*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Một đám tiểu cô nương mặc y phục mùa xuân mới tinh tươm hướng bên này đi tới, dẫn đầu chính là Đan Dương quận chúa
Đan Dương quận chúa Hứa Điềm, năm nay vừa mới mười ba, dung mạo giống như Ý Ninh Trưởng công chúa, vũ mị mà kiều diễm, nhưng vì tuổi còn nhỏ, vài phần ngây ngô còn trên mặt cũng không nén được phần kiêu căng do được nuông chiều
Trên người nàng mặc áo ngoài đỏ rực thêu trăm điệp vờn hoa khắp áo, váy màu trắng thêu hoa mai ẩn sương mười hai tầng phết đất, tóc búi thành song nha kế, cắm bộ diêu kim phượng cưỡi mây, trên tai là bộ khuyên vàng ròng, trên cổ mang vòng chuỗi ngọc, quả nhiên là châu quang bảo khí, phú quý vô song
Lúc này một đám cô nương vây quanh người nàng đi tới, từ xa nhìn tới như là chúng tinh phủng nguyệt*, khí thế bức người
*Chúng tinh phủng nguyệt: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng - sưu tầm
Nhìn thấy mấy người, Hứa Điềm dừng lại, nhìn đánh giá Hoắc Thù, dùng một loại ngữ khí hơi cao ngạo nói: "Hoắc Thất, là ngươi!"
Người xung quanh nghe được lời nàng, trong lòng đều có chút vi diệu
Hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ đã định thân cùng Vệ Quốc Công thế tử, quan hệ giữa Hoắc Thù và Hứa Điềm chính là chị dâu em chồng tương lai. Bất quá mọi người đều biết cô em chồng như vị Đan Dương quận chúa này cũng không phải là dễ đối phó, hiện tại nhìn lại, quả nhiên không sai
Tuy rằng đại đa số mọi người đều đồng tình với Hoắc Thù, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng định thân cùng Vệ Quốc Công thế tử, trong lòng lại có chút cảm thấy không công bằng rồi lại không cam lòng, nhìn không được muốn nhìn nàng bị gây khó dễ. Mà người tốt nhất gây khó dễ cho nàng, tự nhiên chính là cô em chồng Đan Dương quận chúa này
An Dương quận chúa mở miệng nói: "Đan Dương, ngươi không thấy ta sao?"
Hứa Điềm trợn mắt liếc nàng một cái, nói: "Không phải vừa rồi ngươi mới nói không muốn chơi loại trò chơi ấu trĩ này sao? Tới đây làm gì?" Nàng nhớ rất rõ lời nha đầu chết tiệt này nói lúc nãy, làm nàng tức giận đến thiếu chút nữa mắng người
"Đúng là ấu trĩ thật, bất quá cũng do Ý Ninh cô mẫu nói Tố Tố tới đây, cho nên ta đành phải đi theo". An Dương quận chúa kéo tay Hoắc Thù, đem đầu hướng qua tựa trên vai nàng, vẻ mặt cười đến ngọt ngào, nói: "Hết cách, vì Tố Tố, cho dù có ấu trĩ cũng phải nhịn một chút"
Đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà, Hứa Điềm liền tức khắc có chút nóng giận, nói: "Ngươi không nói cũng không ai nói ngươi câm đâu!"
An Dương quận chúa nhún vai, vẻ mặt vô tội
Hứa Điềm chẳng muốn cùng người không có tiền đồ, cả đời đã định không gả được ra ngoài này tiếp tục nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thù, chỉ vào hoa giả trong tay nàng, nói: "Thứ này là của ta, vừa rồi không cẩn thận ném qua đây, có thể trả lại ta được chưa?"
Hoắc Thù hướng nàng cười một cái, nói: "Có thể a", liền đem hoa giả trong tay kia vứt ra ngoài
Ánh mắt mọi người chuyển động theo hoa giả kia từ trong tay Hoắc Thù tung bay ra ngoài, chỉ thấy hoa giả kia cao cao bay qua khỏi đầu các nàng, màu lụa kết hoa dưới ánh mắt trời đặc biệt tươi đẹp chói mắt, sau đó rơi xuống trên chạc cây đào phía sau các nàng, chạc cây kia thô to như cánh tay trẻ con đột nhiên rắc rắc một tiếng đứt gãy, rơi xuống trên mặt đất
Mọi người cứng họng không dám lên tiếng
"Xin lỗi, không cẩn thận dùng quá sức" Hoắc Thù ngượng ngùng nói, kêu Ngải Thảo hỗ trợ đi lượm hoa giả rơi trên mặt đất kia về lại
Sắc mặt Hứa Điềm có chút khó coi, giận trừng mặt nhìn Hoắc Thù, tức giận đến nỗi ngực phập phồng, cảm thấy nhất định nàng cố ý.
Những người khác thấy được một màn này, không khỏi nghĩ đến những chuyện Hoắc Thù làm ở Tết Thượng Nguyên, nghe nói nàng từ trong tay đám thích khách cứu được An Dương quận chúa cùng đám người Tam hoàng tử, còn được trong hoàng cung ban thưởng nên có chút rối rắm không biết nàng có cố ý hay không
Hoắc Thù tiếp nhận hoa giả Ngải Thảo nhặt về, tự mình đưa đến cho cô em chồng tương lai, thái độ vô cùng hòa ái, cười nói: "Quận chúa, trả ngươi, lần sau ném nhớ cẩn thận một chút"
Sắc mặt Hứa Điềm càng trở nên khó coi, cảm thấy là Hoắc Thù cố ý, nghĩ đến hiện tại nàng đã định thân cùng huynh trưởng, trong lòng thấy ghê tởm, cười lạnh, nói: "Hoắc Thất, ngươi đừng đắc ý!"
Hoắc Thù không thể hiểu nổi, "Ta đắc ý cái gì?"
Hứa Điềm lạnh lùng nhìn nàng, một bộ biểu tình kiểu như "ngươi tự hiểu lấy"
Hoắc thất cô nương thật không hiểu, thành thật nói: "Nếu ta có chỗ thất lễ, quận chúa có thể nói ra, ngươi không nói ra thì làm sao ta biết được?"
Hứa Điềm thiếu chút nữa khí nghẹn, cảm thấy người này thật không biết xấu hổ, vậy mà còn muốn mình nói rõ ra, trước mặt nhiều công chúng như vậy, nàng còn biết xấu hổ hay không?
Tốt xấu vẫn nhớ xung quanh còn có người ngoài, Hứa Điềm tuy sinh khí nhưng vẫn không có phát tác, quay đầu bước đi
Những người khác thấy Hứa Điềm rời đi, phát hiện không có trò hay để xem, đều có chút thất vọng, nhưng bất quá vẫn theo Hứa Điềm đi khỏi
Thấy nhóm người này cứ phần phật bỏ đi như vậy, ngay cả bó hoa giả cũng không lấy, Hoắc Thù thấy thế, nhìn nhìn bó hoa kia, tiện tay vứt nó qua một bên, bộ dạng không hề để bụng
An Dương quận chúa thấy Hứa Điềm tức giận bỏ đi, nhịn không được che miệng cười nói: "Ngươi thật sự không có cố ý?"
Hoắc Thù cười hắc hắc một cái, nói: "Nếu nàng không cố ý, thì ta cũng không cố ý"
Lúc nãy bó hoa giả kia bay bổng lên hướng về phía các nàng mà rớt xuống, nếu không cẩn thận bị rớt trúng đầu, tuy rằng sẽ không gây thương tích gì nhưng sẽ bị xấu mặt trước công chúng, hiện trường có mặt nhiều cô nương phủ huân quý như vậy, không thể đánh mất mặt mũi được
An Dương quận chúa hiểu rõ, cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này
An Dương quận chúa không nói, nhưng đám người Hoắc Nghiên lại có chút lo lắng, rốt cuộc Hứa Điềm cũng là muội muội cùng mẹ khác cha của Nhiếp Ngật, thân phận đặc thù, về sau khi Hoắc Thù thành thân cùng Nhiếp Ngật, không thiếu được phải giao tiếp cùng Hứa Điềm, nếu trở mặt với nhau, đối với Hoắc Thù cũng không tốt
Hoắc Nghiên càng là nhớ đến khi sinh thần tổ mẫu vào năm trước, Hứa Điềm cảnh cáo nàng không được thích Nhiếp Ngật, lúc đó nàng vừa buồn cười vừa tức giận, liền hiểu được vị quận chúa này là người thích quản việc đến ghiền, ngay cả việc của huynh trưởng mình cũng muốn nhúng tay vào, ai làm đại tẩu nàng đúng là xui xẻo
Hiện tại Hoắc Thù, người chị em thân thiết với nàng, lại trở thành đại tẩu Hứa Điềm, trong lúc vô tình Hoắc Thù lại đắc tội với nàng nên không tránh được lo lắng cho Hoắc Thù
"Thất muội, như vậy có ổn không?" Hoắc Quyên có chút lo lắng nói: "Đan Dương quận chúa dù sao cũng là quận chúa, hơn nữa còn là muội muội của Vệ Quốc Công thế tử, lỡ như nàng nói cùng Vệ Quốc Công thế tử..."
An Dương quận chúa đánh gãy lời nàng, "Không có việc gì, Nhiếp Ngật người này ta hiểu rõ hắn, hắn sẽ không mghe lời nói từ một phía đâu, ngươi cứ yên tâm"
Hoắc Nghiên sau khi nghe xong, nhẹ nhàng thở ra
Chỉ có Hoắc Quyên vẫn mặt ủ mày chau, cảm thấy Hoắc Thù quá mức lỗ mãng, rồi lại không dám khuyên nàng
Hoắc Diệu an tĩnh đi theo mọi người, việc vừa nãy nàng hết thảy xem trong mắt, nàng cũng như Hoắc Quyên cảm thấy Hoắc Thù hành sự quá mức lỗ mãng, nhưng kỳ lạ là, nàng căn bản không có lo lắng cho Hoắc Thù, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng nàng gϊếŧ người, liền cảm thấy căn bản lo lắng cũng hơi thừa
Bởi vì sự tình vừa rồi, đám người Hoắc Thù tự nhiên cũng không muốn cũng chơi trò chơi kích trống truyền hoa gì đó cùng người khác, liền chọn một nơi tùy ý đi tới thưởng thức hoa đào
Đi dạo được một lát, An Dương quận chúa bắt đầu nổi tính lười
Nàng chọn một nơi ánh nắng tươi sáng, kêu mấy nha hoàn chờ ở chung quanh, nàng đến chỗ đó ngồi xuống, liền dựa vào khối đá cao nửa người ngủ gật, nha hoàn biết khuyên cũng không được, nên vây lại ở chung quanh che kín mít thân ảnh của nàng, lấy một cái áo choàng lông chim khổng tước đỏ thẩm phủ lên người nàng, để ngừa nàng bị cảm lạnh
Đôi mắt mấy người Hoắc Nghiên đều trừng lớn, còn có thể như vậy?
Hoắc Thù cùng mấy nha hoàn đối với việc này nhìn mãi cũng thành quen, Hoắc Thù thủ thế tay với các nàng, để các nàng đến chỗ khác chơi, không cần ở chỗ này làm ồn đến An Dương quận chúa
Mấy người Hoắc Nghiên đành phải rời đi trước
Hoắc Thù ngồi trên một cái ghế đá bên cạnh, kêu Ngải Thảo mang đến một hộp điểm tâm mở ra, vừa ngắm hoa đào vừa chậm rãi ăn, những nha hoàn giúp An Dương quận chúa che gió nhìn thấy cũng thật sự cạn lời
Vừa mới ăn được vài khối điểm tâm, Hoắc Thù liền nghe được âm thanh có người đi tới đây, quay đầu lại nhìn, đập vào mắt nàng là gương mặt kinh hỉ đan xen
Nàng suy nghĩ một lát, liền nhớ ra đây là Cao Sùng năm ngoái đã từng gặp tại Kim Cúc Viên ở phủ Ý Ninh Trưởng công chúa, khi Tết Thượng Nguyên thuận tay đã cứu hắn, bất quá sau đó nàng thực mau ném ra sau đầu, cũng không quản hắn bị thương như thế nào
"Hoắc Thất cô nương"
Vẻ mặt Cao Sùng cao hứng mà đi tới, trong tay cầm một cái quạt giấy vẽ sơn thủy, bang một tiếng mở ra, ra vẻ tiêu sái mà quạt
Hoắc Thù nhìn quạt giấy trong tay hắn, cảm thấy người này có hơi ngốc, thời tiết tốt như vậy, gió xuân thổi tới, căn bản không có chút nóng nào
"Hoắc Thất cô nương, đa tạ ơn cứu mạng lần trước của cô nương, nếu không có cô nương, chỉ sợ tại hạ đã sớm mất mạng ở chỗ đó. Sau đó vẫn luôn muốn tự mình đến cửa cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội". Cao Sùng kích động nói, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, cảm thấy mấy tháng không gặp, nàng tựa hồ như càng thêm mỹ lệ
Hoắc Thù khách khí nói: "Không có gì, Thái Ninh trưởng công chúa đã cho người mang tạ lễ qua rồi"
Cao Sùng kiên trì nói, "Nàng đã cứu huynh muội chúng ta, hẳn chúng ta nên tự mình đến cảm tạ nàng mới đúng". Sau đó lại nhiệt tình nói, "Không biết Hoắc thất cô nương khi nào rảnh, huynh muội chúng ta cũng có thể biểu đạt tốt chút ân cứu mạng...."
Hoắc Thù còn chưa kịp mở miệng, liền thấy cách đó không xa Đan Dương quận chúa Hứa Điềm nổi giận đùng đùng mà hướng về nơi này đi tới
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
"Các ngươi đang làm gì?" Nàng lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thù phảng phất như đang nhìn một người hồng hạnh xuất tường, đặc biệt là nhớ tới bộ dạng xum xuê của Cao Sùng đối với Hoắc Thù tại Kim Cúc Viên năm trước, Hứa Điềm càng thêm phẫn nộ
Nàng cảm thấy Hoắc Thù một chút cũng không xứng với huynh trưởng hoàn mỹ của nàng, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp, nàng ta còn có ưu điểm gì? Hơn nữa nàng còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, lại đưa tới con rận Cao Sùng này. Vừa rồi nàng ta còn dám cố ý ném bó hoa kia lên trên cây hù dọa nàng, thật sự rất đáng giận
Nếu không phải cữu cữu đã tứ hôn thì nàng đã sớm phá hư hôn sự này rồi, đáng giận cữu cữu vì sao lại tứ hôn, muốn đổi ý cũng không có biện pháp
Lúc này thấy Cao Sùng cùng nàng nói chuyện với nhau, Hứa Điềm theo bản năng liền nhận định họ là đang lén gặp, Hoắc Thù đã định thân cùng huynh trưởng mà còn làm ra loại chuyện này, Hứa Điềm cực kỳ phẫn nộ
"Cao công tử đang cảm tạ ta cứu huynh muội bọn họ tại Tết Thượng Nguyên" Hoắc Thù không nhanh không chậm trả lời
Hứa Điềm nhìn về phía Cao Sùng, cười lạnh nói: "Các ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng các ngươi chắc?"
"Vì sao không tin?" Hoắc Thù kì quái nhìn nàng, cảm thấy đầu óc cô em chồng tương lai này quả thật có bệnh, không khỏi có vài phần thương hại
Trong lòng Cao Sùng vừa động, hiểu ra nha đầu Hứa Điềm này đang hiểu lầm, lấy lý giải của hắn đối với nha đầu này, chính là một kẻ tùy hứng khiến người ta ghét, khi nhận định một sự tình sẽ khó sửa, hơn nữa một khi không hài lòng sẽ nháo chuyện lên. Nếu nàng có thể nháo đến hôn sự của Hoắc Thất và Nhiếp Ngật bị hủy bỏ, vậy chẳng phải là hắn có thể cưới Hoắc Thất?
Chỉ có chút thời gian, Cao Sùng liền nghĩ đến nhiều, khi liền lập tức muốn lên tiếng, đột nhiên một đạo âm thanh vang lên: "Các ngươi thích cãi nhau thật a, có thể an tĩnh chút được không?"
Cao Sùng cùng Hứa Điềm quay đầu qua nhìn, đều há mồm trợn mắt nhìn người đang bò dậy từ khối đá cao nửa người, An Dương quận chúa, người này vì sao lại ở đây?
"Ta vẫn luôn ở đây mà!" An Dương quận chúa ngáp một cái
Hứa Điềm cứng họng không nói ra lời, lúc trước nàng chú ý đến Hoâc Thù cùng Cao Sùng đang lén gặp, tuy rằng bên cạnh còn có nha hoàn của An Dương quận chúa, nhưng những nha hoàn đó trong mắt nàng cũng chỉ là hạ nhân, căn bản không tính là gì, vì vậy vẫn một lòng cho rằng Hoắc Thù cùng Cao Sùng lén gặp ở chỗ này, ai ngờ còn có một An Dương
Hoắc Thù tuy rằng không biết Hứa Điềm hiểu lầm cái gì, nhưng có thể cảm giác được ác ý của nàng, trực tiếp nói: "Cao công tử, mẫu thân ngươi đã cảm tạ qua, ngươi không cần lại cảm tạ riêng" Sau đó quay đầu nói với Hứa Điềm, "Quận chúa, ta không biết ngươi hiểu lầm cái gì, nhưng nếu hiểu lầm, liền không cần tiếp tục hiểu lầm nữa, ngươi nói đúng không?"
Nói xong, nàng trực tiếp bóp nát tráp điểm tâm cầm trong tay, thần sắc có chút lạnh.
Hứa Điềm: "....."
Cao Sùng: "....."
Cao Sùng ôm ngực, mặt xám xịt rời đi, mỹ nhân quá hung tàn, hắn có chút chịu không nổi, nhưng lại cảm thấy nàng càng đẹp mắt, càng không muốn buông tay, làm sao bây giờ?
Hứa Điềm bị hoảng sợ, lắp bắp nói, "Ngươi, ngươi làm gì? Ngươi, nếu ngươi muốn khi dễ ta, ta, ta sẽ nói với đại ca ta...."
Hoắc Thù vứt bỏ tráp điểm ta đã bóp nát, rút đi lạnh lẽo trên mặt, cười đến vô cùng hòa ái nói: "Ta không khi dễ quận chúa, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, nếu đã có hiểu lầm trước tiên cần phải lấy chứng cứ đến chất vấn, nếu ngươi luôn làm như vậy, ta sẽ thật buồn rầu đó"
Khi ngươi buồn rầu liền trực tiếp bóp nát tráp điểm tâm luôn sao?
Hứa Điềm nói không ra lời, nhịn không được thối lui một bước, xoay người liền chạy
An Dương quận chúa nhìn nàng chạy đi, nhịn không được thở dài, "Nàng chắc đi cáo trạng rồi, ngươi cẩn thận chút"
"Sợ cái gì, không có việc gì, Ý Ninh Trưởng công chúa là người hiểu lý lẽ" Hoắc Thù không thèm để ý nói
An Dương quận chúa thấy bộ dạng vạn sự không lo này của nàng, không biết vì cái gì, nàng ngược lại có chút sầu, điều này thật sự không phù hợp với tính cách của nàng, chỉ là nàng nhịn không được phát sầu một chút vì cô nương này
"Được rồi, hiện tại ngươi cũng tỉnh rồi, chúng ta tiếp tục đi dạo, nghe nói bên kia có bày tiệc bên sông, ta đói bụng rồi, chúng ta qua đó ăn vài thứ" Nhắc đến ăn, tinh thần Hoắc thất cô nương phấn chấn gấp trăm lần
An Dương quận chúa bị nụ cười tươi trên mặt nàng chói đến nỗi không mở mắt ra được, một lúc không chú ý liền đáp ứng nàng, nhịn không được duỗi tay véo véo mặt nàng, thầm nói: "Nhiếp Ngật thật thông minh, mỹ nhân đẹp như vậy lại bị hắn giành trước, về sau nhìn mỗi ngày, còn không đẹp chết?"
Hoắc Thù lôi kéo nàng đi về hướng bên sông, đâu thèm nghe nàng nói gì
Bọn nha hoàn Vinh Thân Vương phủ thấy Hoắc Thù kéo người sắp sửa tìm một nơi ngủ đến chạng vạng đi rồi, mừng đến nỗi trên môi đầy tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thù vô cùng thân thiết, cảm thấy cô nương này đúng là cô nương tốt, quận chúa chơi với nàng, về sau không cần lo lắng mỗi lần ra cửa quận chúa lại muốn tìm nơi để lười biếng, đây mới là chuyện các quý nữ bình thường nên làm
Vừa tới bên bờ sông, liền nghe được một trận âm thanh ồn ào, tiếp theo liền có âm thanh tiếng người kêu linh tinh, "Rơi xuống nước rồi"
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Danh Sách Chương: