Mục lục
Không Phụ Thê Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thù vừa ôm Giang Hoàng Hậu đi về phía trước, vừa quay đầu nhìn về phía cung nữ xa lạ  ôm tiểu hoàng tử đang hôn mê

Vừa rồi nàng thừa dịp Phượng Dương quận chúa cùng Ngũ hoàng tử giằng co không dứt, nhảy xuống sương phòng Hoàng Hậu ở, liền nhìn thấy trong phòng ngoại trừ những cung nhân hôn mê, còn có một cung nữ xa lạ không có hôn mê.

Từ miệng Giang Hoàng Hậu biết được đây là ám vệ hoàng đế phái tới bảo hộ nàng cùng tiểu hoàng tử, Hoắc Thù cũng không dong dài, liền hợp tác cùng nàng lén mang Giang Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử đi ra ngoài.

Giang Hoàng Hậu thân trúng mê dược, vì Phượng Dương quận chúa cho nàng uống chút giải dược, nên không có hôn mê giống mấy cung nhân kia, nhưng cả người vẫn mềm oặt, không cách nào đi lại bình thường, chỉ có thể để người khác đỡ. Hoắc Thù đơn giản liền trực tiếp ôm nàng, một màn này làm nữ ám vệ kia nhìn đến đôi mắt phải trừng thật lớn


Hoắc Thù biết bọn người Ngũ hoàng tử hẳn rất mau sẽ phát hiện Giang Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử mất tích, hai người cũng không có chần chờ, trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói.

Hai người vừa rời khỏi không lâu, đột nhiên liền nghe được nơi xa vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa

Giang Hoàng Hậu cùng nữ ám vệ toàn mặt lộ vẻ kinh hãi, hoảng loạn nhìn về phía tiếng nổ mạnh phát ra

Thật ra thần sắc Hoắc Thù như thường, nàng đã ở qua biên thành, cũng đã thấy dùng hỏa dược cùng thảm cảnh kỵ binh Bắc man chém gϊếŧ trên chiến trường, cho nên tiếng nổ mạnh của hỏa dược cũng không xa lạ.

Nhưng mà, hỏa dược lần này tựa hồ thập phần lợi hại, lợi hại hơn so với cái nàng thấy ở biên thành

Tiếng nổ mạnh qua đi, núi rừng nổi lên lửa lớn.

“Tại sao lại như vậy, bọn họ mang hỏa dược từ nơi nào tới?” Giang Hoàng Hậu không dám tin tưởng.


Hoắc Thù đột nhiên vung một bàn tay ra, trong tay cất giấu một thanh chủy thủ, ném hướng về chỗ góc tối, chỉ nghe được một trận tiếng kêu rên, một người nghiêng ngã lảo đảo bước ra, trên xương bả vai cắm một thanh chủy thủ, máu bắn tung toé.

Trong ánh đèn tối tăm, Hoắc Thù cũng thấy rõ ràng người bị chủy thủ của nàng làm bị thương, là một nữ tử tuổi trẻ, mặc y phục dạ hành, trong tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn tiểu hoàng tử mà nữ ám vệ đang ôm trong lòng ngực, rõ ràng không có ý tốt

Nữ ám vệ kia thấy thế, cũng không đợi nàng đi lại gần, một chân đá tới về phía nàng, gạt nàng ngã trên mặt đất.

Khi Hoắc Thù thấy nữ ám vệ sắp gϊếŧ chết nàng kia, vội nói: “Trước đừng gϊếŧ nàng.”

Nữ ám vệ dừng tay, quay đầu nhìn về phía Giang Hoàng Hậu, thấy Giang Hoàng Hậu nhìn nàng gật đầu, liền ôm tiểu hoàng tử ngủ say thối lui sang một bên.


Hoắc Thù giao Giang Hoàng Hậu cho nữ ám kia vệ đỡ, tiến lại gần nữ tử bị thương kia, rốt cuộc nhận ra nàng là ai, “Thì ra là Ngũ di nương trong phủ Tam hoàng tử, mục đích của ngươi cũng là tiểu hoàng tử?”

Ngũ thị oán độc trừng mắt nàng, câm miệng không nói.

Hoắc Thù thấy thế, biết hiện tại không phải thời điểm tra hỏi, đưa ra một chưởng đập vào gáy nàng, liền ném trên mặt đất.

Khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghe được động tĩnh, lúc vừa mới cảnh giác, liền phát hiện người tới, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vội đi lên đón

Nguyên Võ ôm tiểu chủ tử đi tìm tới nơi này, khi nhìn thấy người ở đây cũng có chút kinh nghi, không nghĩ tới thế tử phu nhân đã thật sự cứu Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử bình an ra ngoài

“Phu nhân, người không có việc gì chứ?” Nguyên Võ lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, rất tốt a.”

Hoắc Thù nói, ôm nhi tử béo, thấy hắn còn ngủ ngon lành, một chút cũng không có bị lăn lộn đêm nay đánh thức, hôn xuống mặt nhỏ béo của hắn, một lần nữa cột hắn vào  ngực, sau đó đi đỡ Giang Hoàng Hậu, kêu Nguyên Võ đi khiêng Ngũ thị kia lên, mấy người vội rời đi, tới nơi nữ ám vệ kia chỉ định

Nữ ám vệ này đối với Tướng Quốc Tự thập phần quen thuộc, dẫn theo bọn họ rẽ trái rẽ phải, né tránh những tăng nhân giả cùng thị vệ tuần tra, đi vào một chỗ sân trống hoang vu không người ở

“Nơi này an toàn chứ?” Hoắc Thù đè thấp âm thanh hỏi.

Nữ ám vệ đáp: “Hiện nay Tướng Quốc Tự nơi nơi đều là kẻ gian, mục tiêu của bọn họ là nương nương cùng tiểu hoàng tử điện hạ, không thể để nương nương cùng tiểu điện hạ rơi vào tay bọn họ, nếu không tiểu điện hạ sẽ gặp nguy hiểm.” Nữ ám vệ nói, nhìn Hoàng Hậu nói tiếp, “Nương nương, ủy khuất cho ngài cùng tiểu điện hạ.”
Giang Hoàng Hậu nhìn vẫn còn trấn định, cho dù đang đào vong, vẫn có khí độ Hoàng Hậu như cũ, nói: “Không ủy khuất, không ủy khuất.”

Nữ ám vệ kia dẫn bọn họ đi đến trước một miệng giếng, nhìn Hoắc Thù nói: “Thế tử phu nhân, đây là một cái giếng cạn, bên dưới giếng có một thông đạo đi ra bên ngoài, bên kia có người Hoàng Thượng an bài tiếp ứng, nô tỳ muốn đưa nương nương cùng tiểu điện hạ ra, làm phiền ngài hỗ trợ.”

Hoắc Thù có chút ngạc nhiên, không ngờ Tướng Quốc Tự còn có loại chỗ không người nào biết này, lập tức vội ứng một tiếng, cùng nữ ám vệ kia cẩn thận đưa Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử đi xuống, đồng thời cũng cho Nguyên Võ ôm A Cửu đi xuống.

Nguyên Võ nghe nữ ám vệ nói thế, liền biết đây là đường lui Hoàng Thượng an bài cho hoàng hậu nương nương cùng tiểu hoàng tử, xem ra hoàng đế vẫn rất coi trọng Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử.
“Nguyên Võ, A Cửu giao cho ngươi, ngươi nhất định phải chăm sóc hắn tốt, mang hắn đi theo cùng nương nương đi.” Hoắc Thù dặn dò nói.

Giang Hoàng Hậu có chút lo lắng nói: “Tố Tố cùng nhau đi thôi, đêm nay trong chùa này không biết còn loạn tới khi nào.”

Hoắc Thù lắc đầu, “Nương nương, con hiện tại không thể đi, bà ngoại con bọn họ còn ở trong chùa, con không yên tâm bọn họ, người vẫn nên cùng tiểu hoàng tử đi trước đi.”

Trong lòng Giang Hoàng Hậu biết nàng lo lắng thân nhân sẽ không rời đi, đành phải dặn dò: “Vậy con phải tự mình cẩn thận một chút, đa số tăng nhân Tướng Quốc Tự đều trúng mê dược, những tên thanh tỉnh chính là giả mạo, nếu con gặp được, không cần tin nhầm bọn họ.”

Hoắc Thù cười đồng ý.

Nguyên Võ ôm tiểu chủ tử trong ngực, muốn nói lại thôi, về sau quyết định vẫn không nói gì
Dù sao hắn đã biết thực lực của thế tử phu nhân, có thể nhẹ nhàng làm trò trước nhiều thị vệ vây quanh như vậy, ẩn vào lén đưa Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử ra ngoài, còn có chuyện gì nàng không thể làm được? Nói không chừng bọn họ ở lại nơi này, ngược lại là trói buộc với nàng

Có thể nói, biểu hiện của Hoắc Thù làm Nguyên Võ nảy sinh một loại cảm giác tín nhiệm mù quáng với nàng, còn tín nhiệm hơn nhiều so với thế tử, cảm thấy trong thiên hạ này không có việc gì nàng không thể làm được

Thế tử phu nhân thật là uy vũ hùng tráng.

Giếng này trên hẹp dưới rộng, khi Hoắc Thù cùng bọn họ xuống đến đáy giếng, phát hiện đáy giếng chứa nhiều người như vậy mà vẫn còn không gian dư thừa

Tiếp theo liền thấy nữ ám vệ kia đông chọc chọc tây gõ gõ, rút ra một khối gạch trên vách tường, tiếp theo mặt tường rung động lên, thực mau liền lộ ra một cửa thông đạo có thể cho một người tiến vào, nàng đưa mấy người đi vào, lại đem rút khối gạch kia ra một lần nữa, liền thấy cửa động kia lại khép lại, vô cùng thần kỳ.
Sau khi tiễn mấy người đi, Hoắc Thù liền chống vách tường nhảy lên, ra khỏi miệng giếng.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Rời khỏi sân, Hoắc Thù nhìn thấy Ngũ thị vừa nãy bị đánh bất tỉnh vẫn còn ở đây, kéo nàng tới một nơi hẻo lánh khác, sau đó đánh thức nàng

Khi Ngũ thị tỉnh táo lại, lạnh đến cả người đổ mồ hôi lạnh, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, sau đó liền cảm giác được một vũ khí lạnh lẽo sắc bén đặt trên cổ.

“Ngươi là người của ai?” Hoắc Thù hỏi.

Ngũ thị cười lạnh một tiếng, trong lòng biết rơi vào tay nàng, chính mình cũng không thể sống được, liền nói: “Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, dong dài nhiều như vậy làm gì?”

“Ai nói ta muốn gϊếŧ ngươi? Sinh mệnh đáng quý như vậy, có thể không gϊếŧ người ta sẽ không gϊếŧ, rốt cuộc ta vẫn là một người tốt hiểu nhân nghĩa trên đời đấy chứ” Hoắc Thù thở dài nói, vẻ mặt trách trời thương dân, "Để ta đoán thử xem, ngươi hẳn không phải là người của Tam hoàng tử, mà là người ẩn núp bên cạnh Tam hoàng tử, nhưng mà Tam hoàng tử hẳn đã biết ngươi là người của bên kia, đúng không?”
Hoắc Thù nói, nhìn chằm chằm vào nàng, phát hiện thần sắc nàng có chút biến hóa, liền khẳng định mình suy đoán đúng

Nàng không biết đêm nay phát sinh chuyện gì, bất quá lúc nãy sau khi nghe được Ngũ hoàng tử đối thoại cùng Phượng Dương quận chúa, đại khái cũng đã đoán ra được một ít.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử cùng mấy hoàng tử có dã tâm cũng không thích đích hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra, bọn họ biết hoàng đế coi trọng tiểu hoàng tử, thậm chí có khả năng sẽ cố ý phong tiểu hoàng tử làm Thái Tử, cho nên mấy người này đều đứng ngồi không yên, muốn trừ bỏ tiểu hoàng tử cái gai trong mắt này. Đáng tiếc ở trong cung, mặc kệ là trên triều hay là hậu cung, hoàng đế cùng Hoàng Hậu bảo hộ tiểu hoàng tử thập phần chu toàn, bọn họ không có cơ hội xuống tay.

Lần này phiên vương vào kinh, mấy hoàng tử bắt tay cùng Trung Nghĩa Vương, hơn nữa còn có Thái Ninh trưởng công chúa cùng Thái Hậu nhập bọn, mấy thế lực liên hợp lại, người liên quan thập phần nhiều, tạo thành một thế lực khổng lồ. Thừa dịp lễ tắm Phật lần này, mấy hoàng tử muốn nhân cơ hội trừ bỏ đích hoàng tử, mà Trung Nghĩa Vương cũng muốn trừ bỏ hoàng đế, phối hợp với nhau nhưng lại đề phòng lẫn nhau, từng người đều có át chủ bài.
Về phía hoàng đế có an bài gì, Hoắc Thù cũng không biết, nhưng hoàng đế có thể cho người bảo hộ Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử chạy ra ngoài, còn để lại một thông đạo bí mật, liền biết bản thân hoàng đế hẳn là cũng có an bài, nói không chừng việc lần này, thật đúng là hoàng đế tương kế tựu kế.

Còn vì sao hoàng đế phải chấp nhận nguy hiểm lấy thân làm mồi như vậy, Hoắc Thù tạm thời còn không rõ lắm.

Vẫn luôn không có nhìn thấy Nhiếp Ngật, Hoắc Thù có thể suy đoán, hiện tại phu quân nhà nàng hẳn là đang bảo hộ bên người hoàng đế, chỉ hy vọng bọn họ đều bình an.

Hoắc Thù thấy uy hiếp Ngũ thị như thế nào cũng không chịu nói, lập tức nhịn không được thở dài một tiếng, lại đánh vào gáy nàng lần nữa, sau đó cởϊ áσ khoác y phục dạ hành trên người nàng ra rồi xé thành từng mảnh, nhanh nhẹn trói nàng lại, ném vào trong bụi hoa bên cạnh, tiếp theo một lần nữa chỉnh trang vũ khí, liền rời khỏi nơi này.
Tiếp theo Hoắc Thù đi một chuyến đến nơi bà ngoại ở, phát hiện bà ngoại cùng đám người Ngũ cữu mẫu cũng trúng khói mê, còn đang hôn mê, nhưng bình an không có việc gì.

Còn An Dương quận chúa thì không thấy, thị vệ chung quanh cũng có rất nhiều tử thương.

Hoắc Thù rùng mình, nàng chân không dừng bước đi đến nơi Vinh Thân Vương phi cùng Ý Ninh trưởng công chúa ở dạo qua một vòng, thực nhanh liền phát hiện, những nữ quyến huân quý đó trúng khói mê đều nằm trong phòng rất bình thường, không chịu thương tổn, chỉ là có rất nhiều nữ quyến tông thất lại không thấy.

Nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi của Phượng Dương quận chúa cùng Ngũ hoàng tử, Hoắc Thù liền hiểu ý đồ của Trung Nghĩa Vương, bọn họ muốn khống chế tông thất.

Lập tức Hoắc Thù cũng không hề trì hoãn, đi đến đại điện Tướng Quốc Tự
Càng đi đến gần điện, liền gặp được càng nhiều tăng nhân, đồng thời tăng nhân hôn mê ngã trên mặt đất cũng không ít.

