Trăng lạnh sao hàn, gió bàn bạt thổi qua cánh đồng bao la trên thảo nguyên bát ngát, trong bóng đêm thỉnh thoảng vang lên tiếng sói tru vang cao
Lửa trại sáng lên trong rừng sâu âm u, trong mớ củi đốt lấy lửa ngẫu nhiên vang lên tiếng tí tách làm cho khắp nơi càng mang thêm vẻ u tĩnh, ánh lửa cam hồng nhảy múa trên gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên, cặp mắt phượng u mỹ không gợn sóng
Đột nhiên trong bóng đêm vang lên âm thanh đạp vụn rất nhỏ, thực nhanh liền có tùy tùng đi tới, bẩm báo với thiếu niên đang ngồi trước lửa trại: "Thế tử, có tin tức"
Nhiếp Ngật nghe thuộc hạ bẩm báo, khi biết được có mấy đám người đang chú ý đến hành tung của hắn, thần sắc hắn lạnh lùng, cho đến khi nghe nói trong số này có người của Ngu gia Bình Nam thành, thần sắc hắn mới có vài phần khác thường
Nguyên Võ bưng canh đã được làm nóng đến, nhịn không được trộm liếc mắt nhìn chủ tử
Lần này hắn theo chủ tử đến Tây Bắc làm việc, sự tình cũng không quá thuận lợi, lần trước gặp tập kích tại Nhạn Thành, tuy chứng cứ đều chỉ về phía Bắc Địch, nhưng thủ đoạn sử dụng không giống người Bắc Địch hay dùng. Tuy rằng chủ tử không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng rõ ràng không cao hứng, có lẽ lần này đến Tây Bắc thu hoạch duy nhất chính là, không biết như thế nào chủ tử lại đối với vị biểu tiểu thư Ngu gia tại Bình Nam thành vô cùng hứng thú, đối với chuyện của nàng rất là để ý
Một nam nhân cứ như vậy để ý một nữ nhân chưa xuất giá, thậm chí ngọc bội tùy thân cũng mạnh mẽ trao tặng, còn cái gì mà không rõ nữa? Thiếu niên động tâm, dung mạo vị biểu tiểu thư Ngu gia xinh đẹp thoát tục, yểu điệu thục nữ, lại từng ra tay tương trợ, có nhân có nghĩa, chủ tử coi trọng cũng không có gì kì lạ
Tuy nghĩ như vậy nhưng Nguyên Võ cũng không có biện pháp đoán được suy nghĩ trong lòng chủ tử, hắn vui giận đều không hiện ra mặt, thật không có cách nào nghiền ngẫm rõ, tuy bọn họ từ nhỏ đã theo hầu hạ bên người hắn cũng không hiểu được
Cho nên rốt cuộc chủ tử đối với vị Hoắc thất cô nương kia là loại tâm tư gì, hắn cũng không dám chắc
"Nhạn Thành bên kia ra sao rồi?"
"Ngoại trừ Tô thành chủ có chút ít ngoại thương ra thì cũng không có gì đáng kể"
Nhiếp Ngật híp mắt nhìn bầu trời u ám, sau một lúc lâu mới nói với tên tùy tùng đang khom lưng chờ phân phó: "Cho người để ý Nhạn thành, nếu có dị động, trực tiếp động thủ"
Tùy tùng kia lên tiếng, lặng yên không tiếng động lui xuống, thực nhanh trong bóng đêm liền nghe âm thanh xé gió mà đi.
Nguyên Võ đi tới, đưa chén canh nóng qua, nói: "Chủ tử, trước uống canh làm ấm cơ thể"
Nhiếp Ngật nhận canh đưa lên miệng uống, canh nấm dại tươi ngon ấm một đường xuống bụng
Hắn vừa uống canh vừa ngắm trời đêm Tây Bắc, trầm tư bên ánh lửa, phảng phất như đắm chìm trong hồi ức nào đó
Nguyên Võ cùng Hỗ Hưng đứng an tĩnh một bên, không dám quấy rầy hắn trầm tư
"Ngày mai hồi kinh" Nhiếp Ngật đột nhiên nói
Nghe được lời này Nguyên Võ sửng sốt, đáp lời dạ
********
Tháng 6 nóng bức qua đi, chẳng mấy chốc đã đến Tết Khất Xảo
Từ khi bước vào tháng 7, Hoắc Thù cùng Ngu Thiến bắt đầu đếm ngón tay tính thời gian, cuối cùng Tết Khất Xảo cũng đã tới
Bởi vì mỗi năm trước sau Tết Khất Xảo mấy ngày, các nàng không cần đến Nam Hiên trai học hành, có thể chơi đùa hết mình, thậm chí còn có thể đi tham gia ngày Tết Khất Xảo mỗi năm đều có tại Bình Nam thành, xâu kim cầu Chức Nữ ban cho khéo tay thuê thùa, mạng nhện giăng đoán điều ước linh ứng, toàn bộ Bình Nam thành sẽ trở nên cực kỳ náo nhiệt
Đầu tháng 7, Ngu nhị lão gia phong trần trở về từ biên thành, cùng hắn trở về còn có đích trưởng tử của đại phòng Ngu Tòng Võ, cũng là đích trưởng tôn Ngu gia trong lứa cháu này
Ngu lão phu nhân ngồi trên giường La Hán vạn tự sơn đen tại gian Tây không ngừng đảo đầu, vui sướng nhìn nhi tử cùng trưởng tôn, cao hứng nói: "Lão đại, lão tứ tốt chứ? Bọn Nhị lang đâu rồi?"
Nhu nhị lão gia cười nói, "Nhọc mẫu thân quan tâm, đại ca cùng bọn tứ đệ đều ổn, mấy đứa Nhị lang cũng không tồi"
Sau khi quan tâm sự tình của con cháu tại biên thành, Ngu lão phu nhân lúc này mới hỏi con trai thứ hai cùng trưởng tôn sao đột nhiên trở về, có phải do phát sinh sự tình gì không
"Nương, lần trước Nhạn Thành bị tập kích, đã chết không ít tướng sĩ cùng bá tánh". Thanh âm Ngu nhị lão gia có hơi trầm trọng, "Lúc trước nghe nói Nhạn Thành được Tô Mậu thủ thành rất ổn, nên ngoại thành bị tập kích là chuyện rất cổ quái, bên ngoài đồn thổi là do người Bắc Địch làm, nhưng bọn con lại chưa nghe thấy người Bắc Địch xuất hiện tại vùng kia. Đại ca suy đoán, khả năng việc này có liên quan đến vụ án ngựa chết tại trại ngựa Tây Bắc, chỉ sợ không quá mấy ngày nữa, thánh chỉ trong cung sẽ tới đây"
Trong lòng Ngu lão phu nhân hơi khẩn trương, như suy tư được gì nói: "Người trông giữ là do Vệ Quốc Công thế tử phái đi?"
Mùa xuân vừa rồi trại nuôi ngựa Tây Bắc xảy ra chuyện, đã chết đến mấy vạn con ngựa. Vì tổn thất quá lớn nên hoàng đế nổi trận lôi đình, phái riêng người đến đây đặc biệt điều tra, tra tới tra lui cuối cùng sau khi đẩy mấy người râu ria ra gánh tội, liền không giải quyết được gì. Nguyên tưởng sự việc cứ như vậy mà kết thúc, không ngờ Vệ Quốc Công thế tử lại tới, làm người ta không thể không hoài nghi hắn có phải do hoàng đế phái đến đây hay không, việc này làm cho tâm người cả vùng Tây Bắc căng thẳng
Nhị lão gia gật đầu nói: "Đại ca cũng suy đoán như vậy. Bất quá Vệ Quốc Công thế tử sau khi đến Tây Bắc lại tung hỏa mù, hẳn là còn việc khác ở phía sau. Chúng con còn nhận được tin tức có vài nhóm người đang lần theo dấu vết của Vệ Quốc Công thế tử, Vệ Quốc Công thế tử cũng nắm được thông tin, hẳn là cũng biết nhà chúng ta có trong số đó" Nói tới đây, Ngu nhị lão gia nhíu mày
Bọn họ cũng không muốn bị Vệ Quốc Công thế tử hiểu lầm để tránh những phiền toái không cần thiết xảy ra sau này, chỉ là đột nhiên hắn đến Tây Bắc, làm cho người ta không thể không để ý, không thể không nhìn chằm chằm vào hắn
Ngu lão phu nhân sau khi kinh ngạc, nhanh chóng trấn định lại nói: "Hẳn là không có việc gì, lần trước Vệ Quốc Công thế tử tự mình đến bái phỏng đã cho Nhu gia mặt mũi rồi, chỉ cần Ngu gia tận tâm lo tốt bổn phần của mình, không dính dáng vào các sự tình đó, Vệ Quốc Công thế tử cũng không làm khó dễ chúng ta. Việc này dừng ở đây, không dò xét thêm, hết thảy đều không liên quan đến chúng ta"
Ngu nhị lão gia đáp ứng
Nghĩ nghĩ, Ngu lão phu nhân lại dặm dò thêm vài câu, trong lòng lại nghĩ không biết việc Nhạn Thành bị tập kích có liên quan gì đến án ngựa chết tại trại nuôi ngựa Tây Bắc hay không
********
Khó được ngày nhi tử cùng trưởng tôn trở về, Ngu lão phu nhân đãi gia yến tại Tùng Đào Viện, tụ tập các con cháu bên dưới lại ăn cơm đoàn viên
Hài tử nhị phòng thấy phụ thân trở về đều vô cùng cao hứng
Ngu nhị lão gia nhìn trên dưới hài tử cùng các cháu trai một lần, chờ đến khi cháu ngoại gái xuất hiện, đứng chung một chỗ cùng khuê nữ Ngu Giai, xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ, đều đã là đại cô nương rồi, trong lòng không khỏi buồn bã
"Nhị cữu cữu lần này ở nhà lâu một chút đi, gần đến lễ cập kê của biểu tỷ rồi" Hoắc Thù cười hì hì nói
Ngu Giai hơi đỏ mặt, sau khi qua lễ cập kê nàng liền phải được làm mai, đây là sự tình theo lẽ thường
Ngu nhị lão gia cười nói: "Đa tạ Tố Tố nhắc nhở, cậu cũng đúng trở về vì việc này"
Lần này trở về không những chủ trì lễ cập kê cho nữ nhi, mà còn phải chọn cho nàng vị hôn phú tốt. Ngu gia bọn họ ít khuê nữ, không thể không cẩn thận chọn lựa một phen
"Cha~~" Ngu Giai cảm động nhìn phụ thân, sau đó ngượng ngùng đỏ mặt
Buổi tối khi phu thê Ngu nhị lão gia đi ngủ, nói về hôn sự của nữ nhi, khó tránh khỏi nói đến cháu ngoại gái sang năm đến cập kê
Chái ngoại gái này từ nhỏ đã được ôm đến Ngu gia nuôi, bọn họ cũng coi như nhìn nàng lớn lên, xem nàng không khác gì khuê nữ ruột, đặc biệt khi nàng còn nhỏ đã có thiên phú tập võ, các nhi lang Ngu gia đều không thể so với nàng, các lão gia Ngu gia đều thấy cái mình yêu thích liền không buông, tuy rằng tiếc nuối nàng không phải nam nhi, nhưng bởi vì yêu tài năng nên dốc lòng dạy dỗ, cảm tình tự nhiên không bình thường
"Mẫu thân bên kia có tính toán gì không?" Ngu nhị lão gia vuốt cằm đã lâu chưa cạo râu nói: "Phòng chúng ta có Thất Lang, Thập Tam Lang đều rất thích hợp, Thất Lang tuy tuổi hơi lớn nhưng nam nhi lớn tuổi mới hiểu được cách thương người khác. Bằng không còn có Thập Tam Lang, tình cảm của hai đứa nó tốt từ nhỏ, cũng rất thích hợp"
Ngu nhị phu nhân cười như không cười nhìn hắn, khi trượng phu nghi hoặc nhìn qua, nàng mới đem ý tứ nhi tử cùng các cháu trai nói lần trước nói qua với hắn, Ngu nhị lão gia nghe xong dở khóc dở cười.
"Đám hỗn tiểu tử này! Huynh đệ bọn nó có thể lớn lên xinh đẹp như hoa vậy à? Đúng là bọn không có mắt nhìn!" Ngu nhị lão gia cười mắng, trong lòng không khỏi tiếc nuối, sau khi tiếc nuối qua đi lại nghĩ đến Hoắc gia.
Cháu ngoại gái tuy lớn lên ở Ngu gia, nhưng vẫn là con cháu Hoắc gia, trưởng bối Hoắc gia vẫn còn đó, hôn sự của nàng không thể thiếu phải bàn bạc với bên kia, nếu hai bên không đồng ý kiến, đến lúc đó sẽ thật phiền toái. Đương nhiên, Hoắc Thù lớn lên tại Ngu gia, bọn họ cũng không sợ Hoắc gia không thông qua ý kiến của bọn họ mà tùy tiện định hôn sự cho Hoắc Thù
Đối với hôn sự của Hoắc Thù, thế nào cũng phải làm cho Hoắc gia đồng ý để Ngu gia bọn họ chọn lựa mới tốt.
Đang lúc Ngu nhị lão gia còn suy nghĩ phải làm thế nào, qua mấy ngày sau, không ngờ được Hoắc gia tại thời điểm không cần qua lại trong năm lại phái người đến, hơn nữa còn mang theo tin tức không tốt
Hoắc lão thái gia bệnh tình nguy kịch!
Danh Sách Chương: