Snape đứng ở trước cửa quán rượu đánh giá thật lâu… Nó còn tồi tàn hơn quán Cái Vạc Lủng, ngay cả cái bẳng hiệu cũng rất khó để nhìn ra là quán rượu, không ngờ ngàn năm trước nơi này lại “đặc sắc” như vậy.
“Được rồi, chúng ta vào đi thôi.” Mọi người để Godric dẫn đầu, tiến vào trong quán rượu. Lần lượt vào quán, Snape vừa đi vừa cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh. Quả nhiên nhìn trang trí bên ngoài quán rượu rồi thì không nên có mong đợi gì với bên trong. Bên trong nơi nơi đều là bàn ghế cổ xưa, ánh sáng mờ ảo, một mảnh hiu quạnh, thật giống cảnh ngộ của phù thủy hiện tại. Bên trong quán là như vậy, khách uống rượu quần áo tả tơi, có vẻ khách của cái quán rượu này là người dân tầng lớp thấp.
Từ lúc ở bên ngoài quán rượu Snape nhạy bén phát hiện quán rượu không được thần chú xem nhẹ che dấu. Sau đó tiến vào bên trong, anh cũng rất nhanh phát hiện nơi này trừ vài phù thủy cố gắng che giấu thân phận, còn lại toàn là Muggle bình thường. Dường như sau khi tan việc, bọn họ tụ tập ở trong này uống rượu nói chuyện phiếm.
Snape suy nghĩ một chút liền hiểu, nếu càng dùng thần chú che giấu thì càng dễ dàng bị người có thực lực của Giáo Hội phát hiện, chẳng thà thoải mái cười chào với tất cả mọi người, đúng với cái gọi là nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất. Ba người Godric không phải lần đầu tiên đến đây, cho nên rất quen thuộc chào hỏi với ông chủ, được rồi, lúc này ông chủ quán rượu cũng tên Tom.
Ông chủ nói chuyện phiếm vài câu với ba người Godric, nhân tiện nhìn thoáng qua Snape và Salazar đang hiếu kỳ nhìn bốn phía, ý bảo bọn họ đi vào trong quán rượu. Vẫn là Godric dẫn đường, bọn họ rất nhanh đi ra sau quán rượu, nơi này chính là cửa thông qua Hẻm Xéo.
Ngàn năm trước không có thùng rác, nơi này liền chất đầy các loại thùng rượu, bình rượu trống không, trở thành một chỗ đỗ rác. Thế nhưng cách tiến vào Hẻm Xéo cũng giống ngàn năm sau, Godric tùy tiện chỉ lên tường, sau đó Hẻm Xéo ngàn năm trước hiện ra trước mặt bọn họ. Snape thầm thở dài, đám phù thủy này thật sự là ngàn năm như một, rồi đi theo bọn Godric cùng nhau tiến vào.
Hẻm Xéo ngàn năm trước không có cái cảnh tượng phồn vinh như ngàn năm sau, cửa hàng mặt tiền rất ít, hơn nữa lúc này là thời điểm mùa đông rét lạnh ở giới phù thủy, đa số phù thủy đều vội vàng chạy đi, nơi này có vẻ rất tiêu điều. Đi được không xa, Rowena đột nhiên nói, “Tớ đi xem có sách mới hay không đã.” rồi vọt vào trong một cửa hàng. Đây chắc là một cửa hàng sách.
“Tớ cũng cần đi vào trong đó để kiểm tra xem thanh kiếm của tớ có thể sửa lại hay không.” Godric chỉ vào một cửa hàng phía trước nói. Sau khi trải qua lần chiến đấu đó, thanh kiếm của anh đã bị hư, thân kiếm có vài vết nứt, anh muốn đi cửa hàng chuyên mua bán, làm vật phẩm luyện kim xem có thể hay rèn lại một chút hay không.
“Tớ cũng muốn đi xem có giống thực vật mới hay không.” Helga cũng muốn đi thăm vị chủ quán cô quen một chút. Vì thế mọi người đi theo mục đính của mình, dùng nơi ở của yêu tinh trong Hẻm Xéo làm nơi tập hợp.
Sẵn đây nói một câu, khi bọn họ rời khỏi lăng mộ Mackay chưa về nhà ngay mà đi vào Hẻm Xéo là vì Mackay muốn tặng cho đứa con mới nhặt Snape một món quà, nhưng nếu lấy những thứ ông cất giữ thì như lấy thịt lấy da của ông. Vì thế ông sai Snape đến nơi yêu tinh ở trong Hẻm Xéo, dù sao nhóm yêu tinh tay nghề cũng không tồi, Mackay bảo chúng làm theo yêu cầu của chính Snape là được.
Ba người Godric lập tức chạy về phía cửa hàng mình thích, còn lại Snape và Salazar hai người trên đường mắt to mắt nhỏ trừng nhau. (NN: hai anh có vẻ thích đấu mắt =))) Salazar chưa từng tới nơi này, trước kia y còn không nghe nói qua. Tất cả mọi thứ ở đây đều khiến y rất ngạc nhiên, bởi vậy y mở to mắt nơi nơi nhìn những cửa hàng này nọ mà y không biết đang bày bán thứ gì…
Snape đến Hẻm Xéo luôn chỉ đi dạo cửa hàng có liên quan đến độc dược, nhưng hôm nay anh có một nơi rất muốn đi. Đũa phép vận mệnh của anh đã để lại ngàn năm sau, mấy năm này anh vẫn luôn không có một cây đũa phép thuận tay. Dường như anh vừa mới nhìn thấy một cửa hàng rất quen thuộc có vẻ không khác lắm với cửa hàng sau này, cửa hàng Ollivander ngàn năm trước, anh muốn vào trong đó yêu cầu tạo một cây đũa phép.
Nhưng nhìn mặt tiền cửa hàng kia chẳng khác gì ngàn năm sau, Snape hơi do dự. Hiện tại anh lo lắng vị chủ Ollivander này có thể cũng có thú vui ác liệt như ngàn năm sau hay không, bởi vì trước kia anh từng nghe Lucius nhắc qua lịch sử nhà Ollivander hình như đều có tính cách thích đùa giỡn khách hàng. Nếu như Ollivander không thể làm theo yêu cầu của anh, như vậy chỉ có thể lựa chọn để yêu tinh thực hiện. Lúc đầu Snape tính để yêu tinh chế tạo cho anh một bộ dụng cụ điều chế độc dược, nhưng nghĩ lại anh đã có một bộ vạc bằng bí ngân do tiền bối Prince gia cất giữ, giờ lại làm một bộ thì không cần thiết lắm.
Hạ quyết tâm, Snape định đi dạo cửa hàng độc dược, một là nhìn xem có dược liệu nào tốt không, hai là nhìn xem kỹ thuật của độc dược sư lúc này như thế nào. Nhưng khi anh nhìn qua Salazar đang tò mò nhìn bốn phía, anh hơi chần chờ.
Đột nhiên Snape chú ý tới một cái mặt tiền cửa hàng cách đó không xa, từ cánh cửa có hình kẹo que rất lớn, anh đã đoán được cửa hàng này bán gì. Snape đi nhanh qua, tầng áo choàng phía sau cuồn cuộn phất lên phần phật. Bá tước mật? Lần thứ hai Snape nhìn lại bảng hiệu trước cửa hàng, xác định anh không nhìn lầm, thì ra trải qua ngàn năm, bá tước cũng thăng cấp thành công tước. (NN: chết cười, tiệm kẹo mà làm như là vampire ấy… thăng cấp hahahaa.) Snape đi vào, mặt lạnh lùng mua những món ông chủ ân cần đề cử.
Trên đường cái Salazar vẫn tò mò nhìn chung quanh, y không biết nên đi tiệm nào trước, bởi vì tiệm nào y cũng muốn đi. Một bàn tay đưa ra trước mặt y, trên tay còn cầm một bọc giấy lớn. Salazar nhìn về phía chủ nhân của bàn tay, Snape đang nhìn y, mày nhíu chặt, không biết cái gì làm anh mất hứng. Salazar khó hiểu hỏi, “Đây là cái gì?” Hình như y ngửi được mùi hương nào đó rất dễ chịu trong bọc giấy.
“Cho anh… Kẹo.” Snape có chút bối rối duỗi tay đưa ra, anh luôn cách biệt với cửa hàng kẹo. Chẳng qua nhìn bộ dạng hứng thú hết nhìn đông tới nhìn tây của Salazar, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi vào cái nơi mà anh cho rằng đầu óc không bình thường mới có thể tiến vào – cửa hàng kẹo!
Salazar cẩn thận nhận lấy bọc giấy, mở ra, y không ăn viên kẹo đủ mọi màu sắc, mà cẩn thận nhìn, muốn nhớ thật kỹ mỗi một viên kẹo. Y chưa từng ăn thử kẹo, thậm chí chưa từng thấy qua. Tại gia tộc của y, là người có quyền lực tuyệt đối trong gia tộc, mẹ y cho rằng ăn kẹo dễ làm người ta yếu đuối, cho nên chưa bao giờ cho y ăn.
Sau khi xác định đã nhớ kỹ hình dạng mỗi viên kẹo, Salazar mới cẩn thận cầm lấy một viên kẹo cho vào miệng, khi nếm được mùi vị rồi thì khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung, y hạnh phúc nheo hai mắt.
“Ăn thật ngon, cám ơn anh.” Salazar phát ra lời cảm ơn Snape từ tận đáy lòng. Ánh mắt xanh lóe sáng khiến Snape cảm thấy rất chói mắt. “Tôi đi xem các loại dược liệu.” Xoay người, anh bước nhanh đến một cửa hàng bên ngoài có bức tranh dược liệu. Bởi vì đi rất nhanh, lá rụng trên mặt đất cũng bị anh phất bay lả tả trong không trung.
Salazar cẩn thận cất số kẹo còn lại vào túi tiền trong quần áo, dường như cảm thấy không yên lòng, y lấy ra một cái túi không gian mang theo lúc trốn khỏi gia tộc. Đem tài liệu bên trong cất vào túi tiền trong quần áo, sau đó cất kẹo vào. Lại phóng thêm vài thần chú pháp thuật hắc ám, giờ phút này nếu có người muốn trộm đồ của y nhất định sẽ rất thảm, cho dù may mắn không chết vì trộm túi không gian nhìn rất quý giá kia cũng sẽ vì bị tức chết tại chỗ vì đám kẹo bên trong.
Thật ra thời này công nghệ chế tạo kẹo rất đơn sơ, chỉ là một ít mật tạo thành kẹo, so với kẹo đời sau thật sự là cách biệt một trời một vực, nhưng dù như vậy, Salazar cảm thấy được kẹo trong miệng rất ngọt, đã ngọt vào tận trong lòng của y. Ngậm kẹo, Salazar đi đến trước cửa hàng cách y gần nhất, bắt đầu đi dạo.
Một giờ sau, Snape và bốn người khác tập hợp trước nơi gọi là cửa hàng của yêu tinh. Đây là một cửa hàng màu trắng, là một gian nhà trệt, nó là sản nghiệp của yêu tinh, chuyên môn kinh doanh bằng nghiệp vụ cho vay, cầm đồ với phù thủy, làm ăn cũng khá được.
Mọi người đi vào bên trong, khi bọn Snape tiến vào, bên trong nhóm yêu tinh phụ trách tiếp đãi lập tức xúm lại đây. Nhóm yêu tinh nhận thấy được trên người một người trong đó có hơi thở mãnh liệt của yêu tinh vương tộc. “Điện hạ, hoan nghênh ngài đã đến. Chúng tôi đã nhận được lệnh của bệ hạ Mackay, chờ ngài đã lâu.” Yêu tinh dẫn Snape tiến vào một căn phòng, ở nơi này lão yêu tinh phụ trách chính cung kính hoan nghênh bọn họ.
“Ta muốn tạo vài món đồ cho ta và bạn bè của ta.” Snape nói ra ý muốn của mình. Mackay vốn để chính anh tự tạo một vật làm quà, nhưng Snape không muốn buông tha cơ hội khó có được lần này. Tay nghề yêu tinh rất tốt, nếu như có thể làm cho bốn người bạn mỗi người một món thì quá tốt. Ai bảo anh là một Slytherin âm hiểm giả dối nha.
“Đúng vậy điện hạ, vì ngài và những người bạn đáng quý chúng tôi nhất định sẽ tạo ra vật phẩm vừa lòng các vị.” Lão yêu tinh không chút do dự đáp ứng. Ông nghe nói bệ hạ Mackay đuổi bộ tộc tiểu yêu tinh phục vụ ngài đi, có thể thấy bệ hạ rất yêu quý vị điện hạ này. (Thật sự là hiểu lầm lớn nha!) Cho nên để không bị bệ hạ giận chó đánh mèo vì chăm sóc điện hạ không chu toàn, bọn họ nhất định sẽ phát huy hai trăm phần trăm khả năng tạo ra những thứ khiến điện hạ và cả các bạn của ngài ấy vừa lòng.
“Không biết điện hạ và bạn của ngài muốn chế tạo những gì?” Lão yêu tinh bảo yêu tinh nhỏ đang đứng một bên lấy giấy bút viết lại, cố gắng làm mọi thứ hoàn mỹ nhất.
Snape ra dấu để những người khác nói trước. Có thể làm cho đám yêu tinh luôn keo kiệt ra tay hào phóng như vậy, ba người Godric đều dùng ánh mắt tỏ vẻ biết ơn nhìn Snape.
Godric mở miệng trước, “Tôi muốn một thanh kiếm sắc bén, thật đẹp…”
Rowena, “Tôi nghĩ muốn một cái vương miện, đội nó lên có thể giúp đầu óc thanh tỉnh, thuận tiện cho tôi tìm hiểu kiến thức…”
Helga, “Tôi muốn một cái cúp, nó phải có pháp thuật độc đáo…”
Nghe xong yêu cầu của ba người, Snape lập tức nhớ đến những vật phẩm tượng trưng cho bốn nhà sáng lập truyền lưu ngàn năm, thanh kiếm Griffindor, vương miện Ravenclaw, cúp vàng Hufflepuff và dây chuyền Slytherin, thật không ngờ bốn vật này được tạo ra như thế.
Thế nhưng, lời nói kế tiếp của Salazar lại làm cho Snape giật mình, “Tôi muốn một hộp kẹo, phải có thần chú mở rộng không gian vô hạn, và cả thần chú bảo vệ…” Chẳng lẽ dây chuyền Slytherin bị hộp kẹo thay thế, nghĩ đến ngàn năm sau Voldermort có thể sẽ dùng hộp kẹo của lão tổ tông làm Trường Sinh Linh Giá, Snape đã bị sốc không nhẹ. Bởi vì thoáng mất hồn, Snape chỉ nhớ rõ mình máy móc yêu cầu một cây đũa phép, sau đó lại máy móc trả lời rất nhiều vấn đề.
Khi cây đũa phép giống như đúc quyền trượng đầu rắn nhà Malfoy chẳng qua là màu đen hiện ra trước mặt Snape, trán anh đã đầy hắc tuyến. ( -_-|||) Nhưng khi anh nhìn thấy cái hộp kẹo làm thành dây chuyền giống y như đúc cái dây chuyền ngàn năm sau của Salazar, anh cảm thấy nghẹn lời, không biết mình nên nói cái gì cho phải…
Anh có thể nói gì đây? Chẳng lẽ khen một câu, tay nghề yêu tinh thật quá tốt, có thể tạo hộp kẹo thành mặt dây chuyền? Hay là Voldermort, ngài bị lão ong mật bám vào người phải không, vậy mà cắt mình thành miếng nhét vào hộp kẹo của lão tổ tông, ngài có bị sâu răng không?