Hoắc Thù hiện tại đã biết, những tăng nhân hôn mê đó đều là tăng nhân Tướng Quốc Tự, mà tăng nhân còn tỉnh, đại đa số là tăng nhân giả, bất quá cũng có vài tăng nhân thật

Hoắc Thù một đường đi một đường giải quyết những tăng nhân tuần tra đó, có thể đánh đều đánh ngất rồi trói lại, không có biện pháp, đành phải gϊếŧ. Tuy rằng ở Phật môn sát sinh không tốt, vi phạm lẽ trời, nhưng nghĩ đến nếu không gϊếŧ bọn họ, sẽ có người vô tội tử vong, nói không chừng đợi chút nữa những nữ quyến huân quý hôn mê trong viện kia cũng phải gặp tai ương, Hoắc Thù đành phải hạ ngoan tâm.

Núi rừng nơi xa thế lửa càng lúc càng lớn, lửa lớn thiêu hồng nửa không gian, không chỉ có như thế, những nơi khác cũng lục tục có tiếng nổ mạnh vang lên, những nơi chôn hỏa dược không ngừng vang lên tiếng nổ, làm Hoắc Thù có chút bất an.
Trung Nghĩa Vương lần này thật đúng là danh tác, ngay cả hỏa dược lợi hại như vậy đều có thể lấy ra được

Hơn nữa có thể gạt quân phòng vệ kinh thành mai phục nhiều hỏa dược như vậy, nếu nói không có ai trợ giúp, nàng căn bản không tin, Hoắc Thù không khỏi nghĩ đến mấy hoàng tử kia, nếu là như thế, bọn họ cho dù chết cũng không đủ tội

Chỉ cần có thể bình an vượt qua đêm nay, hoàng đế bình an trở về, những hoàng tử đó liền không đáng để lo, nói không chừng còn có thể diệt trừ uy hiếp cho tiểu hoàng tử

Khi sắp đến đại điện, Hoắc Thù đột nhiên phát hiện chung quanh có người, sắp phóng roi qua, liền nghe được một âm thanh xa lạ, “Là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân sao? Ta là Giang Vọng, Thừa Ân Hầu phủ thế tử.”

Trong nháy mắt Hoắc Thù thu hồi roi lại

Nàng lắc mình vào trong bóng đêm, nhờ bóng đêm yểm hộ, đoản kiếm trong tay đặt trên cổ người nọ
Người nọ mặc một thân y phục dạ hành, ánh sáng chung quanh tối tăm, thấy không rõ bộ dáng lắm

Giang Vọng toát ra mồ hôi lạnh, giơ đôi tay lên, hạ giọng nói: “Trong túi ta có lệnh bài của Hoàng Thượng.”

Hoắc Thù lập tức không khách khí duỗi tay ra sờ, cũng mặc kệ đây có phải nam nhân hay không

Giang Vọng trầm mặc, trong lòng có chút rối rắm, Nhiếp Thế Cẩn sao cưới phải nữ nhân này vậy? Trên thực tế, lúc nãy hắn nhìn thấy Hoắc Thù dứt khoát lưu loát đánh những tăng nhân bất tỉnh trói lại kéo đi, liền khiếp sợ đến nói không ra lời, loại nữ nhân này, lần đầu tiên hắn thấy được trong đời, thật đúng là rất chấn động.

Khẩu vị Nhiếp Thế Cẩn kia thật là kỳ quái, dám cưới loại nữ nhân cường hãn không thua nam nhân này

Sau khi Hoắc Thù xác nhận thân phận của hắn, không có gì gọi là thành ý nói: “Giang thế tử, thật là thực xin lỗi a, loại thời điểm phi thường này, cảnh giác chút cũng không sai, mong ngươi đừng so đo với một nữ nhân như ta.”
Khóe miệng Giang Vọng hơi trệ, quyết định làm lơ lời nàng nói, hỏi: “Ngươi từ đâu lại đây? Hoàng hậu nương nương cùng tiểu hoàng tử còn tốt không?”

Hoắc Thù liếc hắn một cái, “Ta không biết, khi ta đến sân nương nương, phát hiện bên kia đã không còn ai, nương nương cùng tiểu hoàng tử đều không thấy bóng dáng.”

Giang Vọng sau khi nghe xong, đầu tiên là nôn nóng, nhưng rất nhanh đã trấn định lại

Trong bóng đêm, Hoắc Thù cảm giác được cảm xúc hắn biến hóa, trong lòng có cân nhắc.

“Tình huống bên này thế nào?” Lúc này đến lượt Hoắc Thù dò hỏi, “Tứ công chúa, An Dương quận chúa cùng Ý Ninh trưởng công chúa các nàng đều ở bên này phải không?”

Giang Vọng gật đầu, “Phượng Dương quận chúa cho người đưa các nàng vào đại điện bên này, trong điện còn có vài tăng nhân có võ công cao cường. An Dương……” Nói đến An Dương quận chúa, tiéng Giang Vọng có vài phần khàn khàn, “Nàng hiện tại còn khỏe, nhưng đợi chút nữa nếu tình huống bên kia có biến, chỉ sợ Phượng Dương quận chúa sẽ ra tay với các nàng”
Giang Vọng nói có vài phần hàm hồ, cũng không có nói rõ tình huống bên kia có biến là ý gì

Hoắc Thù biết hẳn là bên phía hoàng đế, nàng là người yêu mệnh, cũng không muốn đi tìm hiểu ngọn nguồn, lại dò hỏi chung quanh có bao nhiêu người, bọn họ có kế hoạch gì linh tinh, sau khi Giang Vọng nhất nhất trả lời, Hoắc Thù trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói: “Ta đi vào trước nhìn thử, các ngươi ở bên ngoài tiếp ứng, nếu có gì ngoài ý muốn, kịp thời tiến vào cứu viện.”

Giang Vọng chần chờ nhìn nàng, tuy rằng lúc trước đã thấy nàng ra tay với các tăng nhân giả, nhưng vẫn cảm thấy nàng bất quá chỉ là một nữ tử, có thể lợi hại được đến đâu, nếu rút dây động rừng, không thể cứu được người trong điện ra, vậy mất nhiều hơn được.

Hoắc Thù không đợi hắn trả lời, đột nhiên đứng dậy, roi trong tay vung ra, kéo lấy cành cây đại thụ bên cạnh, thân thể liền bay lên, nằm sấp trên cây, hợp thành một thể cùng lá cây kia
Giang Vọng đang kinh ngạc, liền nghe được cách đó không xa truyền đến động tĩnh, thực nhanh liền nhìn thấy Phượng Dương quận chúa được một đám thị vệ bảo hộ vội vội vàng vàng đi tới nơi này, lập tức liền hiểu dụng ý của Hoắc Thù

Giang Vọng vội ra dấu cho các đại nội thị vệ ẩn núp chung quanh

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Phượng Dương quận chúa thần sắc ngưng trọng, bởi vì Giang Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử mất tích, làm tâm tình nàng không tốt, mắt phượng mang sát khí, sau khi tách Ngũ hoàng tử ra, liền vội vội vàng vàng chạy tới nơi này

Phượng Dương quận chúa có chút thất thần, không chú ý tới dị động chung quanh, ngay khi cảm giác được khác thường, cổ đã bị một vật lạnh băng kề sát, tách nàng ra khỏi các thị vệ vây quanh, đồng thời trong bóng đêm cũng nhảy ra một số đại nội thị vệ, chế trụ thị vệ bên người nàng
“Quận chúa, đắc tội rồi.” Một đạo âm thanh thanh thúy sâu kín vang lên bên tay nàng

Đôi tay Phượng Dương quận chúa  bắt lấy vật đang đặt trên cổ nàng, bực bội quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt điệt lệ vô song, dưới ánh đèn mông lung, đẹp đến kinh người, giống như tiên tử dưới ánh trăng, làm nàng nhịn không được ngơ ngẩn.

Gương mặt này, thật sự rất giống thiếu niên kia, thiếu niên làm nàng nhớ thương mấy năm nhưng vẫn nhớ mãi không quên

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

nhamy111: ta nói chết tới nơi rồi mà còn mê chai hà 😤😤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK