Mục lục
Không Phụ Thê Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Cát Linh phun không ngừng, thần sắc mọi người đều có chút vi diệu, nhịn không được nhìn về phía Hoắc Thù

Hoắc Thù vẫn ôm mâm bánh khoai lang tím ăn đến vui vẻ như cũ, thấy Cát Linh phun thành như vậy cũng rất đáng thương, liền khuyên nhủ: "Linh biểu tỷ, hiện giờ ngươi chính là một người ăn hai người bổ, mặc kệ như thế nào, vì hài tử trong bụng, ít nhiều cũng phải ăn một chút."

Thấy Cát Linh gầy thành như vậy, Hoắc Thù thật sự không hiểu được

Trước đây nàng cũng từng gặp qua phụ nhân ốm nghén nghiêm trọng, nhưng những phụ nhân đó vì hài tử trong bụng, mặc kệ như thế nào cũng đều nỗ lực ăn một ít, ngay cả Hoàng Hậu ốm nghén khó chịu, cũng bắt buộc mình ăn, Hoàng Hậu mang thai năm tháng, làm sao cũng không nghiêm trọng như Cát Linh vậy

Cát Linh phun một hồi, lúc này thân thể đều mềm oặt, uể oải dựa vào nha hoàn, nghe được lời nàng nói, không khỏi nhớ tới lời lúc trước nàng hình dung, thật sự không biết nàng làm sao có thể đem bánh khoai lang tím này thấm vào đến ruột gan, chỉ cần nói đến thức ăn dầu mỡ, nàng lại nhịn không được muốn phun ra.


Nha hoàn thấy sắc mặt nàng khẽ biến, nhanh chóng mang tới một ly nước chanh cho nàng súc miệng.

Cát Linh lăn lộn một hồi lâu, cảm giác mới thoải mái lên rất nhiều, thấy thần sắc Hoắc Thù có chút lạnh, thanh âm đồng thời cũng hư nhuyễn vô lực, "Thù biểu muội, ta tốt bụng lại đây thăm ngươi, ngươi có thể đừng nói những lời này được không? Cũng đừng ăn gì trước mặt ta, ta khó chịu muốn phun ngay....."

Hoắc Thù liếc nhìn nàng một cái, lại ngắt lên một khối bánh, trên mặt lộ ra biểu tình xin lỗi vô cùng giả tạo, nói: "Linh biểu tỷ, ta đói bụng, hết cách rồi, ngươi biết ta luôn luôn ăn rất nhiều, hiện tại lại có bảo bảo nên ăn càng nhiều. Linh biểu tỷ nếu thân thể không thoải mái, liền trở về nghỉ ngơi đi"

Cát Linh nghe được lời này, hàm dưới hơi hơi kéo căng, dừng một lát, mới nói: "Thù biểu muội nói đúng, ta đi trước đây"


Dứt lời, nàng tựa nha hoàn nâng dậy đứng lên, bất quá tựa hồ có chút không thống khoái, chau mày lại

Nha hoàn hầu hạ thật cẩn thận đỡ nàng đi ra ngoài.

Cho đến lúc nàng rời đi, Hoắc Thù vẫn có chút không hiểu được, không biết vừa rồi nàng rốt cuộc tới chỗ này để làm gì?

Ngải Thảo bưng một ly nước đến cho Hoắc Thù súc miệng, vừa nói: "Vừa rồi nô tỳ đi phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy tiểu nha đầu cũng đi phòng bếp tìm chút thức ăn cho Cát biểu cô nương, vừa lúc nghe được tiểu nha đầu kia nói chuyện phiếm cùng tiểu nha đầu Tĩnh An Hầu phủ, nói Cát biểu cô nương từ sau khi có thai, ăn uống vẫn luôn không tốt lắm, Vĩnh Bình hầu phu nhân cùng Thẩm thế tử vô cùng coi trọng hài tử trong bụng Cát biểu cô nương, bất luận trong phủ có món ăn gì đều cho nàng đầu tiên, nhưng mà......"


Hoắc Thù súc miệng xong, lại hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Ngải Thảo cười một cái, tiếp tục nói: "Nhưng mà Cát biểu cô nương lại cảm thấy Vĩnh Bình hầu phu nhân cùng Thẩm thế tử chỉ coi trọng hài tử trong bụng nàng, cũng không phải coi trọng nàng, vì thế tâm tình của nàng vẫn luôn không tốt, hậm hực khó chịu, thậm chí đã cãi nhau với Thẩm thế tử vài lần, làm cho Thẩm thế tử phải nói chọn nàng cũng chọn luôn hài tử."

Ổ ma ma vô cùng kinh ngạc nói: "Còn có chuyện này? Cát biểu cô nương này nhìn cũng rất thông tình đạt lý mà"

Cát Linh trước khi xuất giá, cho người ta ấn tượng đều là an tĩnh thong dong, chưa bao giờ làm khó dễ hạ nhân, thong thả ung dung đến, thong thả ung dung đi, nhã nhặn lịch sự bình yên, ấn tượng của rất nhiều phụ nhân đối với nàng còn không tồi.

Hoắc Thù chống mặt nghĩ nghĩ, nói: "Linh biểu tỷ luôn luôn là người như tiên tử, không nghĩ tới sau khi gả chồng lại có biến hóa lớn như vậy." Nói, lắc lắc đầu.
Trước kia còn ở trong khuê các, Cát Linh không dính khói lửa phàm tục, có phụ mẫu sủng, vô ưu vô lự, có thể làm tiên tử của nàng

Nhưng mà nữ nhân sau khi gả chồng, không còn là một kiều khách như khi ở nhà, hoàn toàn biến hóa thành một cảnh tượng khác, không chỉ phải lo liệu củi gạo mắm muối tương dấm trà cùng việc vặt, còn phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, chiếu cố anh chị em họ, việc trong phủ tới tới lui lui, bận bận rộn rộn hết cả một ngày.

Hoắc Thù sau khi gả cho người khác, tự nhiên đối với việc này có thể lĩnh hội được, hiểu rõ Cát Linh biểu tỷ sau khi gả chồng sinh hoạt như thế nào, hoàn toàn khác với lúc nàng còn ở Vân Châu Thành trước khi xuất giá, chỉ lấy việc chủ trì nội trợ so với việc sinh hoạt của nàng ở khuê các trước kia liền thấy hoàn toàn trái ngược, bởi vậy, cũng không thể oán trách được nàng chưa thể thích ứng, thậm chí sau khi mang thai còn bởi vì như thế mà đi chất vấn trượng phu.
Sinh hoạt hoàn toàn bất đồng, cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, sẽ mang đến cảm giác hụt hẫng cũng là việc bình thường.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Cát Linh đi không lâu, Hoắc Diệu lại đây.

Trên người Hoắc Diệu mặc đồ tang màu trắng, gầy đến lợi hại, làm cho cặp mắt kia lớn thấy rõ, đôi mắt sưng đỏ, dưới mắt có quầng đen, hiển nhiên là đã thật lâu rồi không có nghỉ ngơi. Bởi vì quá mức gầy yếu, đồ tang khoác trên người nàng cũng có vẻ lỏng lẽo, hoảng hốt đi tới, nhìn thực sự đáng thương.

Hoắc Diệu đi đến trước cửa, lẳng lặng nhìn Hoắc Thù một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: "Hiện tại ngươi vừa lòng rồi chứ?"

Hoắc Thù thần sắc không đổi, thong thả ung dung đứng lên, nói: "Cửu muội muội, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu?"
Hoắc Diệu đi vào, dưới ánh mắt khẩn trương của một đám nha hoàn, đi đến trước mặt Hoắc Thù, khi chỉ còn cách nàng vài bước thì dừng lại, châm chọc nói: "Tổ mẫu hiện tại đã không còn, ngươi cao hứng rồi chứ"

"Ta vì cái gì phải cao hứng?" Hoắc Thù hỏi ngược lại.

Hoắc Diệu oán ghét nhìn nàng chằm chằm, gào thét nói: "Nếu ngươi không trở về, đại bá mẫu làm sao dám hạ dược tổ mẫu, nếu không phải ngươi muốn giúp Bát tỷ, đại bá mẫu làm sao muốn gả Bát tỷ đến Giang Nam......"

Chưa xong nói đã bị tiếng tát tay thanh thúy đánh gãy.

Mặt Hoắc Diệu bị tát nghiêng qua một bên, nửa khuôn mặt đều đã tê rần, đầu cũng ong ong, rốt cuộc cũng nói không ra lời.

Hoắc Thù thu hồi tay, lạnh lùng hỏi: "Thanh tỉnh rồi chứ?"

Hoắc Diệu che lại bên mặt bị sưng, không nói lời nào.
Hoắc Thù dùng khăn lau lau tay, nói: "Đại bá mẫu muốn làm như thế nào, ta không quản được, hơn nữa ta nghe nói lúc đầu đại bá mẫu chỉ hạ chút dược cho tổ mẫu để làm thân thể bà suy yếu, sau đó cũng không có tiếp tục, đã cho người ngừng dược, tổ mẫu chỉ cần dưỡng một thời gian, thân thể sẽ từ từ khôi phục lại. Đại bá mẫu cho dù có hận tổ mẫu huỷ hoại Bát muội, cũng không nghĩ tới muốn lấy mạng tổ mẫu, rốt cuộc tổ mẫu cũng là tổ mẫu ruột thịt của Đại đường ca cùng Tứ đường ca, vì bọn họ, đại bá mẫu sẽ không xuống tay. Làm cho tổ mẫu bệnh nặng chính là do chuyện Vĩnh Quận Vương phủ dính líu đến án tham ô Giang Nam, bị Hoàng Thượng ghét bỏ, tổ mẫu mới có thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn bệnh thành như vậy, sau đó đại bá mẫu không đáp ứng gả Bát muội đến Vĩnh Quận Vương phủ, tổ mẫu mới tức giận đến trúng gió......"
Dứt lời, nàng hỏi: "Ngươi có hiểu không?"

Ánh mắt Hoắc Diệu lập loè, nếm được mùi máu tươi trong miệng, biết vừa rồi cái tát kia của Hoắc Thù đã làm khoang miệng nàng bị thương

Vừa rồi bởi vì bi thống quá độ, hơn nữa hành vi của Hoắc Thù lúc ở linh đường đã làm nàng tức giận đến lý trí hoàn toàn biến mất, liền chạy tới như vậy, chỉ muốn phát tiết oán hận trong lòng bởi vì mất đi tổ mẫu, chỉ muốn làm người khác biết nàng đau khổ.

Nhưng Hoắc Thù chưa bao giờ là một người bị đánh mà không đánh trả

"Ta biết ngươi thương tổ mẫu." Hoắc Thù đánh người xong, thật không có tức giận quá mức, "Cho nên lần này ta không so đo với ngươi, nhưng mà không có lần sau"

Hoắc Diệu chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm: "Chỉ là tổ mẫu đã không còn......"

Nàng chậm rãi bụm mặt khóc lên, nước mắt từ giữa khe hở ngón tay  chảy xuống, vừa khóc vừa nói: "Từ nhỏ đến lớn, tổ mẫu thương ta nhất, cho dù tính tình bà có không tốt bao nhiêu, nhưng bà lại thiệt tình thực lòng thương ta. Người thương ta nhất không còn nữa, ngươi nói ta làm sao không oán, làm sao không hận......"
Hoắc Thù nghe đến không kiên nhẫn, kéo tay nàng ra, nắm cằm nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu đối mặt với mình, nói từng câu từng chữ: "Ngươi dám đem lời này đến nói trước mặt đại bá không? Ngươi dám nói trước mặt phụ thân không? Nếu không dám, vậy câm miệng!"

Hoắc Diệu khụt khịt, nước mắt tuôn càng nhiều

Hoắc Thù nhíu mày, buông nàng ra, xoay người ngồi vào ghế thái sư sơn đen, cho nha hoàn múc nước đến để nàng rửa tay, sau đó rời đi.

Hoắc Diệu đứng ở chỗ đó, lệ rơi đầy mặt.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Tâm tình tốt của Hoắc Thù đã bị Hoắc Diệu làm bay sạch, cũng không muốn ngồi ở Điệp Thúy Viện, dẫn theo nha hoàn đến đình trong hoa viên ngồi hóng gió nghỉ ngơi

Mùa xuân tháng ba thời tiết vô cùng tốt, ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót, nếu hiện giờ Tĩnh An Hầu phủ không có làm tang sự, với thời tiết như vậy, thật sự làm cho lòng người cũng thảnh thơi trong sáng.
Ổ ma ma cùng Ngải Thảo đứng ở bên cạnh nàng, cẩn thận nhìn nàng.

Ổ ma ma lo lắng nàng giận hỏng thân mình, ôn nhu an ủi nói: "Tiểu thư không cần để ý nàng, Cửu cô nương này hôm nay thương tâm quá độ, chờ khi nàng bình tĩnh lại, không chừng còn phải hối hận vì  xúc động vì chuyện ngày hôm nay đó."

Hoắc Diệu là người tính tình như thế nào, Ổ ma ma tiếp xúc vài lần đã biết

Đây là một người thập phần thức thời, tuy bị lão phu nhân nuông chiều lớn lên, nhưng bởi vì Hoắc ngũ lão gia đối với việc giáo dưỡng con cái có chút nghiêm khắc, cho nên nàng cũng hiểu được vài phần lý lẽ, cũng không có bị chiều hư. Cho nên nàng có thể phân biệt được thị phi, biết chuyện gì đúng chuyện gì sai, biết trong việc Hoắc Nghiên lão phu nhân thật sự đã làm quá mức, rồi lại bởi vì lão phu nhân yêu thương nàng, không có cách nào chỉ trích bà, nhưng cũng lý giải được tâm lý muốn trả thù của Tĩnh An Hầu phu nhân
Cho nên nàng không có cách ngăn cản Tĩnh An Hầu phu nhân, cũng không có năng lực ngăn cản, sợ Tĩnh An Hầu phu nhân sau khi tổ mẫu sinh bệnh lại đối phó mình, chỉ có thể yên lặng nhìn, không dám chọc việc này ra ngoài, mà bởi vì không có cách nào ngăn cản dưới tầm mắt của Tĩnh An Hầu phu nhân nên trong lòng dày vò vô cùng.

Cho tới bây giờ Hoắc lão phu nhân rốt cuộc đã không có, nàng oán trời trách đất lại oán người, nhưng nếu bị người đánh tỉnh, nàng lại không dám đem hết thảy sự tình nói ra ngoài, lo lắng liên lụy đến mình.

Nói đến cùng, bất quá cũng chỉ là một người ích kỷ lại đáng thương mà thôi.

Hoắc Thù sờ sờ bụng, nói: "Ta không tức giận, không cần vì người không liên quan tức giận làm gì"

Đám người Ổ ma ma nghe được lời này, mới lộ ra nụ cười.

Chủ tớ mấy người ngồi trong hoa viên một lát, phơi nắng xuân ấm áp, Hoắc Thù sắp mơ màng nhắm mắt trong bầu không khí như vậy, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo liền nghe được âm thanh kinh hỉ của tiểu nha đầu: "Thế tử phu nhân, thế tử tới."
Hoắc Thù lập tức thanh tỉnh, trợn mắt nhìn qua, liền thấy nam nhân mặc đồng phục Vũ Lâm Quân huyền sắc đang men theo một con đường nhỏ lót đầy đá cuội đi tới. Hắn bước chân rất mau, phảng phất trong giây lát sau sẽ tới trước mặt bọn họ

Hoắc Thù vội đứng lên, vài bước liền nhảy khỏi bậc thang của đình hóng gió, trong tiếng kinh hô của nha hoàn, bổ nhào vào trong lòng ngực người nọ

Chỉ còn cách có hai bước chân nàng đã phóng lại đây, Nhiếp Ngật nhìn thấy trong lòng phát run, nhanh chóng duỗi tay qua ôm nàng, cẩn thận mang nàng vào trong lòng ngực.

"Thế Cẩn!" Hoắc Thù ôm eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn tươi đẹp, "Thế Cẩn, ta có bảo bảo rồi, chàng vui không?"

Nhiếp Ngật còn trong sợ hãi, tùy ý ừ một tiếng.

Đôi tay Hoắc Thù treo ở trên cổ hắn, thấy thần sắc hắn nhàn nhạt, chu miệng nói: "Chàng không vui sao?"
Nhiếp Ngật thấy bộ dáng này của nàng, nhịn không được thở dài, "Vốn là rất cao hứng, nhưng vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã dọa đến ta, nên không còn cao hứng nữa"

Hoắc Thù có chút ngượng ngùng  nói: "Ta rất cao hứng mà, muốn chia sẻ việc này cùng chàng. Chàng yên tâm, lòng ta hiểu rõ, sẽ không lấy bảo bảo ra đùa giỡn. Đúng rồi, hiện tại không phải chàng ở trong cung sao? Vì sao qua đây?"

Nhiếp Ngật cũng không muốn trách cứ nàng tại đây, nhìn gương mặt tươi cười của nàng không có chút khói mù, vui sướng đến xán lạn hơn cả mùa xuân tháng ba, nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng, nói: "Cữu cữu sau khi biết nàng có thai, đã cho ta mang thái y lại đây xem nàng."

Kỳ thật sau khi vị hoàng đế ở Càn Thanh cung kia biết được tức phụ cháu ngoại trai có thai, lo lắng Tĩnh An Hầu phủ còn đang làm tang sự, vạn nhất bị người va chạm thì làm sao đây, vì thế liền trực tiếp cho cháu ngoại trai nghỉ nửa ngày, để hắn đi đón tức phụ hắn về lại Vệ Quốc Công phủ, hơn nữa còn riêng phái thái y lại đây.
Cho nên, tiếp theo Nhiếp Ngật liền ra cung, hơn nữa còn dẫn theo thái y hoàng đế ban cho

Hoắc Thù ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ ràng thái y đứng cách đó không xa, tức khắc có chút ngượng ngùng.

Nhiếp Ngật để nàng ngồi vào trong đình, kêu thái y tới bắt mạch cho nàng, từ chỗ thái y biết được không có việc gì, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hai phu thê sau khi chia sẻ niềm vui sướng sắp được làm cha mẹ xong, Nhiếp Ngật liền nói: "Ta đi đốt nhang cho lão phu nhân, đợi chút nữa chúng ta cùng trở về." Rốt cuộc không muốn để nàng ở nơi này lâu hơn

Hoắc Thù thực ngoan gật đầu, cười không ngừng nhìn hắn

Nhiếp Ngật để nàng sửa sang lại y phục trên người, cho nàng ngồi đợi ở chỗ này, lát nữa hắn sẽ lại đây đón nàng.

"Biết rồi mà, chàng đi đi." Hoắc Thù nhìn hắn gật đầu nói.
Nhiếp Ngật lại dặn dò hai câu, thoạt nhìn có chút dong dài, dưới ánh mắt mang ý cười của nha hoàn bà tử chung quanh xoay người rời đi.

Ra khỏi hoa viên, thần sắc hắn lập tức trầm xuống, mang theo gã sai vặt đi đến linh đường

Linh đường cùng thời điểm Hoắc Thù rời đi cũng không khác lắm, nhóm hiếu tử hiếu tôn Tĩnh An Hầu phủ vẫn ở nơi đó khóc tang như cũ, khi Nhiếp Ngật đến nơi, mọi người căn bản không phản ứng kịp, cho đến khi Tĩnh An Hầu phu nhân nhắc nhở một câu, rốt cuộc mọi người đang đắm chìm trong bi thống phục hồi lại tinh thần

Nhiếp Ngật đi vào linh đường, ánh mắt từ từ liếc nhìn mọi người chung quanh một cái.

Cái liếc mắt này, làm một ít người nhịn không được da đầu tê dại, đặc biệt là đám người Tĩnh An Hầu cùng Hoắc Như, huynh đệ Doãn Trí cũng có chút hãi hùng khiếp vía, trong lòng lo lắng vô cùng, sau đó lại nghĩ đến tổ mẫu mình là Xương Bình đại trưởng công chúa, là cô mẫu hoàng đế, Nhiếp Ngật nhìn mặt mũi Xương Bình đại trưởng công chúa, hẳn là sẽ không so đo lúc nãy mẫu thân khiển trách hành vi của Hoắc Thù
Nhiếp Ngật phảng phất như không có nhìn thấy thần sắc thấp thỏm của những người đó, nhìn Tĩnh An Hầu nói: "Ta tới đốt nén nhang cho lão phu nhân"

Tĩnh An Hầu ngơ ngác đáp một tiếng, còn có chưa phản ứng kịp, không biết vì sao Nhiếp Ngật đã tới đây nhanh như vậy, cho đến khi quản gia đem nhang đã đốt đưa qua, Tĩnh An Hầu vội tiếp nhận, đưa nó cho Nhiếp Ngật.

Nhiếp Ngật cắm nhang xong, cũng không nhìn những người khác, chỉ nhìn Tĩnh An Hầu nói: "Cữu cữu biết Tố Tố có thai, để ta mang theo thái y lại đây khám cho nàng một cái, để tránh xảy ra cái gì ngoài ý muốn."

Nghe được lời này, sắc mặt người ở đây đều biến đổi, đặc biệt là Hoắc Như, sắc mặt xanh mét.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK