Trong ảnh Rowena lạnh nhạt gật đầu: “Đúng thế, để phòng ngừa người kế nhiệm Hogwarts lạm dụng độc đại phá hỏng trật tự nên có, vì thế khế ước mình đã ký kết rất nghiêm khắc.”
“Nhưng hình như hiệu trưởng hiện tại của chúng ta sắp chạm tới khế ước rồi.” Helga bên cạnh bình thản xen vô một câu.
“Dumbledore chết tiệt!” Salazar và Rowena gần như đồng thanh.
Hiện tại Rowena rất ghét Dumbledore, trong mắt cô Dumbledore đã phá hỏng trật tự Hogwarts do một tay cô tạo ra. Ngôi trường giờ như chiếc xe ngựa đi trên vách núi, nếu cô không phải là một bức ảnh không có quyền lực gì thì chắc chắn cô sẽ bãi miễn Dumbledore từ lâu rồi.
Còn Salazar lại nghĩ hai tên khinh thị Severus chính là do lỗi của Dumbledore, vì thế cụ ta đáng chết. Bản thân y cũng đáng chết luôn, vì y không thể nào trả thù thay Severus, thế thì sao y mới có thể đốn gục trái tim Severus chứ?
Vì bất lực, Salazar tức giận không biết trút đâu đành đấm vào tường, vì không bảo vệ tay nên dòng máu chảy dọc theo tường, thấm vào bên trong, và sự phẫn nộ của nhà sáng lập cũng được truyền tới Hogwarts.
Cùng lúc đó, Dumbledore đang ở phòng hiệu trưởng thưởng thức bánh kẹo bỗng nhiên cảm thấy trường rung chấn, cụ nhíu chặt mày. Snape đang phần phật vạt áo trên hành lang cũng chợt cảm thấy điều gì đó mà đứng khựng lại, khiến các động vật nhỏ chung quanh càng dán chặt vào tường. Đồng thời một con rồng đang ngủ say nào đó hơi hơi mở mắt rồi lại ngủ ngon.
Một chỗ sâu trong lòng đất khác, con Tử Xà đang quấn quanh ngủ say cũng mở mắt, nhảy dựng lên đầy bất ngờ: [Chủ nhân Salazar về rồi, Herpo phải chuyển nhà, phải chạy trốn, không thể để ngài ấy tóm được.]
Rowena và Helga đã là ảnh cũng cảm nhận được nỗi căm phẫn ấy.
“Rowena, vậy có cách nào lọt khế ước để Salazar dạy dỗ hai người kia trút giận không nhỉ?”
Rowena không cần suy nghĩ đưa ra câu trả lời: “Chỉ cần không làm hại cơ thể và mạng sống họ là được.” Một người thông minh như cô sao không giữ lại chút kẽ hở nào chứ.
Salazar chìm trong căm giận nghe thế, rồi gọi gia tinh trưởng phòng bếp tới.
Bạn thủ lĩnh gia tinh này nghe được triệu tập đã xuất hiện trước mặt Salazar, nó sùng kính nhìn chằm chằm Salazar, chúng nó đã sớm nhận ra sự trở lại của chủ nhân lâu đài, đang chờ đợi triệu tập trong mòn mỏi.
“Bắt đầu từ hôm nay, không được cung cấp bất cứ phục vụ nào cho Sirius và Remus Lupin.” Salazar ra lệnh rất đơn giản, nhưng chỉ một câu nói ấy đã khiến nhóm Sirius không còn được ăn cơm và phục vụ gì tại trường. Hơn nữa Salazar cũng từ chối Sirius là một Black. Phineas Black là gia chủ đầu tiên cũng mang thái độ giống thầy giáo mình, từ nay về sau Sirius chỉ có thể là Sirius chứ không phải là Sirius Black. Anh không có quyền lợi kế thừa gia tộc Black, dù là con cháu tương lai cũng không thể.
“Vâng thưa đại nhân tôn kính.” Thủ lĩnh gia tinh cúi đầu thật sâu lại biến mất.
Tuy nhiên Salazar còn chưa kết thúc: “Từ nay trở đi, tất cả ký túc xá của nhân viên trong trường sẽ không cho Sirius và Remus Lupin cư trú, với danh nghĩa Salazar Slytherin ta.”
Nhìn bóng dáng Salazar rời đi, Helga cảm thán: “Không ngờ Salazar lại trả thù xảo quyệt thế, mình nghĩ hai người kia sẽ là hai giáo sư đầu tiên phải ở lều mất.”
“Trong lời Salazar cũng có chỗ hổng, tớ tin Dumbledore sẽ nhanh chóng nhận ra thôi.” Rowena nhìn phản ứng của Helga khi nghe thấy tên Dumbledore. Cô nào biết Helga cũng ghét Dumbledore, nhưng ngoài lý do cụ gây hỗn loạn cho giảng dạy thì còn một nguyên nhân riêng tư khác. Một cháu chắt của Helga đã được gả vào nhà Grindelwald nước Đức, nói cách khác một vị Chúa tể Hắc ám vì Dumbledore mà đang ngồi trong tù chính là con cháu của Helga.
“Có lẽ tớ sẽ đi gặp Dumbledore trước.” Rowena cắt ngang lời nguyền rủa của Helga với Dumbledore.
“Với thân phận Ravenclaw?” Helga trừng mắt.
“Tớ chỉ là người phụ nữ đã kết hôn thôi.” Rowena mỉm cười thần bí, vị kỵ sĩ tóc vàng nào đó đang ở trong phòng giáo sư độc dược chào hỏi vị đồng nghiệp trầm mặc không khỏi rùng mình.
Theo lời lan truyền về hình tượng Snape trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, hai vị giáo sư nổi bật lại không thể nhận được bất cứ dịch vụ nào từ gia tinh trường, thậm chí còn không thể vào được phòng ngủ, cánh cửa phòng họ không mở ra.
Vô số các bức ảnh cùng hồn ma đều tập trung bên ngoài phòng nhìn Lupin vắt óc, Sirius điên cuồng mắng chửi, tất cả cười haha.
Rốt cuộc Dumbledore cũng chạy tới sau khi Sirius đã phá hỏng bức tranh sơn dầu của chàng canh cửa, cụ dẫn cả hai tới phòng hiệu trưởng. Sau khi hỏi họ về mọi chuyện, Dumbledore lại gọi tới gia tinh trưởng phòng bếp, và biết được cái gọi là mệnh lệnh trực tiếp của Hogwarts.
Dumbledore rất nhanh trí, cụ tìm ra được kẽ hở từ khế ước, sắp xếp hai người Sirius tới phòng sinh hoạt nhà Gryffindor nghỉ tạm. Dù sao mệnh lệnh chỉ nói là khoá các ký túc xá nhân viên chứ không nói tất cả các phòng, vì thế họ vẫn có một nơi để sống. Còn việc gia tinh từ chối phục vụ thì Dumbledore còn chưa nghĩ ra cách nào giải quyết, nên họ chỉ đành tự nghĩ cách kiếm ăn.
Sau khi họ đi, Dumbledore yên lặng trầm tư, mệnh lệnh trực tiếp từ Hogwarts, chứng minh ngôi trường có ý thức của riêng nó, không biết sẽ ảnh hưởng thế nào tới kế hoạch của cụ đây.
Salazar trả thù rất chung chung, còn Gres thì trả thù dứt khoát trúng mục tiêu.
Vài ngày sau, Gres đang sôi nổi đi trên cầu thang lên tầng tám. Vì Draco và Hugo vẫn luôn bám sát nên cô bé không thể trở về chốn cũ được. Hôm nay Draco là Tầm thủ mới của nhà Slytherin đi tham gia tập huấn đội bóng, còn Hugo thì ở phòng ngủ nghiên cứu độc dược, từ khi giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ra vẻ khinh thường Snape, Hugo vẫn luôn muốn trả thù để trút giận thay ba. Vì thế hiếm hoi lắm Gres mới lẻ loi một mình.
Gres chớp đôi mắt to nhìn xung quanh. Bẫy trên các cầu thang đều do cô tự thiết kế, vách tường kia có ẩn một cánh cửa, và cả… nơi nơi đều có dấu viết Godric, nhưng giờ cô bé lại là Gres Prince.
