
Cái ly kia bay về hướng gương mặt nàng, trực tiếp nện trúng vào bức tường phía sau, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***