“Cô bé đáng yêu, cháu muốn mua cái gì?” Ông chủ dùng nụ cười sáng lạn hơn so với thường ngày nhìn cô bé đáng yêu hỏi.
Cô bé sao? Cặp mày tinh tế của Bert chợt nhăn lại, hiện tại cậu ghét một là người ta hỏi tuổi của cậu, hai là bị người khác nhìn thành con gái, tất nhiên cậu ghét nhất vẫn là kẻ cùng cậu tranh giành sự quan tâm của ba, Carey đểu. Thế nhưng Malfoy nhỏ ranh mãnh biết giờ không phải lúc tức giận, chỉ thấy cậu cười ngọt ngào, “Chú ơi, Bert muốn cái dây cột tóc kia.” Cậu chỉ ngón tay múp míp về phía cái dây cột tóc màu đen mình nhìn trúng, “Chú bán dây cột tóc rất đẹp, ba Bert buộc lên sẽ hợp lắm.”
Vốn đứa nhỏ rất xinh đẹp còn cười đáng yêu như thế, giọng nói lại còn êm tai nữa, lòng chủ quán hơi rung lên, ông cười ha ha, “Thật sự là đứa nhỏ hiếu thuận, chú sẽ bán cho cháu với giá thấp nhất nhé.” Quả nhiên ông nói ra một cái giá rất thấp.
Bert đưa tay với vào trong ngực, cậu có một túi không gian, nơi đó chứa những thứ cha mẹ để lại do Snape thu lấy giúp cậu. Ban đầu ở trong rừng rậm Bert không hiểu tiền là cái gì, nhưng trong mấy ngày từ Snape dẫn cậu rời khỏi rừng rậm, cậu biết ở thế giới con người mua đồ cần phải có thứ gọi là tiền. Cha mẹ của Bert không để lại tiền cho cậu, nhưng có để lại một ít châu báu trang sức, Bert biết những châu báu này có thể dùng thay tiền.
Chủ quán nhìn đứa bé thò tay trong ngực sờ soạng nửa ngày còn không lấy ra đồ vật gì, nhìn đứa bé này đáng yêu ông định tặng dây cột tóc cho cậu, dù sao cái dây cột tóc đó cũng không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng ông không nghĩ tới đứa bé có thể lấy ra một cái nhẫn khảm ngọc.
Chủ quán nhìn cái nhẫn kia ngây người… Chỉ cần cái nhẫn này đã đủ cho cả nhà ông sống vài năm, chưa kể mặt trên nó còn có một viên ngọc… Ông chủ quán là một người buôn bán khá thành thật, ông không tham lam chiếm dụng cái nhẫn vì thấy Bert nhỏ tuổi, “Cô bé, cái nhẫn của cháu dư sức mua hết toàn bộ đồ trên sạp của chú, hơn nữa chú cũng không có tiền thừa trả cháu, dây cột tóc này tặng cho cháu đấy!”
“Cám ơn chú, chú thật sự là người tốt.” Bert lại tặng thêm một nụ cười thật tươi, có thể không mất tiền đương nhiên là tốt rồi, nếu không phải vì muốn mua dây cột tóc tặng ba, cậu rất tiếc khi lấy ra nhẫn vàng ra nha, bởi vì cậu thích nhất trang sức vàng bạc, châu báu sáng lấp lánh.
Bert cẩn thận cất dây cột tóc vào túi không gian trước ngực, vui vẻ nhảy nhót đi dạo khắp chợ, trong lòng tưởng tượng bộ dáng ba cậu buộc dây cột tóc này, ba của Bert Malfoy chắc chắn sẽ xinh đẹp nhất.
Bởi vì không tập trung đi đường, cậu lập tức đụng trúng người, may là Bert không bị ngã sấp xuống, thế nhưng cái người đối diện so với cậu to lớn hơn rất nhiều kia đã a nha một tiếng nằm trên mặt đất. Người này nằm trên mặt đất còn luôn miệng rên rỉ ai ui, bên cạnh người đi cùng hắn tiến lên la mắng Bert.
Tuy rằng Bert rất thông minh, nhưng cậu luôn ở trong rừng, chưa từng trải qua thế thái nhân tình, cho tới bây giờ còn không gặp phải những chuyện như vậy, cậu hơi ngây dại.
“Em trai của tao bị mày đụng bị thương, mày phải chịu trách nhiệm bồi thường chi phí chữa bệnh, phí bồi dưỡng cho nó, và cả công việc mà nó bị mất vì bị thương.” Lúc người kia mở miệng muốn bồi thường Bert đã bình tĩnh trở lại.
Cậu đã hiểu được tình hình trước mắt. “Tôi không có tiền.” Rõ ràng những người này thấy cậu là một đứa nhỏ dễ ăn hiếp nên muốn lừa bịp tống tiền.
“Không có tiền? Vừa rồi tao nhìn thấy mày lấy ra một cái nhẫn vàng lớn để mua đồ.” Bên cạnh lại có một người đi ra, hiển nhiên người này và hai người phía trước là một bọn.
Bert không biết mấy người này trong thành nổi danh là du côn vô lại, chúng thích hiếp đáp mọi người, chơi bời lêu lổng, người dân thấy chúng đều muốn né còn không kịp. Vừa rồi chúng thấy được cảnh Bert lấy nhẫn vàng ra mua đồ, chúng đánh mắt với nhau, quyết định thừa dịp bên cạnh cậu không có người lớn đi theo, lừa gạt hết tiền trên người cậu. Vì thế mới có một màn Bert “đụng người”.
Mấy tên du côn vô lại này vốn nhìn thấy Bert nhỏ tuổi dễ bắt nạt, người chung quanh thì tức giận mà không dám nói gì, chúng chắc sẽ thuận lợi lấy tiền vào tay, nhưng không ngờ đứa bé này không hề sợ hãi, vì thế chúng cũng không thèm nói gì, trực tiếp tiến lên định cho tay vào trong áo Bert vơ vét tiền của cậu.
Trên người mang dòng máu tinh linh, Bert rất ghét với loại người mang ác ý, hơn nữa kẻ này còn định dùng bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm vào cậu, tất nhiên cậu nổi giận, nghiêng người cắn bàn tay của hắn, cậu còn nhớ rõ không được dùng pháp thuật.
Người này bị cậu cắn một cái, hét to một tiếng. Tên du côn vô lại thật không ngờ tên quỷ con dám chống lại, hắn gọi đám đồng bọn đang trốn một bên xem diễn đi ra, muốn túm lấy Bert cướp đồ trước , rồi dạy dỗ cậu một chút.
Tuy rằng rất nhanh trong tương lai, Malfoy khi lớn có thể ra tay như gió, nhưng hiện tại Bert vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cậu không có kinh nghiệm chiến đấu với quá nhiều người như vậy, nhiều người như vây xung quanh, cậu hơi hoảng sợ.
Hôm nay hình như là ngày không hay ho của Bert, bởi vì khẩn trương, cậu xảy ra pháp lực bạo động. Bert có thể cảm nhận rõ ràng dường như có rất nhiều năng lượng tán loạn bên trong thân thể của mình, cậu muốn khống chế những năng lượng này, nhưng lại bất lực. Mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán, sắc mặt Bert tái nhợt, đau khổ rên rỉ.
“Quái vật!” Không biết ai trong nhóm du côn đang vây quanh cậu la lên, những tên khác cũng nhanh chóng lui về phía sau.
Khi những tên du côn vây quanh Bert lùi ra, mọi người ở chung quanh đang vây xem giật mình phát hiện… Đứa trẻ vốn tóc đen người gặp người thích mái tóc đang dần chuyển thành màu bạch kim, mà cái lỗ tai của cậu cũng có xu thế kéo dài ra. Mọi người sợ hãi lui lại, có người nhát gan đã chạy rất xa.
“Nhanh đi giáo đường tìm cha xứ!” Có người lớn gan la lên, vài người đã lên tiếng trả lời, đi giáo đường tìm sự trợ giúp.
Vào lúc mọi người đang rối loạn, một bóng người nho nhỏ đi đến cạnh Bert đang đau đớn rên rỉ, đột nhiên nắm tay Bert bỏ chạy. Carey dẫn Bert chạy đến một ngõ tắt vắng vẻ, từ trong lòng ngực cậu lấy ra một lọ độc dược đưa Bert uống, miệng còn không ngừng tức giận nói, “Chỉ biết gây họa, mày là cái thứ chuyên mang lại phiền toái.”
Ngay khi Bert chạy ra ngoài, cậu vốn đọc sách trong phòng thế nhưng không đọc nổi nữa. Vì vậy cậu quyết định đi ra tìm Bert. Kết quả khi cậu tìm thấy đối phương lại chứng kiến Bert lộ ra bộ dạng thật vì pháp lực bạo động! Dưới tình thế cấp bách, cậu không quan tâm được nhiều nữa, tiến lên kéo Bert bỏ chạy.
Carey đưa Bert uống độc dược ngăn chặn pháp lực bạo động do Snape làm cho cậu, lúc trước còn chưa học được cách khống chế pháp lực Carey đã từng xảy ra vài lần pháp lực bạo động, cho nên Snape đã chuẩn bị cho cậu loại độc dược này, hôm nay một lần nữa nó phát huy tác dụng.
Độc dược do bậc thầy chế tạo tất nhiên là có chất lượng cao, pháp lực trong thân thể Bert dần dần ổn định. Cậu kinh ngạc nhìn Carey, vừa rồi cậu chỉ biết là thân thể rất khó chịu, sau đó lại có người lôi kéo cậu chạy khiến cậu dễ chịu hơn một chút, rồi lại nuốt vào cái gì rất khó uống liền cảm thấy tốt hơn, tỉnh táo lại cậu mới nhìn thấy Carey đang tức giận nhìn cậu.
“Mày cái đồ chuyên gây rối, chúng ta phải nhanh chóng đi gặp cha.” Carey đập một cái thật mạnh vào gáy Bert.
Bert bắt đầu mếu máo, đòn sát thủ khóc lóc như mưa của Bert Malfoy đang chuẩn bị phát động. Carey lại trừng mắt nhìn Bert, “Không cho khóc, cũng không cho nói “Tao muốn mách cho ba của tao.” Mày cũng không biết ngài Malfoy tôn quý của chúng ta khi đi khoe ra vẻ đẹp của mình, đã mang đến cho tao và cha bao nhiêu phiền toái đâu.”
Ánh mắt Bert đáng thương, lời nói sắp thoát ra khỏi miệng bị mắc nghẹn lại, cậu cũng biết mình lần này gây họa lớn rồi. Bert lấy ra độc dược ngụy trang Snape chuẩn bị cho mình, giấu đi gương mặt xinh đẹp của mình.
Carey cảnh giác vươn đầu ra ngoài ngõ nhỏ quan sát một chút, nhìn thấy không có ai, liền nắm tay Bert chuẩn bị quay về nhà trọ, mau chóng gặp lại Snape. Hai cậu bé cẩn thận né tránh người đi đường đi về nhà trọ.
Thế nhưng hôm nay vận xui của cả hai rất cao, trên đường có rất nhiều người đang lui tới tìm kiếm bọn họ… Có người tinh mắt nhận ra hai đứa bé liền lớn tiếng la lên, thế là bọn họ trở thành cái đích cho mọi người rượt đuổi. Hai cậu bé liều mạng chạy, nhưng dù sao còn nhỏ chân ngắn, bọn họ rất nhanh bị những người đó đuổi kịp.
“Mày chạy bên kia, người bọn họ muốn bắt là tao.” Bert chỉ vào một con đường nhỏ nói, “Tao sẽ dẫn dắt bọn họ rời đi, mày mau cùng ba rời khỏi nơi này.”
Vì Bert khăng khăng, Carey đành phải cắn răng bỏ chạy theo một hướng khác, cậu vẫn không quay đầu lại, cậu rất ghét cảm giác này, vì sao mọi người đều muốn cậu rời đi trước.
Bert vẫn bị người ta đuổi kịp, cả đám đông vây cậu vào giữa, nhưng không ai dám xông lên, dường như đang chờ đợi cái gì.
“Nước thánh đây, mau dùng nước thánh hắt quái vật kia!” Có người gào to lên.
Nước thánh là trang bị phải có của giáo đường, nghe nói nó có tác dụng rửa trôi tội ác, có thể làm cho phù thủy tà ác hiện hình. Nhưng theo sự kiểm nhiệm của các phù thủy, cái gọi là nước thánh thật sự phải là nước thuốc nào đó do Giáo Hội điều chế, có thể giam cầm pháp lực của phù thủy. Loại nước thánh này bởi vì điều chế khó khăn nên không phải mỗi giáo đường đều có, có giáo đường còn dùng nước bình thường cho đủ số.
Mọi người cùng lúc cầm bình nước thánh trong tay tạt về phía Bert. Một bóng người đột nhiên nhảy ra, đẩy Bert qua một bên.
Bị đẩy ngã xuống đất Bert tập trung nhìn vào cái người lẽ ra đã chạy trốn – Carey, vì đẩy Bert ra cậu bị nước thánh dội trúng.
“Đi mau, đi tìm cha.” Carey cắn răng nói.
Hai cậu bé hôm nay bị sao quả tạ chiếu, nước thánh trong giáo đường này là thật. Carey có thể cảm thấy pháp lực trong người của mình giảm xuống nhanh chóng, cậu khẽ cắn môi lấy đũa phép ra, chuẩn bị dùng pháp thuật mở một con đường chạy trốn cho Bert.
Thế nhưng Carey tuổi còn quá nhỏ, pháp lực không nhiều, nhanh chóng bị bắt giữ, mà Bert cũng không may mắn thoát khỏi. Hai cậu bé bị đẩy đi vào quảng trường trước giáo đường, nơi này có một cái cọc thiêu sống rất lớn, đây là thứ mỗi thành phố phải có vào lúc này. Có rất nhiều phù thủy hoặc là người thường vô tội bị chấp hành hoả thiêu ở đây.
Hai cậu bé có thể nói là có “chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực”, cha xứ chỉ nói vài câu là hy vọng chúa sẽ tha thứ cho tội ác của các người, rồi trói hai cậu bé vào cọc thiêu sống. Hai cậu bé bị trói cùng một chỗ, chung quanh rất nhiều người vây quanh để xem phù thủy tà ác bị trừng phạt.
“Ê, vì sao mày muốn quay lại?” Bert hỏi Carey, rõ ràng cậu có thể có cơ hội sống sót vì cái gì lại quay trở lại.
Carey không trả lời câu hỏi của cậu, “Mày thì sao lại muốn dẫn dắt bọn người đó rời đi?”
Lần này là Carey hỏi Bert. Tương tự Bert cũng không trả lời Carey.
Một lát sau, hai cậu bé trăm miệng một lời, “Tao không muốn cha/ ba đau lòng.”
Sau đó hai cậu bé lại im lặng, hiện tại bọn họ bị bắt ở đây, cha/ ba chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Một giáo sĩ giơ cây đuốc đi tới, chuẩn bị châm bó củi dưới chân bọn họ.
“Gào…” Tiếng thú gầm chấn động toàn trường, một con sư tử to lớn uy phong hiện ra gần đó. Trên người con sư tử này còn chở một cô gái che mặt, chỉ vài bước sư tử liền vọt tới trước cọc thiêu sống.
Cũng trong lúc đó, ở một phía khác của quảng trường có rất nhiều người té xỉu trên đất, một phù thủy tóc đen mắt đen mặc áo choàng đen dựa vào sức gió thả ra độc dược trong tay.
Trên quảng trường lập tức loạn cả lên, một bên là mãnh thú, một bên là kịch độc, mọi người bắt đầu chạy trối chết.
“Xong rồi, cha/ ba nhất định rất tức giận.” Hai cậu bé nhìn thấy vị phù thủy áo kia liền kêu rên lên, tuy rằng đang thả độc, nhưng cặp mắt Snape lại thỉnh thoảng trừng sang hai cậu bé.
“Ha ha, cha hai nhóc rất lo lắng cho hai đứa đấy.” Cô gái ngồi trên người sư tử đi đến cởi bỏ dây thừng đang trói bọn họ.
“Chị là Athena, con sư tử ngốc này là Leo.”