Đang lúc cảm thán cảnh còn người mất, một giọng nam vang lên: “Xin chào trò Prince.”
Gres vội vàng nín thương xuân bi thu, ngẩng đầu thấy Lupin đang hiền lành nhìn mình. Anh ta có vẻ ngoài thân thiện, thật sự rất giống Dumbledore. Cô bé lại nhớ tới tư liệu mình từng đọc, nếu gia thế Lupin tốt hơn, bản thân anh ta cũng không có một thân phận đáng xấu hổ thì chắc chắn anh ta sẽ phù hợp trở thành người thừa kế Dumbledore hơn James Potter đã chết kia nhiều. Tuy nhiên vẻ ngoài thật sự quá hoàn hảo, nếu không cẩn thận quan sát thì ai cũng không thể tưởng anh ta là một người sói.
Kiếp trước Gres là một Gryffindor lỗi lạc, giờ lại sinh ra trong một gia đình Slytherin coi trọng người thân, cả hai kiếp cô đều không thích Lupin. Không chỉ riêng ngàn năm trước người sói đã tạo ra bao rắc rối cho giới phù thuỷ, đến giờ cô cũng tuyệt đối tin chắc vị giáo sư này phải có ba mình giúp mới có thể bình an giảng dạy qua trăng tròn. Thế nhưng gã không biết cảm ơn, mà thừa cơ qua tay học trò hạ thấp ba, tuyệt đối không thể tha thứ.
“Con chào giáo sư Lupin, rốt cuộc tìm thấy thầy rồi.” Nghĩ thế Gres nở nụ cười suýt nữa làm mù mắt Lupin chào hỏi.
“Thầy giúp gì được trò nào?” Có thể được một học trò mang họ Prince có thiện cảm Lupin thấy rất thành tựu, tuy thời đi học anh đã có thể diện hơn Snape nhưng anh luôn có một sự tự ti phức tạp. Thậm chí Lupin còn ghen tị Snape có thể độc mồm độc miệng, vì anh ta xấu hổ với thân phận thực sự mà chẳng dám cười to, không thể toả sáng chỉ đành làm cái đuôi nhỏ theo James và Sirius.
“Con có ít vấn đề không hiểu về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ạ…” Gres hơi ngại ngùng.
Lupin càng kiên nhẫn nhìn chăm chú cô bé.
“Là thế này thưa giáo sư,” Cuối cùng do dự mãi Gres mới hỏi, “Chỉ có vài cách giết người sói như trên sách thôi ạ? Chẳng lẽ không có các biện pháp khác, thí dụ như con có thể dùng kiếm bổ vào đầu người sói này, như hắt độc dược ăn mòn vào họ này, con nghĩ kể cả móng vuốt và răng nanh người sói cũng không trụ được đâu. Và cả các người sói sống xen kẽ phù thuỷ, chúng ta có thể giả vờ như không biết họ rồi cho họ đồ ăn giả, ví dụ như kẹo…”
Gres kể lể một thôi một hồi, mỗi cách được đưa ra sắc mặt Lupin lại khó coi hơn một chút, cuối cùng không chịu đựng được nữa anh ngắt lời: “Trò Prince, thầy chợt nhớ ra thầy bận phải đi trước, lần sau nói chuyện cùng trò nhé.” Rồi anh quay đầu đi ngay, cứ họ Prince không cần biết bé hay lớn đều là ác mộng cả.
“Nhưng con còn chưa mời thầy ăn kẹo mà.” Gres nói to, khiến Lupin càng chạy nhanh. Sau khi Lupin khuất bóng, Gres mới tiếc nuối: “Quên không nói kẹo này không phải kẹo ăn mòn cho người sói rồi.” và cô bé nhét kẹo vào miệng.
Gres huýt sáo đi dạo một hồi trên tầng tám, nghĩ các Gryffindor hẳn đang về nên mới không nỡ rời đi. Sau đó rất tình cờ, Gres đụng phải Ron đang được Harry và Hermione nâng về.